"Đàm Tiểu Liên, ta thừa nhận từ trước đến nay ta đối với Trọng An đại ca có hảo cảm, nhưng tất cả chỉ giới hạn ở tình cảm huynh muội, giống như tình cảm của ta với ca ca ta vậy, ta thưởng thức (đánh giá cao), kính trọng bọn họ, tình cảm của ta đối với Trọng An đại ca và ca ca ta giống nhau..."
"Ta không tin, ngươi nào có đối tốt với ca ca mình như vậy?" Đàm Tiểu Liên không hề nghĩ ngợi đánh gãy lời nàng, nữ nhân này vừa nhìn thấy An ca ca của nàng ta thì như bị rớt hồn, nàng ta tin nàng mới là lạ.
Tô Khả Phương lơ đễnh mỉm cười: "Mỗi người một phương thức biểu đạt khác nhau, giống như tất cả mọi người ở đây, có ai đảm bảo mỗi đứa con mình sinh ra tính tình đều giống nhau không?"
"Đàm Tiểu Liên, ta hỏi ngươi, ta thưởng thức ca ca của mình là sai sao? Ta kính trọng ca ca của mình cũng là phạm pháp sao?"
Vào giờ khắc này, điều duy nhất khiến Tô Khả Phương cảm thấy may mắn là nguyên chủ còn có chút lòng xấu hổ, ngoại trừ Đàm Trọng An, không có người thứ ba biết rõ tâm ý của nàng với Đàm Trọng An, cho nên nàng phạm vào những chuyện ngu xuẩn kia chỉ cần lấy ra một chút dẫn chứng và đạo lý, liền có thể thay đổi phương hướng suy nghĩ của mọi người.
"An ca ca không phải ca ca của ngươi. Ngươi đối với hắn làm sao chỉ có thể là tình cảm huynh muội chứ?" Đàm Tiểu Liên phản bác.
Nàng ta không biết miệng lưỡi của Tô Khả Phương từ khi nào trở nên bén nhọn như vậy? Chết đều bị nàng nói thành sống được.
"Đàm Tiểu Liên, ngươi điếc sao?" Giả Thị khiển trách quát: “Phương Nhi vừa mới nói rằng coi Trọng An huynh đệ như ca ca của mình."
"Đó cũng không phải là ca ca ruột." Đàm Tiểu Liên tức đến mức nước mắt đều chảy ra, những người này tại sao chỉ tin tưởng tiện nhân kia mà không tin tưởng nàng ta vậy?
"Tô Khả Phương, ngươi coi mọi người đều mù sao? Ánh mắt ngươi nhìn An Nhi mà giống như ngươi nhìn ca ca sao?" Vương Thị và Đàm Tiểu Liên không hổ là mẹ con, đến suy nghĩ cũng giống nhau.
"Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, Vương đại nương hôm nay không phải là muốn ta chết sao?" Tô Khả Phương cười lạnh, thành công làm Vương Thị thay đổi sắc mặt.
Tự Vương Thị biết nãy bà ta nghĩ muốn giết Tô Khả Nghi đã làm dân chúng phẫn nộ, hiện tại bà ta nói gì cũng không có ai giúp, trong lòng vừa tức vừa gấp.
Đột nhiên, khóe mắt Tô Khả Phương liếc thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ đừng trong đám đông, ý niệm trong lòng nhanh chóng xoay chuyển.
Chỉ thấy nàng chớp đôi mắt hạnh, không để ý đến Vương Thị mà nhìn Đàm Tiểu Liên liếc mắt một cái, nói: "Đàm Tiểu Liên, ngươi không phải xoắn xuýt chuyện cái túi thơm kia sao? Vậy ngươi hỏi Đại Giang đại ca một chút, hắn ở nơi nào, khoảng cách bao xa nhìn thấy ta đưa túi thơm cho Trọng An đại ca?"
"Đại Giang đại ca?" Đàm Tiểu Liên thấy Đàm Đại Giang không quan tâm, liền hô lên.
Mắt thấy Tô Khả Phương sắp thay đổi cục diện, Đàm Đại Giang lo lắng mình mở miệng sẽ khiến Vương Thị quay ra cắn ngược Tô Khả Phương không thả, nên có chút do dự.
"Đại Giang đại ca, ngươi cứ nói thật đi, nói không chừng tất cả chỉ là hiểu nhầm." Tô Khả Phương từng bước hướng dẫn nói.
Đàm Đại Giang ngẩng đầu, chống lại ánh mắt chứa ý cười như chủ định từ trước của Tô Khả Phương, do dự một chút mới mở miệng nói: "Vào hai tháng trước, thời điểm ta lên núi đốn củi trở về nhìn thấy ngươi và Trọng An huynh đệ đứng ở bờ sông. Lúc đó, ta đứng nhìn cách các ngươi khoảng vài chục trượng."
"Đại Giang đại ca, ngươi nhớ lại một chút. Lúc đó ta quay lưng về phía ngươi hay quay mặt về phía ngươi?"
"Hình như là quay lưng về phía ta."
"Ngươi chắc chắn chứ?" Tô Khả Phương truy vấn.
"Chắc chắn." Đàm Đại Giang ngẫm nghĩ, nặng nề gật đầu.
Đàm Đại Giang trả lời giống trong dự liệu của Tô Khả Phương, nàng cười cười, lại hỏi: "Vậy Đại Giang đại ca nhìn thấy ta lấy túi thơm từ tay áo đưa ra?"
"Ngươi quay lưng về phía ta, ta làm sao có thể thấy được?"
Đàm Đại Giang lời vừa ra khỏi miệng liền ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi, hắn không tận mắt thấy nàng đưa túi thơm ra ngoài, vừa rồi tại sao lại khăng khăng khẳng định cái túi thơm kia là của nàng?
Nghĩ tới vừa nãy mình nhất thời xúc động thiếu chút nữa làm hại tính mạng của Tô Khả Phương, cả người Đàm Đại Giang đều chảy mồ hôi lạnh.
"Phương Nhi, là Đại Giang đại ca oan uổng ngươi rồi. Là Đại Giang đại ca có lỗi với ngươi." Đàm Đại Giang vạn phần hối hận nói.
"Không có việc gì, ai cũng có lúc nhìn nhầm, ta không trách ngươi!" Tô Khả Phương cười không thèm để ý chút nào.
Tô Khả Phương càng không tính toán, Đàm Đại Giang càng cảm thấy khó chịu, hắn thở dài một hơi thật sâu, nói: "Phương Nhi, chuyện ngày hôm nay là Đại Giang đại ca nợ ngươi, ngộ nhỡ có một ngày ngươi có việc cần nhờ Đại Giang đại ca, cứ mở miệng."
Đàm Đại Giang áy náy nói xong, liền xoay người rời khỏi thôn Phong Quả.
"Ai, chuyện gì thế này? Làm trì hoãn lão tử xới đất."
Đàm Đại Giang vừa đi, kịch nháo coi như hạ màn, thôn dân thôn Phong Quả cũng lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên oán giận mẹ con Vương Thị khiến bọn họ trì hoãn việc đồng áng.
Mẹ con Vương Thị tức đến xanh mét hết cả mặt mày, hai người thậm chí còn không hiểu tại sao tình thế lại thay đổi nhanh như vậy, rõ ràng là vạch trần bộ mặt không tuân thủ nữ tắc của Tô Khả Phương, đến cuối cùng tại sao họ lại thành người bị chỉ trích?
Hương thân lần lượt rời đi, đúng lúc này Đàm Tiểu Liên lại nhìn thấy bóng dáng người trong lòng.
"An ca ca, tại sao ca cũng ở đây vậy?" Mắt Đàm Tiểu Liên tỏa sáng, mừng rỡ như điên chạy qua.
Đàm Tiểu Liên vừa thấy Đàm Trọng An chuyện gì cũng ném ra sau ót, Vương Thị thấy hắn đến, tiến lên kéo tay hắn vội vàng hỏi: "An Nhi, vừa rồi lời Đại Giang nói ngươi đều nghe đươc đúng không, ngươi thành thật nói cho thím, cái túi thơm kia là của ai?"
Đàm Trọng An đứng yên nhìn thoáng qua Tô Khả Phương, đối mặt với cặp mắt hạnh ẩn chứa ý cười trong trẻo không hề có chút tạp chất, không hiểu sao đáy lòng hắn dâng lên một tia khác thường, hắn còn chưa kịp suy nghĩ đã ma xui quỷ khiến nói: "Túi thơm nào? Cháu chưa bao giờ thấy qua."
Khóe môi Tô Khả Phương xẹt qua một nụ cười, thật ra nàng sớm nhìn thấy hắn rồi, chỉ không rõ tại sao từ đầu đến cuối hắn đều bày ra bộ dạng mọi chuyện không liên quan, cho nên nàng hai tay cùng chuẩn bị, hôm nay kết quả này là tốt nhất.
Đàm Trọng An và ca ca có tình nghĩa đồng môn, Tô Khả Phương chính là cược xem hắn có vì giao tình với ca ca mà giúp nàng một tay. Đương nhiên, nếu hắn không cố kỵ tình cảm với ca ca nói ra hết mọi chuyện nàng cũng không sợ, hắn bất nhân đừng trách nàng bất nghĩa, đến lúc đó nàng có thể cắn ngược lại nói hắn cố tình dấu túi thơm của nàng không chịu trả lại.
Tóm lại, nàng sẽ không để mình gánh danh không tuân thủ nữ tắc.
"An Nhi, vừa rồi Đại Giang đại ca nói nhìn thấy một cái túi thơm từ trong ngực ngươi rơi ra, ngươi làm sao có thể không nhìn thấy?" Vương Thị đột ngột cất cao thanh âm, rõ ràng không tin tưởng hắn.
Nghe lời nói của mẫu thân, lúc này Đàm Tiểu Liên mới nhớ tới mục đích ngày hôm nay, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn
Giọng nói chất vấn của Vương Thị làm cho Đàm Trọng An rất không vui, hắn lạnh mặt xuống: "Không nhìn thấy là không nhìn thấy. Vương thẩm, không còn sớm nữa rồi, cháu đi về trước, ngài và Tiểu Liên cũng đi về sớm đi."
Đàm Trọng An nói xong liền hướng về phía Lư Thị và Giả Thị gật đầu tạm biệt, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Ai cũng không phát hiện ra, một khắc Đàm Trọng An xoay người kia trên mặt hắn lướt qua tia ảo não.
Trước nay hắn khinh thường để ý tới những chuyện ngu xuẩn của Tô Khả Phương và Đàm Tiểu Liên, nhưng vừa rồi tại sao hắn lại thay Tô Khả Phương che giấu?
Đúng rồi, ngay từ đầu khi hắn nhìn thấy những người này cãi lộn hắn đã muốn rời đi, nhưng lại nghe thấy Tô Khả Phương không chút chột dạ lừa dối các hương thân, nắm mũi mọi người dắt đi, còn nói đem hắn coi như ca ca mà đối đãi, cho nên hắn mới vì tâm tò mò mà lưu lại.
A, ca ca...
"Ta không tin, ngươi nào có đối tốt với ca ca mình như vậy?" Đàm Tiểu Liên không hề nghĩ ngợi đánh gãy lời nàng, nữ nhân này vừa nhìn thấy An ca ca của nàng ta thì như bị rớt hồn, nàng ta tin nàng mới là lạ.
Tô Khả Phương lơ đễnh mỉm cười: "Mỗi người một phương thức biểu đạt khác nhau, giống như tất cả mọi người ở đây, có ai đảm bảo mỗi đứa con mình sinh ra tính tình đều giống nhau không?"
"Đàm Tiểu Liên, ta hỏi ngươi, ta thưởng thức ca ca của mình là sai sao? Ta kính trọng ca ca của mình cũng là phạm pháp sao?"
Vào giờ khắc này, điều duy nhất khiến Tô Khả Phương cảm thấy may mắn là nguyên chủ còn có chút lòng xấu hổ, ngoại trừ Đàm Trọng An, không có người thứ ba biết rõ tâm ý của nàng với Đàm Trọng An, cho nên nàng phạm vào những chuyện ngu xuẩn kia chỉ cần lấy ra một chút dẫn chứng và đạo lý, liền có thể thay đổi phương hướng suy nghĩ của mọi người.
"An ca ca không phải ca ca của ngươi. Ngươi đối với hắn làm sao chỉ có thể là tình cảm huynh muội chứ?" Đàm Tiểu Liên phản bác.
Nàng ta không biết miệng lưỡi của Tô Khả Phương từ khi nào trở nên bén nhọn như vậy? Chết đều bị nàng nói thành sống được.
"Đàm Tiểu Liên, ngươi điếc sao?" Giả Thị khiển trách quát: “Phương Nhi vừa mới nói rằng coi Trọng An huynh đệ như ca ca của mình."
"Đó cũng không phải là ca ca ruột." Đàm Tiểu Liên tức đến mức nước mắt đều chảy ra, những người này tại sao chỉ tin tưởng tiện nhân kia mà không tin tưởng nàng ta vậy?
"Tô Khả Phương, ngươi coi mọi người đều mù sao? Ánh mắt ngươi nhìn An Nhi mà giống như ngươi nhìn ca ca sao?" Vương Thị và Đàm Tiểu Liên không hổ là mẹ con, đến suy nghĩ cũng giống nhau.
"Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, Vương đại nương hôm nay không phải là muốn ta chết sao?" Tô Khả Phương cười lạnh, thành công làm Vương Thị thay đổi sắc mặt.
Tự Vương Thị biết nãy bà ta nghĩ muốn giết Tô Khả Nghi đã làm dân chúng phẫn nộ, hiện tại bà ta nói gì cũng không có ai giúp, trong lòng vừa tức vừa gấp.
Đột nhiên, khóe mắt Tô Khả Phương liếc thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ đừng trong đám đông, ý niệm trong lòng nhanh chóng xoay chuyển.
Chỉ thấy nàng chớp đôi mắt hạnh, không để ý đến Vương Thị mà nhìn Đàm Tiểu Liên liếc mắt một cái, nói: "Đàm Tiểu Liên, ngươi không phải xoắn xuýt chuyện cái túi thơm kia sao? Vậy ngươi hỏi Đại Giang đại ca một chút, hắn ở nơi nào, khoảng cách bao xa nhìn thấy ta đưa túi thơm cho Trọng An đại ca?"
"Đại Giang đại ca?" Đàm Tiểu Liên thấy Đàm Đại Giang không quan tâm, liền hô lên.
Mắt thấy Tô Khả Phương sắp thay đổi cục diện, Đàm Đại Giang lo lắng mình mở miệng sẽ khiến Vương Thị quay ra cắn ngược Tô Khả Phương không thả, nên có chút do dự.
"Đại Giang đại ca, ngươi cứ nói thật đi, nói không chừng tất cả chỉ là hiểu nhầm." Tô Khả Phương từng bước hướng dẫn nói.
Đàm Đại Giang ngẩng đầu, chống lại ánh mắt chứa ý cười như chủ định từ trước của Tô Khả Phương, do dự một chút mới mở miệng nói: "Vào hai tháng trước, thời điểm ta lên núi đốn củi trở về nhìn thấy ngươi và Trọng An huynh đệ đứng ở bờ sông. Lúc đó, ta đứng nhìn cách các ngươi khoảng vài chục trượng."
"Đại Giang đại ca, ngươi nhớ lại một chút. Lúc đó ta quay lưng về phía ngươi hay quay mặt về phía ngươi?"
"Hình như là quay lưng về phía ta."
"Ngươi chắc chắn chứ?" Tô Khả Phương truy vấn.
"Chắc chắn." Đàm Đại Giang ngẫm nghĩ, nặng nề gật đầu.
Đàm Đại Giang trả lời giống trong dự liệu của Tô Khả Phương, nàng cười cười, lại hỏi: "Vậy Đại Giang đại ca nhìn thấy ta lấy túi thơm từ tay áo đưa ra?"
"Ngươi quay lưng về phía ta, ta làm sao có thể thấy được?"
Đàm Đại Giang lời vừa ra khỏi miệng liền ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi, hắn không tận mắt thấy nàng đưa túi thơm ra ngoài, vừa rồi tại sao lại khăng khăng khẳng định cái túi thơm kia là của nàng?
Nghĩ tới vừa nãy mình nhất thời xúc động thiếu chút nữa làm hại tính mạng của Tô Khả Phương, cả người Đàm Đại Giang đều chảy mồ hôi lạnh.
"Phương Nhi, là Đại Giang đại ca oan uổng ngươi rồi. Là Đại Giang đại ca có lỗi với ngươi." Đàm Đại Giang vạn phần hối hận nói.
"Không có việc gì, ai cũng có lúc nhìn nhầm, ta không trách ngươi!" Tô Khả Phương cười không thèm để ý chút nào.
Tô Khả Phương càng không tính toán, Đàm Đại Giang càng cảm thấy khó chịu, hắn thở dài một hơi thật sâu, nói: "Phương Nhi, chuyện ngày hôm nay là Đại Giang đại ca nợ ngươi, ngộ nhỡ có một ngày ngươi có việc cần nhờ Đại Giang đại ca, cứ mở miệng."
Đàm Đại Giang áy náy nói xong, liền xoay người rời khỏi thôn Phong Quả.
"Ai, chuyện gì thế này? Làm trì hoãn lão tử xới đất."
Đàm Đại Giang vừa đi, kịch nháo coi như hạ màn, thôn dân thôn Phong Quả cũng lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên oán giận mẹ con Vương Thị khiến bọn họ trì hoãn việc đồng áng.
Mẹ con Vương Thị tức đến xanh mét hết cả mặt mày, hai người thậm chí còn không hiểu tại sao tình thế lại thay đổi nhanh như vậy, rõ ràng là vạch trần bộ mặt không tuân thủ nữ tắc của Tô Khả Phương, đến cuối cùng tại sao họ lại thành người bị chỉ trích?
Hương thân lần lượt rời đi, đúng lúc này Đàm Tiểu Liên lại nhìn thấy bóng dáng người trong lòng.
"An ca ca, tại sao ca cũng ở đây vậy?" Mắt Đàm Tiểu Liên tỏa sáng, mừng rỡ như điên chạy qua.
Đàm Tiểu Liên vừa thấy Đàm Trọng An chuyện gì cũng ném ra sau ót, Vương Thị thấy hắn đến, tiến lên kéo tay hắn vội vàng hỏi: "An Nhi, vừa rồi lời Đại Giang nói ngươi đều nghe đươc đúng không, ngươi thành thật nói cho thím, cái túi thơm kia là của ai?"
Đàm Trọng An đứng yên nhìn thoáng qua Tô Khả Phương, đối mặt với cặp mắt hạnh ẩn chứa ý cười trong trẻo không hề có chút tạp chất, không hiểu sao đáy lòng hắn dâng lên một tia khác thường, hắn còn chưa kịp suy nghĩ đã ma xui quỷ khiến nói: "Túi thơm nào? Cháu chưa bao giờ thấy qua."
Khóe môi Tô Khả Phương xẹt qua một nụ cười, thật ra nàng sớm nhìn thấy hắn rồi, chỉ không rõ tại sao từ đầu đến cuối hắn đều bày ra bộ dạng mọi chuyện không liên quan, cho nên nàng hai tay cùng chuẩn bị, hôm nay kết quả này là tốt nhất.
Đàm Trọng An và ca ca có tình nghĩa đồng môn, Tô Khả Phương chính là cược xem hắn có vì giao tình với ca ca mà giúp nàng một tay. Đương nhiên, nếu hắn không cố kỵ tình cảm với ca ca nói ra hết mọi chuyện nàng cũng không sợ, hắn bất nhân đừng trách nàng bất nghĩa, đến lúc đó nàng có thể cắn ngược lại nói hắn cố tình dấu túi thơm của nàng không chịu trả lại.
Tóm lại, nàng sẽ không để mình gánh danh không tuân thủ nữ tắc.
"An Nhi, vừa rồi Đại Giang đại ca nói nhìn thấy một cái túi thơm từ trong ngực ngươi rơi ra, ngươi làm sao có thể không nhìn thấy?" Vương Thị đột ngột cất cao thanh âm, rõ ràng không tin tưởng hắn.
Nghe lời nói của mẫu thân, lúc này Đàm Tiểu Liên mới nhớ tới mục đích ngày hôm nay, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn
Giọng nói chất vấn của Vương Thị làm cho Đàm Trọng An rất không vui, hắn lạnh mặt xuống: "Không nhìn thấy là không nhìn thấy. Vương thẩm, không còn sớm nữa rồi, cháu đi về trước, ngài và Tiểu Liên cũng đi về sớm đi."
Đàm Trọng An nói xong liền hướng về phía Lư Thị và Giả Thị gật đầu tạm biệt, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Ai cũng không phát hiện ra, một khắc Đàm Trọng An xoay người kia trên mặt hắn lướt qua tia ảo não.
Trước nay hắn khinh thường để ý tới những chuyện ngu xuẩn của Tô Khả Phương và Đàm Tiểu Liên, nhưng vừa rồi tại sao hắn lại thay Tô Khả Phương che giấu?
Đúng rồi, ngay từ đầu khi hắn nhìn thấy những người này cãi lộn hắn đã muốn rời đi, nhưng lại nghe thấy Tô Khả Phương không chút chột dạ lừa dối các hương thân, nắm mũi mọi người dắt đi, còn nói đem hắn coi như ca ca mà đối đãi, cho nên hắn mới vì tâm tò mò mà lưu lại.
A, ca ca...