Triệu Lỗi vốn là người ít nói, bình thường nghĩ tới chuyện gì là đều lẳng lặng làm trước nói sau, nếu muốn cho người khác biết tin gì đó thì anh cũng sẽ trình bày hết sức gãy gọn, không dài dòng.
Yêu cầu anh mô tả chi tiết quá trình thủ dâm của mình quả thực là thiên phương dạ đàm.
Bình thường đều là tôi ra lệnh sau đó anh chấp hành làm theo, mà anh cũng nói tôi biết liệu anh có làm được hay không và mức độ hoàn thành đến đâu.
() Chuyện lạ hiếm gặp
Tôi thích sự im lặng của anh mỗi khi gặp phải một mệnh lệnh tục tĩu, như thể tôi có thể thấy anh đang nghiến răng mà làm theo yêu cầu nhưng lại không thể nói bất cứ điều gì vì xấu hổ; tôi thích việc anh thở hổn hển không kiểm soát, cùng với câu trả lời trầm thấp khàn khàn khi lý trí anh đã bị đánh nát, như thể đôi mắt kinh hoàng của anh đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy.
Đến cuối cùng, tôi còn cố ý bật loa ngoài lên rồi báo cho Triệu Lỗi, để cảm giác thẹn thùng trong anh càng tăng lên.
Anh lúc này đã hoàn toàn không tài nào kiểm soát hơi thở của mình, âm thanh ‘ha ha’ gợi cảm xuyên thấu qua loa điện thoại, quanh quẩn trong nhà vệ sinh rộng rãi, sạch sẽ của khu VIP trong bệnh viện.
Một tiếng rên nặng nề vang lên, tôi liếm môi hỏi anh: “Vừa bắn đấy à? Bắn bao nhiêu thế?”
Nếu tôi không chủ động đòi hỏi, Triệu Lỗi sẽ giữ vững nhịp sống cấm dục, ngay cả thủ dâm cũng gần như là không có.
Lần này chắc anh cũng tích phải nửa tháng rồi, khẳng định sẽ bắn ra không ít.
Trong loa truyền đến tiếng thở dốc dần dần hồi phục, Triệu Lỗi lúc này mới đáp lại: “Bắn, phần bụng và ngực đều bị bắn không ít.”
Tôi tăng tốc độ trong tay lên, tiếp tục ra lệnh cho anh bằng giọng nói đều đều hết mức có thể: “Dùng ngón giữa thoa đều tinh dịch trên cơ ngực lên hai đầu v, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại, kéo hai cái đầu v của anh dài ra.”
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy Triệu Lỗi ngâm nga một tiếng rên, có lẽ là vì cái yêu cầu dâm hèn này khiến anh càng hưng phấn hơn.
Chúng tôi duy trì nhịp điệu này cho đến khi pin điện thoại của tôi báo hết pin.
Đến lúc đó thì cuộc ân ái qua điện thoại kéo dài gần một tiếng đồng hồ mới vội vàng kết thúc.
Mặc dù tôi vẫn chưa thỏa mãn nhưng Triệu Lỗi đã không chịu nổi rồi.
Nãy giờ anh đã bắn ít nhất ba phát.
Lần cuối cùng tôi còn để anh dùng dao quân đội Thụy Sĩ tự cắm mình đấy.
Đợi đến lúc tôi sửa sang lại quần áo hoàn chỉnh rồi rời khỏi buồng vệ sinh thì đã là gần ba giờ sáng rồi.
Không ngờ lúc này lại có một nam thanh niên đứng ở cửa nhà vệ sinh, mặc áo bệnh viện cầm trên tay một lọ nước muối sinh lý, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan, lẳng lặng đứng ở nơi đó, kèm theo đó là ánh sáng lờ mờ của hành làng khiến cho khung nền lại càng thêm âm u, đáng sợ.
Cho dù có là tôi thì vừa nhìn cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Chắc là bệnh nhân đi tiểu đêm, nghe được ‘tiết mục đêm khuya’ của tôi với Triệu Lỗi nên bị dọa cho sợ rồi.
Tôi đã tích lũy được cái bản mặt dày của cả hai đời rồi nên một chút mất tự nhiên cũng chẳng có, vừa chậm rì rì tới bồn rửa tay mở vòi nước vừa mỉm cười lịch sự với cậu ta, sau đó coi như không có chuyện gì, tay đút túi quần lách người ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc hai người chạm vào nhau, tôi còn huýt sáo với cậu chàng một cái.
Người nọ chắc là bị sự vô liêm sỉ của tôi dọa sợ lắm, một mực cứng người không nhúc nhích, chỉ là lúc tôi ra ngoài thì hung hăng lườm tôi một cái mà thôi.
Cái ánh mắt kia là như thế nào? Qua đôi kính cận của cậu chàng, tôi dường như có thể cảm nhận được những cảm xúc sâu lắng và mạnh mẽ nhưng không thể giải thích được —— là vì cái gì? Không phải chỉ làm tình trên điện thoại thôi sao? Chẳng nhẽ lại chưa thấy qua bao giờ à?
.
Lúc về Bắc Kinh thì trời đã vào hè rồi.
Triệu Lỗi lái xe tới đón tôi ở sân bay rồi đưa về công ty.
Khó có ngày mà thời tiết Bắc Kinh lại đẹp như này, gió nhỏ không bụi, ánh nắng rực rỡ.
Một thời gian không gặp, anh thế mà còn đeo kính râm nghêu ngao khắp nơi.
Nếu không phải là còn có một chuyện cần xử lý thì tôi đã thật sự đè anh ra xe làm rồi.
Anh hai về sớm hơn tôi ba ngày vì bận rộn hơn.
Lúc tôi đến trước phòng làm việc của anh để báo danh thì lại trùng hợp gặp được anh của Phương Thục Nhã, Phương Quân Lương.
Vị thủ lĩnh trẻ tuổi của Phương thị cũng đã từng tạm thời thoát khỏi lịch trình bận rộn để thay mặt nhà họ Phương bay về quê thăm ông nội tôi.
Lúc này thủ đô đang có nhiều biến chuyển phức tạp, anh ta tự mình tới văn phòng gặp anh hai, hẳn không phải là chuyện vặt vãnh gì.
Anh hai thấy tôi tới thì mừng lắm.
Anh là vì biết rõ hôm nay tôi sẽ đến Bắc Kinh nên mới hẹn Phương Quân Lương tới giờ này.
Hai nhân vật chủ chốt này bình thường nhất định sẽ không tiến vào nơi làm việc của đối phương đâu.
Phương Quân Lương thấy tôi vào cửa thì đứng lên gật đầu với tôi, nói: “Hôm nay anh trùng hợp đi ngang qua nên tính đến đây đợi Thục Nhã tan làm luôn.”
Bình thường chúng tôi cũng khá thân quen, nhưng hôm nay anh ta khách sáo như vậy, tức là đang ám chỉ với tôi —— lần này anh ta tới đây, trong mắt người ngoài thì chỉ là để đến đón em gái tan làm mà thôi.
Dù người có hiểu biết ít nhiều cũng có thể đoán được mục đích chuyến đi của anh ta không hề đơn giản nhưng những đoạn cắt cảnh cần thiết thì vẫn không thể thiếu.
Tôi thức thời chủ động bắt tay với anh ta, cũng khen hai câu Phương Thục Nhã làm việc rất xuất sắc, sau đó khóa cửa lại, cùng hai người ngồi xuống bắt đầu nói chuyện chính sự.
Xét về tổng thể, Phương thị và anh em chúng tôi đều là cùng hội cùng thuyền.
Tuy cùng chung lợi ích nhưng cũng không có nghĩa là ông tôi ngã xuống, họ sẽ không nghĩ đến việc thay đổi tình trạng hợp tác hiện tại, chưa nói đến việc độc chiếm, ít nhất cũng là phải để lợi ích nghiêng về phía mình.
Chuyến viếng thăm long trọng này của Phương Quân Lương là để bày tỏ lòng thành kính và xua tan những lo lắng của anh hai tôi và tôi vào thời điểm đầy sóng gió này.
Anh ta thẳng thắn nhưng cũng uyển chuyển mà nói rằng kinh doanh chỉ là một đường ra dự bị của nhà họ Phương.
Người làm quan mà nắm trong tay quá nhiều lợi ích buôn bán chưa chắc đã là việc tốt.
Vậy nên hiện tại họ rất hài lòng với việc ẩn sau màn như này, mà để anh hai cùng tôi ở ngoài sáng làm việc thì cũng khá là yên tâm, cho nên mong chúng tôi không cần phải nghi kỵ cái gì cả.
Đương nhiên lời nói miệng không cách nào tin được, vậy nên anh ta còn mang theo ít dự án do Phương thị tài trợ (các sản nghiệp/các mối quan hệ) để đảm bảo sự ổn định lợi ích của cả hai bên ở mức độ khách quan nhất có thể.
Hai anh em chúng tôi đều biết rõ dệt hoa trên gấm thì dễ, mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó.
Từ ngày ông ngã xuống, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bao người đã từng là anh em bạn bè bỗng chốc biến thành kẻ địch, lúc nào cũng sẵn sàng nhào lên cắn lên tảng thịt.
Dù chúng tôi không thể dựa vào lời nói của Phương Quân Lương mà đặt trọn niềm tin vào Phương Thị thì hiện tại cũng thực sự rất yên tâm.
Gặp Phương Quân Lương lần này không có khả năng đàm phán ổn thỏa toàn bộ điều khoản, nòng cốt của đoàn đội đôi bên còn cần phải tiếp tục bàn bạc, nhưng xu hướng hợp tác trong tương lai thì đã chốt rồi cho nên mọi người liền giải tán.
Sau khi Phương Quân Lương đã đi, anh hai bảo tôi ở lại để bàn bạc chi tiết về một số điều chỉnh lớn của công ty trong tương lai.
Trong đó, ảnh hưởng nhất là việc dời trụ sở chính của công ty từ Bắc Kinh đến Thành phố G, quê hương của chúng tôi.
Lý do rất đơn giản, giờ chỉ có ông ngoại chống đỡ ở thủ đô, chưa kể từ ngày ông nội ngã xuống phải hồi hương thì đã là một cây làm chẳng nên non rồi, đối với đám cháu ngoại (tức là tôi và anh hai) thì sức bảo hộ cũng tự nhiên giảm bớt.
Dù sao thì ông cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, về lâu về dài chúng tôi không thể chỉ dựa vào một mình ông được.
Tôi đương nhiên hiểu những chuyện này, lúc ở quê cũng đã đồng ý với anh rồi.
Hai anh em không có ý kiến trái chiều, làm việc từng bước đều nhất trí nên chỉ trong chốc lát đã phân công việc xong.
Vừa vặn hai người ai cũng nghiện thuốc là nên họp xong là ra hành lang hút thuốc luôn.
Trong màn sương mù, anh hai giả vờ vô tình nhắc đến Triệu Lỗi, hỏi tôi có định đưa anh đến thành phố G cùng không, rồi nhẹ nhàng đề nghị rằng nếu Triệu Lỗi không muốn cùng tôi chuyển đi thì cứ nhân cơ hội này mà giải tán.
.Tối hôm đó tôi về đến nhà là giờ, đây là tôi đã cố gắng rút ngắn lịch trình lắm rồi.
Lúc vào cửa phát hiện phòng khách không bật đèn, trong lòng tôi bèn thấy lạ.
Rõ ràng là tôi đã nói với Triệu Lỗi đêm nay về sẽ lăn giường rồi, như thế nào mà giờ người lại không có ở đây.
Tôi đi lên lầu hai.
Cửa phòng ngủ được đóng chặt, tôi nghĩ có thể do anh ngủ sớm nên mở nhẹ cửa.
Triệu Lỗi quả thật ở trên giường nhưng không phải đang ngủ.
Anh trần truồng, hai chân mở rộng, quỳ trên nệm, hướng về phía cửa.
Anh đang tự mình mở rộng, thấy tôi vào cũng không hề dừng tay mà lại càng hếch mông lên để tôi xem rõ hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước đến chiếc giường ấm áp, cởi cà vạt rồi trèo lên giường quỳ giữa hai chân anh, duỗi thẳng một đầu gối chạm vào lỗ đít và những ngón tay đang ra vào của anh, mặc kệ chuyện dịch bôi trơn sẽ làm bẩn quần.
Ngón tay của Triệu Lỗi chạm vào đầu gối tôi thì lập tức rút lại, thay vào đó, anh dùng cửa động cọ lên đầu gối tôi.
Vải quân Tây thô ráp ma sát lên phần thịt non của anh hẳn thoải mái lắm.
Tôi nhìn xuống gương mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh và hỏi: “nng tới mức này? Nhớ tôi đến vậy cơ à?”
Anh nghe vậy thì ngửa cổ lên không trả lời, chỉ nắm lấy một tay của tôi đặt lên người anh, khàn giọng nói: “Sờ tôi đi.”
Đối mặt với một lời mời như vậy, làm sao tôi có thể kiềm chế đây? Vác súng ra trận thôi!
Lúc Triệu Lỗi tắm rửa xong xuôi, tôi mới nhắc tới chuyện dời trụ sở chính cho anh.
Anh ngừng lấy khăn lau đầu, nhìn thẳng vào tôi, hồi lâu sau anh mới mở miệng hỏi tôi: “Cậu có muốn tôi đi theo không?”
Rõ ràng tôi hỏi anh có muốn đi không, sao tự dưng lại thành anh hỏi tôi có để anh đi không thế? Tôi mất hứng hỏi ngược lại: “Không muốn anh đi theo thì tôi hỏi anh làm cái gì?”
Triệu Lỗi nghe được câu hỏi của tôi, như thở phào nhẹ nhõm, cười với tôi, đáp: “Công ty vốn đã triển khai trên toàn quốc, trụ sở chính ở đâu thì cũng như nhau cả, không nhất thiết là phải ở thủ đô.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, tôi vỗ nhẹ vào mông anh một cách tán thành, kéo anh xuống giường, vòng tay ôm anh chuẩn bị ngủ, cũng nhắc nhở anh ngày mai nhớ bảo Xảo Lộc tới tìm tôi.
Lúc Xảo Lộc tới tìm tôi, ánh mắt cậu ta có chút kỳ quái —— chẳng lẽ bình thường bị tôi tra tấn nhiều quá nên giờ có tài tiên tri rồi à?
Khi biết tôi định nhờ cậu ta giúp Triệu Lôi chuyển đại bản doanh từ Bắc Kinh về thành phố G, cả người cậu ta như ngã quỵ.
Cũng khó trách, thủ đô vốn là nơi hội tụ của bốn ngân hàng lớn nhất trong nước: Công – Nông – Trung – Kiến (Ngân hàng Công thương, Ngân hàng Nông nghiệp, Ngân hàng Trung Quốc, và Ngân hàng xây dựng); cậu ta mới vừa dốc sức giúp Triệu Lỗi liên lạc họ, giờ muốn lui đi thì quả thực rất ‘khó xử’.
Tôi đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu ta: “Nhân tài lúc nào cũng bận rộn, có cậu làm tôi thật sự rất yên tâm,” Ngẫm lại, tạm thời có kế hoạch, thế là tôi bèn nịnh nọt cậu ta, “Không thì cậu cũng không cần phải theo tôi với Triệu Lỗi làm gì, thu xếp xong cho Triệu Lỗi bên kia, chúng tôi sẽ về Bắc Kinh, sau này coi như là chúng tôi sẽ thường trú ở Bắc Kinh luôn, như vậy thì cả hai nơi đều có thể hô ứng.” (Chém, chém rất nhiều, chém xong cũng vẫn không hiểu đang chém gì =))))).