Hắn bước đến bên giường bệnh, hắn nhìn vào khuôn mặt xanh xao của nó, giọng nói có chút bi thương:- 3 ngày rồi đấy... cậu cứ ngủ hoài .. mở mắt nhìn tớ đi này
Hắn nhẹ nhàng lấy khăn lâu mặt cho nó. Tivi đưa tin: " Sáng nay, tang lễ của ông Hoàng Anh Tuấn - chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia đã được tiến hành. Được biết ông qua đời trong một vụ tai nạn kinh hoàng khi đang trên đường đến bệnh viện thăm đứa con gái đầu lòng ...... "
Ngón tay nó khẽ cử động, hàng mi rung nhẹ. Từ đáy mắt chảy xuống một hàng nước mắt. Máy đo nhịp tim vang lên tiếng Pip... pip. Nhịp tim của nó tăng không ổn định. Hắn hốt hoảng gọi bác sĩ. Đến khi hắn cùng bác sĩ chạy vào phòng bệnh của nó, nó ngồi đấy, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào tivi, đáy mắt mang nét bi thương khó tả. Ba nó.. đã ra đi mất rồi.
Hắn đến gần bên nó, nhẹ nhàng ôm lấy nó.
- Không sao đâu, đừng buồn
Đôi màu tím vô hồn không quan tâm đến thứ gì khác nữa. Đôi môi mấp máy yếu ớt:
- Đưa tôi đến tang lễ
Hắn chỉ thở dài nhìn nó.
-------------
Tại tang lễ, ngồi bên cạnh di ảnh của ông Tuấn là một người đàn bà trung niên, mái tóc màu hạt dẻ xõa dài, đôi mắt màu nâu ướt đẫm nước mắt. Nước mắt cứ đua nhau rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của bà Tú. Người đến viếng nhìn thấy cảnh đó mà không khỏi thương xót. Khuôn miẹng đỏ hồng khẽ run rẩy:
- Mình ... à
Ngồi bên canhj bà là một người con gái với mái tóc màu hồng sen hơi rối, đôi mắt màu hồng phấn vô hồn, khuôn mặt hốc hác. Nhìn vào, khó ai nhận ra đó chính là cô công chúa hotgirl Nana đáng yêu thường ngày. Nhỏ cứ ngồi đó, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, bàn tay run run, duy chỉ có ánh mắt vẫn vô hồn tĩnh lặng đến lạ thường.
Bỗng, một hình dáng xinh đẹp bước vào trong bộ đồ bệnh nhân. Đôi mắt màu tím nhìn trân trân vào di ảnh ông Tuấn. Nó bàng hoàng, đôi chân vô lực khuỵu xuống sàn nhà, đôi vai bé nhỏ khẽ run lên. Ánh maqns vẫn huớng về phía di ảnh. Nó hét lên trong đau khổ:
- KHÔNG !!!!!!!
Bà Tú chạy đến ôm chầm lấy nó, bà khóc mỗi lúc một nhiều hơn. Ba ôm chặt lấy nó, nói trong nước mắt:
- Yumi..... đừng buồn ... đừng ... buồn
Nó cảm nhận được sự ấm áp từ bà - một hơi ấm không hề giả tạo. Đôi tay nó vô thức ôm lấy bà. Nó không thể tin được có ngày nó lại ôm bà ấy - người đàn bà hại chết mẹ nó.
Hắn bước đến bên giường bệnh, hắn nhìn vào khuôn mặt xanh xao của nó, giọng nói có chút bi thương:- ngày rồi đấy... cậu cứ ngủ hoài .. mở mắt nhìn tớ đi này
Hắn nhẹ nhàng lấy khăn lâu mặt cho nó. Tivi đưa tin: " Sáng nay, tang lễ của ông Hoàng Anh Tuấn - chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia đã được tiến hành. Được biết ông qua đời trong một vụ tai nạn kinh hoàng khi đang trên đường đến bệnh viện thăm đứa con gái đầu lòng ...... "
Ngón tay nó khẽ cử động, hàng mi rung nhẹ. Từ đáy mắt chảy xuống một hàng nước mắt. Máy đo nhịp tim vang lên tiếng Pip... pip. Nhịp tim của nó tăng không ổn định. Hắn hốt hoảng gọi bác sĩ. Đến khi hắn cùng bác sĩ chạy vào phòng bệnh của nó, nó ngồi đấy, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào tivi, đáy mắt mang nét bi thương khó tả. Ba nó.. đã ra đi mất rồi.
Hắn đến gần bên nó, nhẹ nhàng ôm lấy nó.
- Không sao đâu, đừng buồn
Đôi màu tím vô hồn không quan tâm đến thứ gì khác nữa. Đôi môi mấp máy yếu ớt:
- Đưa tôi đến tang lễ
Hắn chỉ thở dài nhìn nó.
-------------
Tại tang lễ, ngồi bên cạnh di ảnh của ông Tuấn là một người đàn bà trung niên, mái tóc màu hạt dẻ xõa dài, đôi mắt màu nâu ướt đẫm nước mắt. Nước mắt cứ đua nhau rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của bà Tú. Người đến viếng nhìn thấy cảnh đó mà không khỏi thương xót. Khuôn miẹng đỏ hồng khẽ run rẩy:
- Mình ... à
Ngồi bên canhj bà là một người con gái với mái tóc màu hồng sen hơi rối, đôi mắt màu hồng phấn vô hồn, khuôn mặt hốc hác. Nhìn vào, khó ai nhận ra đó chính là cô công chúa hotgirl Nana đáng yêu thường ngày. Nhỏ cứ ngồi đó, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, bàn tay run run, duy chỉ có ánh mắt vẫn vô hồn tĩnh lặng đến lạ thường.
Bỗng, một hình dáng xinh đẹp bước vào trong bộ đồ bệnh nhân. Đôi mắt màu tím nhìn trân trân vào di ảnh ông Tuấn. Nó bàng hoàng, đôi chân vô lực khuỵu xuống sàn nhà, đôi vai bé nhỏ khẽ run lên. Ánh maqns vẫn huớng về phía di ảnh. Nó hét lên trong đau khổ:
- KHÔNG !!!!!!!
Bà Tú chạy đến ôm chầm lấy nó, bà khóc mỗi lúc một nhiều hơn. Ba ôm chặt lấy nó, nói trong nước mắt:
- Yumi..... đừng buồn ... đừng ... buồn
Nó cảm nhận được sự ấm áp từ bà - một hơi ấm không hề giả tạo. Đôi tay nó vô thức ôm lấy bà. Nó không thể tin được có ngày nó lại ôm bà ấy - người đàn bà hại chết mẹ nó.