21.
Tiếng sấm rền vang đã dần xa.
Bên ngoài phòng khách, không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lục Vũ nữa.
Người mù cố dựng thân hình của mình dậy.
Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt anh ta, một nụ cười quái dị.
Không ai có thể cứu tôi.
22.
「Bùm!」
Đột nhiên, ở phía ngoài phòng khách, có tiếng đập cửa.
Là Lục Vũ đang dùng chân đá cửa một cách vô cùng giận dữ.
Chứng trầm cảm.
Tôi chưa bao giờ thích cái bệnh này như vậy.
Tiếng đá cửa vẫn tiếp tục.
Người mù không nói gì. Anh ta im lặng đứng dậy từ phía tôi đặt tay lên tường lần mò theo bức tường đi ra ngoài.
Anh ta đi về hướng phòng khách, mang theo một con dao.
23.
Lục Vũ
Tôi không có nhiều giao tiếp với Lục Vũ, ngoại trừ việc mỗi lần học kỳ cuối cùng anh ấy đều giúp tôi ôn tập các điểm quan trọng.
Tôi nghe nhiều tin đồn về anh ấy rằng anh ấy đã đánh bạn cùng phòng. Nguyên nhân là vì bạn cùng phòng đó đã kể một câu chuyện cười về một cô gái trong trường. Nghe xong Lục Vũ đã đánh gãy mũi người kia mà không giải thích điều gì.
Cô gái đó, tôi không biết. Câu chuyện đã cũ, tôi không nhớ rõ.
Nhưng tôi hy vọng anh ấy không làm những chuyện như vậy.
Tôi vật lộn, cố gắng di chuyển cơ thể mình. Tôi thở hổn hển giữa đêm dông, cuối cùng tôi đã vươn được đầu ra khỏi cửa.
Đôi giày ướt nước mưa dừng lại trước mặt tôi.
Tôi ngước nhìn và thấy Lục Vũ.
24.
Nhìn cơ thể của Lục Vũ không có dấu hiệu của một trận ẩu đả nào. Trên khuôn mặt anh ta chỉ có sự kinh ngạc và mơ hồ.
Hóa ra… kể từ khi người mù mở cửa cho anh ta, không hiểu vì sao, người mù ấy lại biến mất không dấu vết.
Tôi nhìn về phía trước, lông tơ dựng đứng.
Trong phòng khách, cánh cửa mở ra, dần dần khép lại.
Lộ ra bóng dáng người mù đứng thẳng đằng sau cửa.
Anh ta cố ý để Lục Vũ vào nhà tôi.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, ra hiệu cho Lục Vũ.
Anh ấy lập tức phản ứng quay người lại.
Người mù đã lao về phía tôi, lưỡi dao mạnh mẽ đâm vào bụng Lục Vũ.
25.
Vết dao đã cắt vào bụng của Lục Vũ, sâu vài centimet.
Ngay lúc đó, tay của người mù bị Lục Vũ nắm chặt.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cơ bắp của hai người họ, do căng thẳng mà run rẩy.
Đột nhiên, Lục Vũ ngửa đầu lên và sau đó, đập mạnh vào sống mũi của người mù. Cú đánh nặng nề cuối cùng đã khiến người mù buông tay.
Con dao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Lục Vũ không dừng lại, anh ta kéo người mù về phía mình, dùng đầu gối đập mạnh vào phần dưới bụng của người mù. Với khuôn mặt đầy hung bạo, Lục Vũ như một con thú dữ điên cuồng.
Anh ta liên tục lên gối, mỗi cú đánh đều phát ra tiếng động ầm ĩ. Nhưng đột nhiên, người mù vươn tay ra và nắm lấy cổ của Lục Vũ.
Lục Vũ mất thăng bằng, bị sức mạnh hung hãn của người mù đẩy, đầu anh ta đập mạnh vào tường.
Lục Vũ lảo đảo mấy bước, vừa đứng dậy đã lại bị nắm lấy đầu và liên tục bị đập.
Tiếng sấm rền vang đã dần xa.
Bên ngoài phòng khách, không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lục Vũ nữa.
Người mù cố dựng thân hình của mình dậy.
Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt anh ta, một nụ cười quái dị.
Không ai có thể cứu tôi.
22.
「Bùm!」
Đột nhiên, ở phía ngoài phòng khách, có tiếng đập cửa.
Là Lục Vũ đang dùng chân đá cửa một cách vô cùng giận dữ.
Chứng trầm cảm.
Tôi chưa bao giờ thích cái bệnh này như vậy.
Tiếng đá cửa vẫn tiếp tục.
Người mù không nói gì. Anh ta im lặng đứng dậy từ phía tôi đặt tay lên tường lần mò theo bức tường đi ra ngoài.
Anh ta đi về hướng phòng khách, mang theo một con dao.
23.
Lục Vũ
Tôi không có nhiều giao tiếp với Lục Vũ, ngoại trừ việc mỗi lần học kỳ cuối cùng anh ấy đều giúp tôi ôn tập các điểm quan trọng.
Tôi nghe nhiều tin đồn về anh ấy rằng anh ấy đã đánh bạn cùng phòng. Nguyên nhân là vì bạn cùng phòng đó đã kể một câu chuyện cười về một cô gái trong trường. Nghe xong Lục Vũ đã đánh gãy mũi người kia mà không giải thích điều gì.
Cô gái đó, tôi không biết. Câu chuyện đã cũ, tôi không nhớ rõ.
Nhưng tôi hy vọng anh ấy không làm những chuyện như vậy.
Tôi vật lộn, cố gắng di chuyển cơ thể mình. Tôi thở hổn hển giữa đêm dông, cuối cùng tôi đã vươn được đầu ra khỏi cửa.
Đôi giày ướt nước mưa dừng lại trước mặt tôi.
Tôi ngước nhìn và thấy Lục Vũ.
24.
Nhìn cơ thể của Lục Vũ không có dấu hiệu của một trận ẩu đả nào. Trên khuôn mặt anh ta chỉ có sự kinh ngạc và mơ hồ.
Hóa ra… kể từ khi người mù mở cửa cho anh ta, không hiểu vì sao, người mù ấy lại biến mất không dấu vết.
Tôi nhìn về phía trước, lông tơ dựng đứng.
Trong phòng khách, cánh cửa mở ra, dần dần khép lại.
Lộ ra bóng dáng người mù đứng thẳng đằng sau cửa.
Anh ta cố ý để Lục Vũ vào nhà tôi.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, ra hiệu cho Lục Vũ.
Anh ấy lập tức phản ứng quay người lại.
Người mù đã lao về phía tôi, lưỡi dao mạnh mẽ đâm vào bụng Lục Vũ.
25.
Vết dao đã cắt vào bụng của Lục Vũ, sâu vài centimet.
Ngay lúc đó, tay của người mù bị Lục Vũ nắm chặt.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cơ bắp của hai người họ, do căng thẳng mà run rẩy.
Đột nhiên, Lục Vũ ngửa đầu lên và sau đó, đập mạnh vào sống mũi của người mù. Cú đánh nặng nề cuối cùng đã khiến người mù buông tay.
Con dao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Lục Vũ không dừng lại, anh ta kéo người mù về phía mình, dùng đầu gối đập mạnh vào phần dưới bụng của người mù. Với khuôn mặt đầy hung bạo, Lục Vũ như một con thú dữ điên cuồng.
Anh ta liên tục lên gối, mỗi cú đánh đều phát ra tiếng động ầm ĩ. Nhưng đột nhiên, người mù vươn tay ra và nắm lấy cổ của Lục Vũ.
Lục Vũ mất thăng bằng, bị sức mạnh hung hãn của người mù đẩy, đầu anh ta đập mạnh vào tường.
Lục Vũ lảo đảo mấy bước, vừa đứng dậy đã lại bị nắm lấy đầu và liên tục bị đập.