Những thứ như kỹ thuật tấn công, mưu lược, chiến thuật linh tinh gì đó Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên chỉ cần tiện tay thôi là làm được hết. Vậy mà, trong việc yêu đương, đã có kiếp sống mười năm quân lữ như anh cũng hơi chậm chạp. Chiến tranh lạnh anh lại càng không hiểu. Cả Lục Trạm Minh còn biết người nào đó cưng chiều cô bạn gái nhỏ như hòn ngọc quý trên tay, thử nghĩ xem, đồng chí Hạ Hoằng Huân sao chịu được nhiệt độ thấp kéo dài? Nhưng mỗi khi anh chuẩn bị chủ động xuất hiện đi bắt người thì không phải đi họp cũng phải đi sát hạch, bị công việc quấn chặt vào người anh quả thật còn thiếu chưa phân thân thôi. Chiến tranh lạnh kéo dài, sắc mặt Hạ Hoằng Huân càng ngày càng lạnh lẽo, mà khi điện thoại của Mục Khả báo tín hiệu tắt máy thì anh chỉ biết vỗ trán than thở. Phân nhân viên truyền tin đi nạp thẻ điện thoại cho đồng chí nhỏ xong lại gọi lại, nhưng vẫn tắt máy, tin nhắn gửi đi cũng như đá chìm xuống biển.
Nghĩ lại, trong đợt anh về đơn vị huấn luyện quên mở máy thì Mục Khả nói anh là người cổ đại, lãng phí thiết bị truyền thông hiện đại thì hùng hồn thế nào. Nhìn bây giờ xem, rõ ràng cô nhẫn nại hơn anh nhiều, một tuần liền không mở máy. Ngồi trong phòng làm việc, Hạ Hoằng Huân tức giận, có ảo giác như bị chèn ép, anh nhận ra rằng nếu còn chiến tranh lạnh tiếp thì không khéo anh sẽ bị tinh thần phân liệt mất. Anh nhận được điện thoại của Hạ Nhã Ngôn, cô nói là trong lúc vô tình nghe được Mục Khả và Hách Nghĩa Thành nói đến chuyện tháng Giêng ra nước ngoài học, hỏi anh có biết không thì Hạ Hoằng Huân cuối cùng cũng nổi giận rồi rồi.
Thân là Phó Đoàn Trưởng anh lại tự mình đến sân huấn luyện, bắt tay với mấy chiến sĩ đang luyện tập mà khiến họ suýt chút nữa là kêu cha gọi mẹ rồi. Lại nhìn người ta, vác nặng chạy việt dã 5km mà tim không đập mạnh, hơi thở không hổn hển, sức chiến đấu dũng mãnh làm mọi người á khẩu, chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
“Là lính, thì chỉ một từ: tập luyện! Cái gì gọi là ‘nuôi quân một ngày dùng binh chỉ một giờ’? Đó là luyện tập mà ra, không phải khoác lác ra!” Tư thế đứng nghiêm trang ở chính giữa sân huấn luyện, Hạ Hoằng Huân để mũ huấn luyện ở trên đầu vai cất cao giọng nói: “Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa, lính tốt vũ khí mới có tác dụng, chúng ta phải tập luyện nghiêm túc!”
Các chiến sĩ trẻ tuổi nghe giáo huấn không dám thả lỏng đứng nghiêm ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hắng giọng kêu: “Rõ!”
Lời đáp chỉnh tề lại vang vọng khiến Hạ Hoằng Huân cực kỳ hài lòng, quân nhân nên như vậy, bất cứ lúc nào chỗ nào, đều phải giữ vững khí thế như núi, khí thế đủ để nhìn ra sức chiến đấu của cả đoàn.
Ninh An Lỗi nghe thấy tiếng hô cao ngất của mấy chiến sĩ, nhìn bọn họ sau khi bị Hạ Hoằng Huân ra lệnh một tiếng dùng hết sức mà chạy từ đằng xa, không coi ông và Lục Trạm Minh bên cạnh ra gì cứ thế xông qua. Ông bị sức mạnh trên người họ phát ra làm cho kinh hãi.
Khi dư âm mãnh liệt dần dần tản đi, Ninh An Lỗi hỏi Lục Trạm Minh: “Hạ Hoằng Huân sao đấy? Mấy cậu lính này có chịu được sự huấn luyện của cậu ta không? Đây cũng không phải là trại trinh sát.”
Hiểu ý của Ninh Anh Lỗi, nghi hoặc trong mắt Lục Trạm Minh nhanh chóng mất đi, anh rất nghiêm túc nói: “Nhưng họ là lính.”
Ninh An Lỗi nhìn anh.
Chuyển mắt nhìn mấy chiến sĩ chạy xa ngoài kia, Lục Trạm Minh trầm giọng nói: “Một doanh trại trinh sát không thể chống đỡ nổi cả đoàn 5-3-2 đâu, chúng ta phải khiến cho từng cá nhân mạnh lên.”
“Lính đột kích thì sao?” Lục Trạm Minh đi về phía đại viện của đoàn bộ, hỏi như tán gẫu: “Viên Lãng làm cách nào mà công tác tư tưởng thành công thế?”
Ninh An Lỗi nhớ lại tình huống lúc trước, ông đột nhiên hiểu ra.
Viên Lãng từng nói, lão thủ trưởng kia huấn luyện lính như thể không muốn họ sống nữa, chỉ vì hi vọng bọn họ ở trên chiến trường chết ít hơn.
Làm sao có thể chết ít người được? Dĩ nhiên là phải nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân! Vậy biện pháp hữu hiệu nhất, dĩ nhiên chính là —— huấn luyện.
Hạ Hoằng Huân ở trong sân huấn luyện hết một ngày, khi về cái ổ của mình anh nằm trên ghế sa lon nhắm mắt nghi ngơi.
Khi anh đang mơ mơ màng màng ngủ, ngoài cửa có tiếng của thông tin viên Tiều Vương: “Báo cáo!”
Nhíu mày, anh mở mắt ngồi dậy: “Vào đi!”
Tiểu Vương đứng ở cửa, trong tay xách theo hộp cơm: “Phó Đoàn Trưởng, anh chưa ăn cơm tối, em mang tới cho anh.”
Mặc dù không muốn ăn, Hạ Hoằng Huân vẫn nói: “Để đấy đi.” Chờ Tiểu Vương để hộp cơm xuống, anh nói: “Không có việc gì nữa, cậu đi nghỉ đi.”
Tâm trạng cấp trên rõ ràng không tốt, Tiểu Vương không có gan hỏi. Lập tức nói “Dạ!” rồi đi ra.
Vọt vào tắm, Hạ Hoằng Huân miệng ăn cơm nguội, không liên lạc được với Mục Khả, anh nóng nảy suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh nữa mà ném điện thoại đi.
Vòng quanh phòng khách hai vòng, mở hình Mục Khả trong điện thoại, là hình anh lén chụp hôm 11 lúc cô tới gặp Viên Soái rồi ra ao cá chơi. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, Hạ Hoằng Huân cười khổ: “Em chính là người đến lấy mạng anh đấy!”
Từ biểu hiện của đồng chí Hạ Hoằng Huân, tình yêu này tuyệt đối có thể khiến chiến sĩ sắt thép cũng điên lên.
Chợt nghĩ đến gì đấy, Hạ Hoằng Huân gọi điện cho Viên Soái, điện thoại vừa thông anh trực tiếp ra lệnh: “Mang máy vi tính của cậu đến đây, bây giờ, ngay lập tức!”
Bị huấn luyện lăn qua lăn lại chỉ còn nửa cái mạng Viên Soái sợ hết hồn, tưởng lão đại phát hiện anh trộm đồ ăn nên định trừng trị anh. Anh gãi đầu trong phòng tầm một phút, mới bất đắc dĩ, thấp thỏm đi.
“Có thấy Mục Khả trên QQ không.” Rốt cuộc Hạ Hoằng Huân cũng nghĩ đến chuyện ngoài điện thoại là công cụ liên lạc duy nhất anh hơi hối hận sao mình không tạo một cái QQ, như thế còn có thời gian nói chuyện bằng video với cô bạn gái nhỏ, anh đỡ phải ban ngày huấn luyện mệt sống mệt chết, cả đêm còn phải nghĩ về cô.
Thì ra là nhằm vào cô giáo Mục. Viên Soái thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lên QQ, gõ cửa Mục Khả, theo thói quen đánh mấy chữ: “Gọi đồng chí Doanh trưởng, tôi là đại soái. Nhắc nhở, lặn xuống nước có ích cho sức khỏe!” Kể từ khi yêu Hạ Hoằng Huân, nick QQ của Mục Khả từ “Cô nương ngón cái” đổi thành “Doanh trưởng”.
Lúc ấn xuống phím Enter Viên Soái rất quẫn, nghĩ thầm xưng hô nói chuyện như thế có chọc giận cấp trên không. Anh lặng lẽ giương mắt nhìn Hạ Hoằng Huân, quả nhiên vẻ mặt hơi lạnh. Anh không thể không run lên, cầu nguyện ngày mai không bị CAO cho thê thảm, trong lòng còn thầm oán Mục Khả làm liên lụy tới anh. Chỉ là, lo lắng của anh là dư thừa, mặc dù Hạ Hoằng Huân nghiêm mặt, nhưng trong lòng anh vui mừng, thấy nickname Mục Khả dùng trong lòng anh cực kỳ ấm áp. Được bạn gái nhớ như thế, ai cũng sẽ thấy hạnh phúc.
Mục Khả không ngủ, cô đang dùng MSN tán gẫu với Hướng Vi, thấy đầu chim cánh cụt không ngừng lắc mạnh, cô kích đúp chuột mở ra, khóe môi khẽ nhếch, gõ bàn phím: “Trễ rồi không ngủ, anh ngứa da à?”
Quả nhiên ở đây! Hạ Hoằng Huân cau mày, ý bảo Viên Soái đứng sang bên đợi lệnh, mặt dày chiếm lấy con chuột trong tay trung đội trưởng, anh hỏi: “Điện thoại di động sao tắt máy?”
Mục Khả không nghĩ nhiều, hỏi ngược lại: “Anh tìm tôi à? Có chuyện gì?”
Theo bản năng Hạ Hoằng Huân hỏi ra nghi ngờ trong lòng, anh gõ nhanh: “Em định ra nước ngoài à?”
Mục Khả ngồi trước máy tính nhíu mày: “Sao anh biết?”
Hạ Hoằng Huân im lặng một giây, phản ứng cực nhanh nghiêng đầu hỏi Viên Soái: “Khi cậu và cô ấy nói chuyện, cậu xưng hô thế nào với Tô Điềm Âm?”
Gọi bạn gái thân thiết không vi phạm kỷ luật chứ? Viên Soái cười ngây ngô, hơi đỏ mặt nói: “Âm Âm.”
Hai đầu lông mày Hạ Hoằng Huân hơi căng, anh đưa mắt về phía màn hình máy tính: “Nghe Âm Âm nói.”
Trong lòng biết rõ Viên Soái rất khó giữ miệng, nói với anh ta chẳng khác gì gián tiếp nói cho Hạ Hoằng Huân, Mục Khả lập lờ nước đôi, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Miệng cô ấy nhanh thật!”
Biết quanh co rồi! Hạ Hoằng Huân theo sát không nghỉ: “Thật sự muốn ra nước ngoài à?”
Mục Khả làm mặt quỷ, cô kiên quyết không nói: “Quản nhiều thế làm gì? Giữ Âm Âm nhà anh đi, cẩn thận bị người khác cướp mất đấy.”
Hạ Hoằng Huân hiếm khi thất bại như hôm nay, sau khi suy tính, anh nói: “Nghe Phó Đoàn Trưởng đề cập tới một lần, anh ấy dường như không đồng ý để cô ra nước ngoài, thế nào, anh ấy không phản đối à?”
Mục Khả ngạc nhiên: “Anh ấy nói chuyện này với cậu?” Ngay sau đấy tức giận, ai oán nói: “Bây giờ anh ấy không quản được tôi, có đi hay không tự tôi quyết định!”
Ba ngày không đánh, leo tường dỡ ngói, muốn tạo phản rồi! Hạ Hoằng Huân day day thái dương, thấy cô lại gửi một dòng chữ nhỏ tới: “Anh ấy ghen rồi không tin tôi, anh ấy và bạn gái trước dây dưa không rõ làm tôi rõ bực. Anh ấy bất kính với bề trên còn bỏ tôi lại một mình. Tổng kết lại, anh nói xem, hẹn hò với bạn trai như thế để làm gì?” Ba cái icon mặt giận đỏ bừng gửi tới cùng lúc, Mục Khả nói: “Tôi quyết định nghỉ anh ấy!”
Nhìn nội dung trên màn hình, bả vai Viên Soái thẳng lên, nén cười đến đỏ mặt.
Hạ Hoằng Huân tức đến mức nắm chặt quả đấm, nổi cả gân xanh trên mu bàn tay.
Thở ra một hơi thật dài, anh cẩn thận giải thích: “Anh ấy ghen là quan tâm đến cô, không phải là không tin. Tôi biết anh ấy và bạn gái trước chia tay cũng mấy năm rồi, khẳng định không còn dây dưa gì với nhau đây, cô cũng phải có lòng tin với anh ấy chứ, đừng có suy nghĩ lung tung. Cô còn nói bất kính với bề trên rồi bỏ cô lại, sao thế được? Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó! Anh ấy không phải là người như vậy!” Rõ ràng là Hách Nghĩa Thành khiâeu khích anh, anh còn “co được dãn được” sau khi xuống tầng còn nhắn tin cho cô, gọi cô xuống, là cô không phản ứng, sao lại thành anh bỏ cô? Oan uổng quá.
Nhìn anh thao thao bất tuyệt, Mục Khả chu mỏ: “Mấy ngày không gặp, anh nói chuyện càng ngày càng mạch lạc đấy, càng lúc càng giống người nào đó rồi.” Gửi cái mặt cười to, cô nói: “Anh trúng độc quá mạnh, ngày mai tôi bảo Âm Âm mua cho anh mấy viên thuốc con nhộng trừ độc, anh nhớ uống hai viên đấy.”
Lộn xộn gì đấy! Đối mặt với công phu gây sự của cô bạn gái nhỏ, Hạ Hoằng Huân không nhịn được nghĩ nếu có một ngày đánh giặc không cần đạn, trực tiếp để cô lẻn vào trại của địch đánh phá, bảo đảm người ngã ngựa đổ, không đánh mà thua. Vò vò tóc, anh cắn răng kiên quyết hỏi: “Rốt cuộc có đi không?”
“Không nói cho anh biết!” Mục Khả gửi tới một icon giơ nắm đấm, tiện kèm theo một hàng chữ: “Hạ Hoằng Huân, khổ anh một mình còn đóng hai vai, rõ ràng là lừa đảo! Nói cho anh biết, giận nữa thì em đi luôn, không cần anh nữa đâu đấy.” Không đợi Hạ Hoằng Huân nói chuyện, avatar “Doanh trưởng” thành màu xám, Mục Khả logout rồi.
Không ngờ đồng chí nhỏ nhà mình bình thường hay mơ mơ màng màng thế mà lại tinh ranh như vậy! Hạ Hoằng Huân nghẹn, vẻ mặt có chút quẫn. Anh thấy nên đánh giá lại cô vợ tương lại lần nữa, rõ ràng anh chưa biết được thực lực của cô ấy, như vậy thật bất lợi.
Câu ‘không cần anh’ mà cô cũng dám nói, càng ngày càng không ra gì! Hạ Hoằng Huân tức giận đóng máy vi tính, lực lớn làm Viên Soái nhíu mày, đau lòng nhìn bảo bối dưới tay cấp trên, không dám nói gì.
Đêm tối trôi qua rất nhanh, phía chân trời hiện lên ánh sáng nhạt, Mục Khả đã rời giường từ sớm, chọn bộ quần áo thích nhất thay ra, hào hứng xuống tầng đi làm.
Tô Điềm Âm phát hiện cả ngày khóe miệng Mục Khả đều cong lên, lúc tan việc còn không nhịn được cười cô: “Ô, sau cơn mưa trời lại sáng rồi hả? Vui cả ngày, được Hạ lão đại cầu hôn rồi à?” Sau khi quyết định quan hệ yêu đương với Viên Soái, Tô Điềm Âm liền theo bạn trai đổi cách xưng hô với Hạ Hoằng Huân thành Hạ lão đại rồi.
“Cầu cái đầu cậu ấy.” Mục Khả thưởng cho cô một cái cốc mạnh, “Nhanh đi mua thuốc con nhộng trừ độc dưỡng nhan cho đại soái nhà cậu đi.”
“Gì, thuốc con nhộng trừ độc dưỡng nhan?” Tô Điềm Âm không hiểu, “Đùa gì đấy? Anh ấy muốn ăn à?”
......
Mục Khả gọi điện cho Hách Nghĩa Thành, chắc chắn có người bắt anh cơm xong mới vội tới kí túc xá. Xuống tầng dưới, quả nhiên là thấy một chiếc xe việt dã quân sự dừng ở đấy. Cô dè dặt, chân không khống chế được mà chạy chậm lại, nhìn rõ biển số xe thì nặng nề thở ra.
Đi một vòng quanh xe, chắc chắn không phải Hạ Hoằng Huân lái xe, cô lầm bầm lầu bầu: “Quả nhiên là hoa mắt, kiểu dáng không giống nhau.” Với cái kiểu gây sự hôm qua, Mục Khả đoán hôm nay Hạ Hoằng Huân sẽ xuất hiện, còn cố ý ăn diện, kết quả......
Cảm giác thất vọng thoáng chốc ập vào lòng, Mục Khả nhấc chân, dùng sức đá bánh xe trước mấy cái, sau đó nghịch ngợm làm mặt quỷ với kính xe màu đen, miệng nói đâu đâu: “Không đến, bỏ anh, bỏ anh......” Nhìn kính xe sửa lại cổ áo ngoài một chút, cô bĩu môi nói: “Hạ Hoằng Huân, nếu hôm nay anh không xuất hiện, em sẽ......”
Còn chưa nói xong, cửa kính ở chỗ ngồi sau đột nhiên bị kéo xuống, gương mặt tuấn tú đang cười sát lại gần cô, cười như không cười nói: “Tiểu quỷ, soi xong chưa? Anh ngủ được một giấc rồi đấy!”
Nghĩ lại, trong đợt anh về đơn vị huấn luyện quên mở máy thì Mục Khả nói anh là người cổ đại, lãng phí thiết bị truyền thông hiện đại thì hùng hồn thế nào. Nhìn bây giờ xem, rõ ràng cô nhẫn nại hơn anh nhiều, một tuần liền không mở máy. Ngồi trong phòng làm việc, Hạ Hoằng Huân tức giận, có ảo giác như bị chèn ép, anh nhận ra rằng nếu còn chiến tranh lạnh tiếp thì không khéo anh sẽ bị tinh thần phân liệt mất. Anh nhận được điện thoại của Hạ Nhã Ngôn, cô nói là trong lúc vô tình nghe được Mục Khả và Hách Nghĩa Thành nói đến chuyện tháng Giêng ra nước ngoài học, hỏi anh có biết không thì Hạ Hoằng Huân cuối cùng cũng nổi giận rồi rồi.
Thân là Phó Đoàn Trưởng anh lại tự mình đến sân huấn luyện, bắt tay với mấy chiến sĩ đang luyện tập mà khiến họ suýt chút nữa là kêu cha gọi mẹ rồi. Lại nhìn người ta, vác nặng chạy việt dã 5km mà tim không đập mạnh, hơi thở không hổn hển, sức chiến đấu dũng mãnh làm mọi người á khẩu, chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
“Là lính, thì chỉ một từ: tập luyện! Cái gì gọi là ‘nuôi quân một ngày dùng binh chỉ một giờ’? Đó là luyện tập mà ra, không phải khoác lác ra!” Tư thế đứng nghiêm trang ở chính giữa sân huấn luyện, Hạ Hoằng Huân để mũ huấn luyện ở trên đầu vai cất cao giọng nói: “Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa, lính tốt vũ khí mới có tác dụng, chúng ta phải tập luyện nghiêm túc!”
Các chiến sĩ trẻ tuổi nghe giáo huấn không dám thả lỏng đứng nghiêm ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hắng giọng kêu: “Rõ!”
Lời đáp chỉnh tề lại vang vọng khiến Hạ Hoằng Huân cực kỳ hài lòng, quân nhân nên như vậy, bất cứ lúc nào chỗ nào, đều phải giữ vững khí thế như núi, khí thế đủ để nhìn ra sức chiến đấu của cả đoàn.
Ninh An Lỗi nghe thấy tiếng hô cao ngất của mấy chiến sĩ, nhìn bọn họ sau khi bị Hạ Hoằng Huân ra lệnh một tiếng dùng hết sức mà chạy từ đằng xa, không coi ông và Lục Trạm Minh bên cạnh ra gì cứ thế xông qua. Ông bị sức mạnh trên người họ phát ra làm cho kinh hãi.
Khi dư âm mãnh liệt dần dần tản đi, Ninh An Lỗi hỏi Lục Trạm Minh: “Hạ Hoằng Huân sao đấy? Mấy cậu lính này có chịu được sự huấn luyện của cậu ta không? Đây cũng không phải là trại trinh sát.”
Hiểu ý của Ninh Anh Lỗi, nghi hoặc trong mắt Lục Trạm Minh nhanh chóng mất đi, anh rất nghiêm túc nói: “Nhưng họ là lính.”
Ninh An Lỗi nhìn anh.
Chuyển mắt nhìn mấy chiến sĩ chạy xa ngoài kia, Lục Trạm Minh trầm giọng nói: “Một doanh trại trinh sát không thể chống đỡ nổi cả đoàn 5-3-2 đâu, chúng ta phải khiến cho từng cá nhân mạnh lên.”
“Lính đột kích thì sao?” Lục Trạm Minh đi về phía đại viện của đoàn bộ, hỏi như tán gẫu: “Viên Lãng làm cách nào mà công tác tư tưởng thành công thế?”
Ninh An Lỗi nhớ lại tình huống lúc trước, ông đột nhiên hiểu ra.
Viên Lãng từng nói, lão thủ trưởng kia huấn luyện lính như thể không muốn họ sống nữa, chỉ vì hi vọng bọn họ ở trên chiến trường chết ít hơn.
Làm sao có thể chết ít người được? Dĩ nhiên là phải nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân! Vậy biện pháp hữu hiệu nhất, dĩ nhiên chính là —— huấn luyện.
Hạ Hoằng Huân ở trong sân huấn luyện hết một ngày, khi về cái ổ của mình anh nằm trên ghế sa lon nhắm mắt nghi ngơi.
Khi anh đang mơ mơ màng màng ngủ, ngoài cửa có tiếng của thông tin viên Tiều Vương: “Báo cáo!”
Nhíu mày, anh mở mắt ngồi dậy: “Vào đi!”
Tiểu Vương đứng ở cửa, trong tay xách theo hộp cơm: “Phó Đoàn Trưởng, anh chưa ăn cơm tối, em mang tới cho anh.”
Mặc dù không muốn ăn, Hạ Hoằng Huân vẫn nói: “Để đấy đi.” Chờ Tiểu Vương để hộp cơm xuống, anh nói: “Không có việc gì nữa, cậu đi nghỉ đi.”
Tâm trạng cấp trên rõ ràng không tốt, Tiểu Vương không có gan hỏi. Lập tức nói “Dạ!” rồi đi ra.
Vọt vào tắm, Hạ Hoằng Huân miệng ăn cơm nguội, không liên lạc được với Mục Khả, anh nóng nảy suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh nữa mà ném điện thoại đi.
Vòng quanh phòng khách hai vòng, mở hình Mục Khả trong điện thoại, là hình anh lén chụp hôm 11 lúc cô tới gặp Viên Soái rồi ra ao cá chơi. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, Hạ Hoằng Huân cười khổ: “Em chính là người đến lấy mạng anh đấy!”
Từ biểu hiện của đồng chí Hạ Hoằng Huân, tình yêu này tuyệt đối có thể khiến chiến sĩ sắt thép cũng điên lên.
Chợt nghĩ đến gì đấy, Hạ Hoằng Huân gọi điện cho Viên Soái, điện thoại vừa thông anh trực tiếp ra lệnh: “Mang máy vi tính của cậu đến đây, bây giờ, ngay lập tức!”
Bị huấn luyện lăn qua lăn lại chỉ còn nửa cái mạng Viên Soái sợ hết hồn, tưởng lão đại phát hiện anh trộm đồ ăn nên định trừng trị anh. Anh gãi đầu trong phòng tầm một phút, mới bất đắc dĩ, thấp thỏm đi.
“Có thấy Mục Khả trên QQ không.” Rốt cuộc Hạ Hoằng Huân cũng nghĩ đến chuyện ngoài điện thoại là công cụ liên lạc duy nhất anh hơi hối hận sao mình không tạo một cái QQ, như thế còn có thời gian nói chuyện bằng video với cô bạn gái nhỏ, anh đỡ phải ban ngày huấn luyện mệt sống mệt chết, cả đêm còn phải nghĩ về cô.
Thì ra là nhằm vào cô giáo Mục. Viên Soái thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lên QQ, gõ cửa Mục Khả, theo thói quen đánh mấy chữ: “Gọi đồng chí Doanh trưởng, tôi là đại soái. Nhắc nhở, lặn xuống nước có ích cho sức khỏe!” Kể từ khi yêu Hạ Hoằng Huân, nick QQ của Mục Khả từ “Cô nương ngón cái” đổi thành “Doanh trưởng”.
Lúc ấn xuống phím Enter Viên Soái rất quẫn, nghĩ thầm xưng hô nói chuyện như thế có chọc giận cấp trên không. Anh lặng lẽ giương mắt nhìn Hạ Hoằng Huân, quả nhiên vẻ mặt hơi lạnh. Anh không thể không run lên, cầu nguyện ngày mai không bị CAO cho thê thảm, trong lòng còn thầm oán Mục Khả làm liên lụy tới anh. Chỉ là, lo lắng của anh là dư thừa, mặc dù Hạ Hoằng Huân nghiêm mặt, nhưng trong lòng anh vui mừng, thấy nickname Mục Khả dùng trong lòng anh cực kỳ ấm áp. Được bạn gái nhớ như thế, ai cũng sẽ thấy hạnh phúc.
Mục Khả không ngủ, cô đang dùng MSN tán gẫu với Hướng Vi, thấy đầu chim cánh cụt không ngừng lắc mạnh, cô kích đúp chuột mở ra, khóe môi khẽ nhếch, gõ bàn phím: “Trễ rồi không ngủ, anh ngứa da à?”
Quả nhiên ở đây! Hạ Hoằng Huân cau mày, ý bảo Viên Soái đứng sang bên đợi lệnh, mặt dày chiếm lấy con chuột trong tay trung đội trưởng, anh hỏi: “Điện thoại di động sao tắt máy?”
Mục Khả không nghĩ nhiều, hỏi ngược lại: “Anh tìm tôi à? Có chuyện gì?”
Theo bản năng Hạ Hoằng Huân hỏi ra nghi ngờ trong lòng, anh gõ nhanh: “Em định ra nước ngoài à?”
Mục Khả ngồi trước máy tính nhíu mày: “Sao anh biết?”
Hạ Hoằng Huân im lặng một giây, phản ứng cực nhanh nghiêng đầu hỏi Viên Soái: “Khi cậu và cô ấy nói chuyện, cậu xưng hô thế nào với Tô Điềm Âm?”
Gọi bạn gái thân thiết không vi phạm kỷ luật chứ? Viên Soái cười ngây ngô, hơi đỏ mặt nói: “Âm Âm.”
Hai đầu lông mày Hạ Hoằng Huân hơi căng, anh đưa mắt về phía màn hình máy tính: “Nghe Âm Âm nói.”
Trong lòng biết rõ Viên Soái rất khó giữ miệng, nói với anh ta chẳng khác gì gián tiếp nói cho Hạ Hoằng Huân, Mục Khả lập lờ nước đôi, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Miệng cô ấy nhanh thật!”
Biết quanh co rồi! Hạ Hoằng Huân theo sát không nghỉ: “Thật sự muốn ra nước ngoài à?”
Mục Khả làm mặt quỷ, cô kiên quyết không nói: “Quản nhiều thế làm gì? Giữ Âm Âm nhà anh đi, cẩn thận bị người khác cướp mất đấy.”
Hạ Hoằng Huân hiếm khi thất bại như hôm nay, sau khi suy tính, anh nói: “Nghe Phó Đoàn Trưởng đề cập tới một lần, anh ấy dường như không đồng ý để cô ra nước ngoài, thế nào, anh ấy không phản đối à?”
Mục Khả ngạc nhiên: “Anh ấy nói chuyện này với cậu?” Ngay sau đấy tức giận, ai oán nói: “Bây giờ anh ấy không quản được tôi, có đi hay không tự tôi quyết định!”
Ba ngày không đánh, leo tường dỡ ngói, muốn tạo phản rồi! Hạ Hoằng Huân day day thái dương, thấy cô lại gửi một dòng chữ nhỏ tới: “Anh ấy ghen rồi không tin tôi, anh ấy và bạn gái trước dây dưa không rõ làm tôi rõ bực. Anh ấy bất kính với bề trên còn bỏ tôi lại một mình. Tổng kết lại, anh nói xem, hẹn hò với bạn trai như thế để làm gì?” Ba cái icon mặt giận đỏ bừng gửi tới cùng lúc, Mục Khả nói: “Tôi quyết định nghỉ anh ấy!”
Nhìn nội dung trên màn hình, bả vai Viên Soái thẳng lên, nén cười đến đỏ mặt.
Hạ Hoằng Huân tức đến mức nắm chặt quả đấm, nổi cả gân xanh trên mu bàn tay.
Thở ra một hơi thật dài, anh cẩn thận giải thích: “Anh ấy ghen là quan tâm đến cô, không phải là không tin. Tôi biết anh ấy và bạn gái trước chia tay cũng mấy năm rồi, khẳng định không còn dây dưa gì với nhau đây, cô cũng phải có lòng tin với anh ấy chứ, đừng có suy nghĩ lung tung. Cô còn nói bất kính với bề trên rồi bỏ cô lại, sao thế được? Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó! Anh ấy không phải là người như vậy!” Rõ ràng là Hách Nghĩa Thành khiâeu khích anh, anh còn “co được dãn được” sau khi xuống tầng còn nhắn tin cho cô, gọi cô xuống, là cô không phản ứng, sao lại thành anh bỏ cô? Oan uổng quá.
Nhìn anh thao thao bất tuyệt, Mục Khả chu mỏ: “Mấy ngày không gặp, anh nói chuyện càng ngày càng mạch lạc đấy, càng lúc càng giống người nào đó rồi.” Gửi cái mặt cười to, cô nói: “Anh trúng độc quá mạnh, ngày mai tôi bảo Âm Âm mua cho anh mấy viên thuốc con nhộng trừ độc, anh nhớ uống hai viên đấy.”
Lộn xộn gì đấy! Đối mặt với công phu gây sự của cô bạn gái nhỏ, Hạ Hoằng Huân không nhịn được nghĩ nếu có một ngày đánh giặc không cần đạn, trực tiếp để cô lẻn vào trại của địch đánh phá, bảo đảm người ngã ngựa đổ, không đánh mà thua. Vò vò tóc, anh cắn răng kiên quyết hỏi: “Rốt cuộc có đi không?”
“Không nói cho anh biết!” Mục Khả gửi tới một icon giơ nắm đấm, tiện kèm theo một hàng chữ: “Hạ Hoằng Huân, khổ anh một mình còn đóng hai vai, rõ ràng là lừa đảo! Nói cho anh biết, giận nữa thì em đi luôn, không cần anh nữa đâu đấy.” Không đợi Hạ Hoằng Huân nói chuyện, avatar “Doanh trưởng” thành màu xám, Mục Khả logout rồi.
Không ngờ đồng chí nhỏ nhà mình bình thường hay mơ mơ màng màng thế mà lại tinh ranh như vậy! Hạ Hoằng Huân nghẹn, vẻ mặt có chút quẫn. Anh thấy nên đánh giá lại cô vợ tương lại lần nữa, rõ ràng anh chưa biết được thực lực của cô ấy, như vậy thật bất lợi.
Câu ‘không cần anh’ mà cô cũng dám nói, càng ngày càng không ra gì! Hạ Hoằng Huân tức giận đóng máy vi tính, lực lớn làm Viên Soái nhíu mày, đau lòng nhìn bảo bối dưới tay cấp trên, không dám nói gì.
Đêm tối trôi qua rất nhanh, phía chân trời hiện lên ánh sáng nhạt, Mục Khả đã rời giường từ sớm, chọn bộ quần áo thích nhất thay ra, hào hứng xuống tầng đi làm.
Tô Điềm Âm phát hiện cả ngày khóe miệng Mục Khả đều cong lên, lúc tan việc còn không nhịn được cười cô: “Ô, sau cơn mưa trời lại sáng rồi hả? Vui cả ngày, được Hạ lão đại cầu hôn rồi à?” Sau khi quyết định quan hệ yêu đương với Viên Soái, Tô Điềm Âm liền theo bạn trai đổi cách xưng hô với Hạ Hoằng Huân thành Hạ lão đại rồi.
“Cầu cái đầu cậu ấy.” Mục Khả thưởng cho cô một cái cốc mạnh, “Nhanh đi mua thuốc con nhộng trừ độc dưỡng nhan cho đại soái nhà cậu đi.”
“Gì, thuốc con nhộng trừ độc dưỡng nhan?” Tô Điềm Âm không hiểu, “Đùa gì đấy? Anh ấy muốn ăn à?”
......
Mục Khả gọi điện cho Hách Nghĩa Thành, chắc chắn có người bắt anh cơm xong mới vội tới kí túc xá. Xuống tầng dưới, quả nhiên là thấy một chiếc xe việt dã quân sự dừng ở đấy. Cô dè dặt, chân không khống chế được mà chạy chậm lại, nhìn rõ biển số xe thì nặng nề thở ra.
Đi một vòng quanh xe, chắc chắn không phải Hạ Hoằng Huân lái xe, cô lầm bầm lầu bầu: “Quả nhiên là hoa mắt, kiểu dáng không giống nhau.” Với cái kiểu gây sự hôm qua, Mục Khả đoán hôm nay Hạ Hoằng Huân sẽ xuất hiện, còn cố ý ăn diện, kết quả......
Cảm giác thất vọng thoáng chốc ập vào lòng, Mục Khả nhấc chân, dùng sức đá bánh xe trước mấy cái, sau đó nghịch ngợm làm mặt quỷ với kính xe màu đen, miệng nói đâu đâu: “Không đến, bỏ anh, bỏ anh......” Nhìn kính xe sửa lại cổ áo ngoài một chút, cô bĩu môi nói: “Hạ Hoằng Huân, nếu hôm nay anh không xuất hiện, em sẽ......”
Còn chưa nói xong, cửa kính ở chỗ ngồi sau đột nhiên bị kéo xuống, gương mặt tuấn tú đang cười sát lại gần cô, cười như không cười nói: “Tiểu quỷ, soi xong chưa? Anh ngủ được một giấc rồi đấy!”