Hắn bước vào trường với khuôn mặt tức giận khiến không một ai dám đến gần. Mọi người đều có chung một suy nghĩ: " Ác quỉ trở lại rồi ". Nó từ cổng bước vào như một vầng hòa quang chói lọi. Mái tóc tím xõa tự nhiên, đôi mắt tím huyền bí ẩn hiện dưới hàng lông mi dài công vút, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mang màu đỏ tươi tự nhiên, làn da trắng hồng mịn màng như em bé. Tất cả tạo nên một con người hoàn mĩ đến kì lạ. Đi sau nó là một người con gái xinh dẹp tuyệt trần. Nhỏ bước từng bước uyển chuyển. Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của nhỏ khẽ nghiêng đầu lắc lư khi nghe nhạc trên tai phone, mái tóc màu đỏ đô cột lệch một bên, đôi mắt màu hồng phần to tròn trông iu vô cùng, khuôn miệng nhỏ nhắn phớt hồng khẽ chu môi rất dễ thương. Có thể nói, vẻ đẹp của nhỏ vô cùng tuyệt mĩ như một tác phẩm nghệ thuật khó ai sánh bằng. Nhưng vẻ đẹp đó lại như một con dao 2 lưỡi. Nhỏ đẹp như một thiên sứ nhưng điều đó lại khiến cho người ngoài nhìn vào thấy có đôi chút giả tạo. Trong khi đó, nét đẹp của nó tuy không sánh bằng nhỏ nhưng rất tự nhiên, thuần khiết như một thiên thần thực thụ, nét đẹp đó không một chút giả tạo, vẫn giản dị, mộc mạc mà thôi. Chính vì thế, nó vẫn đc nhiều người hâm mộ hơn nhỏ.Nhỏ hơi tức giận xen lẫn bất ngờ khi mọi ánh nhìn đều tập trung vào nó. Nhỏ tự hỏi nó có gì hơn nhỏ chứ. Nhỏ tự tin rằng vẻ đẹp của nhỏ hơn hẳn nó, tự tin rằng IQ của nhỏ cũng hơn nó nhiều, tin rằng gia thế của nhỏ cũng không thua gì nó. Vậy tại sao, nó có được mọi thứ còn nhỏ thì không?
Nó chạy đến nắm lấy tay hắn và nở nụ cười tuyệt đẹp. Hắn đứ gương mặt khó chịu nhìn người nắm tay hắn, nhưng khi vừa thấy nó, mặt hắn liền dịu lại và nở nụ cười hiền:
- Good morning
Nó chu môi lên đáng yêu vô cùng:
- Bày đặt nói tiếng anh nữa
Cứ thế hai người họ đùa giỡn vui vẻ. Nhỏ đứng đằng sau nở nụ cười nham hiểm nhìn nó và hắn. Nhỏ đi đến gần người nó, cố y đụng vào người nó và ngã xuống, nó chìa tay mỉm cười thân thiện:
- Bạn không sao chứ ?
Nhỏ ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn nó, đôi mắt khẽ chớp, riêng khuôn mặt vẫn lạnh và vô cảm:
- Không có gì
Hắn bỗng hét lên:
- Là cô
Nhỏ không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười đắc thắng. Trong lòng nhỏ thì vô cùng vui mừng: " Đúng rồi, giống y đúc cảnh trong truyện ". Hắn nắm lấy cổ áo nhỏ, khuôn mặt giận dữ:
- Tôi không đánh con gái nên tôi sẽ chỉ cảnh cáo cô. Lần sau nếu còn có chuyện như ngày hôm nay, cô ... chết chắc rồi.
Nhỏ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
- Tùy
Nói rồi nhỏ đứng dậy đi vào trong lớp mà chẳng thèm qua ntaam cái đầu của hắn đang bốc cháy. Nó khẽ siết chặt tay hắn, giọng nói trở nên băng lãnh:
- Đi thôi
Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nó như vậy, nhưng cũng lẽo đẻo theo nó vào trong. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm: " Trình độ của cô ... còn kém lắm " Nó nhìn nhỏ đang đùa giỡn với đám con trai mà khẽ nhếch môi khinh bỉ.
Hắn bước vào trường với khuôn mặt tức giận khiến không một ai dám đến gần. Mọi người đều có chung một suy nghĩ: " Ác quỉ trở lại rồi ". Nó từ cổng bước vào như một vầng hòa quang chói lọi. Mái tóc tím xõa tự nhiên, đôi mắt tím huyền bí ẩn hiện dưới hàng lông mi dài công vút, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mang màu đỏ tươi tự nhiên, làn da trắng hồng mịn màng như em bé. Tất cả tạo nên một con người hoàn mĩ đến kì lạ. Đi sau nó là một người con gái xinh dẹp tuyệt trần. Nhỏ bước từng bước uyển chuyển. Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của nhỏ khẽ nghiêng đầu lắc lư khi nghe nhạc trên tai phone, mái tóc màu đỏ đô cột lệch một bên, đôi mắt màu hồng phần to tròn trông iu vô cùng, khuôn miệng nhỏ nhắn phớt hồng khẽ chu môi rất dễ thương. Có thể nói, vẻ đẹp của nhỏ vô cùng tuyệt mĩ như một tác phẩm nghệ thuật khó ai sánh bằng. Nhưng vẻ đẹp đó lại như một con dao lưỡi. Nhỏ đẹp như một thiên sứ nhưng điều đó lại khiến cho người ngoài nhìn vào thấy có đôi chút giả tạo. Trong khi đó, nét đẹp của nó tuy không sánh bằng nhỏ nhưng rất tự nhiên, thuần khiết như một thiên thần thực thụ, nét đẹp đó không một chút giả tạo, vẫn giản dị, mộc mạc mà thôi. Chính vì thế, nó vẫn đc nhiều người hâm mộ hơn nhỏ.Nhỏ hơi tức giận xen lẫn bất ngờ khi mọi ánh nhìn đều tập trung vào nó. Nhỏ tự hỏi nó có gì hơn nhỏ chứ. Nhỏ tự tin rằng vẻ đẹp của nhỏ hơn hẳn nó, tự tin rằng IQ của nhỏ cũng hơn nó nhiều, tin rằng gia thế của nhỏ cũng không thua gì nó. Vậy tại sao, nó có được mọi thứ còn nhỏ thì không?
Nó chạy đến nắm lấy tay hắn và nở nụ cười tuyệt đẹp. Hắn đứ gương mặt khó chịu nhìn người nắm tay hắn, nhưng khi vừa thấy nó, mặt hắn liền dịu lại và nở nụ cười hiền:
- Good morning
Nó chu môi lên đáng yêu vô cùng:
- Bày đặt nói tiếng anh nữa
Cứ thế hai người họ đùa giỡn vui vẻ. Nhỏ đứng đằng sau nở nụ cười nham hiểm nhìn nó và hắn. Nhỏ đi đến gần người nó, cố y đụng vào người nó và ngã xuống, nó chìa tay mỉm cười thân thiện:
- Bạn không sao chứ ?
Nhỏ ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn nó, đôi mắt khẽ chớp, riêng khuôn mặt vẫn lạnh và vô cảm:
- Không có gì
Hắn bỗng hét lên:
- Là cô
Nhỏ không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười đắc thắng. Trong lòng nhỏ thì vô cùng vui mừng: " Đúng rồi, giống y đúc cảnh trong truyện ". Hắn nắm lấy cổ áo nhỏ, khuôn mặt giận dữ:
- Tôi không đánh con gái nên tôi sẽ chỉ cảnh cáo cô. Lần sau nếu còn có chuyện như ngày hôm nay, cô ... chết chắc rồi.
Nhỏ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
- Tùy
Nói rồi nhỏ đứng dậy đi vào trong lớp mà chẳng thèm qua ntaam cái đầu của hắn đang bốc cháy. Nó khẽ siết chặt tay hắn, giọng nói trở nên băng lãnh:
- Đi thôi
Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nó như vậy, nhưng cũng lẽo đẻo theo nó vào trong. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm: " Trình độ của cô ... còn kém lắm " Nó nhìn nhỏ đang đùa giỡn với đám con trai mà khẽ nhếch môi khinh bỉ.