Hoàng buồn chán nhốt mình ngồi trong phòng, rốt cuộc thì hôm đó cậu cũng gặp mặt được nó trong bữa cơm gia đình, nhưng nó không hề nhìn về phía cậu dù chỉ một lần, sau đó thì cũng luôn tìm cách tránh mặt cậu, khiến cậu không thể nói chuyện được.
Haizz, phải làm sao bây giờ???
Rốt cuộc thì cậu đã sai chỗ nào cơ chứ. Hoàng vò đầu bứt tai, trông bộ dạng cậu lúc này không còn từ nào để miêu tả ngoài hai từ: Thảm hại.
Tiếng chuông điện thoại bỗng chốc vang lên kéo cậu ra khỏi tình trạng trì trệ. Là số máy của Minh.
-Alo? Anh Minh ạ?
-Tôi có thể gặp cậu không?
-Vâng ạ, anh muốn gặp ở đâu ạ?- Hoàng bình tĩnh.
-Được, gặp tôi ở...
Khoảng 15 phút sau, Hoàng đã yên vị ngồi trước mặt Minh.
-Anh có chuyện gì muốn nói với em ạ?- Hoàng cất lời trước.
-Cậu đối với Mai rốt cuộc có bao nhiêu là thật sự?- Minh lạnh nhạt nhìn thẳng vào cậu.
-Em đối với Mai là thật lòng.- Hoàng không e ngại nhìn thẳng vào mắt Minh nói rõ từng chữ một.
Ánh mắt Minh thoáng ánh lên vẻ hài lòng nhìn cậu, câu trả lời này đúng như anh đang mong đợi. Chỉ có điều...
-Tôi không tin tưởng những điều mà cậu nói.- Minh lạnh lùng đập tan niềm tin của Hoàng.
-Vậy...- Hoàng ngập ngừng.
-Nếu cậu nói cậu thật lòng với Mai, hãy làm cho tôi tin điều cậu nói là sự thật.- Minh như cũ vẫn nhìn thẳng vào Hoàng.
-Được, em nhất định sẽ chứng minh cho anh và Mai thấy, em là thật lòng.- Cậu kiên định nói với anh.
-Được, tôi sẽ chờ xem cậu sẽ làm như thế nào...
Tại một nơi khác.
-Tớ nghĩ dạo này hình như bọn nhóc có chút vấn đề gì đó thì phải?- Giọng một người phụ nữ vang lên.
-Ừ, tớ cũng cảm thấy vậy, hôm trước nhà cậu tới nhưng con bé nhà mình trông có vẻ như muốn trốn tránh con trai cậu.- Người phụ nữ kia đáp lời.
-Chuyện này cũng không thể trách con bé được.- Một tiếng thở dài.
-Anh nói thế là sao?- Người phụ nữ ngồi bên cạnh ông nghi hoặc nhìn.
-Thì tại thằng bé đã bày tỏ với con bé nên con bé mới như thế.
-À...
Tất cả bây giờ mới vỡ lẽ.
Không sai, những người đang ngồi tại đây chính là những bậc phụ huynh đáng mến của Mai và Hoàng, đang ngồi họp bàn về chuyện của hai đứa nhóc nhà mình.
-Thì ra là vậy, cuối cùng thằng nhóc đó cũng trưởng thành rồi.- Mẹ Hoàng vui mừng ra mặt.
-Về phía Hoàng thì được rồi, nhưng còn…- Bố Hoàng bỏ lửng câu nói.
-Theo tớ thấy thì không hẳn là con bé Mai ghét thằng bé đâu.- Mẹ Mai nói.
-Đúng vậy, nếu nó ghét thằng bé thì đã không tránh mặt mà thẳng thắn từ chối rồi, có lẽ nó cũng đã dao động rồi.- Bố Mai gật gù.
-Vậy điều cần làm bây giờ là gì? Không thể để hai đứa như thế được.- Mẹ Hoàng đề nghị.
-Đúng vậy, chúng ta nên tìm cách thúc đẩy tình cảm của bọn chúng một chút.- Mẹ Mai đồng tình.
-Chúng ta nên làm gì bây giờ?- Bố Mai ngẫm nghĩ.
-Này, lúc trước tài tán gái của anh tài lắm mà, anh thử nói xem.- Mẹ Hoàng húc nhẹ vào người chồng bà.
-Này, em đừng có mà châm chọc anh như thế.- Bố Hoàng cự lại.
-Hai người thôi đi, đang bàn bạc vấn đề nghiêm túc mà.- Mẹ Mai cười trộm.
-Được rồi, được rồi. Chúng ta quay trở lại vấn đề nào.
- Vấn đề là ở chỗ tại sao Mai lại muốn trốn tránh Hoàng, hay là tại nó có điều gì không dám nói?
Mọi người rơi vào trầm tư. Tâm tư của đám trẻ mới lớn này, không dễ gì mà hiểu được. Họ điều đã qua cái thời trẻ đó nhưng chưa chắc gì đã có thể hiểu hết những chuyện hiện nay đang diễn ra.
-Là do trong lòng nó còn cảm thấy không chân thực, không có cảm giác an toàn đấy ạ.
Đang trong lúc suy nghĩ thì từ phía sau vang lên giọng nói khá trầm tĩnh. Mọi người quay đầu lại nhìn.
Là Minh.
-Cháu chào cô chú ạ.- Minh lễ phép.
-Chào cháu.- Bố mẹ Hoàng mỉm cười.
-Vừa rồi con nói có phải thật không?- Mẹ nó đứng dậy.
-Vâng, con đã nói chuyện với em rồi ạ.- Minh gật đầu.
-Nhưng tại sao?
-Dạ, tại vì từ khi gặp nhau lần đầu tiên, Hoàng đã để lại ấn tượng không tốt trong tâm trí Mai, nó luôn cho rằng cậu ta là một kẻ đào hoa, không an toàn.- Minh từ từ giải thích.
-Vậy thì chúng ta cần làm sao đó để con bé cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh Hoàng.- Bố Hoàng kết luận.
-Đúng vậy.- Tất cả nhất trí.
-Cậu đang làm gì ở đây vậy?- Minh lặp lại câu hỏi, nhìn Hoàng đang kinh ngạc nhìn mình.
-Sao… sao anh lại ở đây?- Hoàng không tin vào mắt mình.
-Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu. Còn cậu thì sao?
-Vậy anh là… là anh trai của Mai.
-Đúng.- Hoàng xác nhận.
-Anh thật sự là anh trai của Mai sao?
Minh im lặng nhìn Hoàng thật lâu mà không nói gì, trông cậu có vẻ rất bất ngờ khi nghe thông tin này, vẻ mặt này chắc cũng chẳng thể tiếp nhận them thông tin gì nữa đâu.
Hoàng bây giờ thật sự bất ngờ xen lẫn vui mừng. Không vui sao được khi người mà lâu nay cậu vẫn nghĩ là tình địch lại là anh trai của Mai cơ chứ.
-Cậu tại sao lại ở đây?- Minh hỏi lại lần nữa.
-À, vâng.- Hoàng khôi phục tâm trạng.- Em muốn tìm Mai ạ.
-Cậu tìm nó để làm gì?
-Em có chuyện muốn nói với cậu ấy ạ.
-Cũng phải xem nó có muốn gặp cậu không đã.- Minh nhẹ giọng nói.
Hoàng nghi hoặc nhìn anh, cậu không hiểu lắm những điều anh vừa nói.
Còn nó thì sao? Nó hoàn toàn hiểu ý mà anh đang nói. Họ đang nói chuyện trước cửa phòng nó thì làm sao mà nó không biết được chứ. Từ khi nghe tiếng Hoàng truyền đến từ ngoài cửa, tim nó đã bắt đầu gia tăng tốc độ rồi, nó cũng không hiểu nổi cảm giác lúc này của nó là sao nữa, tại sao lại hồi hộp, lo lắng khi gặp mặt cậu cơ chứ. Nó càng ngày lại càng không thể hiểu nổi bản thân nó rồi.
-Anh nói thế là sao ạ?- Hoàng hỏi Minh.
-Nếu nó muốn gặp cậu, tự nhiên sẽ xuất hiện trước mặt cậu, còn không muốn thì tốt nhất cậu cũng đừng ép nó.- Minh nói xong thì xoay người xuống nhà, để một mình Hoàng đứng ngây ngốc ở đó.
-Dù có thế nào thì em cũng sẽ đợi cậu ấy chịu gặp em, vì em biết mình rất muốn gặp cậu ấy.- Hoàng tựa vào cửa tự nói với mình rồi từ từ bước đi.
Ở phía bên kia cánh cửa, nó bị chấn động khi nghe thấy lời Hoàng nói, từng câu từng chữ đều rơi sâu vào tâm trí nó, khiến nó xúc động vô cùng, nhưng nó vẫn không có cách nào đối mặt với cậu.
Nó nghe tiếng bước chân Hoàng xa dần, nhịp đập của trái tim mình cũng dần trầm ổn trở lại, nó ngồi phịch xuống đất suy nghĩ. Rốt cuộc thì nó đang trốn tránh cái gì? Tại sao nó lại cứ như thế này? Trước nay chẳng phải lúc nào nó cũng rất thản nhiên đối mặt với mọi chuyện sao? Vì cớ gì mà nó trở nên nhút nhát như thế này?
“Cốc… cốc… cốc…”
Cả người nó căng cứng, im lặng chờ đợi.
-Mở cửa đi, là anh đây.
Nó thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa ra. Minh nhìn nó rồi bước vào. Khi anh vừa vào, nó cũng vội vàng đóng cửa lại.
-Em rốt cuộc là làm sao vậy?- Minh hỏi.
-Em không sao ạ.
-Em nghĩ em nói vậy thì anh sẽ tin là em không sao ư?
-Em… em thật sự cũng không biết nữa ạ.
-Em hãy nghiêm túc trả lời thật cho anh nghe những câu hỏi mà anh hỏi em.- Minh ngồi xuống chiếc chế cạnh bàn của Mai.
Nó im lặng ngồi xuống giường đối mặt với anh.
-Em ghét cậu ta?
Nó lắc đầu.
-Khi bị nhốt trong nhà kho đó, em đã nghĩ đến ai?
-Dạ, em nghĩ đến tất cả mọi người.
-Trong đó có Hoàng?
Nó ngần ngại rồi khẽ gật đầu, đúng là nó có nghĩ đến Hoàng.
-Vậy em thấy Hoàng đối với em như thế nào?
-Dạ, dạo này cậu ta đối xử với em rất tốt. Nhưng…
-Có phải em cảm thấy cậu ta không mang lại cho em sự yên tâm.
-Có thể là vậy ạ.- Nó cúi mặt.
-Vì thế nên em không muốn tin cậu ta thật lòng với em?
Nó chỉ biết gật đầu thật nhẹ. Nó đã từng thấy cậu ôm người con gái khác, cũng đã từng thấy cậu ở trong vòng vây của rất nhiều cô gái khác.
-Vấn đề ở đây là em không tin tưởng cậu ta.
Minh đưa ra kết luận, đứng dậy đi về phía Mai. Xoa nhẹ lên đầu nó, anh khẽ nói.
-Đôi khi cần dùng trái tim để cảm nhận, đừng nên quá lí trí, nếu không sẽ phải hối hận đấy.
Nó ngồi im lặng như vậy cho đến khi Minh đã rời phòng mà nó vẫn không phản ứng gì cả. Điều mà Minh nói thật sự làm nó suy nghĩ, có phải là nó đã quá lí trí hay không? Nó cũng không biết nữa, nó không muốn nghĩ về điều này thêm nữa.
Khoảng cách của nó và Hoàng dường như đang bị kéo dài ra.