Nó quay lại. Nhìn kĩ gương mặt người con trai đó. Người khiến nó biết cười, khiến nó biết khóc, khiến nó hạnh phúc. Người khiến nó khóc thầm mỗi đêm, người khiến nó trở nên lạnh lùng hơn. Người con trai đó - người nó yêu. Nó muốn chạy lại, ôm lấy anh thật chặt để cho vơi đi nỗi nhớ bao năm qua, nó muốn nói : Em yêu anh rát nhiều. Nó muốn nắm tay anh, cười nói với anh, tựa đầu vào vai anh, nhõng nhẽo đòi anh mua kem như ngày trước. Nhưng.... hình ảnh mẹ nó cười hiền từ nhìn nó, hình ảnh mẹ dang tay ôm bó vào lòng, hình ảnh mẹ và ông ta cãi nhau, hình ảnh mẹ nằm bất động trên giường, khóe mi đọng lại một giọt nước và cả hình cưới của ông ta và người đàn bà kia. Tất cả như một cuốn phim tua chậm trong đầu nó. Trả thù ... nó phải trả thù cho mẹ nó. Những suy tính này đã có lúc nó quên đi, nó muốn sống hạnh phúc bên anh. Nhưng từ ngày anh đi, trái tim nó đóng băng mất rồi. Giờ trong đầu nó chỉ nghĩ đến việc trả thù mà thôi. Và rồi, nó lạnh lùng hất cáng tay của anh ra, khuôn mặt nó vô cảm:
- Tôi không quen anh... tránh ra
Amh nhìn vào đôi mắt nó. Đôi mắt tím đượm buồn ngày xưa giờ dường như băng giá. Khuôn mặt dễ thuơng cùng nụ cười hồn nhiên ngày xưa giờ chỉ còn lại khuôn mặt vô cảm hoàn toàn.Anh nắm tay nó lại:
- Yumi, là anh đây mà, anh Bin đây, em không nhận ra sao ?
Nó muốn nắm chặt lấy bàn tay ấy, muốn hét lên rằng: Em nhận ra chứ !! Làm sao em quên anh được chứ !! Nhưng lí trí của nó không cho phép, nó đẩy mạnh anh ra. Nó gằn từng chữ:
- Tôi không quen anh
Trên khóe mắt của nó lấp lánh một hạt nước nhỏ. Nhưng rất nhanh, giọt nước mắt đó biến mất như chưa từng xuất hiện .. và đưng nhiên là chẳng ai thấy hết. Nó lạnh lùng quay bước đi.