Tưởng chừng như rất dễ.
Chỉ cần ở bên người ấy, yêu thật nhiều, cùng người ấy trải qua tất cả sóng gió đau khổ. Nói thì đơn giản, có mấy người làm được.
Buổi chiều, Diệp Điền lững thững ra siêu thị mua một ít đồ.
Trời thành phố mưa lất phất. Cô kéo mũ áo trùm đầu, một tay đút vào túi quần, tay còn lại xách túi đồ.
"Hey!"
"Á!"
Bị hù bất ngờ, Diệp Điền làm túi đồ rớt cả xuống đất.
"Em yếu bóng vía vậy sao?". Huỳnh Đức Danh cúi xuống nhặt lên, đưa lại cho cô.
"Thầy muốn hù chết em à?". Cô chu môi hờn dỗi.
"Mai thi học kì một rồi, giờ này em còn thảnh thơi như vậy sao? Mua cái gì đây?". Đứa Danh lục lọi. "Bánh tráng, chuối sấy, giấy, bút chì, băng..."
Diệp Điền giựt phăng lại "Mua cái gì là quyền của em! Thầy làm gì mà soi mói tùm lum vậy?"
"Ha ha xin lỗi...!". Danh cười hề hề. "Nhưng mà em không ôn tập sao?"
Điền vác túi, bước đi. Thầy Danh thì khoác áo trên lưng đi theo.
"Thầy cũng biết học không phải sở thích của em mà. Cái gì không thích thì dù có gượng ép cũng không có kết quả!"
"Em không phải là không có năng khiếu học, chỉ là không chịu kiên nhẫn mà thôi!"
"Nói cả trăm lần cuối cùng thầy vẫn nói câu này. Em nghe riết chán lắm rồi!"
"Sao cũng được. Tóm lại hôm nay em tới nhà tôi phụ đạo cho!"
"Em không thích!".
"Tôi dạy không lấy tiền, còn xuống nước cầu xin. Em phũ phàng như vậy sao?"
Diệp Điền đứng chờ đèn đỏ qua đường. Chờ bao nhiêu giây là thầy Danh huyên thuyên bấy lâu.
Đến khi chịu không nổi nữa, cô lủi lên xe bus.
Cô yên vị trên xe, điện thoại trong túi lại rung.
"Em không tới là tôi méc anh hai em!"
Cô tức điên người. Lần nào cũng lấy anh hai ra dọa cô.
Diệp Điền về tới nhà thì trời cũng nhá nhem tối. Con phố nhỏ trước nhà lập lòe ánh đèn điện của những bóng đèn chữ U, giàn hoa giấy nhà cô cũng chìm trong cái ẩn ẩn hiện hiện đó.
Cái giàn hoa giấy này là do chính tay cô trồng. Cô nhớ nhà cô lúc trước cũng có giàn hoa giấy do ba trồng. Lúc nó đã leo chằng chịt trên cổng chính, một bận có cơn bão đi qua, sáng hôm sau thì nó bị đổ. Mẹ cô nhất quyết chặt đi, nhưng anh em nhà cô sống chết không chịu.
"Em mơ mộng gì đấy?"
Cô giật mình. Người trước mặt xách đồ từ tay cô, tiện tay đóng cổng lại. Một cánh hoa giấy rơi xuống nền xi măng.
"Hôm nay anh không trực ở bệnh viện à?"
"Không! Mấy hôm nay trực đêm nhiều không có về nhà, hôm nay anh đổi ca với người khác!"
Cô khẽ à một tiếng.
Diệp Hưng là một bác sĩ tim mạch. Anh hơn cô tận mười tuổi. Khoảng cách như vậy nên anh cũng giống như người ba vậy. Ngoài ba ra thì anh có lẽ là người thương cô nhất. Đó là theo cách nghĩ của cô.
"Mai em thi à?"
"Sao anh biết?"
Diệp Điền từ khi hiểu chuyện đến nay , việc học của cô hiếm khi kể với anh hai. Với lại, cô không thích học. Vì thế thành tích thì khỏi phải nói. Lớp có 35 thì cô thường xếp 34.
Diệp Hưng cho đồ vào tủ lạnh, mang tạp dề chuẩn bị nấu bữa tối.
"Anh nghe bạn cùng lớp của em nói!"
"Ai vậy?"
Anh dừng tay lại, liếc nhìn em gái. "Em nói thật cho anh biết, tại sao em lại không chịu học?"
Cô mệt mỏi với vấn đề này rồi.
"Vì không thích!"
"Vậy tại sao không thích?"
"Vậy em hỏi anh, tại sao anh làm bác sĩ? Có phải vì anh thích hay không?"
"..."
"Em lên lầu trước!"
Ba mất sớm, có thể nói Diệp Điền là do một tay anh nuôi lớn, em gái nghĩ gì chẳng lẽ anh không biết.
Hỏi chỉ là một hình thức để cô có cảm giác mình được tôn trọng mà thôi.
Khi ăn cơm, hai anh em cũng không ai nói với ai điều gì. Không khí mất đi vẻ ấm cúng thường ngày, Diệp Điền đành tìm chủ đề nói chuyện.
"Anh hai! Lát nữa em sang nhà thầy Danh để học!"
"Ừ!"
Không khí lại chùng xuống. Cả cơm cũng nuốt không trôi nữa.
"Điền!"
"Sao anh?"
"Có lẽ ngày mai anh sẽ kí đơn li hôn!"
Cô không ngạc nhiên. Kết quả này cô cũng đã có nghĩ tới, chỉ là cô tự dưng lại cảm thấy đau đau.
"Em biết rồi! Nhưng... anh không hối hận sao?"
"Anh không có quyền hối hận!"
Ba mẹ li hôn, người khổ lại do đứa con gánh lấy. Diệp Hưng kết hôn ba năm, ba năm sau đổ vỡ. Chỉ tội cho đứa con gái hơn một tuổi.
"Tâm Như còn để lại ít đồ, em thay anh trả cho cô ấy nhé!"
"Anh à!". Trông thấy Diệp Hưng buông đũa, cô có ý muốn nói anh hãy ăn hết cơm đã. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt ảo não, cô nghĩ anh cần ở một mình.
Ăn xong, cô thu dọn chén bát. Sau đó ôm tập vở tới nhà Huỳnh Đức Danh.
Diệp Diền không thuộc tuýp người dễ có bạn.
Ba năm cấp ba còn tệ hơn. Cô không muốn có bạn nữa, nên cũng không ai muốn kết bạn với cô. Ở trường, thầy Danh có thể nói vừa là thầy vừa là bạn. Có lúc cô thấy thầy ấy có lẽ cũng quái dị nên mới chịu nổi tính cách của cô.
"Em làm bài này đi!"
Thầy đưa cho cô một bài toán, bắt cô phải giải cho xong.
Diệp Điền mất căn bản từ lâu, vì thế bài tập dễ vào tay cô cũng trở nên khó nhăn răng.
Cắn bút mãi mà không ra, thầy Danh ôm đầu.
"Em làm tôi tức chết mà!"
"Ngày mai thi rồi, nhưng giờ cả bài này em cũng không biết giải thế nào. Em thấy thầy nên bỏ cuộc thì hơn!"
"Không bao giờ! Dù dở cỡ nào cũng phải biết cố gắng chứ! Năm sau thi tốt nghiệp rồi, bộ em tính ở lại luôn sao?"
"Em không biết!"
"Thôi được rồi, em đem đề cương này về tự mình nghiên cứu đi! Đề thi theo dự đoán chắc cũng tầm như mấy bài đó thôi. Còn không thì ăn cám hết! Em tự lo liệu đi!"
"Không phải thầy xì đề thi chứ?"
Cô ăn nguyên một cái cốc vào đầu. "Em nghĩ tôi mất đạo đức nhà giáo tới vậy ư?"
"..."
"Tối rồi, em về sớm đi!"
"Vậy không cần thầy tiễn!"
"Cái này phải là tôi nói chứ! Không tiễn!"
Kết quả thi học kì nằm ngoài dự đoán của cô. Ít nhất thì từ hạnh 34 cô tiến bộ lên được hạng 15. Thầy Danh chiều đó kéo cô đi ăn mừng, Diệp Điền miễn cưỡng đi theo.
Thường thì buổi tối Diệp Điền sẽ ở nhà một mình. Diệp Hưng bận rộn suốt, nên phần lớn thời gian là cô tự lo cho mình. Tự mình nấu tự mình ăn. Cô tự dưng lại cảm thấy cô đơn lạc lỏng.
Hôm nay khi quét dọn hoa giấy rụng, cô lại nhớ tới ba.
Ba thương cô nhất, dù cho mẹ có mắng chửi cô, chỉ cần được ba ôm, khổ cách mấy cũng chịu được. Nhưng bây giờ thì ba không có ở cạnh, cô phải một mình chịu đựng.
Diệp Điền bao năm nay vẫn ngủ một mình, sáng dậy thì gối luôn ướt một khoảng.
Cô đưa tay sờ mặt mình theo kí ức cũ.
Nó vẫn rát âm ỉ từng ngày từng giờ. Một khoảng trống trong tim bị người ta mang đi trở nên trống trải, thậm chí là đau như châm kim vào.
Hận một người làm cô đau. Hận một người làm cuộc sống yên bình của cô đảo lộn. Hận một người bỉ ổi chen vào cuộc đời cô.
"Anh ba! Em muốn đi hái rau dại!"
"Chiều trên đồi gió lạnh lắm! Em không sợ sao?"
"Không! Anh ôm em là không có lạnh nữa!"
"Vậy thì anh đưa em đi!"
Hai đứa nhỏ. Một sáu một người hai nắm tay tung tăng đi trong cơn gió của buổi chiều thu.
Mái tóc dài của cô bé bay trong gió. Cậu bé lướt tay trong mái tóc ấy, khẽ cười.
Diệp Diền ngây thơ nhảy tới nhảy lui hái hoa bắt bướm. Cậu bé thì lo hái rau dại, thỉnh thoảng quay mặt cười với cô.
Với Diệp Điền, cô muốn sẽ mãi mãi ở bên người con trai ấy, không bao giờ chia lìa.
Hằng đêm trong giấc mơ của cô luôn là hình ảnh của Diệp Trung.
Mẹ nói với cô, suốt ngày bám theo anh trai, sau này anh lấy vợ, chẳng lẽ cũng đi theo.
Khi Diệp Trung đi học về, Diệp Điền sẽ nhào ra đón anh. Nhưng hôm nay không thấy bóng dáng cô, anh lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm.
Khi chạy ra phía biển, Diệp Điền đang ngồi khóc trên mỏm đá.
Diệp Trung lặng lẽ ngồi xuống, cô vẫn còn khóc. Đôi mắt sưng múp lên.
"Sao vậy?"
"..."
"Ai ăn hiếp em hả? Nói anh nghe, anh sẽ xử lí nó cho em!"
"..."
"Điền! Em bị gì thế?"
Diệp Điền nhào vào lòng anh, khóc như mưa.
"Đừng khóc! Nói anh nghe có chuyện gì đi!". Anh vỗ vỗ lưng cô.
"Hức... hức..."
"Điền!"
"Có phải... sau này... anh sẽ bỏ mặc em... không?". Mặt cô đầm đìa nước mắt, nước mũi tèm lem. Tự dưng nghe mẹ nói như vậy, nước mắt khôbng biết ở đâu cứ chảy ra mãi không thôi.
"Không có đâu! Anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em hết!"
"Anh nói dối! Sau này khi lớn anh sẽ cưới vợ. Tới lúc đó anh đâu có cần em nữa!"
"Ai nói anh sẽ cưới vợ! Sau này anh sẽ không cưới ai hết!"
"Nhưng mà... mẹ sẽ bắt anh lấy!"
"Không sao! Mẹ thương anh nhất, anh sẽ nói với mẹ!"
"Anh hứa nhe?"
"Ừ! Anh hứa!"
Diệp Điền hay bắt anh hứa rất nhiều chuyện. Nhiều đến nỗi cô không còn nhớ đó là những chuyện gì. Cô chỉ biết, từ khi sinh ra thì đã ngủ trên tay anh. Có chuyện gì cũng kể cho anh nghe. Anh là cả cuộc sống của cô.
Diệp Điền hay thích cùng các anh đi chơi. Mỗi lần như vậy, Diệp Hưng sẽ cào nhào vài câu rồi mới làm, còn Diệp Trung thì làm tất cả mọi thứ cho cô vô điều kiện.
Có một lần năm cô bảy tuổi, Diệp Điền nằng nặc đòi anh dẫn vào rừng tìm mật ong. Cô nghe bà nội nói mẹ cô bị ho, uống mật ong sẽ mau khỏi. Đi được một đoạn thì cô bị té trầy chân. Rồi bắt anh cõng.
Sau đó, bị ong đánh, Diệp Trung không tiếc sống chết lao vào ôm chặt cô. Dù cô gào thét đánh đấm cỡ nào cũng không buông ra.
Kết quả là Diệp Trung phải nhập viện vì ong đốt khắp người. Còn cô thì không bị gì hết.