-Hôm nay các em được tự do đi lại, nhưng tuyệt đối không được đi quá xa kẻo bị lạc đấy. Đến giờ thì các em phải tập trung đầy đủ để trở về.
-Vâng ạ.
Mọi người nghe xong thông báo cùng dặn dò của thầy phụ trách thì liền tản ra. Ai cũng muốn đi tham quan khung cảnh đây đó, lưu lại kỉ niệm cho bản thân mình.
Mai vô cùng háo hức, vừa được cho phép thì vội vội vàng vàng chạy đi chơi, Châu không an tâm liền chạy theo sau nó. Còn mọi Minh và Bảo thì đứng yên lặng cùng nhau.
-Cậu vẫn để tâm chuyện trước kia sao?- Minh cất tiếng trước.
-Cho đến bây giờ thì vẫn còn chút để tâm.- Bảo trở nên nghiêm túc hẳn.
-Tại sao?
-Một khi nút thắt trong lòng chưa được tháo gỡ thì sẽ thế, chẳng phải cậu cũng thế sao?
-Có lẽ cậu nói đúng.
-Đêm qua cậu không ngủ?- Minh chợt nhìn sang Bảo.
-Tôi không thể ngủ được, cậu cũng vậy?
-...- Minh tiếp tục rơi vào trầm lặng.
Ở một nói khác, Châu đang dốc sức đuổi theo Mai, cô bạn này chạy nhanh thật, hào hứng tới nỗi không để ý đến việc cô đang đi phía sau.
-Mai...ai...- Có ai đó từ đằng sau bịt miệng Châu lại.
Châu cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, dần dần cảm thấy đôi mắt trở nên nặng trĩu rồi thiếp đi.
-Mai, emđi đâu vậy.- Nhi nở một nụ cười rất là “nhã nhặn” với nó.
-A, chị Nhi, em đang đi tham quan cảnh vật ở đây thôi.
-Vậy à, đi cùng chị đi, chị vừa phát hiện ra có nhiều chỗ đẹp lắm, có thể chụp hình rất tốt.
-Vậy ạ.- Mai lập tức gật đầu.- Chúng ta mau đi thôi chị.
Nhi nghe vậy thì rất vừa lòng, trong lòng thầm cười cay độc.
Nhi dẫn Mai đi sâu vào trong một nơi nào đó, chỉ biết hình như càng lúc lại càng xa nơi tập trung của mọi người. Mai hơi khó hiểu nhưng vẫn theo chân Nhi bước đi, mở miệng hỏi
-Chị Nhi ơi, em thấy hình như chúng ta đi xa quá rồi thì phải.
-Nơi đẹp thường phải là nơi hiếm người biết được chứ.
-Nhưng cứ đi như vậy thì có khi nào bị lạc không ạ?
-Em đừng lo, có chị đây mà, em không tin tưởng chị sao?- Ánh mắt Nhi liền quét qua nhìn chằm chằm vào Mai.
-Không... Em không có ý đó.- Mai vội giải thích.
-Không sao, đi một lúc nữa là tới thôi.
Nhi xoay người tiếp tục bước đi. Mai cảm thấy hôm nay Nhi cư xử rất lạ nhưng cũng không thể lí giải được, trong lòng dâng lên một chút lo lắng nhưng vẫn bước theo phía sau cô.
Nhưng càng lúc, nỗi bất an trong lòng càng lớn, không thể lí giải được, nó ngưng bước, nhận thấy không có tiếng bước chân sau lưng nữa, Nhi quay người lại, nhìn xoáy vào Mai, cái nhìn đó khiến cho nó cảm thấy bức bối và khó chịu.
-Chị Nhi, hay là thôi đi, em không muốn đi nữa.
-Tại sao?- Giọng Nhi bỗng chốc lạnh lẽo hẳn đi.
-Em... Em... không muốn đi nữa.
-Không muốn đi nữa sao?- Nhi nói đầy mỉa mai.- E là cũng không thể được nữa rồi.
-Chị Nhi, chị nói thế là sao?
-Sao ư?
Nhi nhếch miệng cười, nụ cười khiến cho Mai cảm thấy lạnh cả người, nhìn Nhi lúc này, nó thật không thể tin nổi vào mắt mình. Đây có phải là người chị mà nó vốn quen biết hay không? Trông cô ta lúc này thật sự xấu xa, có chút cô đơn và lạnh lẽo, xinh đẹp nhưng độc ác.
Bỗng nhiên có tiếng động phát ra từ xung quanh, Mai nhanh nhạy nhận ra quay người lại nhìn.
Xung quanh nó đều có người, hơn nữa đều rất lạ mặt và có phần hung ác.
-Bắt lấy nó.- Nhi lạnh lùng ra lệnh.
-Chị...- Mai bất ngờ đến mức không thể thốt nên lời.- Tại...tại sao chị lại làm vậy?
Nhi không đáp lời của nó, chỉ đứng đấy nhìn nó đang bị vây hãm, ra tay tự vệ.
-Tốt nhất là cô nên dừng tay đi.
Lại một tiếng nói khác vang lên, lần này thì Mai không cần nhìn cũng biết đó là ai, nhưng khi đối diện với người đó, nó không thể không dừng tay.
Đứng đó là Anh, phía sau cô ta là Châu đã bị ngất đi...
-Tất cả mọi học sinh hãy tập trung tại đơn vị lớp của mình, chúng ta sắp đến lúc khởi hành rồi.- Tiếng cô phụ trách vang lên kéo mọi người trở về thực tại.
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã đến lúc trở về rồi. Tất cả đều nhanh chân trở về lớp của mình, chuẩn bị lên xe về nhà.
-Cậu lại đến lớp cô nhóc đó sao?- Bảo hỏi khi thấy Minh tiến về phía xe của lớp Mai.
-...- Đáp lại Bảo là bóng lưng lạnh lùng của Minh.
Bảo cũng chẳng lấy làm lạ về cách hành xử đó của anh, họ vốn dĩ lúc nào cũng vậy mà.
Mai đã về lớp chưa Dương?- Minh đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi Dương.
-Em vẫn chưa thấy cậu ấy đâu cả, còn có cả Châu nữa.
-Sao? Vậy chắc hai đứa nó đi chung với nhau rồi.- Không hiểu sao, Minh cảm thấy có chút bất an.
-Nếu có Châu đi cùng thì nhất định là hai cậu ấy sẽ phải có mặt lúc này rồi, Châu bình thường rất đúng giờ.
Hơn 15 phút trôi qua, vẫn chưa thấy hai người kia, trong lòng Minh, nỗi bất an ngày càng lớn.
-Em đi thông báo cô chủ nhiệm xem sao.
-Ừ.
-Tôi không thấy Mai đâu cả.- Khi Dương vừa chạy đi thì Hoàng chạy đến chỗ Minh.
-Dương vừa đi thông báo cho giáo viên rồi.
-Cậu ấy có thể đi đâu chứ?- Hoàng xem ra cũng rất lo lắng.
-Có chuyện gì thế?- Bảo tiến đến từ phía sau lung Minh.
-Cả Mai và Châu đều không thấy đâu cả.- Minh trầm mặc trả lời.
-Không thấy?- Bảo sửng sốt, nhìn sang Hoàng, nhận được cái gật đầu xác nhận của cậu.
-Hai cô nhóc đó biến mất ư?- Bảo nhìn sang Minh- Có khi nào...
-Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa... À không, nhất định tôi sẽ không để nó xảy ra lần nữa.- Minh lên tiếng.
Cuộc thi hát chính thức bắt đầu ngay sau đó một tiếng chẩn bị.
Phải nói rằng học sinh trong trường này toàn là nam thanh nữ tú cả, ai cũng hát rất hay và còn cả xinh đẹp lại, như thế lại càng làm cho Mai cảm thấy mất tự tin hơn.
Đến phần biểu diễn của Dương và Bảo. Nó thật sự rất ấn tượng với phong cách hôm nay của anh, có chút trầm lắng, suy tư, chẳng giống với một người anh hay cười, vô tư như lúc trước. Cả Dương nữa, hình như cô bạn này cũng có vẻ bất ngờ trước dáng vẻ này của Bảo nhưng vẫn cố gắng thể hiện tốt phần biểu diễn của mình. Giọng của Dương khá trầm đục, nhưng rất có nét riêng, cộng thêm phần đệm của Bảo thì quả thật vô cùng hoàn hảo. Nó nhìn theo hai người với ánh mắt ngưỡng mộ từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc phần biểu diễn.
Đến lượt Mai và Hoàng biểu diễn. Phần dạo đầu là Hoàng hát trước, giọng cậu ấy hát vô cùng trầm ấm, giọng Hoàng khá trầm và nam tính. Lời hát cất lên liền làm Mai bị cuốn vào đó.
Ánh mắt Hoàng nhìn Mai một cách chăm chú làm nó có cảm giác rằng hình như... hình như con tim nó đang rung lên từng hồi mạnh mẽ, chưa bao giờ nó để ý thấy Hoàng nhìn nó như vậy, ánh mắt cậu tràn ngập dịu dàng và chân thành, làm cho nó như đang đắm chìm vào đó không có cách nào có thể thoát ra. Cánh tay cậu chìa ra hướng về phía nó, bất giác, nó đưa tay lên để bàn tay của nó nằm trọn trong lòng bàn tay của cậu.
-Đến lượt cậu rồi đấy- Hoàng nói nhỏ.
Lúc này nó mới hoàn hồn tâm trạng lại trở nên căng thẳng.
-Đừng lo lắng, nhìn vào tớ thôi.- Hoàng nhẹ nhàng cất tiếng.
Nó như bị thôi miên hoàn toàn không biết là mình đã hát như thế nào, chỉ đến khi tiếng vỗ tay vang lên thật to, nó mới hoàn hồn nhìn xuống phía dưới. Ở bên dưới có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hai người đang đứng trên này, trong đó có ngưỡng mộ, có ghen tỵ, cũng có cả sự cổ vũ.
Hoàng kéo tay nó bước về vị trí cũ, tay nó vẫn nằm trong tay Hoàng, bàn tay cậu rất ấm, làm cho nó có cảm giác được bảo bọc.
-Lúc nãy cậu biểu diễn hay thật đó.- Dương chạy đến bên nó.
-À... không ...không có gì.
-Cậu sao thế?- Dương khó hiểu.
-Không sao.- Mai tự mình rút tay về.- Lúc nào thì Châu biểu diễn.
Hoàng cảm thấy có chút mất mác khi trong tay bỗng nhiên trống rỗng.
-Không biết nữa, tớ nghe đồn là anh Minh không bao giờ chịu hát trước đám đông, không biết Châu sẽ thế nào.
-Làm sao như thế được?- Mai ngạc nhiên.
-Tớ không biết, thấy cậu ấy cứ đứng một mình ở đó nhìn mãi.- Dương chỉ về phía xa.
Theo tầm tay của Dương nó cũng có thể thấy được, nhìn thấy cô đứng một mình như thế có chút không đành lòng. Mai đảo mắt một vòng, khi thấy Minh đang đứng ở đâu thì vội bước về phía đó.
Trong đám đông, có một ánh mắt theo dõi hành động của nó.
-Anh Minh.- Nó vỗ vai Minh.
-Sao thế?- Minh nở nụ cười với nó.
-Anh thấy em lúc nãy biểu diễn thế nào?
-Tốt lắm, hình như còn rất nhập tâm nữa.
-Anh...- Hôm nay anh còn trêu nó nữa chứ.
-Sao thế, anh nói không đúng sao?- Minh lần nữa mỉm cười nhìn cô em gái của mình.
-Thôi đi, không nói với anh chuyện đó nữa, lát nữa anh có lên hát không thế?
-Sao em lại muốn biết?
-Em nghe nói anh không chịu hát nên đến đây hỏi xem sao.
-Vậy là em muốn anh hát?
-Chẳng lẽ thật sự anh không muốn hát sao?- Mai tròn mắt nhìn anh.
Minh ra vẻ trầm ngâm khiến Mai có chút sốt ruột.
-Vậy rốt cuộc anh có chịu hát không hả?
-Đến bao giờ em mới khắc phục được cái tính nóng nảy của em nhỉ?- Minh xoa đầu Mai.
-Em đang nói nghiêm túc mà.- Mai dỗi.
-Được rồi, anh có nói là anh không hát sao?
-Vậy là được rồi.-Mai nhoẻn miệng cười rồi chạy biến đi.
Cô em gái đáng yêu này của anh đúng là đáng yêu quá đi thôi.
Phần thi của Châu và Minh là phần cuối cùng của cuộc thi, hình như là do Minh yêu cầu thì phải, nhưng ai cũng nghĩ là do Châu cố ý như vậy, điều đó khiến Mai cảm thấy uất ức thay cho cô.
Phần thi bắt đầu, Châu là người lên hát trước. Chất giọng của cô trong trẻo, ngân nga khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái, giai điệu thì êm dịu đưa mọi người vào một thế giới nhẹ nhàng mà thuần khiết như chính giọng hát của Châu. Dường như có một dòng suối trong lành nào đó đang chảy trong lòng người vậy.
Đến lúc cao trào, bỗng nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên khiến mọi người đều kinh ngạc. Hình ảnh Minh từ từ bước lên bên cạnh Châu khiến bao nhiêu người ngây ngốc. Một người lạnh lùng, lãnh đạm, một người dịu dàng, thuần khiến, hai người đứng cạnh nhau cứ ngỡ như một cặp tiên đồng ngọc nữ trong truyền thuyết bước ra. Quả thật rất đẹp đôi.
Nếu nói giọng của Hoàng trầm thấp và ấm áp thì giọng của Minh có vẻ gì đó rất riêng, có chút lạnh lùng nhưng cũng có phần ấm áp.
Cả hai kết hợp rất ăn ý, hai giọng hát hòa quyện cùng nhau đưa mọi người đến từng cung bậc cảm xúc khác nhau. Lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh mẽ lúc dịu êm, cuốn hút đến lạ lùng. Mãi đến khi kết thúc, một tràng vỗ tay vang dội khiến tất cả bừng tỉnh, thật đúng là tuyệt phẩm,
-Chúng ta vừa kết thúc cuộc thi cuối cùng, bây giờ là phần kết quả, các em bình chọn cho cặp đôi nào đây?- Tiếng cô giáo vang lên.
-MINH- CHÂU-Tất cả đồng thanh.
Mọi người phản ứng như thế không có gì khó hiểu, hotboy lạnh lùng từ trước tới nay chưa từng hát lần nào, không ngờ giọng hát lại tuyệt vời đến thế, thật khiến người ta không thể nào không để tâm đến, làm cho những người xung quanh bỗng chốc trở nên lu mờ đi.
Và kết quả cuối cùng hiển nhiên là Minh và Châu là cặp đôi chiến thắng.
-Chúng ta cùng mở phần thưởng đi.- Mai tỏ ra vô cùng nóng lòng.
Vốn dĩ định đợi xong cả ba phần thi thì cùng tụ họp nhau mở quà, ai ngờ đâu cả ba đều được quà, đúng là niềm vui nhân ba.
-Ừ-Dương đồng ý.
Thế là cả người đồng loạt mở phần quà của mình.
-Ôi, đẹp quá.- Mai reo lên.
-Trông thật trẻ con.- Bảo bĩu môi.
-Đẹp mà.- Dương phản bác.
-...- Hoàng, Châu và Minh chẳng nói gì.
Phần thưởng được tặng là mỗi cặp là một cặp móc khóa, trông cứ như họ là một đôi thật sự vậy...