Ở trong một căn biệt thự màu xanh dương, một cô gái với mái tóc ngắn màu xanh ngọc cùng đôi mắt màu hông phấn đáng yẻu đang đi dạo trong vườn. Nhỏ ngước lên trời cao và tự nhủ: " Hoàng Hà Mi đã chết rồi ... từ bây giờ .... mày là Đặng Thùy Trâm " "" Và em sẽ mãi yêu anh thôi....
Đếm đếm ...đong đong... thương là thương.... nhớ là nhớ...
Có biết bao nhiêu nhớ thương nhịp đập nhịp yêu của 2 trái tim...hứ ư ừ...
Em là người con gái của nắng mai mang niềm vui hạnh phúc đến bên anh...
Hỡi chàng trai có đôi mắt cười
Chở che em suốt những ngày giông tố
Nhẹ hôn em chốn đông người trên phố
Có anh hứa dành cái ôm ngọt ngào...cho em suốt đời " - Tiếng nhạc chuông của nhỏ vang lên.
- Alo
Đầu giây bên kia vang lên chấ giọng khàn đặc của người đàn ông.
- Tôi vừa chụp được một cảnh rất thú vị của người mà cô nhờ tôi theo dõi.
Nhỏ hỏi lại:
- Thú vị ? Gởi qua tôi đi.
- Bức ảnh này tuyệt lắm đấy ! Cô trả tôi bao nhiêu ?
- Ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho ông . Giờ gửi tấm hình qua đi - Trong giọng nói của nhỏ đan xen sự giận dữ
Lát sau, một hình ảnh dc chuyển tới điện thoại của nhỏ. Trong bức hình là một đôi trai gái đang ôm nhau, khuôn mặt cả hai đẹp như tuyệt tác ... và ... trên môi cả hai đang nở nụ cười vô cùng hạnh phúc. Đó là hắn và nó. Nhỏ sững sờ làm rơi chiếc điện thoại xuống đât. Đôi mắt hồng phấn nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Trái tim nhỏ đau đến ngừng đập. Nhưng .. tuyệt nhiên không có giọt nước mắt nào rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp hết. Bởi, nhỏ khóc quá nhiều rồi. Có lẽ ... tại nước mắt đã cạn rồi hay... tại ... nhỏ đang quá đau. Đau đến nỗi không còn cảm giác đc sự mất mát ấy nữa. Chẳng phải, mọi người hay bảo: Không đau vì quá đau sao ?
--------- ----------
Ở căn biệt thự màu trắng, một nhười phụ nữ với mái tóc màu hạt dẻ đang đi lui đi tới, vẻ mặt ánh lên sự mệt mỏi tột độ nhưng vẫn không che dấu đc sự lo lắng. Bà Tú ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa, miệng không ngừng lẩm bẩm:" Nana, con đang ở đâu ? "
Nó bước vào nhà, khẽ chạm vào vai bà:
- Nana .. vẫn chưa về hả ?
Bà khẽ lắc đầu, đáy mắt ánh lên tia đau lòng. Nó muốn ôm lấy bà và an ủi nhưng .... bàn tay ở trên không trung khẽ thu về, nó cất bước lên lầu. Có lẽ ... nó vẫn chưa quên được mối hận trả thù cho mẹ nó.
>>>> 2 con người mang trong mình 2 mối thù khác nhau. Họ sẽ thù lẫn nhau hay sẽ buông tay ? Câu chuyện dừng như mới thật sự bắt đầu .
Ở trong một căn biệt thự màu xanh dương, một cô gái với mái tóc ngắn màu xanh ngọc cùng đôi mắt màu hông phấn đáng yẻu đang đi dạo trong vườn. Nhỏ ngước lên trời cao và tự nhủ: " Hoàng Hà Mi đã chết rồi ... từ bây giờ .... mày là Đặng Thùy Trâm " "" Và em sẽ mãi yêu anh thôi....
Đếm đếm ...đong đong... thương là thương.... nhớ là nhớ...
Có biết bao nhiêu nhớ thương nhịp đập nhịp yêu của trái tim...hứ ư ừ...
Em là người con gái của nắng mai mang niềm vui hạnh phúc đến bên anh...
Hỡi chàng trai có đôi mắt cười
Chở che em suốt những ngày giông tố
Nhẹ hôn em chốn đông người trên phố
Có anh hứa dành cái ôm ngọt ngào...cho em suốt đời " - Tiếng nhạc chuông của nhỏ vang lên.
- Alo
Đầu giây bên kia vang lên chấ giọng khàn đặc của người đàn ông.
- Tôi vừa chụp được một cảnh rất thú vị của người mà cô nhờ tôi theo dõi.
Nhỏ hỏi lại:
- Thú vị ? Gởi qua tôi đi.
- Bức ảnh này tuyệt lắm đấy ! Cô trả tôi bao nhiêu ?
- Ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho ông . Giờ gửi tấm hình qua đi - Trong giọng nói của nhỏ đan xen sự giận dữ
Lát sau, một hình ảnh dc chuyển tới điện thoại của nhỏ. Trong bức hình là một đôi trai gái đang ôm nhau, khuôn mặt cả hai đẹp như tuyệt tác ... và ... trên môi cả hai đang nở nụ cười vô cùng hạnh phúc. Đó là hắn và nó. Nhỏ sững sờ làm rơi chiếc điện thoại xuống đât. Đôi mắt hồng phấn nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Trái tim nhỏ đau đến ngừng đập. Nhưng .. tuyệt nhiên không có giọt nước mắt nào rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp hết. Bởi, nhỏ khóc quá nhiều rồi. Có lẽ ... tại nước mắt đã cạn rồi hay... tại ... nhỏ đang quá đau. Đau đến nỗi không còn cảm giác đc sự mất mát ấy nữa. Chẳng phải, mọi người hay bảo: Không đau vì quá đau sao ?
--------- ----------
Ở căn biệt thự màu trắng, một nhười phụ nữ với mái tóc màu hạt dẻ đang đi lui đi tới, vẻ mặt ánh lên sự mệt mỏi tột độ nhưng vẫn không che dấu đc sự lo lắng. Bà Tú ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa, miệng không ngừng lẩm bẩm:" Nana, con đang ở đâu ? "
Nó bước vào nhà, khẽ chạm vào vai bà:
- Nana .. vẫn chưa về hả ?
Bà khẽ lắc đầu, đáy mắt ánh lên tia đau lòng. Nó muốn ôm lấy bà và an ủi nhưng .... bàn tay ở trên không trung khẽ thu về, nó cất bước lên lầu. Có lẽ ... nó vẫn chưa quên được mối hận trả thù cho mẹ nó.
>>>> con người mang trong mình mối thù khác nhau. Họ sẽ thù lẫn nhau hay sẽ buông tay ? Câu chuyện dừng như mới thật sự bắt đầu .