Hôm nay cô có buổi dạy đàn cho một cô bé tiểu học. Tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng cô không thích xòe tay xin tiền anh hai. Cứ tự mình kiếm chút chi tiêu thì hay hơn.
Hôm nay về trễ mà trong nhà vẫn chưa bật đèn, chắc là Diệp Hưng lại bận việc của bệnh viện nữa rồi.
Diệp Điền hôm nay không định đi ngủ, vốn dĩ nằm lăn lộn trên giường thì hai mắt vẫn mở thao tháo. Cô sẽ quyết tâm ôn bài, chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp sắp tới.
Cô đã đề cập tới vấn đề này với thầy Danh, biểu hiện cô nghĩ là thầy ấy sẽ nhảy tưng tưng, không ngờ, chỉ đơn giản là nhìn cô chằm chằm.
"Suy nghĩ kĩ?"
"Có lẽ!"
Thầy thở dài. Ba năm biết thầy ấy, đây là lần đầu tiên nghe được tiếng thở dài từ một con người phải nói là lạc quan quá mức.
"Nếu như em đã suy nghĩ kĩ rồi thì cứ làm theo quyết định của mình. Nhưng thi tốt nghiệp với em thì không nói, thi đại học thì e rằng không dễ!"
"Ý thầy là sao?"
"Không có ý gì cả... nhưng... em sẽ thi trường nào?"
"Học viện âm nhạc!"
"Chắc không?"
"Không biết nữa!"
Thầy Danh chịu lép vế. Trước giờ cái gì cũng không sợ, chỉ mỗi chuyện nói năng mơ hồ trớt quớt của Diệp Điền là thầy gương cờ đầu hàng.
Mặc dù ngoài mặc thầy nói móc cô dữ dội, nhưng cô biết là thầy đang tạo mục tiêu cho cô. Nhưng Diệp Điền không phải người cứ thách là nhận. Nhiều khi, cô cũng không rõ bản thân mình nữa.
Diệp Điền mở tủ lạnh định nấu món gì đó tự thưởng mình. Nhưng lại đóng lại, vốn dĩ khí thế hừng hực, khi nấu rồi đến việc ăn thì hết cả hứng thú.
Cô chỉ uống chút nước táo ép.
Nửa đêm, cô vẫn ngồi bên ánh đèn, vẫn bài vở nhưng chẳng nhét tí gì vào trong đầu cả. Đúng là học không thuộc sở trường của cô.
Hôm sau, cô đến trường như thường lệ.
Mấy cô bạn cùng lớp hôm nay xì xào bàn tán cái gì đó. Diệp Điền bình thường không mấy quan tâm tới những chuyện này. Vả lại, nói vài câu với họ là cả một vấn đề.
"Diệp Điền! Có người tìm cậu kìa!"
Cô bạn chạy đến chỗ cô, nói to. Cô ngước nhìn theo bản năng.
Từ cửa lớp là hình ảnh một nam sinh, nhìn qua nhan sắc cũng không đến nỗi tệ. Giày thể thao hàng hiệu, cô đoán chắc là một công tử nhà giàu nào rồi.
Cậu ta đứng trước mặt cô. Diệp Điền cũng bình thản nhìn lại.
"Tôi là Lâm Hàn! Tôi muốn cậu làm bạn gái của tôi!"
"..."
"Cậu đồng ý hay không?"
"..."
"Thái độ đó là sao hả? Có biết bao nhiêu cô nàng muốn làm bạn gái của bổn thiếu gia mà không được nữa. Còn cậu thì..."
"Không rảnh!"
"Cái gì?"
"Không nghe rõ à? Không - rảnh!"
Diệp Điền mạnh miệng nhắc lại. Với cô, những kẻ nhà giàu chẳng là cái gì cả. Chỉ giỏi khoe khoang ta đây.
Diệp Điền ôm sách đứng lên, cô gạt tay cậu ta đang chặn trước bàn của cô ra. Bình tĩnh lướt qua cậu ta và đám người nhiều chuyện.
Cô biết thân phận của mình. Và cũng biết mấy chuyện học đường này thật ra chỉ là vặt rảnh dư hơi.
Những chuyện hoàng tử lọ lem chỉ có trong cổ tích. Cuộc đời này thực chất chỉ đơn giản là một trò chơi. Người nàoCòn cô, dù có cho cũng không có vinh dự nhận.
Cô tự hỏi liệu trong đám người đó, có ai trải qua tuổi thơ như cô hay không. Chắc có lẽ vì thế mà cô chững chạc trưởng thành hơn nhiều người đồng trang lứa.
Diệp Điền đến phòng hội trường lớn.
Cô muốn luyện tập nhiều hơn. Lúc nhỏ, khi xem chương trình biểu diễn piano trên tivi, cô không có hứng thú lắm, nhưng không hiểu sao, bây giờ cô lại chọn nó làm bạn.
Diệp Điền mở nắp đàn piano, tiếng nhạc thánh thót ngân lên.
Sau khi đánh hết bản nhạc quen thuộc, Diệp Điền lặng lẽ nhìn ra phía sân trường, nắng vàng nhuộm cả khoảng xi măng.
"Này! Cậu đang làm phiền tôi ngủ đấy!"
Diệp Điền giật mình, hướng về phía giọng nói mở to mắt. Cái màn treo màu đỏ động đậy, một cái đầu ló ra.
Là Lâm Hàn!
"Cậu đánh đàn hay lắm!"
Diệp Điền khẽ thở dài, cầm túi định đi. Lâm Hàn lập tức huýt sáo, chu môi.
"Bộ tôi đáng ghét lắm à?"
Diệp điền hơi dừng bước chân, chậm rãi quay người, khẽ cười. "Cậu bám theo tôi làm gì?"
"Tôi đâu có rảnh mà bám theo ai. Chỉ là...". Lâm Hàn tiến tới gần cô, cười. "Cậu làm tôi thấy thú vị!"
"Nếu vậy thì xin lỗi, tôi không ưa loại người giống cậu!"
Diệp Điền bước đi, không thèm nghoảnh lại.
Lâm Hàn hét lớn phía sau: "Diệp Điền! Cậu phải là bạn gái của tôi!"
Hôm sau.
Diệp Điền vẫn đến trường như mọi khi. Hôm nay dường như ánh mắt của mọi người nhìn cô rất kì lạ, thỉnh thoảng vài người còn che miệng nói nói.
Cô không quan tâm thiên hạ đang làm gì, chỉ lẳng lặng vào trong lớp ngồi.
Dạo này thầy Danh lôi cô đi phụ đạo nhiều hơn, khiến cô mệt mỏi nhồi nhét đống kiến thức nhàm chán. Dù thường hay thức đêm nhưng với kiểu thức ôn bài này thì Diệp Điền phải chịu thua. Sắc mặt cô phờ phạt thấy rõ.
Cô nằm ườn gục mặt xuống bàn, hai mắt thiêm thiếp. Bên tai vọng lại tiếng cười cời cợt của đám con gái.
"Con nhỏ quái dị đó có cái gì đẹp đâu, vậy mà Lâm Hàn lại ra mặt cho nó chứ?"
"Phải rồi! Xấu xí mà còn tự kỉ nữa chứ!"
"Lâm Hàn lại tuyên bố nó là bạn gái cậu ấy, không biết bị con nhỏ đó bỏ bùa gì rồi!"
"..."
Diệp Điền tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn có thể nghe được bọn họ đang nói về chuyện gì. Lâm Hàn! Con người đó đang muốn làm cái gì? Tại sao lại thích vây vào cô chứ?
"Diệp Điền!"
Cô nghe có tiếng gọi mình, ngẩng đầu lên theo bản năng. Lại là Lâm Hàn!
"Chuyện gì?"
Ngữ khí Diệp Điền khó chịu. Trong một lúc xẹt qua tia chán ghét. Sau đó vẫn duy trì vẻ lạnh lùng.
Lâm Hàn không khó nhận ra ánh mắt của cô.
"Tôi muốn mời cậu ăn sáng!"
Diệp Điền nhìn Lâm Hàn, một lúc lâu mới thong thả buông một câu. "Không rảnh!"
Diệp Điền đứng dậy toan ra ngoài, cánh tay bị một lực mạnh kéo lại.
Lâm Hàn không có ý định buông tay.
"Buông ra!"
"Chẳng lẽ ăn sáng cũng không được?"
"Tôi ăn rồi!"
Lâm Hàn trầm ngâm, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giơ lên cao. Mắt đảo quanh phòng học, cả những người trong đó đồng loạt im lặng.
"Diệp Điền là của tôi! Sau này không ai được kiếm chuyện với cô ấy!"
Tuyên bố xong, mắt rơi trên người Diệp Điền chờ đợi phản ứng của cô. Diệp Điền khẽ thở ra, rút tay khỏi cái nắm của Lâm Hàn. Mắt vẫn trong suốt nhìn về phía Lâm Hàn.
"Đừng bám theo tôi!"
Nói xong, cô thong thả ra khỏi lớp học.
Không ngờ cái tên đó lại ngang nhiên tuyên bố chủ quyền với cô như vậy. Diệp Điền nhíu mày, cậu ta không phải loại thanh niên mười tám suy nghĩ lên tám chứ?
Diệp Điền ở trong trường đều nghe có tiếng người chỉ trỏ. Thật ra với Lâm Hàn, có tiếng vừa học giỏi vừa giàu có vừa đẹp trai. Chỉ có điều, cô không có hứng thú.
Cô quyết định trốn học hôm nay.
"Bé Ti, em đàn sai một nốt rồi! Phải là Son chứ không phải La!"
"Ạ... vậy hả? Em xin lỗi chị Diệp Điệp!"
"Chị là Diệp Điền!"
"Nhưng em thấy Diệp Điệp hay hơn!"
Bé Ti chỉ mới mười hai tuổi, nhưng lém lỉnh và tinh nghịch. Dù vậy, cô bé rất có năng khiếu học đàn, lại rất siêng năng. Với Diệp Điền, trốn học một ngày đi dạy đàn cũng không phải không tốt. Nói chuyện với bé Ti thoải mái hơn nhiều khi ở trong trường.
"Chị Diệp Điệp, chị đàn cho em nghe đi!"
"Sao? Em mỏi tay rồi à?"
"Dạ. Nhưng em thích nghe chị đàn hơn!"
Cô bé cười lộ ra cái lún đồng tiền xinh xắn. Diệp Điền cười, chiều theo cô bé.
"Em muốn nghe bài nào?"
"Bài lần trước chị đàn đó! Bài đó hay lắm chị!"
Tối.
Diệp Điền ra khỏi phòng tắm, nước trên tóc vẫn chưa khô, làm nhiễu những giọt nước lên sàn nhà. Diệp Hưng hôm nay chỉ về nhà ngủ được một tiếng lúc chiều, sau đó lại trở vào bệnh viện trực ca. Diệp Điền có bảo anh ăn chút cơm, nhưng anh không chịu. Nói là vào trong căntin bệnh viện ăn sanwich là được.
Diệp Điền không nói gì thêm. Cô biết tính Diệp Hưng cố chấp. Càng bức càng phản tác dụng, nên chỉ nhẹ nhàng nhắc anh phải ăn tối.
Nếu như có Tâm Như ở đây, chắc Diệp Hưng sẽ nghe lời hơn. Dù sao cũng là vợ chồng, sự đổ vỡ như vậy Diệp Điền cũng thấy tiếc.
Tâm Như là một cô gái tốt, tính tình ôn hòa lại nhã nhặn. Chỉ trách Diệp Hưng không biết trân trọng.
Chị ấy cũng rất thương Diệp Điền. Nói gì thì cô cũng nợ chị ấy một ân tình. Vừa muốn giúp anh chị tái hợp nhưng cũng vừa không biết nên làm sao.
Chỉ tội cho Diệp Ly Nhi.
Với tư cách là cô của cô bé, thì cũng chỉ biết thương nó.
Nói gì đi nữa thì Diệp Hưng cũng nợ mẹ con Tâm Như. Nếu như anh không suốt ngày đặt mình trong vai trò bác sĩ quên mất vai trò người ba người chồng, có lẽ giờ này Diệp Điền vẫn có thể thấy một gia đình hạnh phúc.