Thời gian trôi thật nhanh , hôm nay nó quyết định rời xa nơi này để tập quên đi quá khứ, quên đi người con trai nó yêu thương . Như mọi ngày, trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, nắng vẫn chan hòa và những con người ở ngoài kia vẫn bắt tay vào làm những công việc của mình -1 khung cảnh yên bình . Nhưng trong nó, lại ẩn chứa 1 nỗi xót xa kìm nén , cười nhẹ , nó tạm biệt bác quản gia và mọi người , cùng Nam đến sân bay . -Em sẽ không hối hận chứ ? - Nam nhìn nó
-Không anh à , dù biết là rất khó để quên nhưng em sẽ cố - Nó nói đều đều
-Uk, em sang đó giữ gìn sức khỏe nhé , có gì gọi cho anh nghe chưa - Nam xoa đầu nó cười hiền
-Dạ vâng, cảm ơn anh , anh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé , chăm sóc mọi người giùm em , anh đó ăn uống đầy đủ vào nha, đừng có nhớ em quá rồi bệnh đấy - Nó nhìn Nam cười lém lỉnh
-Con bé này , thích anh xử không hả - Nam cốc đầu nó
-Hì , Tạm biệt anh nhé - Nó nắm tay Nam
-Uk, anh không muốn xa em chút nào cả - Nam nhìn nó tội nghiệp
-Em cũng thế - Nó nhăn nhó
-Thôi nào mạnh mẽ lên công chúa , cho anh ôm lần cuối nào - Nam nói rồi giang tay ra
-Dạ - Nó cười rồi ôm Nam thật chặt
-Đến giờ rồi, tạm biệt anh - Nó hôn nhẹ vào má Nam
-Tạm biệt em - Nam cười
Ôm Nam lần cuối , nó kéo vali bước lên máy bay thật chậm , đi được quãng xa nó ngoảnh đầu lại hét thật to : EM SẼ TRỞ LẠI SỚM THÔI , MỌI NGƯỜI CHỜ EM NHÉ
-BỌN ANH SẼ ĐỢI - Nam hét to rồi vẫy vẫy tay tạm biệt nó
Nó cười rồi bước lên máy bay , tìm một chỗ ngồi hướng ra cửa sổ , nó nhẹ nhàng ngồi xuống , đôi mắt vô hồn nhìn ra không trung , nghĩ lại kỉ niệm vui đùa của 3 cặp đôi siêu quậy , nghĩ lại những trò quậy phá ở lớp, nghĩ lại lần đầu tiên tụi nó gặp tụi hắn và nhớ lại những buổi đi hẹn hò, công viên ,ngắm hoàng hôn của nó và hắn . Bất giác nó cười nhẹ , 1 giọt nước mắt rơi xuống - giọt nước mắt của sự chia li từ biệt . Khẽ nhắm mắt lại, lau khô thật nhanh giọt nước mắt vừa rồi , nó cố nặn ra nụ cười thật tươi , miệng nói nhỏ : ' Tạm biệt anh , người em đã từng yêu và cho là tất cả ' .
Khi tiễn nó xong, Nam cũng đi đến trường với 1 tâm trạng buồn bực, vào lớp cũng đã là tiết 3 , đúng như dự đoán của Nam , kiểu gì khi vào đến lớp tụi Thiên cũng lao ra tra hỏi về nó cho bằng được .
-Nam , em có thấy Nhi không ? Sao nó không đi học - Thiên hỏi
-Đúng đó, dạo này em với nó chỉ nhắn tin với nhau qua zalo thôi chứ không hay đi chơi , hình như nó gặp chuyện buồn hay sao ý - Vy kể
-Em ấy đi Uc rồi - Nam nói giọng buồn buồn quay sang nhìn hắn
-Cái....cái gì ?- Thiên hốt hoảng
-Sao lại thế được , mới hôm qua nó còn nói chuyện qua zalo với tui cơ mà - Vy không tin vào tai mình
-Em ấy nhờ tôi giữ bí mật , vì sợ mọi người lo lắng nên sáng nay tôi đã đưa em ấy đi rồi - Nam chấn an mọi người
-Nhưng tại sao Nhi lại đi chứ ? - Huy thắc mắc
-Uk sao em ấy lại đi như thế? - Trâm cũng thắc mắc
-Cô ấy quá mệt mỏi khi ở đây rồi - Nam quay sang hắn
Hắn im lặng từ nãy tới giờ , khi nghe tin nó đi hắn cứ thấy nhói ở tim , nhưng nghĩ lại những việc nó đã làm thì hắn thấy tức giận , khinh bỉ nhiều hơn .
-Phong, sao mày im lặng vậy , Nhi đi rồi đấy mày biết không hả ? - Huy lớn tiếng
-Tao biết chứ , cô ta đi rồi tao rất vui - Hắn nhếch môi cười nhạt
-Mày , mày nói gì hả ? - Thiên quát
-2 người xảy ra chuyện gì ?- Vy+ Trâm đòng thanh
-Mấy người đi mà hỏi cô ta , tưởng thế nào , hóa ra cũng chỉ như những đứa con gái lẳng lơ khác - Hắn nói giọng kinh bỉ , mắt thì lừ Nam
'Bốp' Nam vì quá tức giận đã đánh hắn 1 cái rõ đau , hắn thì do không phòng bị nên đã lãnh trọn cú đấm đó, máu từ miệng cũng bắt đầu rỉ ra . Xung quanh bao nhiêu người trong lớp đều quay video, chụp ảnh liên tục và thi nhau đăng lên trang mạng với dòng chữ ' CA SĨ KỲ NAM THÔ BẠO RA TAY ĐÁNH BẠN HỌC CÙNG LỚP ' . Nam cũng biết chứ nhưng anh không kìm được cảm xúc , đối với anh giờ đây kể cả có bị chỉ trích trên báo chí đi nữa thì cũng phải dạy cho hắn 1 bài học .
-Thằng khốn , ai cho phép mày nói em ấy thế hả ? - Nam nắm cổ áo hắn , thấy hắn im lặng Nam nói tiếp - Này có biết Nhi oan ức thế nào không? Sao mày không tin em ấy , mà lại đi tin con nhỏ Lyly , mọi chuyện mày nhìn thấy chỉ đều là do con ả đê tiện ấy dàn dựng ra để chia rẽ mày và Nhi thôi .
-Cứ cho như là tôi sai chuyện ấy đi , vậy thì đã sao? Còn 2 người thì sao , lén lút hẹn hò với nhau nhắm qua mặt tôi , ôm nhau thắm thiết ở sau trường - Hắn quát lớn
-Cái gì mà lén lút hẹn hò , tao và Nhi không hề . Còn cái ôm thắm thết hả , cái ôm của anh trai dành cho em gái khi nó bị tổn thương , đau khổ mà là phản bôi mày à thằng khốn . Từ lúc mày tát nó , mày biết nó khóc như thế nào không ? Mày có hiểu được cái cảm giác bị oan ức lại còn bị chính người mình yêu nhất đánh không ?- Nam gào lên
-Cái gì ??/? - Hắn nói nhỏ, không tin vào tay mình , người run lên
-Tao nhìn lầm mày rồi Phong - Thiên nói rồi kéo Trâm ra ngoài
-Tao thất vọng về mày quá Phong - Huy vỗ vai hắn
-Nếu biết trước thế này thì tôi đã cản Nhi để nó không đến với anh rồi , đồ tồi - Vy hét lên rồi kéo Huy bỏ đi
-Hiện giờ em ấy đang rất đau khổ , còn yêu em ấy thì hãy cố mà sống tốt vào bởi vì em ấy sẽ trở về thôi - Nam nói bình tĩnh hơn trước , rồi bỏ đi luôn
Trong phòng chỉ còn lại mình hắn , hắn không thể tin nổi rằng mình đã gây ra bao nhiêu vết thương cho nó , thất vọng , chán nản , hắn quỳ xuống sàn , nước mắt bắt đầu tuôn ra , miệng nói trong hối hận 1 giọng nói thật nhỏ - Anh xin lỗi .
Thời gian trôi thật nhanh , hôm nay nó quyết định rời xa nơi này để tập quên đi quá khứ, quên đi người con trai nó yêu thương . Như mọi ngày, trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, nắng vẫn chan hòa và những con người ở ngoài kia vẫn bắt tay vào làm những công việc của mình - khung cảnh yên bình . Nhưng trong nó, lại ẩn chứa nỗi xót xa kìm nén , cười nhẹ , nó tạm biệt bác quản gia và mọi người , cùng Nam đến sân bay . -Em sẽ không hối hận chứ ? - Nam nhìn nó
-Không anh à , dù biết là rất khó để quên nhưng em sẽ cố - Nó nói đều đều
-Uk, em sang đó giữ gìn sức khỏe nhé , có gì gọi cho anh nghe chưa - Nam xoa đầu nó cười hiền
-Dạ vâng, cảm ơn anh , anh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé , chăm sóc mọi người giùm em , anh đó ăn uống đầy đủ vào nha, đừng có nhớ em quá rồi bệnh đấy - Nó nhìn Nam cười lém lỉnh
-Con bé này , thích anh xử không hả - Nam cốc đầu nó
-Hì , Tạm biệt anh nhé - Nó nắm tay Nam
-Uk, anh không muốn xa em chút nào cả - Nam nhìn nó tội nghiệp
-Em cũng thế - Nó nhăn nhó
-Thôi nào mạnh mẽ lên công chúa , cho anh ôm lần cuối nào - Nam nói rồi giang tay ra
-Dạ - Nó cười rồi ôm Nam thật chặt
-Đến giờ rồi, tạm biệt anh - Nó hôn nhẹ vào má Nam
-Tạm biệt em - Nam cười
Ôm Nam lần cuối , nó kéo vali bước lên máy bay thật chậm , đi được quãng xa nó ngoảnh đầu lại hét thật to : EM SẼ TRỞ LẠI SỚM THÔI , MỌI NGƯỜI CHỜ EM NHÉ
-BỌN ANH SẼ ĐỢI - Nam hét to rồi vẫy vẫy tay tạm biệt nó
Nó cười rồi bước lên máy bay , tìm một chỗ ngồi hướng ra cửa sổ , nó nhẹ nhàng ngồi xuống , đôi mắt vô hồn nhìn ra không trung , nghĩ lại kỉ niệm vui đùa của cặp đôi siêu quậy , nghĩ lại những trò quậy phá ở lớp, nghĩ lại lần đầu tiên tụi nó gặp tụi hắn và nhớ lại những buổi đi hẹn hò, công viên ,ngắm hoàng hôn của nó và hắn . Bất giác nó cười nhẹ , giọt nước mắt rơi xuống - giọt nước mắt của sự chia li từ biệt . Khẽ nhắm mắt lại, lau khô thật nhanh giọt nước mắt vừa rồi , nó cố nặn ra nụ cười thật tươi , miệng nói nhỏ : ' Tạm biệt anh , người em đã từng yêu và cho là tất cả ' .
Khi tiễn nó xong, Nam cũng đi đến trường với tâm trạng buồn bực, vào lớp cũng đã là tiết , đúng như dự đoán của Nam , kiểu gì khi vào đến lớp tụi Thiên cũng lao ra tra hỏi về nó cho bằng được .
-Nam , em có thấy Nhi không ? Sao nó không đi học - Thiên hỏi
-Đúng đó, dạo này em với nó chỉ nhắn tin với nhau qua zalo thôi chứ không hay đi chơi , hình như nó gặp chuyện buồn hay sao ý - Vy kể
-Em ấy đi Uc rồi - Nam nói giọng buồn buồn quay sang nhìn hắn
-Cái....cái gì ?- Thiên hốt hoảng
-Sao lại thế được , mới hôm qua nó còn nói chuyện qua zalo với tui cơ mà - Vy không tin vào tai mình
-Em ấy nhờ tôi giữ bí mật , vì sợ mọi người lo lắng nên sáng nay tôi đã đưa em ấy đi rồi - Nam chấn an mọi người
-Nhưng tại sao Nhi lại đi chứ ? - Huy thắc mắc
-Uk sao em ấy lại đi như thế? - Trâm cũng thắc mắc
-Cô ấy quá mệt mỏi khi ở đây rồi - Nam quay sang hắn
Hắn im lặng từ nãy tới giờ , khi nghe tin nó đi hắn cứ thấy nhói ở tim , nhưng nghĩ lại những việc nó đã làm thì hắn thấy tức giận , khinh bỉ nhiều hơn .
-Phong, sao mày im lặng vậy , Nhi đi rồi đấy mày biết không hả ? - Huy lớn tiếng
-Tao biết chứ , cô ta đi rồi tao rất vui - Hắn nhếch môi cười nhạt
-Mày , mày nói gì hả ? - Thiên quát
- người xảy ra chuyện gì ?- Vy+ Trâm đòng thanh
-Mấy người đi mà hỏi cô ta , tưởng thế nào , hóa ra cũng chỉ như những đứa con gái lẳng lơ khác - Hắn nói giọng kinh bỉ , mắt thì lừ Nam
'Bốp' Nam vì quá tức giận đã đánh hắn cái rõ đau , hắn thì do không phòng bị nên đã lãnh trọn cú đấm đó, máu từ miệng cũng bắt đầu rỉ ra . Xung quanh bao nhiêu người trong lớp đều quay video, chụp ảnh liên tục và thi nhau đăng lên trang mạng với dòng chữ ' CA SĨ KỲ NAM THÔ BẠO RA TAY ĐÁNH BẠN HỌC CÙNG LỚP ' . Nam cũng biết chứ nhưng anh không kìm được cảm xúc , đối với anh giờ đây kể cả có bị chỉ trích trên báo chí đi nữa thì cũng phải dạy cho hắn bài học .
-Thằng khốn , ai cho phép mày nói em ấy thế hả ? - Nam nắm cổ áo hắn , thấy hắn im lặng Nam nói tiếp - Này có biết Nhi oan ức thế nào không? Sao mày không tin em ấy , mà lại đi tin con nhỏ Lyly , mọi chuyện mày nhìn thấy chỉ đều là do con ả đê tiện ấy dàn dựng ra để chia rẽ mày và Nhi thôi .
-Cứ cho như là tôi sai chuyện ấy đi , vậy thì đã sao? Còn người thì sao , lén lút hẹn hò với nhau nhắm qua mặt tôi , ôm nhau thắm thiết ở sau trường - Hắn quát lớn
-Cái gì mà lén lút hẹn hò , tao và Nhi không hề . Còn cái ôm thắm thết hả , cái ôm của anh trai dành cho em gái khi nó bị tổn thương , đau khổ mà là phản bôi mày à thằng khốn . Từ lúc mày tát nó , mày biết nó khóc như thế nào không ? Mày có hiểu được cái cảm giác bị oan ức lại còn bị chính người mình yêu nhất đánh không ?- Nam gào lên
-Cái gì ??/? - Hắn nói nhỏ, không tin vào tay mình , người run lên
-Tao nhìn lầm mày rồi Phong - Thiên nói rồi kéo Trâm ra ngoài
-Tao thất vọng về mày quá Phong - Huy vỗ vai hắn
-Nếu biết trước thế này thì tôi đã cản Nhi để nó không đến với anh rồi , đồ tồi - Vy hét lên rồi kéo Huy bỏ đi
-Hiện giờ em ấy đang rất đau khổ , còn yêu em ấy thì hãy cố mà sống tốt vào bởi vì em ấy sẽ trở về thôi - Nam nói bình tĩnh hơn trước , rồi bỏ đi luôn
Trong phòng chỉ còn lại mình hắn , hắn không thể tin nổi rằng mình đã gây ra bao nhiêu vết thương cho nó , thất vọng , chán nản , hắn quỳ xuống sàn , nước mắt bắt đầu tuôn ra , miệng nói trong hối hận giọng nói thật nhỏ - Anh xin lỗi .