Ngay khi Nguyên có cảm giác tốt về gã đàn ông này thì hắn lại trở chứng. Đúng là được nước lấn tới, máu dâm của thằng điên này lại trổi dậy. Tae bước xuống sofa tiến đến gần Nguyên, anh dồn cô vào thành ghế, tay phải chống và tay trái nắm lấy cằm Nguyên kề sát môi vào má Nguyên. Cô thở dài, ánh mắt tỏ vẻ chán chường. Chẳng ngần ngại cô ụp thẳng tô cháo nóng hổi vào mặt Tae. Mặc cho anh giãy giụa lau, Nguyên thờ ơ vô cảm và... lạnh lùng nói:- Tôi nói muốn đi không có nghĩa là sẽ trở thành người phụ nữ của anh.
Tae ôm mặt vì nóng, trừng mắt nhìn Nguyên rồi bước đi vào nhà tắm.
Nguyên quay mặt ra phía cửa sổ, cô nhìn mọi thứ, hoa viên rộng lớn với hàng trăm loại hoa, đài phun nước to hình một mỹ nhân ngư cầm chiếc bình, cánh cổng được bao phủ bởi một lớp bụi hoa hồng dày đặc, một doanh nhân lạ mặt bước vào cổng, dáng vẻ vội vàng, bầu trời trong xanh, mây trắng trôi êm đềm... chỉ một thứ cô chưa thể nhìn tah61y... tự do thứ duy nhất mà giờ đây cô không có. Khát khao sự tự do, không ràng buộc, cô ước mình như chú chim trên bầu trời kia, tự do bay khắp nơi... mọi người luôn bảo cô lạnh lùng và cô ước gì trái tim cô cũng thế, chẳng cần phải suy nghĩ về nỗi đau và mọi thứ.
- Cô gan đấy, cô gái ạ.- Tae bước ra từ phòng tắm với vẻ mặt hừng hực nói.- Và tôi e rằng cô không thể đến buổi đấu giá đâu.
- Tại sao?
- Như cô biết đấy.- Tae nhúng vai rồi nói tiếp.- hằng năm lễ đấu giá tổ chức một lần và số người tham gia đều ở mức quy định.
- Ừ, Thì sao?
- Mà chỉ có 15 vé cho những người đứng đầu trong tập đoàn của Top Great. Và những người đó mới có quyền tham gia mua bán. Còn lại thì chỉ xem, bình luận rồi ca ngợi nó bằng những bài báo. Nếu cô muốn xem thì cũng được, 30 triệu một vé.- Tae nhếch môi cười.- Liệu cô có đủ điều kiện để mua không? Hãy trở thành người của tôi rồi cô sẽ...
- Đếch cần.- Nguyên cắt ngang lời Tae và phun thẳng câu trả lời tục tĩu ấy vào mặt Tae.
Cô bỏ đi, và điều làm anh ngạc nhiên nhất là... Nguyên đã khóc, những giọt nước mắt vun ra khi cô đứng bật dậy lấy tay che mặt rồi bỏ đi.
Làm một cô gái phải khóc là điều không thể chấp nhận ở một người đàn ông(ít nhất là kẽ sống có trách nhiệm đấy). Một ngày trôi qua, vẫn không thấy Nguyên đến làm, Tae hỏi Julien thì anh bảo:" Cô ấy không về nhà tối qua". Lòng thấp thỏm, lo âu, thật không ngờ một tên dâm đãng lại có những cảm xúc thế này cơ chứ, có lẽ hắn" kết" Nguyên rồi chăng. Anh gọi cho Nguyên thì cứ " thuê bao" mãi, 10 phút sau anh nhắn cho cô:
" Cô đang ở đâu vậy?"
Tin nhắn trả lời sau 5 giây:
" Giữa sự sống và cái chết"
Tae hốt hoảng:
" Làm ơn đi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì cô muốn, đừng làm chuyện dại dột mà"
" Thế... anh thề đi"
" Thề?"
" Ừ, Chỉ cần làm theo tôi nói là được rồi... OK chứ?
Đọc xong dòng tin nhắn, Tae nghiến răng, mặt đỏ bừng bừng. " Xong việc rồi, cô biết tay tôi nhé". Anh nghĩ rồi đặt điện thoại xuống bàn, mặt quay vào nhà, mông đưa ra cửa sổ, nguấy mông vỗ vỗ, làm động tác người sao hỏa của cu Shin trong truyện hoạt hình, cuối cùng anh làm hành động của kẻ bị bệnh trĩ lâu năm không chữa, chuẩn bị định nói ra lời thề thì...
- Ha Ha Ha. Cách Cách Cách.- Sau một trận cười đau bụng thì một loạt tiếng máy ảnh vang lên liên hồi ngoài cửa sổ. Anh quay mặt lại thì, trời ơi Nguyên đứng ở ngay đó ôm bụng cười và trên tay là một cái máy ảnh , cô nói cùng tiếng cười chưa dứt hết:
- Nice...Ha ha... Soot! Đẹp lắm..ha ha... tạo dáng nữa đi.
- Dáng dáng cái con khỉ, cô vào đây ngay cho tôi. Nhanh!- Tae tức giận nói.-Hay nhỉ, cô bảo với tôi là đang ở giữa sự sống và cái chết cơ mà.
- Thì đúng rồi.- Nguyên tỏ vẻ ngây thơ.-Mái vòm cửa sổ phòng anh hơi nhỏ đấy, ngồi trên đó mà run muốn chết, cứ thấp thỏm sợ té xuống.
- Cô... Hay đấy, lúc nãy còn khóc sướt mướt bỏ đi cơ mà. Giờ sao lại?
- Đó không phải nước mắt, thuốc nhỏ mắt cơ.
Khỏi nhìn cũng biết, hai má Tae ửng đỏ vì tức giận khi bị lừa. Quả thật làm một đứa con gái phải khóc là điều không thể chấp nhận nhưng làm trò lố đến mức này thì người ta gọi là dại gái. Lần đầu tiên Nguyên cảm thấy hạnh phúc khi được làm con gái. Được hưởng nhiều quyền lợi và dễ lừa lọc người khác.
Nguyên ngẩng cao đầu tỏ thái độ ngông cuồng:
- Đưa cho tôi bản đồ của nhà đấu giá, mau.
- Cô nghĩ mình là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi.
- À.-Nguyên ngồi xuống ghế, chìa những tấm ảnh ra.-Nếu tôi đăng những tấm ảnh này lên báo thì sao nhỉ?Chà... kẻ đứng đầu tập đoàn The Most có những hành động nhố nhăn, như kẻ điên trong bệnh viện... đủ để đẩy cái tập đoàn của anh xuống vực đấy.-Nguyên nở nụ cười tà ác.
Thật đáng sợ, uy hiếp người khác bằng cách này thì có hơi... hèn nhưng yêu cầu không gây tổn hại gì lớn lao nên không sao. Có lẽ Tae cũng hiểu, anh thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Cô lấy những tấm ảnh xấu hổ này... chỉ để làm việc đơn giản thế thôi sao?
- Hở? Không... bức ảnh này là cho chuyện khác.
Nói rồi Nguyên chìa ra xấp giấy và một cây viết ra hiệu yêu cầu Tae vẽ lại bản đồ. Anh thở dài, đắp tay lên trán lắc nhẹ đầu tỏ vẻ bó tay, rồi cũng làm theo.
Nguyên ngồi đó; đợi Tae; nhà đấu giá khá to; cấu tạo phức tạp và các căn phòng dày đặc. Tae tự hỏi, sao lúc nào Nguyên cũng vậy, lúc nào cũng bờ phờ, vô cảm, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về nơi xa xăm giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nguyên tìm gì? Chẳng gì cả... ngoài sự tự do, làm người thật khổ. Đời người vốn là bể khổ, con người được sinh ra chỉ để cảm nhận đau khổ, hành khổ thân xác thôi sao, quá nhiều cái khổ mà con người phải cảm nhận ... chẳng có lấy một sự tự do nào hay sao. Cô nhìn xa xăm nhớ đến câu nói của Julien:" Nghe này Nguyên à, tôi không có ý định xen vào cuộc sống đời tư của người khác, nhưng 15 tuổi vẫn chưa gọi là lớn và có 2 điều quan trọng. Nếu công khai với báo chí rằng cô không phải con ruột của ông Dũng-chủ tịch tập đoàn Dumas, mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng cô không làm thế, giờ lại muốn đâm đầu vào một mớ rắc rối, cô nghĩ sau tất cả mọi chuyện sẽ êm xuôi à?"
Nguyên biết chứ, biết rất rõ nữa là đằng khác. Lũ môi giới rất nhiều chuyện và không ngừng moi móc tin tức. Có lẽ giờ đây, các tập đoàn khác cũng biết thiên kim tiểu thư của tập đoàn Dumas bỏ trốn rồi, nhờ bọn môi giới cả. Và dĩ nhiên chúng cũng biết cả cuộc hôn nhân chính trị với Abaraxin(Không ai biết mặ hay tên của tiểu thư Dumas cả). Khi đó nếu chúng biết Nguyên không phải con gái ruột mà vẫn giữ vững được tập đoàn Dumas sẽ là một bí ẩn lớn. Biết đâu khi đó lũ Abaraxin lại cố lôi kéo Nguyên về phe chúng. Dù chỉ 15 tuổi nhưng giỏi giang đến mức này thì không phải dạng vừa đâu. Chưa kể, những kẻ có tham vọng chiếm lấy thứ hạng cao trong Top Great sẽ bám víu lấy Nguyên.
Cuộc sống của cô không những không trở lại bình thường mà còn trở nên rắc rối hơn. Cô sẽ phải lúng sâu vào cái thế giới đầy mưu mô và đen tối đó... đến cả không thể... chạy ra được. Thế là hết.
------------------------ Xin lỗi các bạn vì lâu rồi mình vẫn chưa ra tập mới. mình sẽ cố gắng để ra những tập mới hay cho các bạn z nên các bạn ủng hộ cho tác phẩm này của mình nhá ^.^---------------------------------------------------------------
Ngay khi Nguyên có cảm giác tốt về gã đàn ông này thì hắn lại trở chứng. Đúng là được nước lấn tới, máu dâm của thằng điên này lại trổi dậy. Tae bước xuống sofa tiến đến gần Nguyên, anh dồn cô vào thành ghế, tay phải chống và tay trái nắm lấy cằm Nguyên kề sát môi vào má Nguyên. Cô thở dài, ánh mắt tỏ vẻ chán chường. Chẳng ngần ngại cô ụp thẳng tô cháo nóng hổi vào mặt Tae. Mặc cho anh giãy giụa lau, Nguyên thờ ơ vô cảm và... lạnh lùng nói:- Tôi nói muốn đi không có nghĩa là sẽ trở thành người phụ nữ của anh.
Tae ôm mặt vì nóng, trừng mắt nhìn Nguyên rồi bước đi vào nhà tắm.
Nguyên quay mặt ra phía cửa sổ, cô nhìn mọi thứ, hoa viên rộng lớn với hàng trăm loại hoa, đài phun nước to hình một mỹ nhân ngư cầm chiếc bình, cánh cổng được bao phủ bởi một lớp bụi hoa hồng dày đặc, một doanh nhân lạ mặt bước vào cổng, dáng vẻ vội vàng, bầu trời trong xanh, mây trắng trôi êm đềm... chỉ một thứ cô chưa thể nhìn tahy... tự do thứ duy nhất mà giờ đây cô không có. Khát khao sự tự do, không ràng buộc, cô ước mình như chú chim trên bầu trời kia, tự do bay khắp nơi... mọi người luôn bảo cô lạnh lùng và cô ước gì trái tim cô cũng thế, chẳng cần phải suy nghĩ về nỗi đau và mọi thứ.
- Cô gan đấy, cô gái ạ.- Tae bước ra từ phòng tắm với vẻ mặt hừng hực nói.- Và tôi e rằng cô không thể đến buổi đấu giá đâu.
- Tại sao?
- Như cô biết đấy.- Tae nhúng vai rồi nói tiếp.- hằng năm lễ đấu giá tổ chức một lần và số người tham gia đều ở mức quy định.
- Ừ, Thì sao?
- Mà chỉ có vé cho những người đứng đầu trong tập đoàn của Top Great. Và những người đó mới có quyền tham gia mua bán. Còn lại thì chỉ xem, bình luận rồi ca ngợi nó bằng những bài báo. Nếu cô muốn xem thì cũng được, triệu một vé.- Tae nhếch môi cười.- Liệu cô có đủ điều kiện để mua không? Hãy trở thành người của tôi rồi cô sẽ...
- Đếch cần.- Nguyên cắt ngang lời Tae và phun thẳng câu trả lời tục tĩu ấy vào mặt Tae.
Cô bỏ đi, và điều làm anh ngạc nhiên nhất là... Nguyên đã khóc, những giọt nước mắt vun ra khi cô đứng bật dậy lấy tay che mặt rồi bỏ đi.
Làm một cô gái phải khóc là điều không thể chấp nhận ở một người đàn ông(ít nhất là kẽ sống có trách nhiệm đấy). Một ngày trôi qua, vẫn không thấy Nguyên đến làm, Tae hỏi Julien thì anh bảo:" Cô ấy không về nhà tối qua". Lòng thấp thỏm, lo âu, thật không ngờ một tên dâm đãng lại có những cảm xúc thế này cơ chứ, có lẽ hắn" kết" Nguyên rồi chăng. Anh gọi cho Nguyên thì cứ " thuê bao" mãi, phút sau anh nhắn cho cô:
" Cô đang ở đâu vậy?"
Tin nhắn trả lời sau giây:
" Giữa sự sống và cái chết"
Tae hốt hoảng:
" Làm ơn đi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì cô muốn, đừng làm chuyện dại dột mà"
" Thế... anh thề đi"
" Thề?"
" Ừ, Chỉ cần làm theo tôi nói là được rồi... OK chứ?
Đọc xong dòng tin nhắn, Tae nghiến răng, mặt đỏ bừng bừng. " Xong việc rồi, cô biết tay tôi nhé". Anh nghĩ rồi đặt điện thoại xuống bàn, mặt quay vào nhà, mông đưa ra cửa sổ, nguấy mông vỗ vỗ, làm động tác người sao hỏa của cu Shin trong truyện hoạt hình, cuối cùng anh làm hành động của kẻ bị bệnh trĩ lâu năm không chữa, chuẩn bị định nói ra lời thề thì...
- Ha Ha Ha. Cách Cách Cách.- Sau một trận cười đau bụng thì một loạt tiếng máy ảnh vang lên liên hồi ngoài cửa sổ. Anh quay mặt lại thì, trời ơi Nguyên đứng ở ngay đó ôm bụng cười và trên tay là một cái máy ảnh , cô nói cùng tiếng cười chưa dứt hết:
- Nice...Ha ha... Soot! Đẹp lắm..ha ha... tạo dáng nữa đi.
- Dáng dáng cái con khỉ, cô vào đây ngay cho tôi. Nhanh!- Tae tức giận nói.-Hay nhỉ, cô bảo với tôi là đang ở giữa sự sống và cái chết cơ mà.
- Thì đúng rồi.- Nguyên tỏ vẻ ngây thơ.-Mái vòm cửa sổ phòng anh hơi nhỏ đấy, ngồi trên đó mà run muốn chết, cứ thấp thỏm sợ té xuống.
- Cô... Hay đấy, lúc nãy còn khóc sướt mướt bỏ đi cơ mà. Giờ sao lại?
- Đó không phải nước mắt, thuốc nhỏ mắt cơ.
Khỏi nhìn cũng biết, hai má Tae ửng đỏ vì tức giận khi bị lừa. Quả thật làm một đứa con gái phải khóc là điều không thể chấp nhận nhưng làm trò lố đến mức này thì người ta gọi là dại gái. Lần đầu tiên Nguyên cảm thấy hạnh phúc khi được làm con gái. Được hưởng nhiều quyền lợi và dễ lừa lọc người khác.
Nguyên ngẩng cao đầu tỏ thái độ ngông cuồng:
- Đưa cho tôi bản đồ của nhà đấu giá, mau.
- Cô nghĩ mình là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi.
- À.-Nguyên ngồi xuống ghế, chìa những tấm ảnh ra.-Nếu tôi đăng những tấm ảnh này lên báo thì sao nhỉ?Chà... kẻ đứng đầu tập đoàn The Most có những hành động nhố nhăn, như kẻ điên trong bệnh viện... đủ để đẩy cái tập đoàn của anh xuống vực đấy.-Nguyên nở nụ cười tà ác.
Thật đáng sợ, uy hiếp người khác bằng cách này thì có hơi... hèn nhưng yêu cầu không gây tổn hại gì lớn lao nên không sao. Có lẽ Tae cũng hiểu, anh thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Cô lấy những tấm ảnh xấu hổ này... chỉ để làm việc đơn giản thế thôi sao?
- Hở? Không... bức ảnh này là cho chuyện khác.
Nói rồi Nguyên chìa ra xấp giấy và một cây viết ra hiệu yêu cầu Tae vẽ lại bản đồ. Anh thở dài, đắp tay lên trán lắc nhẹ đầu tỏ vẻ bó tay, rồi cũng làm theo.
Nguyên ngồi đó; đợi Tae; nhà đấu giá khá to; cấu tạo phức tạp và các căn phòng dày đặc. Tae tự hỏi, sao lúc nào Nguyên cũng vậy, lúc nào cũng bờ phờ, vô cảm, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về nơi xa xăm giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nguyên tìm gì? Chẳng gì cả... ngoài sự tự do, làm người thật khổ. Đời người vốn là bể khổ, con người được sinh ra chỉ để cảm nhận đau khổ, hành khổ thân xác thôi sao, quá nhiều cái khổ mà con người phải cảm nhận ... chẳng có lấy một sự tự do nào hay sao. Cô nhìn xa xăm nhớ đến câu nói của Julien:" Nghe này Nguyên à, tôi không có ý định xen vào cuộc sống đời tư của người khác, nhưng tuổi vẫn chưa gọi là lớn và có điều quan trọng. Nếu công khai với báo chí rằng cô không phải con ruột của ông Dũng-chủ tịch tập đoàn Dumas, mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng cô không làm thế, giờ lại muốn đâm đầu vào một mớ rắc rối, cô nghĩ sau tất cả mọi chuyện sẽ êm xuôi à?"
Nguyên biết chứ, biết rất rõ nữa là đằng khác. Lũ môi giới rất nhiều chuyện và không ngừng moi móc tin tức. Có lẽ giờ đây, các tập đoàn khác cũng biết thiên kim tiểu thư của tập đoàn Dumas bỏ trốn rồi, nhờ bọn môi giới cả. Và dĩ nhiên chúng cũng biết cả cuộc hôn nhân chính trị với Abaraxin(Không ai biết mặ hay tên của tiểu thư Dumas cả). Khi đó nếu chúng biết Nguyên không phải con gái ruột mà vẫn giữ vững được tập đoàn Dumas sẽ là một bí ẩn lớn. Biết đâu khi đó lũ Abaraxin lại cố lôi kéo Nguyên về phe chúng. Dù chỉ tuổi nhưng giỏi giang đến mức này thì không phải dạng vừa đâu. Chưa kể, những kẻ có tham vọng chiếm lấy thứ hạng cao trong Top Great sẽ bám víu lấy Nguyên.
Cuộc sống của cô không những không trở lại bình thường mà còn trở nên rắc rối hơn. Cô sẽ phải lúng sâu vào cái thế giới đầy mưu mô và đen tối đó... đến cả không thể... chạy ra được. Thế là hết.
------------------------ Xin lỗi các bạn vì lâu rồi mình vẫn chưa ra tập mới. mình sẽ cố gắng để ra những tập mới hay cho các bạn z nên các bạn ủng hộ cho tác phẩm này của mình nhá ^.^---------------------------------------------------------------