Tại thời điểm Huyền Tĩnh đang ở Lãnh Nguyệt cốc tu luyện pháp môn Vô Cấu thể thì con quái vật chiến tranh của hắn ở Huyền Ma cung đang mài giũa nanh vuốt, ngày càng trở nên hung tợn.
------
Trên hòn đảo trung tâm Huyền Ma cung, các vị trưởng lão đang hội họp bên trong Thiên Ma điện. Không khí nặng nề bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Thục Liễu tổng quản nhíu mày ném một miếng ngọc giản xuống đất. Nàng nhìn chằm chằm Thương Lục trưởng lão.
"Thương Lục trưởng lão, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao một chấp pháp trưởng lão như ngươi lại vấn tội cung chủ?"
Trước ánh mắt xoi mói của mọi người, Thương Lục thưởng lão tức giận đập mạnh bàn.
"Ta không có ý vấn tội cung chủ. Ta chỉ muốn biết nguyên lão cung chủ có biết việc cung chủ muốn khai chiến với toàn tu chân giới hay không mà thôi."
Gương mặt lãnh khốc vô tình của Thương Lục trưởng lão thập phần phờ phạc.
Tinh thần của hắn dạo này vô cùng mệt mỏi. Huyền Tĩnh là cung chủ Huyền Ma cung, dĩ nhiên có quyền lực tối thượng. Thế nhưng mà Huyền Ma cung là tâm huyết của nguyên lão cung chủ, chủ nhân của hắn. Hơn nữa, đây còn là xương máu của không biết bao nhiêu huynh đệ. Hắn không muốn tất cả bị hủy hoại trong tay tân nhiệm cung chủ.
Thục Liễu lạnh nhạt nói:
"Nguyên lão cung chủ đang bế tử quan, không người nào được phép làm phiền. Vả lại, trước đó người còn đặc biệt căn dặn chúng ta phải tuyệt đối nghe theo lời của cung chủ. Chẳng lẽ Thương trưởng lão đã quên mất?"
Trong lời nói của Thục Liễu đã ẩn ít sát ý mờ nhạt.
Thấy tình huống không tốt, thủ lĩnh của Địa khuyết ám vệ, Hồng Liên, vội vàng lên tiếng can ngăn:
"Liễu tỷ, Thương Lục trưởng lão cũng chỉ là vì lo nghĩ cho Huyền Ma cung mà thôi. Dẫu sao thì cung chủ mới thức tỉnh không lâu, còn chưa rõ ràng tình trạng hiện thời của tu chân giới mà đã muốn khai chiến... Quả thực là có hơi nóng vội."
Nói thật thì Thục Liễu cũng đang rất đau đầu chuyện này. Nếu như là sư tôn của nàng, Huyền Mục lão tổ tuyên bố khai chiến thì sẽ không một ai bàn cãi. Nhân khí của người ở Huyền Ma cung, thậm chí là ở cả Nam Thiên Ma vực đã là tuyệt đối. Cho dù là dầu sôi lửa bỏng, mọi người cũng sẽ cam tâm tình nguyện lao vào.
Còn đối với cung chủ hiện tại, ấn tượng của mọi người đối với hắn khá là hời hợt. Tuy ai cũng biết đến trí tuệ siêu phàm của hắn cùng với tạo nghệ trận pháp thông thiên đã từng cứu cả Nhân giới, thế nhưng như vậy còn chưa đủ để mọi người cam tâm tình nguyện bán mạng vì bá nghiệp của hắn.
Hắn chưa trải qua quá trình gắn bó, đồng cam cộng khổ với mọi người như Huyền Mục lão tổ.
"Chẳng lẽ phải quấy rầy sư tôn đang bế quan hay sao?! Người vừa nhập định không lâu, chắc hẳn còn chưa đến giai đoạn mấu chốt đi..."
Ngay khi Thục Liễu đang suy tính có nên truyền tin cho Huyền Mục nguyên lão cung chủ hay không thì giọng nói non nớt của Gia Bảo trưởng lão vang lên:
"Mọi người không cần phải khẩn trương như vậy. Thực ra thì cung chủ hoàn toàn không có ý muốn điều động nhân mã của Huyền Ma cung ra chiến trường."
Khi ánh mắt sửng sốt của mọi người đổ dồn về phía Gia Bảo, hắn tiếp tục nói:
"Cung chủ là muốn dùng tài nguyên cùng nhân lực của Huyền Ma cung để giúp cho việc chuẩn bị được tiến hành nhanh chóng mà thôi. Ta nghĩ đối với việc chúng ta có muốn tham chiến hay không, cung chủ vốn chưa bao giờ bận tâm."
Ngồi ở phía đối diện Gia Bảo, Bá Long, thủ lĩnh của Thiên Tàn kỵ binh ném cho hắn ánh mắt bất thiện.
"Ngươi đừng cứ nói chuyện vòng vo có được không? Ngươi biết gì thì nhanh nói ra cho mọi người cùng bàn luận."
Mọi người đều biết, trước khi Huyền Tĩnh rời đi đến Lãnh Nguyệt cốc cũng chỉ bàn giao công việc cho Gia Bảo mà thôi.
Thục Liễu cũng phải liên tục phân phối lượng lớn tài lực cho Vạn Phù đường của Gia Bảo trưởng lão. Chỉ cần Huyền Tĩnh không làm mất đi căn cơ của Huyền Ma cung thì hắn muốn tiêu phí bao nhiêu cũng có thể.
Gia Bảo cười khổ:
"Lúc đầu ta cũng không phát hiện ra, thế nhưng sau khi nghiên cứu kỹ càng những khôi lỗi chiến đấu cùng những âm binh, quỷ vật được triệu hồi thì ta mới nhận ra, binh đoàn của cung chủ hoàn toàn không có chỗ cho người sống..."
Giọng nói run rẩy của hắn có ít nhiều chờ mong:
"Năm vạn khôi lỗi kia vốn là một bộ, không thể bị điều khiển riêng lẻ..."
Gia Bảo nói đến đây thì mọi người trong đại sảnh đều sững sờ. Tuy họ không am hiểu khôi lỗi thuật, nhưng mà ai cũng biết, số lượng khôi lỗi có thể đồng thời bị điều khiển liên quan trực tiếp tinh thần lực của khôi lỗi sư. Cho dù đám khôi lỗi kia đều là phàm cấp thì số lượng cũng quá lớn, một người làm sao có thể điều khiển được hết bọn chúng?
Dường như đọc được suy nghĩ của mọi người, Gia Bảo trưởng lão nói tiếp:
"Phần lớn đều là địa cấp khôi lỗi. Nếu không ai có thể cùng lúc đồng loạt kích hoạt được chúng thì bọn chúng chính là một đống phế thải."
Nghĩ lại thủ đoạn được bố trí trên khôi lỗi, Gia Bảo trưởng lão cũng lạnh cả người.
"Còn về đám âm binh và quỷ vật, khế ước để triệu hồi bọn chúng chỉ có một ước thúc duy nhất, chính là khoảng cách giữa bọn chúng và chủ nhân..."
Đầu óc của các vị trưởng lão lúc này đã sớm cưỡi mây đạp gió, ngao du trời cao.
Khế ước được đặt trên âm binh và quỷ vật vô cùng rườm rà, bởi nếu không như vậy thì bọn chúng sẽ điên cuồng tấn công người sống, không phân biệt địch ta.
Nếu không có ước thúc đặc biệt, tu sĩ không thể cùng nhau điều khiển ma quỷ chiến đấu. Như vậy cũng có nghĩa là Huyền Tĩnh sẽ đồng loạt điều khiển bọn chúng...
Hồng Liên trưởng lão vốn luôn cư sử nhã nhặn cũng kích động lớn tiếng:
"Quá mức điên rồ! Cho dù kẻ chi phối chúng có thần hồn cường đại, chỉ cần một thoáng suy yếu cũng liền bị bọn chúng cắn trả."
Gia Bảo trưởng lão mở miệng trấn an:
"Hồng trưởng lão đừng quá kích động. Cung chủ trí tuệ siêu phàm, ta nghĩ người sẽ tự có chừng mực."
Ai nấy đều trở nên trầm mặc...
------
Lại nói đến Lãnh Nguyệt cốc chủ, sau khi nghe Huyền Tĩnh thông báo tin dữ, nàng cũng không còn tâm trạng để giáo huấn hắn, đem hắn về chính đạo. Nàng muốn lập tức bế quan điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Huyền Tĩnh dễ dàng lấy được pháp môn tu luyện của Vô Cấu thể. Bây giờ hắn đang trên đường trở lại Huyền Ma cung.
Ghế kiệu của hắn được Tứ Tượng Hộ Pháp khôi lỗi đằng vân giá vũ khiên, bay qua vùng thảo nguyên rộng lớn.
Chậm rãi thu hồi ngọc giản mà bà bà giao cho mình, đôi mắt đâm chiêu.
"Vô Cấu thể tinh luyện đến mức độ cao nhất thì vạn pháp bất xâm, phòng thủ tuy âm nhu nhưng tuyệt đối. Bản chất của việc tu luyện Vô Cấu thể không phải là quá trình tích lũy mà là làm bớt đi. Thì ra là vậy... "
Huyền Tĩnh đang lâm vào trạng thái minh ngộ, hắn không hay biết bốn cỗ khôi lỗi của hắn đã dừng lại vì có người cản đường.
Tiếng nói oang oang vang lên:
"Cuồng đồ to gan, dám đánh cắp khôi lỗi của Vạn Khôi môn! Còn không mau quỳ xuống chịu tội?"
Huyền Tĩnh bị đánh thức, còn đang mơ mơ màng màng, lên tiếng:
"Khôi lỗi sư phải kém cỏi đến mức độ nào mới để cho khôi lỗi của mình bị người ta đoạt mất?"
Bị đánh thức khỏi trạng thái minh ngộ, tâm trạng của Huyền Tĩnh vô cùng bực bội, hắn ngẩng đầu nhìn đám thanh niên ở phía trước mặt, tám người có sáu nam hai nữ. Tên nào tên nấy đều mang bản mặt cao ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Trong đám còn có một tên mặt đỏ đang nhìn Huyền Tĩnh như nhìn kẻ thù giết cha. À không! Da dẻ hắn rất trắng trẻo, bởi vì da mỏng nên khi giận dữ mặt mới đỏ như quả gấc vậy. Hắn bị câu nói vừa rồi của Huyền Tĩnh làm cho tức giận.
Chẳng lẽ lại phải nhận rằng mình kém cỏi để chiếm đoạt khôi lỗi của đối phương?
Trong khi Huyền Tĩnh đánh giá đám người thì đám người kia cũng thầm xem xét hắn.
Bốn cỗ khôi lỗi kia vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, ít nhất cũng là địa cấp khôi lỗi, có khi còn là thiên cấp. Tên nam tử tóc trắng ngồi trên ghế kiệu thì vừa bước vào cảnh giới Tiên Tâm không lâu, còn chưa nội liễm được linh lực tự phát đang giao động quanh cơ thể.
Đây chính là gà cùi nhưng mang trang bị trùm cuối trong truyền thuyết. Còn chần chừ gì nữa mà không PK?
---
Huyền Tĩnh nhìn thấy ánh mắt tham lam của đám người thì liền tỏ vẻ sợ hãi cực độ, miệng ú ớ:
"Xin... Xin các vị đại hiệp đừng giết taị hạ. Tại... tại hạ nguyện ý dâng lên khôi lỗi. À không! Tại hạ xin trả lại khôi lỗi cho các vị."
Nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Huyền Tĩnh, cả đám người cao hứng cười ha hả. Mặt của tên thanh niên cầm đầu cũng trắng lại thấy rõ.
Huyền Tĩnh phất tay mở không gian trữ vật, một núi lớn linh thạch hiện ra trước mặt mọi người.
"Tại hạ chỉ có chừng này tài phú trên người mà thôi, chỉ mong các vị đại hiệp bỏ qua cho ta."
Núi lớn linh thạch làm cho đám người giật mình, nhưng thấy biểu hiện hèn mọn, tham sống sợ chết, chỉ mong được rời đi của Huyền Tĩnh thì mọi người đều thả lỏng, tiếp tục cười ha hả.
Có điều... Bọn hắn phát hiện mình không thể ngừng cười được.
Càng cười thì tinh lực trong cơ thể càng nhanh chóng bị mất đi.
"Nhất định là tà thuật do kẻ này thi triển."
Cả đám người hoảng sợ, vừa lớn tiếng cười vừa đồng loạt công kích về phía Huyền Tĩnh.
Đám người này là đệ tử của Vạn Khôi môn, đều là khôi lỗi sư có tiềm lực.
Một đám khôi lỗi vừa được tế ra liền sử dụng bạo kích, muốn nhanh chóng tiêu diệt hắn.
Lúc trước, ai cũng cho rằng Huyền Tĩnh để bốn khôi lỗi cường đại kia khiên ghế kiệu là để phô trương thanh thế mà thôi. Hắn không có khả năng thao túng bốn cỗ khôi lỗi cường đại kia chiến đấu đi.
Dẫu sao thì Huyền Tĩnh chỉ là một kẻ vừa bước vào Tiên Tâm cảnh. Hơn nữa việc tu luyện tinh thần lực tốn hao rất nhiều thời gian, Huyền Tĩnh lại trông rất trẻ.
Thế nhưng, ngoài dự liệu của bọn chúng, Tứ Tượng hộ pháp hóa ra bốn cái khiên lớn như đại môn, cao gần bằng bọn chúng. Trên khiên có đúc gương mặt da bọc xương dữ tợn.
Bốn cỗ khôi lỗi cầm khiên lớn chắn bốn phía của Huyền Tĩnh. Một huyết sắc quang cầu che phủ Huyền Tĩnh cùng Tứ Tượng hộ pháp, dễ dàng chống đỡ những đòn tấn công kia.
- Hình thái phòng ngự: Kiên Bất Khả Phá
Huyền Tĩnh mặc cho địch nhân điên cuồng tấn công quang cầu, hắn mở miệng van nài thảm thiết:
"Các vị đại hiệp đừng giết ta mà! Đừng giết ta!"
Đám người kia nghe thấy ma âm của Huyền Tĩnh thì lại càng lớn tiếng cười. Tinh lực của bọn họ hào mòn càng nhanh hơn.
Tuy miệng cười không ngừng nhưng sâu trong mắt bọn họ lộ vẻ sợ hãi tột độ.
---
Huyền Tĩnh không diễn tuồng nữa, hắn dựa lưng trên ghế kiệu, nhàm chán lên tiếng:
"Hết thảy chỉ là phí công vô ích mà thôi! Đại Tiếu Âm Phong này là kịch độc của Mị Ảnh lâu, lại được Hồng Liên trưởng lão hao tâm tổn trí phát triển, Chân Tiên trúng phải còn phải cười ba ngày ba đêm. Một đám Tiên Tâm các người thì chỉ có thể cười đến chết mà thôi..."
"... Kiếp sau nên nhớ, phải cảnh giác với nhất cử nhất động của địch nhân."
Nhớ lúc Huyền Tĩnh giao ra đống lớn linh thạch kia, hắn cũng đã hạ độc vào gió.
Các con khôi lỗi nhanh chóng mất đi sức chiến đấu bởi tinh thần lực của đám người đã cạn hết.
---
Ghế kiệu của Huyền Tĩnh hạ xuống mặt đất. Hắn nhìn thấy ánh mắt cam chịu của đám người đang quằn quại cười trên đất, thì thở dài xót xa:
"Thực ra thì không phải là không có cách giải độc. Ta nghe Hồng Liên trưởng lão nói, nếu người bị trúng độc đau buồn tột độ thì độc tố sẽ mất tác dụng. Các ngươi nghĩ xem, trên đời này có bao nhiêu việc đau lòng hơn đồng môn tương tàn?"
Ma âm của Huyền Tĩnh như mật ngọt đầy cám dỗ.
Một tên tu sĩ trong nhóm người liền cầm đao, chặt đầu vị sư muội đang lăn lộn cười bên cạnh mình.
Hành động này châm ngòi ngọn lửa điên dại.
Một đám khôi lỗi sư vừa cười lớn vừa cầm hung khí đâm chém lẫn nhau.
Cuộc chiến này không có gì đặc sắc, chẳng có thần thông cường đại cũng chẳng có chiêu thức hoa lệ.
Phải mất khá nhiều thời gian sau thì cuộc chiến mới chấm dứt.
Người còn sống duy nhất chính là thanh niên cầm đầu, lớn tiếng quát mắng Huyền Tĩnh trước kia.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt tràn đầy tiếu dung. Hắn quỳ trên đất, tiếng cười lại như tiếng khóc than.
Huyền Tĩnh lúc này mới phá lên cười:
"A Ha Ha! Ta chưa thấy ai ngu như các ngươi, lại đi tin lời của địch nhân."
Tiếng cười của người thanh niên rốt cuộc cũng rời đi, mang theo oán khí, hối hận và cả sinh cơ của hắn.
Một màn hí kịch này phần nào xoa dịu tâm hồn của Huyền Tĩnh. Bị người khác cắt đứt trạng thái minh ngộ, hắn thật rất đau khổ.
Huyền Tĩnh nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây, thở dài...
------
Trên hòn đảo trung tâm Huyền Ma cung, các vị trưởng lão đang hội họp bên trong Thiên Ma điện. Không khí nặng nề bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Thục Liễu tổng quản nhíu mày ném một miếng ngọc giản xuống đất. Nàng nhìn chằm chằm Thương Lục trưởng lão.
"Thương Lục trưởng lão, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao một chấp pháp trưởng lão như ngươi lại vấn tội cung chủ?"
Trước ánh mắt xoi mói của mọi người, Thương Lục thưởng lão tức giận đập mạnh bàn.
"Ta không có ý vấn tội cung chủ. Ta chỉ muốn biết nguyên lão cung chủ có biết việc cung chủ muốn khai chiến với toàn tu chân giới hay không mà thôi."
Gương mặt lãnh khốc vô tình của Thương Lục trưởng lão thập phần phờ phạc.
Tinh thần của hắn dạo này vô cùng mệt mỏi. Huyền Tĩnh là cung chủ Huyền Ma cung, dĩ nhiên có quyền lực tối thượng. Thế nhưng mà Huyền Ma cung là tâm huyết của nguyên lão cung chủ, chủ nhân của hắn. Hơn nữa, đây còn là xương máu của không biết bao nhiêu huynh đệ. Hắn không muốn tất cả bị hủy hoại trong tay tân nhiệm cung chủ.
Thục Liễu lạnh nhạt nói:
"Nguyên lão cung chủ đang bế tử quan, không người nào được phép làm phiền. Vả lại, trước đó người còn đặc biệt căn dặn chúng ta phải tuyệt đối nghe theo lời của cung chủ. Chẳng lẽ Thương trưởng lão đã quên mất?"
Trong lời nói của Thục Liễu đã ẩn ít sát ý mờ nhạt.
Thấy tình huống không tốt, thủ lĩnh của Địa khuyết ám vệ, Hồng Liên, vội vàng lên tiếng can ngăn:
"Liễu tỷ, Thương Lục trưởng lão cũng chỉ là vì lo nghĩ cho Huyền Ma cung mà thôi. Dẫu sao thì cung chủ mới thức tỉnh không lâu, còn chưa rõ ràng tình trạng hiện thời của tu chân giới mà đã muốn khai chiến... Quả thực là có hơi nóng vội."
Nói thật thì Thục Liễu cũng đang rất đau đầu chuyện này. Nếu như là sư tôn của nàng, Huyền Mục lão tổ tuyên bố khai chiến thì sẽ không một ai bàn cãi. Nhân khí của người ở Huyền Ma cung, thậm chí là ở cả Nam Thiên Ma vực đã là tuyệt đối. Cho dù là dầu sôi lửa bỏng, mọi người cũng sẽ cam tâm tình nguyện lao vào.
Còn đối với cung chủ hiện tại, ấn tượng của mọi người đối với hắn khá là hời hợt. Tuy ai cũng biết đến trí tuệ siêu phàm của hắn cùng với tạo nghệ trận pháp thông thiên đã từng cứu cả Nhân giới, thế nhưng như vậy còn chưa đủ để mọi người cam tâm tình nguyện bán mạng vì bá nghiệp của hắn.
Hắn chưa trải qua quá trình gắn bó, đồng cam cộng khổ với mọi người như Huyền Mục lão tổ.
"Chẳng lẽ phải quấy rầy sư tôn đang bế quan hay sao?! Người vừa nhập định không lâu, chắc hẳn còn chưa đến giai đoạn mấu chốt đi..."
Ngay khi Thục Liễu đang suy tính có nên truyền tin cho Huyền Mục nguyên lão cung chủ hay không thì giọng nói non nớt của Gia Bảo trưởng lão vang lên:
"Mọi người không cần phải khẩn trương như vậy. Thực ra thì cung chủ hoàn toàn không có ý muốn điều động nhân mã của Huyền Ma cung ra chiến trường."
Khi ánh mắt sửng sốt của mọi người đổ dồn về phía Gia Bảo, hắn tiếp tục nói:
"Cung chủ là muốn dùng tài nguyên cùng nhân lực của Huyền Ma cung để giúp cho việc chuẩn bị được tiến hành nhanh chóng mà thôi. Ta nghĩ đối với việc chúng ta có muốn tham chiến hay không, cung chủ vốn chưa bao giờ bận tâm."
Ngồi ở phía đối diện Gia Bảo, Bá Long, thủ lĩnh của Thiên Tàn kỵ binh ném cho hắn ánh mắt bất thiện.
"Ngươi đừng cứ nói chuyện vòng vo có được không? Ngươi biết gì thì nhanh nói ra cho mọi người cùng bàn luận."
Mọi người đều biết, trước khi Huyền Tĩnh rời đi đến Lãnh Nguyệt cốc cũng chỉ bàn giao công việc cho Gia Bảo mà thôi.
Thục Liễu cũng phải liên tục phân phối lượng lớn tài lực cho Vạn Phù đường của Gia Bảo trưởng lão. Chỉ cần Huyền Tĩnh không làm mất đi căn cơ của Huyền Ma cung thì hắn muốn tiêu phí bao nhiêu cũng có thể.
Gia Bảo cười khổ:
"Lúc đầu ta cũng không phát hiện ra, thế nhưng sau khi nghiên cứu kỹ càng những khôi lỗi chiến đấu cùng những âm binh, quỷ vật được triệu hồi thì ta mới nhận ra, binh đoàn của cung chủ hoàn toàn không có chỗ cho người sống..."
Giọng nói run rẩy của hắn có ít nhiều chờ mong:
"Năm vạn khôi lỗi kia vốn là một bộ, không thể bị điều khiển riêng lẻ..."
Gia Bảo nói đến đây thì mọi người trong đại sảnh đều sững sờ. Tuy họ không am hiểu khôi lỗi thuật, nhưng mà ai cũng biết, số lượng khôi lỗi có thể đồng thời bị điều khiển liên quan trực tiếp tinh thần lực của khôi lỗi sư. Cho dù đám khôi lỗi kia đều là phàm cấp thì số lượng cũng quá lớn, một người làm sao có thể điều khiển được hết bọn chúng?
Dường như đọc được suy nghĩ của mọi người, Gia Bảo trưởng lão nói tiếp:
"Phần lớn đều là địa cấp khôi lỗi. Nếu không ai có thể cùng lúc đồng loạt kích hoạt được chúng thì bọn chúng chính là một đống phế thải."
Nghĩ lại thủ đoạn được bố trí trên khôi lỗi, Gia Bảo trưởng lão cũng lạnh cả người.
"Còn về đám âm binh và quỷ vật, khế ước để triệu hồi bọn chúng chỉ có một ước thúc duy nhất, chính là khoảng cách giữa bọn chúng và chủ nhân..."
Đầu óc của các vị trưởng lão lúc này đã sớm cưỡi mây đạp gió, ngao du trời cao.
Khế ước được đặt trên âm binh và quỷ vật vô cùng rườm rà, bởi nếu không như vậy thì bọn chúng sẽ điên cuồng tấn công người sống, không phân biệt địch ta.
Nếu không có ước thúc đặc biệt, tu sĩ không thể cùng nhau điều khiển ma quỷ chiến đấu. Như vậy cũng có nghĩa là Huyền Tĩnh sẽ đồng loạt điều khiển bọn chúng...
Hồng Liên trưởng lão vốn luôn cư sử nhã nhặn cũng kích động lớn tiếng:
"Quá mức điên rồ! Cho dù kẻ chi phối chúng có thần hồn cường đại, chỉ cần một thoáng suy yếu cũng liền bị bọn chúng cắn trả."
Gia Bảo trưởng lão mở miệng trấn an:
"Hồng trưởng lão đừng quá kích động. Cung chủ trí tuệ siêu phàm, ta nghĩ người sẽ tự có chừng mực."
Ai nấy đều trở nên trầm mặc...
------
Lại nói đến Lãnh Nguyệt cốc chủ, sau khi nghe Huyền Tĩnh thông báo tin dữ, nàng cũng không còn tâm trạng để giáo huấn hắn, đem hắn về chính đạo. Nàng muốn lập tức bế quan điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Huyền Tĩnh dễ dàng lấy được pháp môn tu luyện của Vô Cấu thể. Bây giờ hắn đang trên đường trở lại Huyền Ma cung.
Ghế kiệu của hắn được Tứ Tượng Hộ Pháp khôi lỗi đằng vân giá vũ khiên, bay qua vùng thảo nguyên rộng lớn.
Chậm rãi thu hồi ngọc giản mà bà bà giao cho mình, đôi mắt đâm chiêu.
"Vô Cấu thể tinh luyện đến mức độ cao nhất thì vạn pháp bất xâm, phòng thủ tuy âm nhu nhưng tuyệt đối. Bản chất của việc tu luyện Vô Cấu thể không phải là quá trình tích lũy mà là làm bớt đi. Thì ra là vậy... "
Huyền Tĩnh đang lâm vào trạng thái minh ngộ, hắn không hay biết bốn cỗ khôi lỗi của hắn đã dừng lại vì có người cản đường.
Tiếng nói oang oang vang lên:
"Cuồng đồ to gan, dám đánh cắp khôi lỗi của Vạn Khôi môn! Còn không mau quỳ xuống chịu tội?"
Huyền Tĩnh bị đánh thức, còn đang mơ mơ màng màng, lên tiếng:
"Khôi lỗi sư phải kém cỏi đến mức độ nào mới để cho khôi lỗi của mình bị người ta đoạt mất?"
Bị đánh thức khỏi trạng thái minh ngộ, tâm trạng của Huyền Tĩnh vô cùng bực bội, hắn ngẩng đầu nhìn đám thanh niên ở phía trước mặt, tám người có sáu nam hai nữ. Tên nào tên nấy đều mang bản mặt cao ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Trong đám còn có một tên mặt đỏ đang nhìn Huyền Tĩnh như nhìn kẻ thù giết cha. À không! Da dẻ hắn rất trắng trẻo, bởi vì da mỏng nên khi giận dữ mặt mới đỏ như quả gấc vậy. Hắn bị câu nói vừa rồi của Huyền Tĩnh làm cho tức giận.
Chẳng lẽ lại phải nhận rằng mình kém cỏi để chiếm đoạt khôi lỗi của đối phương?
Trong khi Huyền Tĩnh đánh giá đám người thì đám người kia cũng thầm xem xét hắn.
Bốn cỗ khôi lỗi kia vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, ít nhất cũng là địa cấp khôi lỗi, có khi còn là thiên cấp. Tên nam tử tóc trắng ngồi trên ghế kiệu thì vừa bước vào cảnh giới Tiên Tâm không lâu, còn chưa nội liễm được linh lực tự phát đang giao động quanh cơ thể.
Đây chính là gà cùi nhưng mang trang bị trùm cuối trong truyền thuyết. Còn chần chừ gì nữa mà không PK?
---
Huyền Tĩnh nhìn thấy ánh mắt tham lam của đám người thì liền tỏ vẻ sợ hãi cực độ, miệng ú ớ:
"Xin... Xin các vị đại hiệp đừng giết taị hạ. Tại... tại hạ nguyện ý dâng lên khôi lỗi. À không! Tại hạ xin trả lại khôi lỗi cho các vị."
Nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Huyền Tĩnh, cả đám người cao hứng cười ha hả. Mặt của tên thanh niên cầm đầu cũng trắng lại thấy rõ.
Huyền Tĩnh phất tay mở không gian trữ vật, một núi lớn linh thạch hiện ra trước mặt mọi người.
"Tại hạ chỉ có chừng này tài phú trên người mà thôi, chỉ mong các vị đại hiệp bỏ qua cho ta."
Núi lớn linh thạch làm cho đám người giật mình, nhưng thấy biểu hiện hèn mọn, tham sống sợ chết, chỉ mong được rời đi của Huyền Tĩnh thì mọi người đều thả lỏng, tiếp tục cười ha hả.
Có điều... Bọn hắn phát hiện mình không thể ngừng cười được.
Càng cười thì tinh lực trong cơ thể càng nhanh chóng bị mất đi.
"Nhất định là tà thuật do kẻ này thi triển."
Cả đám người hoảng sợ, vừa lớn tiếng cười vừa đồng loạt công kích về phía Huyền Tĩnh.
Đám người này là đệ tử của Vạn Khôi môn, đều là khôi lỗi sư có tiềm lực.
Một đám khôi lỗi vừa được tế ra liền sử dụng bạo kích, muốn nhanh chóng tiêu diệt hắn.
Lúc trước, ai cũng cho rằng Huyền Tĩnh để bốn khôi lỗi cường đại kia khiên ghế kiệu là để phô trương thanh thế mà thôi. Hắn không có khả năng thao túng bốn cỗ khôi lỗi cường đại kia chiến đấu đi.
Dẫu sao thì Huyền Tĩnh chỉ là một kẻ vừa bước vào Tiên Tâm cảnh. Hơn nữa việc tu luyện tinh thần lực tốn hao rất nhiều thời gian, Huyền Tĩnh lại trông rất trẻ.
Thế nhưng, ngoài dự liệu của bọn chúng, Tứ Tượng hộ pháp hóa ra bốn cái khiên lớn như đại môn, cao gần bằng bọn chúng. Trên khiên có đúc gương mặt da bọc xương dữ tợn.
Bốn cỗ khôi lỗi cầm khiên lớn chắn bốn phía của Huyền Tĩnh. Một huyết sắc quang cầu che phủ Huyền Tĩnh cùng Tứ Tượng hộ pháp, dễ dàng chống đỡ những đòn tấn công kia.
- Hình thái phòng ngự: Kiên Bất Khả Phá
Huyền Tĩnh mặc cho địch nhân điên cuồng tấn công quang cầu, hắn mở miệng van nài thảm thiết:
"Các vị đại hiệp đừng giết ta mà! Đừng giết ta!"
Đám người kia nghe thấy ma âm của Huyền Tĩnh thì lại càng lớn tiếng cười. Tinh lực của bọn họ hào mòn càng nhanh hơn.
Tuy miệng cười không ngừng nhưng sâu trong mắt bọn họ lộ vẻ sợ hãi tột độ.
---
Huyền Tĩnh không diễn tuồng nữa, hắn dựa lưng trên ghế kiệu, nhàm chán lên tiếng:
"Hết thảy chỉ là phí công vô ích mà thôi! Đại Tiếu Âm Phong này là kịch độc của Mị Ảnh lâu, lại được Hồng Liên trưởng lão hao tâm tổn trí phát triển, Chân Tiên trúng phải còn phải cười ba ngày ba đêm. Một đám Tiên Tâm các người thì chỉ có thể cười đến chết mà thôi..."
"... Kiếp sau nên nhớ, phải cảnh giác với nhất cử nhất động của địch nhân."
Nhớ lúc Huyền Tĩnh giao ra đống lớn linh thạch kia, hắn cũng đã hạ độc vào gió.
Các con khôi lỗi nhanh chóng mất đi sức chiến đấu bởi tinh thần lực của đám người đã cạn hết.
---
Ghế kiệu của Huyền Tĩnh hạ xuống mặt đất. Hắn nhìn thấy ánh mắt cam chịu của đám người đang quằn quại cười trên đất, thì thở dài xót xa:
"Thực ra thì không phải là không có cách giải độc. Ta nghe Hồng Liên trưởng lão nói, nếu người bị trúng độc đau buồn tột độ thì độc tố sẽ mất tác dụng. Các ngươi nghĩ xem, trên đời này có bao nhiêu việc đau lòng hơn đồng môn tương tàn?"
Ma âm của Huyền Tĩnh như mật ngọt đầy cám dỗ.
Một tên tu sĩ trong nhóm người liền cầm đao, chặt đầu vị sư muội đang lăn lộn cười bên cạnh mình.
Hành động này châm ngòi ngọn lửa điên dại.
Một đám khôi lỗi sư vừa cười lớn vừa cầm hung khí đâm chém lẫn nhau.
Cuộc chiến này không có gì đặc sắc, chẳng có thần thông cường đại cũng chẳng có chiêu thức hoa lệ.
Phải mất khá nhiều thời gian sau thì cuộc chiến mới chấm dứt.
Người còn sống duy nhất chính là thanh niên cầm đầu, lớn tiếng quát mắng Huyền Tĩnh trước kia.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt tràn đầy tiếu dung. Hắn quỳ trên đất, tiếng cười lại như tiếng khóc than.
Huyền Tĩnh lúc này mới phá lên cười:
"A Ha Ha! Ta chưa thấy ai ngu như các ngươi, lại đi tin lời của địch nhân."
Tiếng cười của người thanh niên rốt cuộc cũng rời đi, mang theo oán khí, hối hận và cả sinh cơ của hắn.
Một màn hí kịch này phần nào xoa dịu tâm hồn của Huyền Tĩnh. Bị người khác cắt đứt trạng thái minh ngộ, hắn thật rất đau khổ.
Huyền Tĩnh nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây, thở dài...