Nó bước chân đến trước cửa nhà, chán nản tra chìa vào ổ rồi bước vào trong.
Bên trong vô cùng tĩnh mịch và yên ắng.
Một không khí vô cùng buồn chán cùng lo lắng len lỏi trong Mai.
Nó để dép vào kệ, vào phòng cất sách vở rồi xuống ngồi trong phòng bếp.
Cả căn bếp thường ngày là nơi ấm cúng nhất bây giờ cũng trở nên lạnh đi.
Thật là buồn.
Nó ngồi đó một lúc lâu, nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, thả hồn bay đi đâu mất.
Cũng lâu lắm rồi, nó không ngồi giữa không gian quen thuộc mà lại có cảm giác lạ lẫm như thế này. Cả căn nhà vắng lặng, có thể nghe được cả tiếng thở dài của nó vang lên.
Sau năm nay, anh nó đã đi xa để học rồi, vậy là trong nhà chỉ còn nó và bố mẹ mà thôi. Nếu mà bố mẹ đi về quê có việc thì việc nó ở nhà là việc tất yếu.
Có lẽ nó nên tập khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng đi là vừa.
Nó sẽ cố gắng, vì chính bản thân nó.
Mai thở mạnh rồi chống tay đứng dậy vào bếp.
Có thực mới vực được đạo, đầu tiên phải lo cho xong cái bụng đang réo ầm ĩ của mình rồi tính sau.
Nó thành thục vào bếp, mặc cái tạp dề rồi mở tủ lạnh ra.
OMG, không phải chứ.
Cái tủ lạnh hoàn toàn không còn gì để có thể chế biến thành món ăn cả.
Mẹ à, mẹ có đi vắng thì cũng nên để lại một chút gì đó cho con ăn nữa chưa. Mẹ ơi là mẹ.
Nó than ngắn thở dài rồi khoác áo đi ra ngoài, định tạt qua chợ gần đó mua một ít thức ăn để làm bữa tối. Dù gì cũng chỉ có một mình nó ăn nên chắc cũng không cần phải làm cho cầu kì
Lúc nó vừa bước ra tới hiên nhà thì lại một chuyện khác ập đến.
Buổi sáng trời trong xanh là thế mà bây giờ mây đen lại cứ lũ lượt kéo đến che kín cả bầu trời.
Kèm theo đó là thứ gì thì ắt hẳn nó tự biết. Mặt nó xanh ngắt, từ xanh chuyển sang trắng bệch. Gấp gáp mở cửa trở lại vào trong nhà.
Rất nhanh sau đó, mưa bắt đầu rơi thật nặng hạt, từng hạt to rơi xuống mái nhà tạo nên âm thanh lớn bao quanh nó. Đôi tai nó bắt đầu ù đi.
Trời tối rất nhanh, mưa càng lúc càng nặng hạt. Sau đó, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những tia sáng đầu tiên.
“Đùng đoàng”
Tiếng sấm đầu tiên vang lên. Cả người nó run lên bần bật.
Bây giờ, trong nhà sáng choang, nó ngồi bó gối trên chế salon, đầu chôn vùi vào giữa hai chân, nhắm chặt mắt lại, hai tay bịt chặt hai tai lại, cả người không ngừng run rẩy.
“Đùng đoàng”
“Phụt”
Tiếng sét vang lên một lần nữa, cùng lúc đó, đèn điện vụt tắt. Cả căn phòng tối om. Mai lại càng run rẩy nhiều hơn.
Không trùng hợp như vậy chứ, sao nhiều chuyện không tốt cùng một lúc ập tới như thế chứ.
Bên ngoài, mưa gió không ngừng gào thét, cho dù có bịt chặt tai mình đi nữa thì nó vẫn không cách nào che đi nỗi sợ hãi đang ngày càng lớn trong lòng nó.
Cảm giác ngộp thở bắt đầu hình thành, tim nó đập nhanh hơn, cứ mỗi một lần sấm sét là một lần người nó run lên một cách dữ dội.
Hoang mang, lo lắng, sợ hãi. Bóng tối bao trùm lấy người nó, còn tâm trạng hoảng loạn đang nuốt chửng lấy nó.
Nó chỉ biết ngồi một chỗ, không nhúc nhích.
-Chà, hôm nay trời vừa khéo thật.- Một người nào đó ngồi uống trà trong sảnh, mắt nhìn ngoài trời.
-Liệu có hiệu quả không vậy?- Người phụ nữ ngồi đối diện hỏi.
-Yên tâm, nhất định thành công.
-Mong rằng là như vậy.
-Chỉ cần thằng nhóc làm đúng như lời đã nói là được. À, mà mong nó đến đúng lúc một chút.
-Em không lo cho con gái em chút nào sao?- Người đàn ông ngồi bên cạnh nói.
-Nó cũng nên học cách khắc phục nỗi sợ rồi, còn có thằng bé bên cạnh, không sao đâu.- Người phụ nữ mỉm cười, ánh nhìn lại chìm đắm trong màn mưa.
Mai vẫn ngồi thu mình trong đêm tối.
Bên cạnh nó, chiếc điện thoại đột ngột reo lên làm tim nó giật thót. Nó lập cập bắt máy.
-Alo.
-…
Chưa đợi người đầu dây bên kia nói xong, nó đã lảo đảo chạy về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, khoảnh khắc ấy, nó chợt nhận ra, ngoài những người thân bên cạnh nó, hóa ra còn có một người nữa mang đến cho nó một cảm giác an toàn, ấm áp như vậy.
Nó ôm choàng lấy người đang đứng trước mặt, Nước mắt bỗng tuôn rơi như nước, khiến người kia bỗng chốc cứng đờ người.
-Không sao đâu, đứng khóc…
Mai đứng một mình trên sân thượng, đón nhận những làn gió mát đang thổi nhè nhẹ qua người.
Mới mà đã gần một tuần rồi nó và Hoàng chưa nói chuyện cùng nhau. Nó vẫn chỉ biết có trốn tránh mà thôi.
Trong lòng nó vẫn còn rất mông lung, có nhiều chuyện trong lòng vẫn chưa thể rõ được. Rốt cuộc điều mà nó trông đợi trong những ngày qua là gì. Bản thân nó thật sự vô cùng rối rắm.
Mỗi ngày nhìn thấy Dương và Châu vui cười bên cạnh Bảo cùng Minh, nó thật sự cũng rất ghen tị. Nhưng đến ghen tị vì điều gì, nó cũng không xác định được. Chẳng phải bên cạnh nó cũng có một người đó sao. Vì lí do gì mà nó vẫn không chịu tiếp nhận.
Là cảm giác? Phải chăng cảm giác của nó không giống với họ? Nó cảm thấy hình như trong lòng nó vẫn còn một bức tường lớn ngăn cách nó nhưng vẫn không hiểu được điều đó là gì.
Tất cả giống như nó đang lơ lửng trong khoảng không , không xác định được phương hướng, mục tiêu ở đâu. Hoàn toàn lạc lõng
Hoàng vẫn đứng lặng yên nhìn Mai từ phía sau. Dù đã nhiều lúc muốn can đảm tiến đến gần nó để nói chuyện, để xóa tan đi khoảng cách giữa hai người, nhưng dường như bóng lưng cô lại giống như đang ngăn cản cậu tiến lại gần.
Phải làm sao mới có thể khiến nó tin tưởng vào tình cảm mà cậu dành cho nó, phải làm sao để thay đổi tình huống hiện tại. trong tâm trí cậu lúc này cũng thật rối bời.
Bố cậu đã từng nói, muốn tiếp cận lại gần người mà cậu yêu thích thì nhất định phải chai mặt một chút, nhưng khi đứng gần Mai thì sao cậu lại không thể làm được điều đó, nhiều lúc cậu cũng không hiểu tại sao, tự tin lúc trước của cậu đã bay đi đâu hết mất rồi.
Thật là một chuyện đáng buồn.
Cứ lặng lẽ đứng ngắm nhìn người mình thương yêu từ xa như thế này cũng là một sự giày vò lớn trong lòng.
-Em thấy quan hệ của Mai và Hoàng dạo này có vẻ hơi lạ.- Châu khẽ nói.
-Ừ, hai đứa chúng nó quả thật có chút vấn đề.- Minh xác nhận.
-Có nghiêm trọng lắm không anh?
-Không sao đâu.- Còn có người đứng phía sau trợ giúp cơ mà.
-Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?
-Chỉ là có chút chuyện trong việc cảm nhận của nó thôi.
-Cảm nhận?
-Ừ, có lẽ chúng nó cần có thêm thời gian để hiểu hơn về nhau.
-Mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.- Châu thầm nói.
-Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo.- Minh khoát tay lên vai cô an ủi.
Châu yên lặng, cảm nhận sự ấm áp mà Minh dành cho mình. Quả thật, cô rất may mắn khi ở bên cạnh cô luôn có Minh. Châu mong rằng các bạn của cô cũng sẽ tìm kiếm được hạnh phúc của mình.
Mai quay mặt lại liền bắt gặp bóng lưng Hoàng khuất sau cánh cửa. Nó biết cậu đã ở đó từ trước.
Chỉ có điều, nó vẫn không có cách nào bình thường được khi mở lời cùng cậu.
Thời gian này hình như càng làm nó thêm bấn loạn.
Haizz, khó nghĩ quá.
Ra về, nó lang thang trên đường, bước đi cứ hờ hững, trông nó chẳng khác gì một người đi trên mây, vô định, mất phương hướng.
Tiếng điện thoại reo lên kéo nó về thực tại.
-Alo, mẹ ạ, con nghe đây ạ.
-Con đang đi học về phải không?
-Vâng ạ, con sắp về đến nhà rồi.
-À, chẳng là hôm nay mẹ và bố có việc đi xa, còn anh con thì hình như phải đi học nhóm không về, tối nay con chịu khó ở nhà một mình nhé.
-Hả, mẹ nói sao?- Nó trợn tròn mắt hét lên.
Tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh đều rơi vào người nó.
Nó chỉ biết cười trừ rồi đi nhanh hơn.
-Mẹ à, có cần đột ngột như thế không ạ?
-Mẹ xin lỗi, tại vì bố mẹ có công việc đột xuất thôi mà.- Giọng mẹ nó ngọt ngào vang lên bên tai làm nó nổi cả da gà.
-Nhưng… tại sao lại để con ở nhà một mình, anh Minh…
-Không được.- Nó chưa nói hết câu đã bị mẹ nó chặn họng.- Anh con năm nay đã là năm cuối rồi, con phải để cho anh con học hành chứ.
Mẹ nó nói đúng, việc học tập của Minh năm nay rất quan trọng. Dù anh có học giỏi cỡ nào, chỉ cần lơ là một chút cũng là việc không được.
-Còn con thì sao ạ?- Nó nói như mếu.
-Thì con ở nhà một mình chứ sao.- Mẹ nó nói thản nhiên giống như việc trái đất quay quanh mặt trời.
-Con…
-Con gái ngoan của mẹ, con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ không thể ở nhà một mình sao?
-Dạ không.- Nó tủi thân nói nhỏ.
Nó không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi việc ở nhà một mình.
Cũng không trách nó được, khi còn nhỏ, có một lần trong đêm tối, ưa gió bão bùng, khi nó đang ngủ thì bên ngoài sấm chớp đánh một tiếng.
Nó đang ngủ cũng bị làm cho giật mình tỉnh giấc.
Xung quanh chỉ có một màn đêm tối tăm quấn lấy nó.
Không có ai bên cạnh nó, chỉ có tiếng sấm sét lúc gần lúc xa.
Đêm đó, cũng là đêm mà ông ngoại nó mất, cả nhà nó vì ở bệnh viện nên không có ai ở bên nó.
Từ đó nó rất sợ việc ở một mình.