Diệp Hưng chưa kịp nói hết thì đèn cấp cứu tắt ngúm, ca cấp cứu đã xong.
Bác sĩ vừa ra khỏi, Diệp Trung đã nhào tới, cả Diệp Hưng cũng giẩy khỏi vòng vây.
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?". Diệp Trung lo lắng.
"Thiên Tuấn, em gái tôi...?"
"Diệp Hưng, yên tâm đi! Em gái cậu vì ngã cầu thang nên phần đầu bị va chạm, tuy tụ máu bầm nhỏ, nhưng đã được giải quyết rồi. Xương tay bị nứt nhẹ, ngoài ra không có gì đáng ngại. Hiện cô ấy đã được chuyển sang phòng chăm sóc, cậu có thể yên tâm!"
Lời bác sĩ nói như đem quả tạ ngàn cân trong lòng hai người gỡ xuống.
"Bác sĩ, vậy tôi vào thăm được chứ?". Diệp Trung hỏi.
"Được! Nhưng phải chú ý không được cử động mạnh!"
"Cám ơn cậu, Tuấn!"
Bác sĩ vỗ vai Diệp Hưng, rồi lướt qua hai người.
Phòng bệnh.
Diệp Điền vẫn còn chưa tỉnh lại. Không khí trong phòng bệnh vô cùng căng thẳng. Diệp Hưng và Diệp Trung mỗi người ngồi một bên giường. Mỗi người nắm lấy một bên tay của cô.
Y tá vào cũng cảm thấy sự nặng nề đeo bám.
"Ưzm..."
Diệp Điền khẽ động đậy. Cô lại ngửi thấy mùi bệnh viện khó chịu.
"Anh hai? Anh ba?"
"Em tỉnh rồi? Thấy đau chỗ nào không?".
"Anh hai, em không sao mà!"
Diệp Điền cười nhẹ cho Diệp Hưng an lòng. Kì thật là đau nhức khắp người, đầu mơ hồ thấy những bậc thang nhảy tưng tưng.
Diệp Hưng biết rõ em gái, luôn ôm lấy đau đớn cho một mình mình mà không bao giờ nói ra.
"Bác sĩ Hưng, bệnh nhân phòng số 7 đột ngột khó thở!". Một cô y tá xông vào, nói đại khái tình hình cho Diệp Hưng biết, sau đó nhanh chóng rời đi. Diệp Hưng liếc nhìn cô, nhìn sang Diệp Trung một cái, hừ lạnh, rồi cũng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Trung và Diệp Điền.
"Cám ơn anh đã lo lắng! Anh có thể đi được rồi!". Diệp Điền xa cách nhẹ giọng, giống như kiểu "không tiễn".
Diệp Trung ngược lại cảm thấy khó thở trước câu nói của Diệp Điền. Hai mắt nhìn cô kinh ngạc.
"Điền...!"
"Tôi biết là mình nhận lầm người, xin lỗi vì đã mang rắc rối tới cho anh! Nhưng thật sự anh rất giống anh ba của tôi!". Diệp Điền nói đều đều, không nhanh cũng không chậm, nói một cách bình thản, vừa vặn làm tinh thần Diệp Trung hoảng loạn.
"Em nói gì vậy? Chẳng lẽ đầu bị chấn thương nên mất trí sao?"
"Tôi không có mất trí! Anh làm ơn đi cho!"
Mắt Diệp Điền tĩnh lặng như hồ nước mùa hạ. Còn mắt Diệp Trung thì bắt đầu gợn sóng. Anh nắm lấy tay cô, giọng trở nên khàn khàn.
"Anh là Diệp Trung! Chẳng lẽ em không nhận ra sao?"
"Anh bị sao vậy? Đúng là anh rất giống anh ba, nhưng hoàn toàn không phải anh ấy!"
Lòng Diệp Trung đau đớn.
"Diệp Điền!"
"Anh buông tay ra!". Diệp Điền rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của Diệp Trung, vẫn giữ nét bình tĩnh.
"Em muốn anh đi sao?"
"Đương nhiên!"
Diệp Trung cười khổ. Nhưng không có vẻ gì là đang cười cả. Giống như là mếu hơn.
Anh đứng dậy, xoay người, tay vặn cửa.
"Anh muốn cứ như vậy mà đi sao?"
Yết hầu Diệp Trung động đậy, chậm rãi quay đầu nhìn cô gái bé nhỏ đằng sau.
"Chính miệng anh đã thừa nhận là Diệp Trung rồi, giờ thì anh đã hiểu cảm giác của em khi bị anh phủ nhận chưa?"
Diệp Trung không biết là nên vui hay buồn nữa. Thì ra Diệp Điền dùng cách "gậy ông đập lưng ông", trả lại cho anh tất cả những gì anh đã nói với cô. Là anh tự gieo gió, cô chỉ là nhân tiện cho anh cơ hội gặt bão mà thôi!
"Điền!"
"Hả?"
"Em có trách anh không?"
"Về việc gì?"
"Tất cả!"
"Đương nhiên là có rồi! Là anh không tin tưởng em, em rất ghét anh!"
"Xin lỗi! Anh thật sự không muốn tổn thương em!". Diệp Trung vuốt mấy sợi tóc tơ rũ trước trán cô, ánh mắt mong mỏi sự tha thứ.
"Anh ba, hứa với em, đừng bỏ rơi em nữa, được không?"
"Ừ! Anh hứa!"
Sau một tháng nằm viện, Diệp Điền cũng dần dần hồi phục thương tích.
"Không được!"
"Tại sao lại không được?"
"Anh nói không được là không được!"
"Anh ba dọn đến đây, ba anh em vừa có thể chăm sóc lẫn nhau. Với lại, anh thường xuyên không ở nhà, có anh ba trò chuyện với em cũng tốt mà!"
"Anh không thích!"
"Anh... đúng là cố chấp mà!"
Diệp Điền tức giận. Phải, đó cũng là điểm mà ba ba anh em cô giống nhau, đều cứng đầu.
"Diệp Điền! Hôm nay hình như cậu có chuyện vui?"
Lâm Hàn từng học sơ qua piano, nhưng dù không có thì cũng có thể đoán ra, vì khúc nhạc cô đàn vui tươi hơn và có sức sống.
"Có sao?"
"Có sao không!"
Diệp Điền cười nhẹ. Ngón tay lướt nhẹ trên những phím đàn. Quả thật tâm tình cô hôm nay không tệ.
Lâm Hàn không khó nhận ra vẻ khác biệt. Nhưng cậu cũng vui không biết lí do.
"Diệp Điền! Đi ăn gì đó đi!".
Lâm Hàn đột nhiên kéo tay cô đứng dậy. "Mà đi đâu?"
"Đi rồi biết!"
Không ngờ Lâm Hàn lại đưa cô tới một quán ăn vỉa hè. Diệp Điền thật sự bất ngờ, một công tử nhà giàu như cậu ta mà cũng biết đến quán vỉa hè. Nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Diệp Điền, Lâm Hàn hơi ngại.
"Đừng có nhìn tôi như vậy chứ!"
"Cậu..."
"Thôi thôi! Tìm chỗ ngồi đi!"
Diệp Điền ôm một bụng nghi hoặc ngồi xuống cái ghế con màu đỏ.
"Hôm nay vẫn như cũ sao Lâm Hàn?". Cậu bồi bàn hồ hởi lau bàn, miệng không ngừng luyến thoắng.
"Như cũ đi!"
"Ok. Bò kho không cà rốt!"
"Cậu ăn gì?". Lâm Hàn quay người hỏi Diệp Điền.
"Ờ... giống cậu ấy đi!"
"Rồi, hai phần bò kho không cà rốt! Chờ chút chờ chút!". Anh ta vắt khăn lên vai chạy vào trong, mồm to mồm nhỏ kêu thức ăn.
"Cậu hay đến đây sao?"
Lâm Hàn vươn mình dựa lưng vào vách tường phía sau, nheo mắt. "Ờ! Tôi là khách quen!"
Ánh mắt nhìn Lâm Hàn ngày càng lộ vẻ khó hiểu.
"Không cần thắc mắc, cậu đừng nghĩ con nhà giàu là sung sướng. Thật ra chỉ là cái nhãn hiệu mà thôi. Ba mẹ tôi là doanh nhân, từ khi tôi còn nhỏ đã ít ở cạnh chăm sóc, tất cả đều thuê người trông coi. Nói khó nghe một chút thì, tôi là do người làm nuôi lớn."
"..."
"Tôi thật ra ít có bạn, dù có thì cũng là loại lợi dụng mà thôi. Với tôi, cậu có lẽ là người bạn đầu tiên đó!"
Thì ra giàu cũng có cái khó của giàu, có tiền nhưng không có tình. Nói như vậy thì coi ra Lâm Hàn đáng thương hơn cả cô.
"Tại sao cậu lại muốn làm bạn với tôi?". Diệp Điền nhớ không lầm thì Lâm Hàn từng tuyên bố muốn cô làm bạn gái cậu ta. Tuy thời gian trước cô không quan tâm lắm, nhưng khi tiếp xúc lâu rồi, cảm thấy con người Lâm Hàn cũng không tệ.
Nói khác hơn, cậu ta tạm coi như có thể làm bạn.
"Không biết nữa, vừa nhìn thấy cậu thì xuất hiện ý nghĩ đó!". Lâm Hàn nhún vai.
Quả thật, khi gặp Diệp Điền ngồi đánh đàn piano lặng lẽ một mình, cậu lại cảm thấy bóng lưng này có sự cô đơn. Giống như người ta nói, đồng cảnh ngộ dễ cảm thông hơn.
Nhưng cái việc "bạn gái" đó, Lâm Hàn không phủ nhận. Diệp Điền cho cậu một loại cảm giác "thinh thích".
Diệp Điền định mở miệng thì cậu bồi bàn lúc nãy bưng hai tô bò kho lên, mùi thơm tỏa ra thơm phức. Lâm Hàn ngắt ít lá ngò gai bỏ vào tô Diệp Điền.
"Cho thêm cái này là hết sẩy!"
Giờ Diệp Điền mới có dịp nhìn rõ, khi Lâm Hàn cười cũng có hai cái đồng tiền.
Thịt bò quán vỉa hè không phải loại thượng hạng gì. Nhưng Lâm Hàn lại thích. Với cậu, một cuộc sống bình thường hằng ngày mới làm cho bản thân vui vẻ. Cũng có lẽ một phần cũng nhờ Diệp Điền chịu nhận lời ăn chung nữa.
Sau khi ăn xong, trời cũng sẩm tối. Lâm Hàn đòi đưa Diệp Điền về. Cô từ chối, nhưng cậu ta nhất quyết làm theo ý mình. Không còn cách nào đành thở dài đồng ý.
"Tôi tới rồi! Cậu về đi!"
"Ừ! Vậy tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Diệp Điền khẽ cười. Lòng Lâm Hàn đột nhiên có cảm giác nở rộ. Quen biết cô cũng một thời gian, nhưng số lần Diệp Điền cười vô cùng ít đến nỗi dường như không có. Nhưng khi cười, dù là nhẹ cũng xinh xắn vạn phần.
Điều này Lâm Hàn có được phép mơ mộng một chút nhỉ?
Diệp Điền lại hiểu thêm được một chút về người bạn này. Tuy không thể hoàn toàn coi là bạn, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận. Lúc trẻ con, lúc lại lạnh lùng, có lúc lại tỏ tính công tử. Nhưng có lẽ, bản tính cậu ta vốn không xấu. Hay là tự cậu ta tìm kiếm cho mình một bản thể khác trước mặt người khác để che lấp bản thân. Còn với cô, có lẽ hôm nay mới chính là con người thật của Lâm Hàn.