“Cạch”.
Nghe tiếng động Nhi lập tức quay lại nhìn.
-Cậu đến rồi.- Nhi nhìn Minh rồi ngồi lại tư thế cũ, gương mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
-Cô đang đợi tôi sao?
-Tôi biết thế nào cậu cũng đến tìm tôi.
-Cô làm tất cả mọi chuyện như vậy, cuối cùng thứ cô được là cái gì?
-Cái tôi muốn có được chính là trái tim cậu.
-Cô nghĩ có thể có được nó bằng cách này?
-Tại sao lại không được?
-Muốn có được trái tim của một người thì phải dùng trái tim của mình để giành lấy. Phải dùng trái tim và tấm lòng của mình suy nghĩ cho người đó, tạo cho người đó một cảm giác thoải mái và bình yên.
-Vậy... cô ta tạo cho cậu được cảm giác đó?
-Đúng vậy.
-Vậy còn tôi?
-Cậu là một cô gái xinh đẹp và thông minh, nhưng cậu lại cho rằng bản thân là nhất, muốn người khác làm theo ý cậu, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
-Tôi không tin, tôi ưu tú như thế chẳng lẽ không thể sánh bằng cậu.
-Đây không phải là chuyện xứng hay không xứng mà là sự đồng điệu về tâm hồn và trái tim của hai con người.
-Tôi cũng có thể mà, chỉ cần cậu muốn tôi cũng có thể sửa đổi.
-Vì một người mà phải thay đổi bản thân mình thì chỉ là gượng ép mà thôi, sẽ rất mệt mỏi.
-Chỉ vì cậu muốn trả thù ta đã làm bị thương con nhỏ đó nên mới nói với tôi như thế. Tôi không tin đâu.
-Cô thực sự đã làm sai quá nhiều rồi, chính lòng nhỏ nhen, đố kị của cô đã khiến cô lầm đường.
-Tôi không muốn nghe nữa, những điều cậu nói đều không đúng.- Nhi hét lên, bịt chặt hai tai lại.
Ở tại nơi khác.
-Đến giờ kiểm tra vết thương rồi, nhóc ngồi xuống đi.- Bảo ấn Dương ngồi xuống lan can.
-Tôi không sao mà.
Lần trước lúc đi cứu Mai và Châu có không cẩn thận để mấy người kia làm bị thương. Tuy vết thương không đáng nói nhưng Bảo lại cứ làm ra vẻ vô cùng nghiêm trọng lắm. Chỉ băng bó vài ngày thôi mà.
-Có cần thiết như thế không vậy?- Dương nhăn nhó nhìn Bảo chăm chút vết thương cho mình.
-Phải cẩn thận như thế này mới nhanh khỏi.
-Cũng gần khỏi rồi mà.
-Không được chủ quan như thế, phải cẩn thận.
-Anh thật là phiền phức quá đi mất.
-Không sao đâu.- Bảo cười xòa.
-Anh... có thể... kể về chuyện... lúc trước không?- Dương rụt rè, không hiểu sao cô muốn biết quan hệ giữa ba người bọn họ trước kia.
Bảo khựng lại một chút rồi sau đó tiếp tục thay băng cho Dương.
-Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy.
-Không có gì.- Bảo đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Dương.- Đều là chuyện đã qua rồi.
Nhìn Bảo lúc này, Dương có cảm giác thật lạ.
-Đợi một chút, anh đi lấy nước cho nhóc.
Bảo để Dương ở lại rồi chạy đi, cô cũng không thể ngăn cản lại. Có lẽ cô không nên nói ra câu đó.
Trong phòng Nhi.
-Cô có biết những chuyện cô làm khiến tôi có ấn tượng về cô như thế nào không?- Minh lạnh giọng.
Nhi ngước mắt nhìn anh, giờ thì ánh mắt cô hoàn toàn mờ sương.
-Cô thật sự quá độc ác.
-Tôi như vậy cũng là do cậu mà thôi. Nếu cậu đối xử với tôi như đối xử với họ thì đã không như thế. À không, đáng lẽ ra cậu chỉ nên đối xử tốt với một mình tôi thôi.
-Cô đã quá tự kiêu rồi. Năm xưa, người mà Ngọc thích không phải tôi mà là Bảo, tôi đơn giản chỉ là đang giúp họ thành đôi, nhưng cuối cùng cô đã làm hỏng tất cả mọi chuyện khiến sự việc trở nên trầm trọng như hôm nay.
-...
-Còn nữa, cô biết Mai thật sự là ai không ?
-Là người mà cậu yêu quý?
-Đúng, Mai là đứa em gái mà tôi yêu quý nhất, từ nhỏ đến lớn luôn ở bên cạnh bảo vệ, không bao giờ cho nó bị tổn thương.
-Em...em gái?
-Đúng vậy, cô đã làm tổn thương đứa em gái quý giá của tôi. Cô nghĩ tôi sẽ đối xử với cô như thế nào. Chỉ vì nhỏ nhen mà cô đã hoàn toàn mất đi lí trí của mình rồi.
-Không... không thể nào.- Nhi bàng hoàng ngồi xuống đất.
Minh nhìn Nhi một lúc lâu rồi ra ngoài.
-Không ngờ Mai lại là em gái cậu, thú vị thật đấy.
Minh quay sang, Bảo đang tựa lưng vào vách tường ngước mắt nhìn anh.
-Cậu đã nghe hết rồi?
Bảo không trả lời Minh chỉ quay lưng lạnh lùng bước đi.
Mai ngồi lì bên cạnh Châu, ánh mắt nó cứ chăm chú nhìn cô, cả người tựa hẳn vào giường. Nó đã duy trì tư thế đó đã hơn mấy tiếng đồng hồ, lâu đến mức Hoàng đứng bên cạnh cũng cảm thấy xót xa.
-Cậu nên về phòng nghỉ ngơi đi, cậu cũng bị thương mà.- Hoàng nhẹ nhàng khuyên nhủ nó.
Mai vẫn ngồi yên bất động, dường như thế giới xung quanh nó không tồn tại ai cả ngoài nó và Châu.
-Cậu cứ như thế này không phải là cách, hãy về nghỉ ngơi đi.- Hoàng tiếp tục.
“Cạch”.
Cánh cửa mở ra, Minh bước vào trong phòng, đôi mắt lãnh đạm nhìn quanh. Thấy gương mặt bất đắc dĩ của Hoàng cùng vẻ mặt trầm tĩnh của Mai, anh có thể đoán ra chuyện gì. Mai cũng đã ngồi như thế từ lúc anh rời đi, đến bây giờ vẫn vậy. Tiếp tục như thế thì người tiếp theo nằm trên giường bệnh là nó thôi.
-Mai à.- Minh đứng phía sau nó, đặt đôi tay mình lên vai nó, để nó tựa hẳn vào người anh, trầm giọng nói.- Em hãy về nghỉ ngơi đi, nếu đến khi Châu tỉnh lại mà em thì bị suy nhược thì không phải lại làm cho em ấy và mọi người lo lắng cho em sao.
Mai ngước lên, đôi mắt nó đờ đẫn nhìn thẳng vào gương mặt Minh.
-Ngoan nào, em là một cô gái mạnh mẽ và biết tự chăm sóc bản thân, đừng để người khác phải lo lắng, nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.- Minh mỉm cười dịu dàng khích lệ nó.
Từ nhỏ đến lớn, nó rất nghe lời Minh, vì thế nó mỉm cười yếu ớt với Minh rồi đứng dậy. Vì đã ngồi quá lâu nên nó không thể đứng vững, loạng choạng vài bước thì vấp té, may mà có Minh ở bên cạnh đỡ nó.
-Cậu giúp tôi đưa Mai về phòng, cảm ơn.- Minh nhìn về phía Hoàng.
-Anh không cần lo đâu ạ.- Hoàng gật đầu, đỡ lấy Mai từ Minh.
Sau khi Mai và Hoàng rời đi, Minh mới ngồi xuống bên cạnh Châu, ánh mắt anh lộ vẻ đau lòng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Châu áp lên mặt mình. Tay cô vẫn lạnh như ngày nào, bàn tay anh đang cố sức bao bọc sưởi ấm cho cô.
-Xin lỗi em.- Minh thì thầm.
Trong phòng Mai.
-Cậu nằm xuống đây đi, đợi tớ đi chuẩn bị đồ ăn cho cậu.- Hoàng dìu Mai ngồi xuống giường.
-Tớ không muốn ăn.- Giọng nó vô cùng nhỏ.
-Không ăn sao được, từ tối qua đến bây giờ cậu chưa ăn rồi.
-Nhưng tớ không có tâm trạng ăn uống.
-Không có tâm trạng cũng phải ăn, cậu mà ngất vì đói thì mọi người lại thêm một người để lo lắng.- Hoàng học tập Minh rất thành công.
-Vậy...- Mai lưỡng lự.- Tớ chỉ ăn một chút thôi.
-Được rồi.- Hoàng nhoẻn miệng cười.- Đợi tớ một lúc.
Hoàng chạy xuống dưới tầng, vào nhà bếp nhờ người nấu nướng, còn mình Mai trên phòng, nó cũng mệt mỏi ngả người nằm trên giường.
Hoàng đứng tựa người vào lan can nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay trời khá đẹp, ánh nắng vàng nhạt trải dài khắp những khóm hoa tường vi, tiếng động phát ra từ căn bếp phía sau lưng càng làm cho phong cảnh thêm sinh động.
Nghĩ lại tình huống vừa rồi, Hoàng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, dù biết là quan hệ giữa Mai và Minh không bình thường, chuyện Mai nghe lời Minh như thế vẫn khiến cậu ấm ức. Dù gì thì cậu cũng là người có hôn ước với nó vậy mà trước mặt cậu lại có thể thân thiết với người con trai khác như thế, lại còn tựa vào lòng Minh, còn ngã vào lòng anh ta như vậy, thật khiến cậu khó chịu quá đi mà.
Càng nghĩ càng tức, mà càng tức mà không thể làm gì khiến gương mặt Hoàng đỏ lên trông đầy tính sát thương.
-Thưa... thưa cậu... đã chuẩn bị... xong đồ ăn rồi ạ.- Người đầu bếp mang thức ăn ra lắp bắp.
-Cảm ơn.- Hoàng nhận lấy rồi quay đi, gương mặt cậu bây giờ quả thật là dọa người.
Bước nhanh qua các bậc thang, Hoàng đã đứng trước cửa phòng của Mai, dù tức giận nhưng cậu vẫn mở cửa thật nhẹ.
Trong phòng, Mai đang nằm ngủ trên giường.
Hoàng nhẹ tay đặt đồ ăn lên bàn, bước lại gần nó.
Mấy ngày nay qua thật mệt mỏi với nó, nhìn đôi lông mày nhíu lại, chắc nó đang cảm thấy không an lòng. Hoàng chăm chú nhìn nó, gương mặt lúc ngủ của Mai chẳng còn như lúc nhăn nhó mỗi khi gặp cậu trông cũng thật là đáng yêu đấy chứ. Nếu bình thường, nó dùng gương mặt tươi cười như với Minh nói chuyện với cậu thì sao nhỉ? Mà cậu có thua Minh cái gì đâu mà tại sao nó lại đối xử tốt với Minh còn cậu thì lúc nào cũng nhăn nhó, cãi cọ vậy chứ.
Nghĩ tới đây, Hoàng lại cảm thấy tức giận.
Để điều chỉnh tâm trạng, Hoàng bèn đến bên cửa sổ mở cửa ra, đón ánh nắng và những cơn gió mát từ bên ngoài vào phòng.
-Cậu đến bao giờ thế?- Mai chống người ngồi dậy, nheo mắt nhìn về phía Hoàng.
-Cũng mới đến thôi.- Hoàng quay lại nhìn nó một chút rồi nhìn ra ngoài.
-Cậu sao thế?- Mai đứng bên cạnh Hoàng.
-Sao cậu không nằm nghỉ đi, đứng đây làm gì.
-Đang giận ai hả?- Mai nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng rồi khẽ cười.- Trông cậu lúc giận cũng thật ngộ đó.
-Cậu dám trêu chọc tớ.
-Đâu có trông buồn cười thật mà.
“Cuối cùng cậu cũng chịu cười rồi đó”- Hoàng mỉm cười âu yếm nhìn Mai.