Cho đến bây giờ, cô vẫn đau rát bên má phải. Đau từ trong tim lan ra khắp cơ thể. Từ đau chuyển thành hận, hận Diệp Trung tận xương tủy.
Cô không còn tha thiết gì việc học nữa, dù lúc trước là mơ ước.
Diệp Điền vào phòng tắm. Giữa cái lạnh 25 độ này, cô vẫn coi chưa gọi là lạnh. Mỗi khi nghĩ tới chuyện buồn không vui, hay uất ức, cô đều vào phòng tắm, dội nước lạnh từ đầu tới chân. Cô muốn dùng cái lạnh bên ngoài xua đi cái lạnh trong tim, nhưng vẫn lạnh như thế.
Ra khỏi phòng tắm, Diệp Điền mặc bộ đồ ngủ mỏng màu trắng. Diệp Hưng thường bảo cô là quái vật, lạnh như vậy mà cũng không biết.
Cô đến bên bàn học, lật lật những xấp giấy ghi chằng chịt những nốt nhạc.
Cô không thích học, nhưng lại có hứng thú đặc biệt với piano. Cô không đủ điều kiện để học đàn, nhưng cô muốn làm theo cách của mình.
Ở cuối ngõ khu lao động có căn nhà gỗ nhỏ, hằng ngày sau khi tan học cô đều đến đó để học. Nói là học, nhưng là đứng từ cửa sổ nhìn vào. Trong đó có một ông nhạc sĩ già, lại bị mù. Ông ấy râu tóc bạc hết, mỗi ngày trước bữa trưa đều sẽ ngồi trước cây piano cũ, chơi một khúc nhạc Tình đau. Âm nhạc đau thương gieo rắc vào lòng người những lời không thể nói thành câu.
Diệp Điền cứ ngày ngày đứng nghe ông ấy chơi đàn.
Rồi một ngày, ông cụ tươi cười với cô khi cô đến nghe.
Ông ấy bảo là sẽ dạy cho cô cách đánh piano. Diệp Điền không tin vào tai mình nữa, cô không dám mơ ước gì nhiều, chỉ cần nghe và xem là đủ.
"Con có tài năng thiên phú! Ta tin là như vậy!". Ông cụ nắm lấy bàn tay cô. Trên đôi tay run run ấy là hàng ngàn nếp nhăn xô lại, cùng với vết đồi mồi chằng chịt.
Diệp Điền kiên nhẫn học, mỗi ngày tiến bộ lên từng chút một. Cô đánh bài Tình đau còn đau thương hơn cả ông cụ.
"Trong lòng con chất chứa một nỗi niềm đau khổ, phải không?"
"..."
Ông cụ mỉm cười. "Chỉ có những người trải qua biết bao sầu muộn đau thương mới có thể đánh ra bản nhạc đi vào lòng người như vậy! Con biết không? Đó là bản nhạc ta viết ra, nhưng cả ta cũng không thể làm cho từng nốt nhạc phát ra đều thê lương như vậy được. Con rất tài năng!"
"Ông à! Con cám ơn ông!"
Diệp Điền nắm lấy tay ông cụ, đỡ ông ngồi xuống ghế. Mùi hương của gỗ trong căn nhà thơm thật!
"Vì chuyện gì?"
"Vì tất cả!". Cô cũng cười, dù biết là ông cụ sẽ không thể nhìn thấy.
"Không, là ta phải cảm ơn con mới đúng. Suốt đời ta mãi tìm kiếm một người có thể làm ta khuất phục. Ta tìm kiếm hơn ba mươi năm rồi. Không ngờ ta lại thua trong tay một cô bé mười tám tuổi như con!"
"Ông..."
"Đừng nói gì hết! Chính con đã dạy cho ta biết thế nào là âm nhạc!"
Sau lần đó, Diệp Điền không gặp lại ông cụ lần nào nữa. Có người nói với cô, người nhà đã đến đón ông ấy về.
Càng nhạc nhiên hơn khi Diệp Điền đọc báo, tin tức đăng tải việc nhạc sĩ thiên tài người Anh với tên thân mật là John đã qua đời cách đây hai ngày tại quê nhà.
Đó chính là ông cụ trong căn nhà gỗ kia.
Sau này, ngôi nhà đã bị phá bỏ để lấy đất xây một trường mầm non.
Diệp Điền hôm nay dậy từ rất sớm.
Tình trạng mất ngủ có vẻ như ngày càng nặng. Suốt ba năm qua, cô hiếm khi có được giấc ngủ ngon.
Diệp Điền ra trạm xe bus, đi đến trường học.
Có vẻ như cô đi quá sớm, sân trường chỉ có lác đác vài cặp nam nữ sinh ngồi quanh các gốc cây. Cô khẽ lướt qua một đôi đang cùng ngồi trên ghế đá cách đó không xa, cô gái cười rất vui vẻ.
Diệp Điền cũng khẽ cười, cô đi đến hội trường lớn. Ở đó có bố trí một cây piano, nếu như không có việc gì thì cô luôn ở đây. Nhiều cô bạn trong lớp thì thầm với nhau rằng, muốn tìm Diệp Điền thì cứ đến hội trường.
Diệp Điền lướt ngón tay trên những phím đàn, cô hiện giờ muốn chơi nhạc. Chỉ có như thế, đắm mình trong không gian của những nốt nhạc nhảy múa, tâm hồn cô mới tạm thời yên tĩnh.
Âm điệu mỗi lúc một thê lương não nùng hơn. Giống như mắc nghẹn, càng cố vùng vẫy càng khó thở. Tâm trạng Diệp Điền bây giờ chính là như vậy.
"Hay quá!"
"Thầy tới khi nào vậy? Làm em hết hồn!"
"Mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào là hết hồn cả! Như vậy mà là giật mình hay sao?"
"Chứ theo thầy em phải làm gì?"
"Ờ... thì nhảy dựng lên kêu la! Nhưng cái đó để dành cho mấy nữ sinh nhí nhảnh thì được. Chứ còn khối sắt như em thì..."
"Trông kì cục lắm sao?"
"Không. Cùng lắm là la 'Á' lên một tiếng thôi!".
Diệp Điền đóng nắp đàn lại, mở cửa sổ. Huỳnh Đức Danh nhìn theo từng cử động của cô, miệng không ngớt ca thán.
"Mỗi lần nghe em đàn bài này tôi đều muốn rớt nước mắt. Thì ra là như vậy!"
Diệp Điền xoay người, biểu lộ không hiểu.
"Tôi luôn thắc mắc là một cô bé mười tám tuổi thì có gì đau thương!"
"Thật ra khi vào cấp ba thì em đã mười bảy tuổi rồi! Vậy nên em giờ là mười chín!"
"Em không muốn nói sao? Có người tâm sự có lẽ sẽ tốt hơn là giữ trong lòng".
Thái độ của cô là đang lảng tránh. Ví dụ như khi không muốn nhắc đến một chuyện gì đó, người ta sẽ thường nói lảng sang chuyện khác. Nhưng đều khiến cho người đối diện cảm giác hoài nghi. Còn Diệp Điền, khả năng che giấu rất tốt.
"Thầy Danh, thầy có bạn gái chưa?"
"Sao hả? Muốn làm bạn gái tôi sao?"
Nụ cười nhàn nhã mỏng manh trên mặt Diệp Điền lại xuất hiện. Thầy Danh biết rõ cô không có tâm trạng đùa, nên cũng thôi.
"Có đó! Nhưng là chuyện rất lâu rồi! Có hứng thú nghe không?"
Cô gật đầu.
"Đó là khi tôi học cấp ba. Cô ấy học cùng lớp với tôi. Cô ấy không thuộc kiểu người hay cười, chờ chút, giống như em vậy, là một cục sắt!".
"Thầy thôi chế nhạo người khác được không?"
"Ok. Kể tiếp nhá! Cô ấy ít khi cười, nhưng lúc cười thì rất xinh xắn. Lúc đó, tôi đã thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên."
"Là tình yêu sét đánh?"
"Có thể."
"Sau đó?"
"Sau khi chúng tôi tốt nghiệp xong, ngày chia tay lớp, cô ấy đã đến gặp tôi. Cô ấy hỏi là sau này còn có cơ hội gặp nữa hay không?"
"Và thầy nói sao?"
"Chẳng nói gì cả! Sau đó cô ấy bỏ đi!"
"Thầy thật ngốc!"
"Em mắng giáo viên đấy à?"
"..."
"Phải. Tôi ngốc. Từ sau hôm đó, tôi nghĩ mãi vẫn không ra tại sao cô ấy lại bỏ đi. Nhưng giờ thì biết rồi!"
"Nếu như thầy nói ra, thì có lẽ sẽ không sao!"
"Ừ. Giá mà tôi nói ra, một câu 'tôi thích bạn' đơn giản thôi mà cũng không có dũng khí."
"Bây giờ thầy vẫn còn yêu cô ấy?"
"Ừ."
"Đi tìm cô ấy đi!"
Huỳnh Đức Danh im lặng. Linh cảm cho thấy cô vừa mới làm điều gì đó không đúng.
"Muộn rồi. Cô ấy... đã bị tai nạn giao thông ngay sau khi bỏ đi. Và... chết rồi!"
"Xin lỗi..."
"Không sao. Vốn dĩ chuyện đã qua rồi. Nhắc lại để hoài niệm thôi mà!"
"Thầy cười giả tạo quá!"
"Hazi... học sinh như em đúng là hỗn mà. Không hiểu nỗi tại sao tôi có thể chịu nổi em nữa!"
"Thầy sợ sao?"
"Ừ. Sợ lắm!"
Thầy lại cười hì hì xoa đầu cô. Diệp Điền khó chịu châu mày.
"Biết rồi! Em đã lớn rồi chứ gì! Lần nào cũng có một câu nói hoài!"
"Cám ơn thầy!"
Cô hít hương thơm của hoa cỏ theo gió tràn vào, mùi hương hoang dã của hoa thật dễ chịu.
"Coi như một bài học không có trong giáo án đi. Em nữa, đừng để phải hối tiếc giống như tôi! Đến khi không còn cơ hội nữa, mới đau lòng ân hận!"
Nói thật, thầy Danh giống như một người bạn, một anh trai của cô vậy. Nhưng thầy ấy chịu khó im lặng và lắng nghe hơn, nên những gì cô nghĩ thầy đều đoán trúng hết.
Kể ra có một người bạn "già" như vậy cũng không phải là không tốt. Ít ra khi cô muốn nghe chuyện thì thầy lại kể ra những câu chuyện nhảm nhí. Duy chỉ có lần này, Diệp Điền cảm nhận được sự tiếc nuối và hối hận từ đôi mắt đó.
Nếu, khi Diệp Trung bỏ rơi cô, anh cũng hối hận quay đầu lại nhìn thì hay biết mấy!
Cho đến bây giờ, cô vẫn đau rát bên má phải. Đau từ trong tim lan ra khắp cơ thể. Từ đau chuyển thành hận, hận Diệp Trung tận xương tủy.
Cô không còn tha thiết gì việc học nữa, dù lúc trước là mơ ước.
Diệp Điền vào phòng tắm. Giữa cái lạnh độ này, cô vẫn coi chưa gọi là lạnh. Mỗi khi nghĩ tới chuyện buồn không vui, hay uất ức, cô đều vào phòng tắm, dội nước lạnh từ đầu tới chân. Cô muốn dùng cái lạnh bên ngoài xua đi cái lạnh trong tim, nhưng vẫn lạnh như thế.
Ra khỏi phòng tắm, Diệp Điền mặc bộ đồ ngủ mỏng màu trắng. Diệp Hưng thường bảo cô là quái vật, lạnh như vậy mà cũng không biết.
Cô đến bên bàn học, lật lật những xấp giấy ghi chằng chịt những nốt nhạc.
Cô không thích học, nhưng lại có hứng thú đặc biệt với piano. Cô không đủ điều kiện để học đàn, nhưng cô muốn làm theo cách của mình.
Ở cuối ngõ khu lao động có căn nhà gỗ nhỏ, hằng ngày sau khi tan học cô đều đến đó để học. Nói là học, nhưng là đứng từ cửa sổ nhìn vào. Trong đó có một ông nhạc sĩ già, lại bị mù. Ông ấy râu tóc bạc hết, mỗi ngày trước bữa trưa đều sẽ ngồi trước cây piano cũ, chơi một khúc nhạc Tình đau. Âm nhạc đau thương gieo rắc vào lòng người những lời không thể nói thành câu.
Diệp Điền cứ ngày ngày đứng nghe ông ấy chơi đàn.
Rồi một ngày, ông cụ tươi cười với cô khi cô đến nghe.
Ông ấy bảo là sẽ dạy cho cô cách đánh piano. Diệp Điền không tin vào tai mình nữa, cô không dám mơ ước gì nhiều, chỉ cần nghe và xem là đủ.
"Con có tài năng thiên phú! Ta tin là như vậy!". Ông cụ nắm lấy bàn tay cô. Trên đôi tay run run ấy là hàng ngàn nếp nhăn xô lại, cùng với vết đồi mồi chằng chịt.
Diệp Điền kiên nhẫn học, mỗi ngày tiến bộ lên từng chút một. Cô đánh bài Tình đau còn đau thương hơn cả ông cụ.
"Trong lòng con chất chứa một nỗi niềm đau khổ, phải không?"
"..."
Ông cụ mỉm cười. "Chỉ có những người trải qua biết bao sầu muộn đau thương mới có thể đánh ra bản nhạc đi vào lòng người như vậy! Con biết không? Đó là bản nhạc ta viết ra, nhưng cả ta cũng không thể làm cho từng nốt nhạc phát ra đều thê lương như vậy được. Con rất tài năng!"
"Ông à! Con cám ơn ông!"
Diệp Điền nắm lấy tay ông cụ, đỡ ông ngồi xuống ghế. Mùi hương của gỗ trong căn nhà thơm thật!
"Vì chuyện gì?"
"Vì tất cả!". Cô cũng cười, dù biết là ông cụ sẽ không thể nhìn thấy.
"Không, là ta phải cảm ơn con mới đúng. Suốt đời ta mãi tìm kiếm một người có thể làm ta khuất phục. Ta tìm kiếm hơn ba mươi năm rồi. Không ngờ ta lại thua trong tay một cô bé mười tám tuổi như con!"
"Ông..."
"Đừng nói gì hết! Chính con đã dạy cho ta biết thế nào là âm nhạc!"
Sau lần đó, Diệp Điền không gặp lại ông cụ lần nào nữa. Có người nói với cô, người nhà đã đến đón ông ấy về.
Càng nhạc nhiên hơn khi Diệp Điền đọc báo, tin tức đăng tải việc nhạc sĩ thiên tài người Anh với tên thân mật là John đã qua đời cách đây hai ngày tại quê nhà.
Đó chính là ông cụ trong căn nhà gỗ kia.
Sau này, ngôi nhà đã bị phá bỏ để lấy đất xây một trường mầm non.
Diệp Điền hôm nay dậy từ rất sớm.
Tình trạng mất ngủ có vẻ như ngày càng nặng. Suốt ba năm qua, cô hiếm khi có được giấc ngủ ngon.
Diệp Điền ra trạm xe bus, đi đến trường học.
Có vẻ như cô đi quá sớm, sân trường chỉ có lác đác vài cặp nam nữ sinh ngồi quanh các gốc cây. Cô khẽ lướt qua một đôi đang cùng ngồi trên ghế đá cách đó không xa, cô gái cười rất vui vẻ.
Diệp Điền cũng khẽ cười, cô đi đến hội trường lớn. Ở đó có bố trí một cây piano, nếu như không có việc gì thì cô luôn ở đây. Nhiều cô bạn trong lớp thì thầm với nhau rằng, muốn tìm Diệp Điền thì cứ đến hội trường.
Diệp Điền lướt ngón tay trên những phím đàn, cô hiện giờ muốn chơi nhạc. Chỉ có như thế, đắm mình trong không gian của những nốt nhạc nhảy múa, tâm hồn cô mới tạm thời yên tĩnh.
Âm điệu mỗi lúc một thê lương não nùng hơn. Giống như mắc nghẹn, càng cố vùng vẫy càng khó thở. Tâm trạng Diệp Điền bây giờ chính là như vậy.
"Hay quá!"
"Thầy tới khi nào vậy? Làm em hết hồn!"
"Mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào là hết hồn cả! Như vậy mà là giật mình hay sao?"
"Chứ theo thầy em phải làm gì?"
"Ờ... thì nhảy dựng lên kêu la! Nhưng cái đó để dành cho mấy nữ sinh nhí nhảnh thì được. Chứ còn khối sắt như em thì..."
"Trông kì cục lắm sao?"
"Không. Cùng lắm là la 'Á' lên một tiếng thôi!".
Diệp Điền đóng nắp đàn lại, mở cửa sổ. Huỳnh Đức Danh nhìn theo từng cử động của cô, miệng không ngớt ca thán.
"Mỗi lần nghe em đàn bài này tôi đều muốn rớt nước mắt. Thì ra là như vậy!"
Diệp Điền xoay người, biểu lộ không hiểu.
"Tôi luôn thắc mắc là một cô bé mười tám tuổi thì có gì đau thương!"
"Thật ra khi vào cấp ba thì em đã mười bảy tuổi rồi! Vậy nên em giờ là mười chín!"
"Em không muốn nói sao? Có người tâm sự có lẽ sẽ tốt hơn là giữ trong lòng".
Thái độ của cô là đang lảng tránh. Ví dụ như khi không muốn nhắc đến một chuyện gì đó, người ta sẽ thường nói lảng sang chuyện khác. Nhưng đều khiến cho người đối diện cảm giác hoài nghi. Còn Diệp Điền, khả năng che giấu rất tốt.
"Thầy Danh, thầy có bạn gái chưa?"
"Sao hả? Muốn làm bạn gái tôi sao?"
Nụ cười nhàn nhã mỏng manh trên mặt Diệp Điền lại xuất hiện. Thầy Danh biết rõ cô không có tâm trạng đùa, nên cũng thôi.
"Có đó! Nhưng là chuyện rất lâu rồi! Có hứng thú nghe không?"
Cô gật đầu.
"Đó là khi tôi học cấp ba. Cô ấy học cùng lớp với tôi. Cô ấy không thuộc kiểu người hay cười, chờ chút, giống như em vậy, là một cục sắt!".
"Thầy thôi chế nhạo người khác được không?"
"Ok. Kể tiếp nhá! Cô ấy ít khi cười, nhưng lúc cười thì rất xinh xắn. Lúc đó, tôi đã thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên."
"Là tình yêu sét đánh?"
"Có thể."
"Sau đó?"
"Sau khi chúng tôi tốt nghiệp xong, ngày chia tay lớp, cô ấy đã đến gặp tôi. Cô ấy hỏi là sau này còn có cơ hội gặp nữa hay không?"
"Và thầy nói sao?"
"Chẳng nói gì cả! Sau đó cô ấy bỏ đi!"
"Thầy thật ngốc!"
"Em mắng giáo viên đấy à?"
"..."
"Phải. Tôi ngốc. Từ sau hôm đó, tôi nghĩ mãi vẫn không ra tại sao cô ấy lại bỏ đi. Nhưng giờ thì biết rồi!"
"Nếu như thầy nói ra, thì có lẽ sẽ không sao!"
"Ừ. Giá mà tôi nói ra, một câu 'tôi thích bạn' đơn giản thôi mà cũng không có dũng khí."
"Bây giờ thầy vẫn còn yêu cô ấy?"
"Ừ."
"Đi tìm cô ấy đi!"
Huỳnh Đức Danh im lặng. Linh cảm cho thấy cô vừa mới làm điều gì đó không đúng.
"Muộn rồi. Cô ấy... đã bị tai nạn giao thông ngay sau khi bỏ đi. Và... chết rồi!"
"Xin lỗi..."
"Không sao. Vốn dĩ chuyện đã qua rồi. Nhắc lại để hoài niệm thôi mà!"
"Thầy cười giả tạo quá!"
"Hazi... học sinh như em đúng là hỗn mà. Không hiểu nỗi tại sao tôi có thể chịu nổi em nữa!"
"Thầy sợ sao?"
"Ừ. Sợ lắm!"
Thầy lại cười hì hì xoa đầu cô. Diệp Điền khó chịu châu mày.
"Biết rồi! Em đã lớn rồi chứ gì! Lần nào cũng có một câu nói hoài!"
"Cám ơn thầy!"
Cô hít hương thơm của hoa cỏ theo gió tràn vào, mùi hương hoang dã của hoa thật dễ chịu.
"Coi như một bài học không có trong giáo án đi. Em nữa, đừng để phải hối tiếc giống như tôi! Đến khi không còn cơ hội nữa, mới đau lòng ân hận!"
Nói thật, thầy Danh giống như một người bạn, một anh trai của cô vậy. Nhưng thầy ấy chịu khó im lặng và lắng nghe hơn, nên những gì cô nghĩ thầy đều đoán trúng hết.
Kể ra có một người bạn "già" như vậy cũng không phải là không tốt. Ít ra khi cô muốn nghe chuyện thì thầy lại kể ra những câu chuyện nhảm nhí. Duy chỉ có lần này, Diệp Điền cảm nhận được sự tiếc nuối và hối hận từ đôi mắt đó.
Nếu, khi Diệp Trung bỏ rơi cô, anh cũng hối hận quay đầu lại nhìn thì hay biết mấy!