"Rầm" cánh cửa ở sân thượng mở ra.
-Nguyên, em còn đang làm gì ở đây thế?
- Nguyên, sao giờ này câu còn chưa vào lớp?Hai câu hỏi này quá kì lạ đối với một lớp trưởng như Nguyên _ Tại sao thế? Aki và Hoàng đã chạy như điên để tìm cô ấy sau khi biết nguyên từ bỏ chức lớp trưởng ... và đặc biệt cô đã trốn học cả buổi sáng.
nhưng điều làm họ quan tâm nhất bây giờ là câu trả lời mà là ... ngoại hình của Nguyên. Khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng lẫn với mái tóc ngắn hung đỏ... đỏ như ngọn lửa. Cô tựa mình vào lan cang và không quan tâm đến câu hỏi hay sự thắc mắc hiện rõ trên khuôn mặt họ.
- Nè, hai cậu làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?
- Tụi tớ ... -Aki ấp úng.
- Bạn anh tìm em nảy giờ đấy Nguyên.
-Thân quen gì mà anh với em, xưng hô cho đàng hoàng đi.
Câu trả lời lạnh như băng của Nguyên làm cho Hoàng phải sững người. Phớt lờ những câu nói triền miên của Hoàng. Nguyên nói:
- Xì, thật phiền phức. nếu thế, chúng ta chia tay đi.
Bỏ đi ... bỏ đi tất cả. Nguyên bỏ mặc sự thắc mắc... những suy nghĩ... những lời nói của mọi người về cô ấy bây giờ. Cô chỉ quan tâm rằng mình đang sống thật với bản thân.
- Cảm ơn cậu, Aki.
- Tớ không nghĩ mình đã giúp được gì cho cậu.
Không biết vì sao, nhưng có lẻ hôm nay nhà ăn làm Hamboger hơi cay nên trông má Aki có phần hơi ửng đỏ. Nguyên kể cho Aki nghe về những ngày nghỉ hè. tạ lỗi vì đã không về thăm gia đình sớm hơn. Cô nhổ cỏ và lau chùi mộ của mọi người, dựng lại căn nhà nhỏ khi xưa, trồng cây cho khu vườn của ông,... chẳng hiểu vì sao nhưng có lẽ Nguyên cảm thấy thoải mái khi tâm sự cùng Aki, kể cho Aki nghe về quá khứ của mình mà không chút mặt cảm, tự ti. Cô bảo mình thay đổi màu tóc để mãi nhớ về ngọn lửa định mệnh ấy, còn về... từ khi mồ côi cô đã phải sống đơn độc mã giữa cái xã hội xa hoa mà chẳng một ai bên cạnh, thế nên từ nhỏ cô đã tỏ ra thờ ơ và lạnh nhạt với mọi thứ. Nguyên không quan tâm đến cái gọi là quyền lực, tình yêu hay tiền bạc. Cô chỉ yêu cầu được sống và được chết như một người bình thường. Bình thường... bình thường đủ để cô có thể là chính mình.
Aki không nói nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Nguyên và lắng nghe. Anh mặc cho tiết học đã bắt đầu. Có lẽ Nguyên nên cảm ơn Aki thêm lần nữa vì ngày hôm nay.
"Rầm" cánh cửa ở sân thượng mở ra.
-Nguyên, em còn đang làm gì ở đây thế?
- Nguyên, sao giờ này câu còn chưa vào lớp?Hai câu hỏi này quá kì lạ đối với một lớp trưởng như Nguyên _ Tại sao thế? Aki và Hoàng đã chạy như điên để tìm cô ấy sau khi biết nguyên từ bỏ chức lớp trưởng ... và đặc biệt cô đã trốn học cả buổi sáng.
nhưng điều làm họ quan tâm nhất bây giờ là câu trả lời mà là ... ngoại hình của Nguyên. Khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng lẫn với mái tóc ngắn hung đỏ... đỏ như ngọn lửa. Cô tựa mình vào lan cang và không quan tâm đến câu hỏi hay sự thắc mắc hiện rõ trên khuôn mặt họ.
- Nè, hai cậu làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?
- Tụi tớ ... -Aki ấp úng.
- Bạn anh tìm em nảy giờ đấy Nguyên.
-Thân quen gì mà anh với em, xưng hô cho đàng hoàng đi.
Câu trả lời lạnh như băng của Nguyên làm cho Hoàng phải sững người. Phớt lờ những câu nói triền miên của Hoàng. Nguyên nói:
- Xì, thật phiền phức. nếu thế, chúng ta chia tay đi.
Bỏ đi ... bỏ đi tất cả. Nguyên bỏ mặc sự thắc mắc... những suy nghĩ... những lời nói của mọi người về cô ấy bây giờ. Cô chỉ quan tâm rằng mình đang sống thật với bản thân.
- Cảm ơn cậu, Aki.
- Tớ không nghĩ mình đã giúp được gì cho cậu.
Không biết vì sao, nhưng có lẻ hôm nay nhà ăn làm Hamboger hơi cay nên trông má Aki có phần hơi ửng đỏ. Nguyên kể cho Aki nghe về những ngày nghỉ hè. tạ lỗi vì đã không về thăm gia đình sớm hơn. Cô nhổ cỏ và lau chùi mộ của mọi người, dựng lại căn nhà nhỏ khi xưa, trồng cây cho khu vườn của ông,... chẳng hiểu vì sao nhưng có lẽ Nguyên cảm thấy thoải mái khi tâm sự cùng Aki, kể cho Aki nghe về quá khứ của mình mà không chút mặt cảm, tự ti. Cô bảo mình thay đổi màu tóc để mãi nhớ về ngọn lửa định mệnh ấy, còn về... từ khi mồ côi cô đã phải sống đơn độc mã giữa cái xã hội xa hoa mà chẳng một ai bên cạnh, thế nên từ nhỏ cô đã tỏ ra thờ ơ và lạnh nhạt với mọi thứ. Nguyên không quan tâm đến cái gọi là quyền lực, tình yêu hay tiền bạc. Cô chỉ yêu cầu được sống và được chết như một người bình thường. Bình thường... bình thường đủ để cô có thể là chính mình.
Aki không nói nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Nguyên và lắng nghe. Anh mặc cho tiết học đã bắt đầu. Có lẽ Nguyên nên cảm ơn Aki thêm lần nữa vì ngày hôm nay.