Bình thường giờ này Trình Hạo đã đi ra ngoài, Lâm Hàn vốn tưởng sẽ không gặp, không ngờ vừa mở cửa vào nhà đã thấy Trình Hạo cũng đi tới cửa, hai người thình lình đối mặt, đều có chút xấu hổ.
"Đã trở lại?" Trình Hạo mở miệng ân cần hỏi, "Du lịch thế nào?"
"Ân, cũng không tệ lắm. . . . . ."
Mấy hôm trước Trình Hạo gọi điện hỏi hắn đang ở đâu, tại sao không về nhà. Đối phương khẩu khí tự nhiên mà trấn định, Lâm Hàn cũng không thể thất thố, chỉ có thể nói dối mình đang đi du lịch.
"Trên núi nắng gắt như vậy, ngươi sao lại không bị đen tí nào thế?"
Bị Trình Hạo chọc chọc vào mặt, Lâm Hàn lo lắng nhảy dựng lên, không dám nhìn lại hắn, vội vàng lảng tránh.
Trình Hạo thu tay về, thọc vào túi quần. Mô-đen chính là mô-đen, nói câu nào câu nấy đều như mắc bệnh nghề nghiệp: "Vừa xuống máy bay? Có mệt hay không? Ăn cơm chưa? Muốn uống gì không?"
Lâm Hàn bị hỏi han ân cần, thực sự có chút thụ sủng nhược kinh: "Ngươi không phải muốn ra ngoài sao? Ngươi vội thì đi đi, ta tự thu xếp được."
"Không có việc gì", Trình Hạo nắm bả vai hắn "Chuyện kia cũng ko gấp. Ngươi vừa trở về, ta ở nhà với ngươi."
Lâm Hàn thấy hắn săn sóc, nhất thời kinh sợ: "Ngươi có việc liền đi, đừng chậm trễ, ta, ta cũng phải đi"
"Ân?" Trình Hạo nghiêng đầu, "Nhanh như vậy? Không phải vừa về sao, còn muốn đi đâu?"
"Ta ra ngoài ở một thời gian."
Trình Hạo nhìn hắn kinh ngạc: "Ngươi muốn ra ngoài?"
"Cũng không phải. Nếu ta thực sự dọn ra, nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi một tháng, cho ngươi đủ thời gian tìm người khác. Phòng tốt như vậy, không cần lo lắng không ai thuê chung. . . . . ."
Trình Hạo cướp lời hắn: "Không phải vấn đề này", rồi nhíu nhíu mày hỏi : "Ngươi giận ta, phải không?"
Lâm Hàn nhất thời không hé răng.
"Ta cũng biết ta thực bốc đồng. Ta giải thích với ngươi" Trình Hạo lại đè bả vai hắn, Lâm Hàn ngửi được hương vị quen thuộc trên người hắn, trong lòng liền đau.
"Ta là lần đầu với nam nhân, cũng không biết làm xong phải thế nào mới đúng, ngươi muốn ta lập tức phải xác định, nhất định phải kết giao, nói thật ta là cảm thấy như vậy quá nhanh, chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Ngươi nghĩ xem, ngươi cùng nữ nhân lên giường, cũng không bắt buộc từ nay chỉ có thể lên giường với nữ nhân, phải kết hôn với nàng phải không!"
Lâm Hàn nghe vậy tuy cũng buồn trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy hắn nói rất đúng, khổ sở gật đầu: "Ân, ta biết, việc này đúng là không thể miễn cưỡng."
"Đúng không?" Trình Hạo tiếp, "Đừng đi, ở lại đây, dù sao cũng không dễ thuê nhà ở ngoài."
Thấy hắn nói đúng là một chuyện, ở lại lại là một chuyện khác, Lâm Hàn lắc đầu: "Ta vẫn là đi vài ngày tốt hơn."
"Cũng được. Nhưng dù thế nào, phòng ta cũng không cho người khác thuê" Trình Hạo vỗ vỗ đầu hắn, "Nghỉ ngơi cho tốt rồi sớm trở về, ta chờ ngươi, ân?"
Lâm Hàn trong nháy mắt lại có chút đau lòng. Trình Hạo ôn nhu với hắn như vậy, hắn chính là không nỡ đi.
Kéo hai vali hành lí xuống lầu, Lâm Hàn khó khăn rời đi. Quần áo vật dụng hàng ngày không có bao nhiêu, chủ yếu vẫn là dụng cụ bút vẽ là chính, thật đúng là không nhẹ.
Trình Hạo hảo tâm muốn đưa hắn đi "nhà mới", hắn lo lắng bị Trình Hạo biết mình ở trong nhà MB, không muốn nghe mắng, một mực lắc đầu cự tuyệt.
Đang loay xoay với mấy cái vali, Lâm Hàn thấy một người bước xuống xe, chạy lại phía hắn.
"Thu dọn xong rồi?" Nét cười khả ái, không phải Diệp Tu Thác còn có thể là ai?
Lâm Hàn rất cảm kích: "Còn vất vả ngươi tới. . . . . ."
Diệp Tu Thác cười: "Đây cũng là trách nhiệm của ta a."
Lâm Hàn nghĩ thầm đã cho thuê nhà lại còn lái xe đưa đón, cũng không dễ dàng đi, sau này phải cho hắn nhiều tiền boa hơn mới được.
Sắp xếp mọi thứ ổn định rồi, Lâm Hàn đi ngân hàng rút tiền, lập tức thanh toán tiền cho Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác nhận tiền, biểu hiện cũng không vui mừng lắm, ngay cả đếm cũng không đếm, còn cười nói cám ơn.
Lâm Hàn cho là hắn chê ít, nghĩ lại hắn vất vả như vậy, mình còn nhẫn tâm bao tháng với giá rẻ mạt. Chỉ thấy Diệp Tu Thác giống như rất cao hứng, kéo hắn lại hôn liền mấy cái.
Đại khái là vì muốn báo đáp, nên buổi tối Diệp Tu Thác làm đặc biệt kịch liệt, khiến Lâm Hàn chỉ muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn cố nhẫn nại, bị hắn gây sức ép đến quá nửa đêm.
Phục vụ quá nhiệt tình cũng không phải chuyện tốt, Lâm Hàn ngày hôm sau đi đường với tư thế rất đáng xấu hổ, chân mềm oặt.
****
Thay đổi chỗ ở, Lâm Hàn rất nhanh đã thích ứng, chỗ này không khí và tầm nhìn đều tốt, lại yên tĩnh, thực thích hợp cho hắn làm việc.
Cùng "Chủ nhà" quan hệ lại hòa hợp, cũng không khác gì ở nhà.
Bản thảo hoàn thành, hắn bắt đầu quét tước lau chùi phòng, chăm sóc bể cá cảnh nhiệt đới, tưới nước cho mấy chậu cây quanh nhà. Nếu vẫn rảnh rỗi, liền giúp Diệp Tu Thác gấp quần áo.
Tủ quần áo của Diệp Tu Thác làm hắn phát choáng, nhiều không thua gì Trình Hạo, riêng underwear cũng đã cả một sọt lớn.
Tuy chiếm đa số vẫn là trang phục bình thường, nhưng cũng không ít quần áo lễ phục. MB cũng cần ăn mặc thượng lưu như vậy sao, Lâm Hàn cảm thấy rất kỳ quái, bất quá cũng rất nhanh nghĩ thông, nếu gặp những khách hàng có địa vị cao, rất có thể sẽ có cơ hội tham gia những bữa tiệc lớn, tự nhiên phải mua thêm trang phục và phụ kiện phù hợp.
Nghĩ đến việc Diệp Tu Thác tiếp những loại khách này, không biết vì cái gì có chút kỳ quái.
Không biết Diệp Tu Thác ở trên hay ở dưới? Tuy rằng hắn rất ôn nhu, nhưng khí thế tuyệt đối không kém, cũng có thể bởi vì lúc hắn và mình làm hắn đều là Top, nên Lâm Hàn không thể tưởng tượng lúc hắn bị đè sẽ như thế nào.
Chỉ cần tưởng tượng Diệp Tu Thác ở dưới thân người khác yêu kiều hầu hạ, Lâm Hàn đã nổi gia ốc toàn thân, rất không yên, như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp, hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui, vạn nhất gặp kẻ biến thái, hắn nhất định phải ăn không ít đau khổ.
Nghĩ nghĩ liền lo lắng không yên, sợ Diệp Tu Thác bị hại. May mắn trong trí nhớ của hắn Diệp Tu Thác trên người không có vết thương, hẳn là không bị ngược đãi thân thể đi.
Nếu vẫn có thể là Top, ngoại trừ trường hợp gặp phải kẻ xấu, Diệp Tu Thác vẫn được an toàn. Lâm Hàn nghĩ thế nên đã có thể vui mừng một chút.
Nếu mình là kẻ có tiền thì tốt rồi.
Thư phòng Diệp Tu Thác luôn khóa, Lâm Hàn cũng không quá quan tâm, riêng tư của cá nhân thôi. Chính là cảm thấy Diệp Tu Thác thật sự rất có tố chất, tựa hồ thực thích đọc sách, trong phòng ngủ và phòng khách đôi khi cũng có vài tạp chí và sách linh tinh, đều là sách chuyên ngành gì đó.
Một người như vậy, muốn làm gì mà không được, làm MB tuy kiếm tiền nhiều, lại nhanh, nhưng thật sự rất hại cơ thể, làm được vài năm, không cẩn thận còn rất dễ nhiễm bệnh.
Ôm hoài nghi trong lòng, buổi tối chờ Diệp Tu Thác trở về, nhịn không được lắm miệng hỏi hắn: "Ngươi vì cái gì muốn làm MB? Kỳ thật lấy năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể làm việc khác nuôi sống bản thân."
Diệp Tu Thác "Nga" một tiếng, mỉm cười nghiêng mặt nhìn hắn: "Vậy ngươi cảm thấy ta làm việc gì thì hợp?"
"Rất nhiều a, ngươi đẹp trai như vậy, có thể làm người mẫu giống Trình Hạo, làm diễn viên cũng được; người vẽ tranh không tệ, thưởng thức cũng tốt, có thể làm nhà thiết kế này nọ; làm PR quan hệ xã hội cũng thực thích hợp. . . . . ."
Diệp Tu Thác nở nụ cười, kéo hắn lại, cọ cọ mũi hắn: "Ân, đa tạ ngươi khích lệ. . . . . ."
Thấy hắn muốn hôn môi, Lâm Hàn bắt đầu khẩn trương, đúng lúc chuông cửa vang lên, Diệp Tu Thác thở dài, cười nhéo hắn một cái, đứng dậy ra mở cửa.
"Tu Thác." Người vừa tới xấp xỉ tuổi bọn họ, cao cao gầy gầy, ăn mặc có điểm kỳ quái, mang một cái kính mắt rất khoa trương, vẻ mặt thanh tú. Tựa hồ rất quen thuộc Diệp Tu Thác, vừa vào cửa liền tự nhiên cởi áo khoác."Hoàn hảo ngươi ở nhà, ta sợ lúc gấp rút tìm không thấy người ni. Đêm nay chúng ta cùng nhau, ai cũng không được ngủ!"
Lâm Hàn nghe vậy trợn mắt há mồm, lại thấy hắn vừa vào đã kéo tay Diệp Tu Thác, bất tri bất giác đỏ mặt, đứng như hóa đá.
Nam nhân lúc này mới phát hiện còn có người thứ ba ở đây, bất quá cũng không ngạc nhiên, gật gật đầu với hắn, liền nhìn sang Diệp Tu Thác: "Thế nào? Ngay tại nhà ngươi đi. Ngươi có khách cũng không sao, ta vào thư phòng chờ trước, ngươi tiễn hắn về chúng ta làm sau."
Lâm Hàn nghe hắn khẩu khí một chút ngại ngùng cũng không có, ngược lại chính mình lại cảm thấy xấu hổ.
Diệp Tu Thác có chút bất đắc dĩ: "Hắn ngủ ở đây, đây là khách của ta. Người đến thư phòng trước đi." Rồi mới quay qua nói với Lâm Hàn: "Ngươi đi ngủ trước, không cần làm phiền chúng ta."
Nghề của hắn như vậy, không thể ngạc nhiên đi. Lâm Hàn ngoan ngoãn trở về phòng, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh, nghĩ muốn nghe lén động tĩnh trong thư phòng, lại cảm thấy như thế rất không đạo đức, nên cố nhịn xuống.
Nghĩ Diệp Tu Thác vừa trở về đã mệt muốn chết, đang uống nước nghỉ ngơi, đã phải tiếp khách, liền thay hắn khó chịu, đau lòng một trận.
Lâm Hàn lăn qua lộn lại ngủ không được, trừng mắt đợi quá nửa đêm, tới tận khi trời rạng sáng, mới nghe thấy tiếng cửa mở, tựa hồ hai người đã xong việc đi ra.
Bị gây sức ép lâu như vậy, càng nghĩ càng đau lòng cho Diệp Tu Thác, càng ngủ không được.
Hắn dựng thẳng lổ tai nghe động tĩnh rất nhỏ bên ngoài, đầu tiên là tiếng mở đóng cửa, im lặng trong chốc lát, giống như lại có tiếng mở cửa.
Lâm Hàn nhịn không được đứng lên, đi chân trần ra ngoài, nhỏ giọng gọi hắn: "Diệp Tu Thác."
"Ân?" Diệp Tu Thác đang mở cửa phòng, có vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ngươi muốn ra ngoài? Không nghỉ ngơi sao?"
"Ân, có chút việc rất vội."
". . . . . ."
"Làm sao vậy?"
"Không, không có, trên đường cẩn thận a."
Diệp Tu Thác cười cười với hắn.
Sáng sớm Lâm Hàn chạy đi mua rất nhiều đồ ăn về, toàn là đồ bổ, ý đồ bồi bổ thân thể cho Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác lại gọi điện thoại nói cho hắn hai ngày này nhiều việc bề bộn, tạm thời sẽ không về nhà.
Lâm Hàn cảm thấy hơi hụt hẫng, lại nghĩ là "vội" đến cỡ nào mà hắn không thể về nhà, càng lo lắng hắn bị khách khi dễ.
Quải niệm vài ngày, Diệp Tu Thác rốt cục xuất hiện trước cửa, quả nhiên dáng vẻ cực kì mệt nhọc, mặt xanh lè, mắt thâm quầng, trong mắt còn có tơ máu, về nhà việc đầu tiên hắn làm, chính là tắm rửa, sau đó là ngủ.
Hắn ngủ liền tù tì mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả tư thế cũng không đổi. Lâm Hàn rón ra rón rén tận lực không ồn ào đến hắn, thỉnh thoảng mò vào xem hắn ngủ như thế nào, sợ hắn không thoải mái.
Lúc Diệp Tu Thác tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, đã ngửi được mùi thơm, mở to mắt, thấy Lâm Hàn đang bưng cái chén lớn đứng chờ.
Nguồn :
"Tỉnh rồi?"
Diệp Tu Thác mỉm cười, khởi động thân thể, bắt tay gối sau đầu.
"Ân, ngươi nấu cái gì cho ta sao?"
Lâm Hàn đưa lên như hiến vật quý.
Diệp Tu Thác nhìn thoáng qua: "Ân, rất thơm nga, bất quá nhiều dược liệu như vậy. . . . . . Là cái gì?"
"Đại bổ thang." ( cháo bổ dưỡng)
". . . . . ."
"Ngươi mấy ngày nay rất vất vả, phải bồi bổ ngay. Này là bổ thận tráng dương a." .
Diệp Tu Thác vặn vẹo, tiếp nhận thang, uống một ngụm thấy mùi vị không tồi, sau đó mới vừa uống vừa cười.
Lâm Hàn ngồi bên giường hầu hạ hắn, chờ hắn uống xong, liền hỏi: "Đi nhiều ngày như vậy, là tiếp khách lớn sao?"
Diệp Tu Thác liếc hắn một cái, cười nói: "Đúng vậy, rất lớn. Cho nên qua lần này là có thể nghỉ ngơi lâu lâu."
Lâm Hàn thoáng yên tâm một ít.
Diệp Tu Thác kéo tay hắn, vuốt ve từng ngón tay: "Nhạ, ngươi quan tâm ta như vậy, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi. . . . . ."
Vì đại bổ thang mà báo đáp, Lâm Hàn tưởng tượng lông tóc liền lập tức dựng đứng, mông hắn đến bây giờ vẫn còn đau! Vội vàng rút tay về, dùng sức lắc đầu: "Không cần không cần."
Diệp Tu Thác cười rồi lại kéo tay hắn: "Ngươi sợ cái gì a. Ý của ta là chờ ngươi có thời gian, chúng ta đi du lịch."
"A, đi nơi nào?"
Diệp Tu Thác nghĩ nghĩ: "Đến những nơi người chưa từng đến đi, Las Vegas chẳng hạn."
"Muốn đi sòng bạc?" Lâm Hàn lắp bắp kinh hãi, khẩn trương nói: "Cái kia không có khả năng phát tài đâu, ngươi không cần bị lừa. . . . . ."
"Ta cũng không nghĩ đánh bạc kiếm tiền" Diệp Tu Thác bóp mũi hắn cười, "Đến đó du ngoạn ngắm cảnh cũng được. Nó có thể hấp dẫn nhiều người như vậy, nhất định cũng hấp dẫn ngươi. Cuộc sống của người vốn bình lặng, nên đi thử xem."
"Nhưng là . . . . đánh bạc không tốt. . . . . ."
Diệp Tu Thác nhéo mặt hắn: "Đứa ngốc, làm công dân gương mẫu mãi, cuộc sống còn gì là vui thú."
Bình thường giờ này Trình Hạo đã đi ra ngoài, Lâm Hàn vốn tưởng sẽ không gặp, không ngờ vừa mở cửa vào nhà đã thấy Trình Hạo cũng đi tới cửa, hai người thình lình đối mặt, đều có chút xấu hổ.
"Đã trở lại?" Trình Hạo mở miệng ân cần hỏi, "Du lịch thế nào?"
"Ân, cũng không tệ lắm. . . . . ."
Mấy hôm trước Trình Hạo gọi điện hỏi hắn đang ở đâu, tại sao không về nhà. Đối phương khẩu khí tự nhiên mà trấn định, Lâm Hàn cũng không thể thất thố, chỉ có thể nói dối mình đang đi du lịch.
"Trên núi nắng gắt như vậy, ngươi sao lại không bị đen tí nào thế?"
Bị Trình Hạo chọc chọc vào mặt, Lâm Hàn lo lắng nhảy dựng lên, không dám nhìn lại hắn, vội vàng lảng tránh.
Trình Hạo thu tay về, thọc vào túi quần. Mô-đen chính là mô-đen, nói câu nào câu nấy đều như mắc bệnh nghề nghiệp: "Vừa xuống máy bay? Có mệt hay không? Ăn cơm chưa? Muốn uống gì không?"
Lâm Hàn bị hỏi han ân cần, thực sự có chút thụ sủng nhược kinh: "Ngươi không phải muốn ra ngoài sao? Ngươi vội thì đi đi, ta tự thu xếp được."
"Không có việc gì", Trình Hạo nắm bả vai hắn "Chuyện kia cũng ko gấp. Ngươi vừa trở về, ta ở nhà với ngươi."
Lâm Hàn thấy hắn săn sóc, nhất thời kinh sợ: "Ngươi có việc liền đi, đừng chậm trễ, ta, ta cũng phải đi"
"Ân?" Trình Hạo nghiêng đầu, "Nhanh như vậy? Không phải vừa về sao, còn muốn đi đâu?"
"Ta ra ngoài ở một thời gian."
Trình Hạo nhìn hắn kinh ngạc: "Ngươi muốn ra ngoài?"
"Cũng không phải. Nếu ta thực sự dọn ra, nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi một tháng, cho ngươi đủ thời gian tìm người khác. Phòng tốt như vậy, không cần lo lắng không ai thuê chung. . . . . ."
Trình Hạo cướp lời hắn: "Không phải vấn đề này", rồi nhíu nhíu mày hỏi : "Ngươi giận ta, phải không?"
Lâm Hàn nhất thời không hé răng.
"Ta cũng biết ta thực bốc đồng. Ta giải thích với ngươi" Trình Hạo lại đè bả vai hắn, Lâm Hàn ngửi được hương vị quen thuộc trên người hắn, trong lòng liền đau.
"Ta là lần đầu với nam nhân, cũng không biết làm xong phải thế nào mới đúng, ngươi muốn ta lập tức phải xác định, nhất định phải kết giao, nói thật ta là cảm thấy như vậy quá nhanh, chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Ngươi nghĩ xem, ngươi cùng nữ nhân lên giường, cũng không bắt buộc từ nay chỉ có thể lên giường với nữ nhân, phải kết hôn với nàng phải không!"
Lâm Hàn nghe vậy tuy cũng buồn trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy hắn nói rất đúng, khổ sở gật đầu: "Ân, ta biết, việc này đúng là không thể miễn cưỡng."
"Đúng không?" Trình Hạo tiếp, "Đừng đi, ở lại đây, dù sao cũng không dễ thuê nhà ở ngoài."
Thấy hắn nói đúng là một chuyện, ở lại lại là một chuyện khác, Lâm Hàn lắc đầu: "Ta vẫn là đi vài ngày tốt hơn."
"Cũng được. Nhưng dù thế nào, phòng ta cũng không cho người khác thuê" Trình Hạo vỗ vỗ đầu hắn, "Nghỉ ngơi cho tốt rồi sớm trở về, ta chờ ngươi, ân?"
Lâm Hàn trong nháy mắt lại có chút đau lòng. Trình Hạo ôn nhu với hắn như vậy, hắn chính là không nỡ đi.
Kéo hai vali hành lí xuống lầu, Lâm Hàn khó khăn rời đi. Quần áo vật dụng hàng ngày không có bao nhiêu, chủ yếu vẫn là dụng cụ bút vẽ là chính, thật đúng là không nhẹ.
Trình Hạo hảo tâm muốn đưa hắn đi "nhà mới", hắn lo lắng bị Trình Hạo biết mình ở trong nhà MB, không muốn nghe mắng, một mực lắc đầu cự tuyệt.
Đang loay xoay với mấy cái vali, Lâm Hàn thấy một người bước xuống xe, chạy lại phía hắn.
"Thu dọn xong rồi?" Nét cười khả ái, không phải Diệp Tu Thác còn có thể là ai?
Lâm Hàn rất cảm kích: "Còn vất vả ngươi tới. . . . . ."
Diệp Tu Thác cười: "Đây cũng là trách nhiệm của ta a."
Lâm Hàn nghĩ thầm đã cho thuê nhà lại còn lái xe đưa đón, cũng không dễ dàng đi, sau này phải cho hắn nhiều tiền boa hơn mới được.
Sắp xếp mọi thứ ổn định rồi, Lâm Hàn đi ngân hàng rút tiền, lập tức thanh toán tiền cho Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác nhận tiền, biểu hiện cũng không vui mừng lắm, ngay cả đếm cũng không đếm, còn cười nói cám ơn.
Lâm Hàn cho là hắn chê ít, nghĩ lại hắn vất vả như vậy, mình còn nhẫn tâm bao tháng với giá rẻ mạt. Chỉ thấy Diệp Tu Thác giống như rất cao hứng, kéo hắn lại hôn liền mấy cái.
Đại khái là vì muốn báo đáp, nên buổi tối Diệp Tu Thác làm đặc biệt kịch liệt, khiến Lâm Hàn chỉ muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn cố nhẫn nại, bị hắn gây sức ép đến quá nửa đêm.
Phục vụ quá nhiệt tình cũng không phải chuyện tốt, Lâm Hàn ngày hôm sau đi đường với tư thế rất đáng xấu hổ, chân mềm oặt.
Thay đổi chỗ ở, Lâm Hàn rất nhanh đã thích ứng, chỗ này không khí và tầm nhìn đều tốt, lại yên tĩnh, thực thích hợp cho hắn làm việc.
Cùng "Chủ nhà" quan hệ lại hòa hợp, cũng không khác gì ở nhà.
Bản thảo hoàn thành, hắn bắt đầu quét tước lau chùi phòng, chăm sóc bể cá cảnh nhiệt đới, tưới nước cho mấy chậu cây quanh nhà. Nếu vẫn rảnh rỗi, liền giúp Diệp Tu Thác gấp quần áo.
Tủ quần áo của Diệp Tu Thác làm hắn phát choáng, nhiều không thua gì Trình Hạo, riêng underwear cũng đã cả một sọt lớn.
Tuy chiếm đa số vẫn là trang phục bình thường, nhưng cũng không ít quần áo lễ phục. MB cũng cần ăn mặc thượng lưu như vậy sao, Lâm Hàn cảm thấy rất kỳ quái, bất quá cũng rất nhanh nghĩ thông, nếu gặp những khách hàng có địa vị cao, rất có thể sẽ có cơ hội tham gia những bữa tiệc lớn, tự nhiên phải mua thêm trang phục và phụ kiện phù hợp.
Nghĩ đến việc Diệp Tu Thác tiếp những loại khách này, không biết vì cái gì có chút kỳ quái.
Không biết Diệp Tu Thác ở trên hay ở dưới? Tuy rằng hắn rất ôn nhu, nhưng khí thế tuyệt đối không kém, cũng có thể bởi vì lúc hắn và mình làm hắn đều là Top, nên Lâm Hàn không thể tưởng tượng lúc hắn bị đè sẽ như thế nào.
Chỉ cần tưởng tượng Diệp Tu Thác ở dưới thân người khác yêu kiều hầu hạ, Lâm Hàn đã nổi gia ốc toàn thân, rất không yên, như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp, hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui, vạn nhất gặp kẻ biến thái, hắn nhất định phải ăn không ít đau khổ.
Nghĩ nghĩ liền lo lắng không yên, sợ Diệp Tu Thác bị hại. May mắn trong trí nhớ của hắn Diệp Tu Thác trên người không có vết thương, hẳn là không bị ngược đãi thân thể đi.
Nếu vẫn có thể là Top, ngoại trừ trường hợp gặp phải kẻ xấu, Diệp Tu Thác vẫn được an toàn. Lâm Hàn nghĩ thế nên đã có thể vui mừng một chút.
Nếu mình là kẻ có tiền thì tốt rồi.
Thư phòng Diệp Tu Thác luôn khóa, Lâm Hàn cũng không quá quan tâm, riêng tư của cá nhân thôi. Chính là cảm thấy Diệp Tu Thác thật sự rất có tố chất, tựa hồ thực thích đọc sách, trong phòng ngủ và phòng khách đôi khi cũng có vài tạp chí và sách linh tinh, đều là sách chuyên ngành gì đó.
Một người như vậy, muốn làm gì mà không được, làm MB tuy kiếm tiền nhiều, lại nhanh, nhưng thật sự rất hại cơ thể, làm được vài năm, không cẩn thận còn rất dễ nhiễm bệnh.
Ôm hoài nghi trong lòng, buổi tối chờ Diệp Tu Thác trở về, nhịn không được lắm miệng hỏi hắn: "Ngươi vì cái gì muốn làm MB? Kỳ thật lấy năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể làm việc khác nuôi sống bản thân."
Diệp Tu Thác "Nga" một tiếng, mỉm cười nghiêng mặt nhìn hắn: "Vậy ngươi cảm thấy ta làm việc gì thì hợp?"
"Rất nhiều a, ngươi đẹp trai như vậy, có thể làm người mẫu giống Trình Hạo, làm diễn viên cũng được; người vẽ tranh không tệ, thưởng thức cũng tốt, có thể làm nhà thiết kế này nọ; làm PR quan hệ xã hội cũng thực thích hợp. . . . . ."
Diệp Tu Thác nở nụ cười, kéo hắn lại, cọ cọ mũi hắn: "Ân, đa tạ ngươi khích lệ. . . . . ."
Thấy hắn muốn hôn môi, Lâm Hàn bắt đầu khẩn trương, đúng lúc chuông cửa vang lên, Diệp Tu Thác thở dài, cười nhéo hắn một cái, đứng dậy ra mở cửa.
"Tu Thác." Người vừa tới xấp xỉ tuổi bọn họ, cao cao gầy gầy, ăn mặc có điểm kỳ quái, mang một cái kính mắt rất khoa trương, vẻ mặt thanh tú. Tựa hồ rất quen thuộc Diệp Tu Thác, vừa vào cửa liền tự nhiên cởi áo khoác."Hoàn hảo ngươi ở nhà, ta sợ lúc gấp rút tìm không thấy người ni. Đêm nay chúng ta cùng nhau, ai cũng không được ngủ!"
Lâm Hàn nghe vậy trợn mắt há mồm, lại thấy hắn vừa vào đã kéo tay Diệp Tu Thác, bất tri bất giác đỏ mặt, đứng như hóa đá.
Nam nhân lúc này mới phát hiện còn có người thứ ba ở đây, bất quá cũng không ngạc nhiên, gật gật đầu với hắn, liền nhìn sang Diệp Tu Thác: "Thế nào? Ngay tại nhà ngươi đi. Ngươi có khách cũng không sao, ta vào thư phòng chờ trước, ngươi tiễn hắn về chúng ta làm sau."
Lâm Hàn nghe hắn khẩu khí một chút ngại ngùng cũng không có, ngược lại chính mình lại cảm thấy xấu hổ.
Diệp Tu Thác có chút bất đắc dĩ: "Hắn ngủ ở đây, đây là khách của ta. Người đến thư phòng trước đi." Rồi mới quay qua nói với Lâm Hàn: "Ngươi đi ngủ trước, không cần làm phiền chúng ta."
Nghề của hắn như vậy, không thể ngạc nhiên đi. Lâm Hàn ngoan ngoãn trở về phòng, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh, nghĩ muốn nghe lén động tĩnh trong thư phòng, lại cảm thấy như thế rất không đạo đức, nên cố nhịn xuống.
Nghĩ Diệp Tu Thác vừa trở về đã mệt muốn chết, đang uống nước nghỉ ngơi, đã phải tiếp khách, liền thay hắn khó chịu, đau lòng một trận.
Lâm Hàn lăn qua lộn lại ngủ không được, trừng mắt đợi quá nửa đêm, tới tận khi trời rạng sáng, mới nghe thấy tiếng cửa mở, tựa hồ hai người đã xong việc đi ra.
Bị gây sức ép lâu như vậy, càng nghĩ càng đau lòng cho Diệp Tu Thác, càng ngủ không được.
Hắn dựng thẳng lổ tai nghe động tĩnh rất nhỏ bên ngoài, đầu tiên là tiếng mở đóng cửa, im lặng trong chốc lát, giống như lại có tiếng mở cửa.
Lâm Hàn nhịn không được đứng lên, đi chân trần ra ngoài, nhỏ giọng gọi hắn: "Diệp Tu Thác."
"Ân?" Diệp Tu Thác đang mở cửa phòng, có vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ngươi muốn ra ngoài? Không nghỉ ngơi sao?"
"Ân, có chút việc rất vội."
". . . . . ."
"Làm sao vậy?"
"Không, không có, trên đường cẩn thận a."
Diệp Tu Thác cười cười với hắn.
Sáng sớm Lâm Hàn chạy đi mua rất nhiều đồ ăn về, toàn là đồ bổ, ý đồ bồi bổ thân thể cho Diệp Tu Thác. Diệp Tu Thác lại gọi điện thoại nói cho hắn hai ngày này nhiều việc bề bộn, tạm thời sẽ không về nhà.
Lâm Hàn cảm thấy hơi hụt hẫng, lại nghĩ là "vội" đến cỡ nào mà hắn không thể về nhà, càng lo lắng hắn bị khách khi dễ.
Quải niệm vài ngày, Diệp Tu Thác rốt cục xuất hiện trước cửa, quả nhiên dáng vẻ cực kì mệt nhọc, mặt xanh lè, mắt thâm quầng, trong mắt còn có tơ máu, về nhà việc đầu tiên hắn làm, chính là tắm rửa, sau đó là ngủ.
Hắn ngủ liền tù tì mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả tư thế cũng không đổi. Lâm Hàn rón ra rón rén tận lực không ồn ào đến hắn, thỉnh thoảng mò vào xem hắn ngủ như thế nào, sợ hắn không thoải mái.
Lúc Diệp Tu Thác tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, đã ngửi được mùi thơm, mở to mắt, thấy Lâm Hàn đang bưng cái chén lớn đứng chờ.
Nguồn :
"Tỉnh rồi?"
Diệp Tu Thác mỉm cười, khởi động thân thể, bắt tay gối sau đầu.
"Ân, ngươi nấu cái gì cho ta sao?"
Lâm Hàn đưa lên như hiến vật quý.
Diệp Tu Thác nhìn thoáng qua: "Ân, rất thơm nga, bất quá nhiều dược liệu như vậy. . . . . . Là cái gì?"
"Đại bổ thang." ( cháo bổ dưỡng)
". . . . . ."
"Ngươi mấy ngày nay rất vất vả, phải bồi bổ ngay. Này là bổ thận tráng dương a." .
Diệp Tu Thác vặn vẹo, tiếp nhận thang, uống một ngụm thấy mùi vị không tồi, sau đó mới vừa uống vừa cười.
Lâm Hàn ngồi bên giường hầu hạ hắn, chờ hắn uống xong, liền hỏi: "Đi nhiều ngày như vậy, là tiếp khách lớn sao?"
Diệp Tu Thác liếc hắn một cái, cười nói: "Đúng vậy, rất lớn. Cho nên qua lần này là có thể nghỉ ngơi lâu lâu."
Lâm Hàn thoáng yên tâm một ít.
Diệp Tu Thác kéo tay hắn, vuốt ve từng ngón tay: "Nhạ, ngươi quan tâm ta như vậy, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi. . . . . ."
Vì đại bổ thang mà báo đáp, Lâm Hàn tưởng tượng lông tóc liền lập tức dựng đứng, mông hắn đến bây giờ vẫn còn đau! Vội vàng rút tay về, dùng sức lắc đầu: "Không cần không cần."
Diệp Tu Thác cười rồi lại kéo tay hắn: "Ngươi sợ cái gì a. Ý của ta là chờ ngươi có thời gian, chúng ta đi du lịch."
"A, đi nơi nào?"
Diệp Tu Thác nghĩ nghĩ: "Đến những nơi người chưa từng đến đi, Las Vegas chẳng hạn."
"Muốn đi sòng bạc?" Lâm Hàn lắp bắp kinh hãi, khẩn trương nói: "Cái kia không có khả năng phát tài đâu, ngươi không cần bị lừa. . . . . ."
"Ta cũng không nghĩ đánh bạc kiếm tiền" Diệp Tu Thác bóp mũi hắn cười, "Đến đó du ngoạn ngắm cảnh cũng được. Nó có thể hấp dẫn nhiều người như vậy, nhất định cũng hấp dẫn ngươi. Cuộc sống của người vốn bình lặng, nên đi thử xem."
"Nhưng là . . . . đánh bạc không tốt. . . . . ."
Diệp Tu Thác nhéo mặt hắn: "Đứa ngốc, làm công dân gương mẫu mãi, cuộc sống còn gì là vui thú."