Hai ngày sau đó, Phó Dục Ninh và Dương Dương khi đến nhà ăn đều cố ý tránh giờ cơm. Không biết ông trời thương cho cô da mặt mỏng hay sao mà hai ngày này đều không gặp được Cố Trường An. Dương Dương đã sớm để ý thấy ánh mắt Phó Dục Ninh có vẻ ngại ngùng tránh né, không nhịn được bèn trêu ghẹo cô: “Không cần thấp thỏm, hai ngày nay Cố sư huynh theo viện sĩ(1) Tống đi họp ở vùng khác rồi, không có ở trong viện đâu.”
(1) Viện sĩ là danh hiệu học thuật cao nhất của viện khoa học Trung Quốc.
Phó Dục Ninh thở dài một hơi, hờn dỗi nhìn cô bạn thân mình: “Sao cậu không nói sớm với mình?”
“Mình cũng đâu ngờ cậu hồi hộp đến vậy.” – Dương Dương cười, chống cằm nhìn cô. “Quả nhiên Chu Bân nói không sai, cậu là cô nàng vừa nhìn đã biết chưa từng yêu đương gì cả.”
“Chưa từng yêu đương thì đã sao chứ?” – Phó Dục Ninh trợn trừng mắt lườm bạn.
“Thì da mặt mỏng chứ sao.”
Nói xong câu này, Dương Dương vội vàng bỏ chạy, Phó Dục Ninh giận đến mức muốn đánh bạn mình nhưng lại không bắt được người. Thật là điên tiết với cô bạn thân này, nói gì không nói lại nói cô thích ăn thịt. Giờ cô chỉ mong đám cưới của cô nàng mau chóng kết thúc để nhanh chóng chạy về Tây Ninh thôi.
Một tuần sau, đám cưới của Dương Dương và Chu Bân chính thức cử hành. Lễ cưới của hai người được tổ chức tại hội trường của Viện nghiên cứu. Nói là hội trường chứ thật ra cũng chỉ là một phòng học lớn có bậc thang, ước chừng có thể chứa được khoảng một trăm người. May mà hai người họ cũng không tổ chức hoành tráng, chỉ mời bạn học trong viện và đồng nghiệp đến góp vui.
Trước đám cưới ba ngày, Phó Dục Ninh đi theo Dương Dương và mấy cô lính nữ đến xem hội trường trang trí ra sao. Sau khi xem xong, mấy cô gái đóng cửa phòng lại, nghiên cứu trang điểm cho cô dâu mới. Mọi người trong nhóm đa phần đều chưa kết hôn, có một cô từng thấy chị dâu mình trong đám cưới ở nhà liền rập khuôn theo tô vẽ cho Dương Dương y hệt chị dâu mình trước đây, mọi người xem thành quả suýt cười đến đứt hơi. Các cô vì kiêng dè Dương Dương là chị dâu nên không dám cười quá mức, chỉ có Phó Dục Ninh thì chẳng màng chuyện đó, cười đến đau cả bụng.
Dương Dương tức tối đè Phó Dục Ninh ra, bảo mấy cô kia vẽ mặt cho cô, Phó Dục Ninh dù xin tha thứ thế nào cũng không được. Sau khi vẽ xong, Dương Dương vừa nhìn cũng không nhịn được cười phá lên. Môi tô đỏ cũng tạm chấp nhận đi, hai bên gò má đánh má hồng dày thật dày, nói dễ nghe thì giống như táo Phú Sĩ, nói khó nghe một chút thì quả thật là…
Phó Dục Ninh xấu hổ chết đi được, khuôn mặt đỏ hoe, đuổi theo đánh cô bạn này. Mấy cô gái bên cạnh thấy hai quả táo nô đùa bấy giờ cười thật sảng khoái. Cách đó không xa, lính gác nghe thấy trong hội trường truyền ra tiếng cười đùa thì tò mò muốn xem mấy cô nàng đang làm gì. Lòng đương bồn chồn chợt một người sải bước đi đến, anh lính gác ấy lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào.
Cố Trường An chào đáp lễ, anh đến bổ sung thủ tục sử dụng hội trường giúp Chu Bân, thằng nhóc này gần đây vừa làm thí nghiệm vừa chuẩn bị hôn lễ, bận đến mức người gầy xọp đi. Anh là đàn anh cùng ngành có thể giúp được phần nào hay phần đó.
Đương nhiên Cố Trường An cũng nghe thấy tiếng cười đùa trong hội trường, anh hỏi lính gác: “Ai đang ở bên trong vậy?”
Anh lính gác đáp: “Là chị dâu Dương Dương và mấy cô bên đại đội thông tin.”
Cố Trường An gật đầu, nhắc đến Dương Dương khiến anh không khỏi nhớ đến Phó Dục Ninh. Trước khi đến đây, anh còn nghe Chu Bân nhắc chỉ vì đĩa sườn kho tàu của anh mà mấy ngày nay cô chẳng dám ăn thịt ở nhà ăn nữa. Thật ra thì ngay sau đó anh cũng có băn khoăn, không biết mình làm như vậy có ổn hay không. Một khi nghĩ lại, trong đầu luôn nhớ đến dáng vẻ lúc cô trợn tròn mắt nhìn đĩa sườn kho tàu, muốn ăn lại không dám ăn. Khóe miệng anh khẽ gợn lên nét cười.
Anh đi nhanh vài bước, chuẩn bị lên lầu gặp chủ nhiệm Phạm quản lý hội trường. Đúng lúc ấy thì cửa hội trường mở ra vang ầm ầm. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy anh liền sửng sốt.
Cố Trường An cũng thoáng giật mình, một lúc lâu mới nhìn ra cô gái này là Phó Dục Ninh.
“Mặt của em…” Anh nhìn cô, có chút chần chừ.
Phó Dục Ninh bị anh nhắc vậy mới muộn màng nhận ra, vội vàng đưa hai tay che kín mặt: “Anh đừng nhìn mà.”
Giọng cô mang theo tiếng thổn thức. Nhìn thấy người khác xấu hổ, Cố Trường An cũng mất tự nhiên, anh hắng giọng nói: “Anh không nhìn đâu.”
Lời vừa thốt ra, Cố Trường An liền hối hận. Quả nhiên cô nàng Phó Dục Ninh lập tức giậm chân, nắm chặt hai tay, xấu hổ lườm anh rồi lập tức bỏ chạy về phía nhà vệ sinh. Cố Trường An đứng tại chổ, có chút khó xử. Anh nghe thấy hội trường phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại, mấy cái đầu thập thò nhìn lén lập tức rụt trở vào. Anh khẽ thở dài rồi cất bước theo cô.
Trong nhà vệ sinh, Phó Dục Ninh ra sức rửa mặt mình. Cũng không biết mấy cô kia vẽ mặt cô thế nào mà chà đỏ cả mặt mới rửa sạch được, rửa xong đau đến mức như tróc da. Sau khi xác định đã rửa sạch hết phấn son, cô mới nhẹ nhõm đi ra ngoài, lại không ngờ vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Cố Trường An đứng đấy, dáng vóc một mét tám giống như thần giữ cửa.
Phó Dục Ninh giật cả mình, tim đập thình thịch. May mà lúc này, cô đã bình tĩnh, biết thân phận người trước mặt liền nhỏ giọng chào hỏi anh: “Cố sư huynh, sao anh ở đây?”
Cố Trường An nhìn cô, có lẽ quá nôn nóng rửa mặt cho sạch do đó áo cô bị thấm ướt hơn phân nửa, tóc buộc đuôi ngựa cũng rơi ra khá nhiều, phần lớn tóc rơi xuống đều dính nước, bết vào mặt. Lúc này gương mặt vẫn đỏ ửng, không phải vì trang điểm mà là do kỳ cọ quá mạnh. Dường như biết dáng vẻ mình hiện tại cực kỳ nhếch nhác, cô lùi về phía sau.
Cố Trường An nhìn cô mỉm cười, đưa ra một chiếc khăn tay: “Lau đi.”
Phó Dục Ninh kinh ngạc nhìn anh, rồi nhanh chóng cúi đầu, không dám nhận. Thấy thế Cố Trường An liền nói: “Khăn sạch, anh chưa dùng đến đâu.”
Không phải cô… ngại ngùng chuyện này. Phó Dục Ninh lại nghĩ đến đĩa sườn kho kia, cô nghĩ người đàn ông này sao luôn bất ngờ làm ra chuyện khiến cô lúng túng thế nhỉ? Hơn nữa trông còn rất chân thành nghiêm túc, cũng không phải là cố ý.
Từ chối thì sẽ khiến anh khó xử, nhận thì trong lòng cô lại luống cuống. Cô rối rắm giữa khiến anh khó xử và khiến mình xấu hổ, cuối cùng Phó Dục Ninh lựa chọn cái sau.
“Cảm ơn.”
Tiếng nói của cô nhỏ như muỗi vo ve, sau khi nhận lấy khăn tay liền nhanh chóng lau nước trên mặt. Chắc hẳn chà rửa quá mạnh nên lúc chạm vào mặt hơi đau. Cố Trường An để ý thấy mày cô khẽ cau lại, hai mặt tựa như bao phủ sương mù. Anh định bảo cô nhẹ tay một chút, nhưng lời nói đến miệng lại trở thành: “Cũng đâu phải em là cô dâu, sao lại vẽ mặt đỏ chót thế kia?”
Nhớ đến chuyện này, Phó Dục Ninh tức tối nói: “Còn không phải trách Dương Dương sao…” Cô dẩu môi, không nói tiếp nữa.
Cố Trường An cũng nghe rõ, đơn giản là mấy cô gái đùa giỡn với nhau thôi. Nghĩ vậy anh liền cười, Phó Dục Ninh tinh mắt nhìn thấy, cho rằng anh đang cười cô, gương mặt nóng bừng lên, động tác liền nhanh hơn, mới lau hai ba cái đã xong.
“Trả lại anh này.”
Cô trả khăn tay lại cho Cố Trường An, giọng cáu gắt thấy rõ. Sau đó lại cảm thấy không ổn, vì khăn anh đưa cho cô rất sạch sẽ, cô dùng xong nên giặt rồi trả lại anh mới đúng. Thế không phải khách sáo mà là lễ phép.
Nhưng Cố Trường An lại không định nói về chuyện lễ phép với cô, anh chỉ cảm thấy da mặt cô gái này quả thật là rất mỏng. Bị mình nhìn thôi đã suýt khóc, anh còn dám nói câu nào nữa chứ. Nhét khăn tay vào túi, hai người chẳng ai nói với ai câu nào, trước sau trở về đại sảnh hội trường.
“Cảm ơn anh, Cố sư huynh.” – Phó Dục Ninh bình tĩnh lại, có chút áy náy trước mặt Cố Trường An.
“Khách sáo rồi.” – Cố Trường An bình thản nói – “Về đi thôi, họ còn đang chờ em.”
Phó Dục Ninh đáp ừ, cố gượng cười rồi quay người bước thật nhanh chẳng dám quay đầu lại, giống như đang chạy trốn anh vậy. Cố Trường An khẽ cau mày, anh làm cô sợ đến thế ư? Tuy nhiên nghe thấy tiếng vui đùa truyền đến từ hội trường, anh lại cười ôn hòa. Thôi, con gái mà.
Đêm đó tắm rửa xong lúc sắp ngủ, Dương Dương đến tìm cô. Phó Dục Ninh không muốn mở cửa cho bạn mình lắm, bởi vì cô biết cô nàng kia muốn hỏi gì.
Quả nhiên vừa vào phòng Dương Dương liền nhìn cô cười mờ ám. Phó Dục Ninh bị cô nàng nhìn có chút chột dạ, cầm gối đuổi: “Về phòng cậu ngủ đi.”
“Đừng cáu mà Ninh Ninh.” – Dương Dương tùy cơ ứng biến – “Mình biết cậu và Cố sư huynh không có gì.”
“Vậy cậu còn cười?” – Phó Dục Ninh giả bộ tức giận nạt cô bạn mình.
“Được rồi, mình không cười, không cười nữa.” – Dương Dương nói xong nhìn Phó Dục Ninh vài lần, lại không nhịn được cười phá lên – “Ôi, không được, mình không nhịn được. Cậu không biết dáng vẻ lúc cậu gọi Cố sư huynh đừng nhìn mà quả thật giống như cô vợ trẻ ấm ức vậy đó.”
“Còn không phải tại cậu à!”. – Phó Dục Ninh giận đến mức cù cô ấy.
Dương Dương sợ nhất trò này, thở hổn hển vội vàng xin tha. Vất vả lắm mới yên tĩnh lại, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn nhau không nhịn được đều bật cười.
Đêm đó Dương Dương ngủ chung với cô. Lúc tắt đèn, có nói với Phó Dục Ninh : “Ninh Ninh, thật ra thì mình thấy cậu và Cố sư huynh rất xứng đôi đấy.”
“Đừng nói vậy.” – Cách lớp chăn, Phó Dục Ninh khẽ đá Dương Dương.
“Sao lại nói bậy chứ hả? Dù sao hai người bọn cậu một người chưa cưới một người chưa gả mà?” – Dương Dương không phục, cô nàng càng lúc càng thấy Cố Trường An rất xứng đôi với Phó Dục Ninh – “Mình nói cậu nghe, con người Cố sư huynh điều kiện mọi mặt đểu rất tốt. Tướng mạo thì rõ như ban ngày không cần nói nhiều. Năng lực thì thành tích cao, học trò của giáo sư viện sĩ Dương, nghe nói sang năm đến Đại học Khoa học kỹ thuật dạy thế đấy, với trình độ anh ấy thì làm phó giáo sư tuyệt đối không nói chơi. Gia đình thì nghe nói cha mẹ đều không còn, trên đời chỉ có hai người anh trai đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội.”
Cô ghé vào tai Phó Dục Ninh nhỏ giọng nói: “Đều là đánh giặc, trên người có chiến công. Còn nữa, tác phong con người anh ấy lại tốt, ngoài chuyện công việc hiếm khi thấy anh ấy qua lại với phụ nữ. Nếu buộc phải nói có điểm không tốt thì là anh ấy lớn hơn cậu chín tuổi, có vẻ hơi già.”
Phó Dục Ninh vốn nghe đến sắp ngủ gục, nghe thấy câu nói sau cùng cũng tỉnh táo cười: “Tuổi tác ở đàn ông không có rõ ràng như vậy chứ? Hơn nữa, người ta là chín chắn thận trọng, không phải già đâu.”
“Đúng, đúng, đúng, mình cũng là ý này, là diễn đạt không đúng rồi.” – Dương Dương cũng vui vẻ - “Nghe cậu nói như vậy, không phải là cũng có ý đó với Cố sư huynh đấy hả?”
Phó Dục Ninh đỏ mặt, không trả lời.
Dương Dương không kiên nhẫn huých cô: “Nói đi, rốt cuộc cậu có vừa ý Cố sư huynh chút nào không vậy?”
Phó Dục Ninh không nhịn được thở dài, vô cùng nghiêm túc trả lời Dương Dương: “Đâu đến phiên mình không vừa ý anh ấy. Nghĩ thử đi, sao Cố sư huynh sắp ba mươi tuổi rồi vẫn còn chưa kết hôn, người xuất sắc giống như anh ấy ắt hẳn không thiếu người theo đuổi đúng không? Kéo dài đến hiện tại có mấy người phụ nữ lọt vào mắt anh ấy đâu. Mình lại không phải ba đầu sáu tay, làm sao có thể là người anh ấy vừa ý cơ chứ? Cho nên đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, ngủ đi.”
Dương Dương nghĩ ngợi, cảm thấy Phó Dục Ninh nói rất có lý. Dù trước giờ cô luôn miệng mồm lanh lợi, nhưng nghe cô bạn thân mình nói như vậy thì trong lòng có hơi bất mãn mà lại chẳng biết nói gì.
“Nếu thật mọc ba đầu sáu tay e rằng Cố sư huynh cũng không cần đâu. Vậy không phải là yêu quái sao?”
Dương Dương khe khẽ thì thầm, quay đầu đi ngủ, nhưng Phó Dục Ninh lại thao thức một hồi.
Hai ngày sau đó, Phó Dục Ninh và Dương Dương khi đến nhà ăn đều cố ý tránh giờ cơm. Không biết ông trời thương cho cô da mặt mỏng hay sao mà hai ngày này đều không gặp được Cố Trường An. Dương Dương đã sớm để ý thấy ánh mắt Phó Dục Ninh có vẻ ngại ngùng tránh né, không nhịn được bèn trêu ghẹo cô: “Không cần thấp thỏm, hai ngày nay Cố sư huynh theo viện sĩ() Tống đi họp ở vùng khác rồi, không có ở trong viện đâu.”
() Viện sĩ là danh hiệu học thuật cao nhất của viện khoa học Trung Quốc.
Phó Dục Ninh thở dài một hơi, hờn dỗi nhìn cô bạn thân mình: “Sao cậu không nói sớm với mình?”
“Mình cũng đâu ngờ cậu hồi hộp đến vậy.” – Dương Dương cười, chống cằm nhìn cô. “Quả nhiên Chu Bân nói không sai, cậu là cô nàng vừa nhìn đã biết chưa từng yêu đương gì cả.”
“Chưa từng yêu đương thì đã sao chứ?” – Phó Dục Ninh trợn trừng mắt lườm bạn.
“Thì da mặt mỏng chứ sao.”
Nói xong câu này, Dương Dương vội vàng bỏ chạy, Phó Dục Ninh giận đến mức muốn đánh bạn mình nhưng lại không bắt được người. Thật là điên tiết với cô bạn thân này, nói gì không nói lại nói cô thích ăn thịt. Giờ cô chỉ mong đám cưới của cô nàng mau chóng kết thúc để nhanh chóng chạy về Tây Ninh thôi.
Một tuần sau, đám cưới của Dương Dương và Chu Bân chính thức cử hành. Lễ cưới của hai người được tổ chức tại hội trường của Viện nghiên cứu. Nói là hội trường chứ thật ra cũng chỉ là một phòng học lớn có bậc thang, ước chừng có thể chứa được khoảng một trăm người. May mà hai người họ cũng không tổ chức hoành tráng, chỉ mời bạn học trong viện và đồng nghiệp đến góp vui.
Trước đám cưới ba ngày, Phó Dục Ninh đi theo Dương Dương và mấy cô lính nữ đến xem hội trường trang trí ra sao. Sau khi xem xong, mấy cô gái đóng cửa phòng lại, nghiên cứu trang điểm cho cô dâu mới. Mọi người trong nhóm đa phần đều chưa kết hôn, có một cô từng thấy chị dâu mình trong đám cưới ở nhà liền rập khuôn theo tô vẽ cho Dương Dương y hệt chị dâu mình trước đây, mọi người xem thành quả suýt cười đến đứt hơi. Các cô vì kiêng dè Dương Dương là chị dâu nên không dám cười quá mức, chỉ có Phó Dục Ninh thì chẳng màng chuyện đó, cười đến đau cả bụng.
Dương Dương tức tối đè Phó Dục Ninh ra, bảo mấy cô kia vẽ mặt cho cô, Phó Dục Ninh dù xin tha thứ thế nào cũng không được. Sau khi vẽ xong, Dương Dương vừa nhìn cũng không nhịn được cười phá lên. Môi tô đỏ cũng tạm chấp nhận đi, hai bên gò má đánh má hồng dày thật dày, nói dễ nghe thì giống như táo Phú Sĩ, nói khó nghe một chút thì quả thật là…
Phó Dục Ninh xấu hổ chết đi được, khuôn mặt đỏ hoe, đuổi theo đánh cô bạn này. Mấy cô gái bên cạnh thấy hai quả táo nô đùa bấy giờ cười thật sảng khoái. Cách đó không xa, lính gác nghe thấy trong hội trường truyền ra tiếng cười đùa thì tò mò muốn xem mấy cô nàng đang làm gì. Lòng đương bồn chồn chợt một người sải bước đi đến, anh lính gác ấy lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào.
Cố Trường An chào đáp lễ, anh đến bổ sung thủ tục sử dụng hội trường giúp Chu Bân, thằng nhóc này gần đây vừa làm thí nghiệm vừa chuẩn bị hôn lễ, bận đến mức người gầy xọp đi. Anh là đàn anh cùng ngành có thể giúp được phần nào hay phần đó.
Đương nhiên Cố Trường An cũng nghe thấy tiếng cười đùa trong hội trường, anh hỏi lính gác: “Ai đang ở bên trong vậy?”
Anh lính gác đáp: “Là chị dâu Dương Dương và mấy cô bên đại đội thông tin.”
Cố Trường An gật đầu, nhắc đến Dương Dương khiến anh không khỏi nhớ đến Phó Dục Ninh. Trước khi đến đây, anh còn nghe Chu Bân nhắc chỉ vì đĩa sườn kho tàu của anh mà mấy ngày nay cô chẳng dám ăn thịt ở nhà ăn nữa. Thật ra thì ngay sau đó anh cũng có băn khoăn, không biết mình làm như vậy có ổn hay không. Một khi nghĩ lại, trong đầu luôn nhớ đến dáng vẻ lúc cô trợn tròn mắt nhìn đĩa sườn kho tàu, muốn ăn lại không dám ăn. Khóe miệng anh khẽ gợn lên nét cười.
Anh đi nhanh vài bước, chuẩn bị lên lầu gặp chủ nhiệm Phạm quản lý hội trường. Đúng lúc ấy thì cửa hội trường mở ra vang ầm ầm. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy anh liền sửng sốt.
Cố Trường An cũng thoáng giật mình, một lúc lâu mới nhìn ra cô gái này là Phó Dục Ninh.
“Mặt của em…” Anh nhìn cô, có chút chần chừ.
Phó Dục Ninh bị anh nhắc vậy mới muộn màng nhận ra, vội vàng đưa hai tay che kín mặt: “Anh đừng nhìn mà.”
Giọng cô mang theo tiếng thổn thức. Nhìn thấy người khác xấu hổ, Cố Trường An cũng mất tự nhiên, anh hắng giọng nói: “Anh không nhìn đâu.”
Lời vừa thốt ra, Cố Trường An liền hối hận. Quả nhiên cô nàng Phó Dục Ninh lập tức giậm chân, nắm chặt hai tay, xấu hổ lườm anh rồi lập tức bỏ chạy về phía nhà vệ sinh. Cố Trường An đứng tại chổ, có chút khó xử. Anh nghe thấy hội trường phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại, mấy cái đầu thập thò nhìn lén lập tức rụt trở vào. Anh khẽ thở dài rồi cất bước theo cô.
Trong nhà vệ sinh, Phó Dục Ninh ra sức rửa mặt mình. Cũng không biết mấy cô kia vẽ mặt cô thế nào mà chà đỏ cả mặt mới rửa sạch được, rửa xong đau đến mức như tróc da. Sau khi xác định đã rửa sạch hết phấn son, cô mới nhẹ nhõm đi ra ngoài, lại không ngờ vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Cố Trường An đứng đấy, dáng vóc một mét tám giống như thần giữ cửa.
Phó Dục Ninh giật cả mình, tim đập thình thịch. May mà lúc này, cô đã bình tĩnh, biết thân phận người trước mặt liền nhỏ giọng chào hỏi anh: “Cố sư huynh, sao anh ở đây?”
Cố Trường An nhìn cô, có lẽ quá nôn nóng rửa mặt cho sạch do đó áo cô bị thấm ướt hơn phân nửa, tóc buộc đuôi ngựa cũng rơi ra khá nhiều, phần lớn tóc rơi xuống đều dính nước, bết vào mặt. Lúc này gương mặt vẫn đỏ ửng, không phải vì trang điểm mà là do kỳ cọ quá mạnh. Dường như biết dáng vẻ mình hiện tại cực kỳ nhếch nhác, cô lùi về phía sau.
Cố Trường An nhìn cô mỉm cười, đưa ra một chiếc khăn tay: “Lau đi.”
Phó Dục Ninh kinh ngạc nhìn anh, rồi nhanh chóng cúi đầu, không dám nhận. Thấy thế Cố Trường An liền nói: “Khăn sạch, anh chưa dùng đến đâu.”
Không phải cô… ngại ngùng chuyện này. Phó Dục Ninh lại nghĩ đến đĩa sườn kho kia, cô nghĩ người đàn ông này sao luôn bất ngờ làm ra chuyện khiến cô lúng túng thế nhỉ? Hơn nữa trông còn rất chân thành nghiêm túc, cũng không phải là cố ý.
Từ chối thì sẽ khiến anh khó xử, nhận thì trong lòng cô lại luống cuống. Cô rối rắm giữa khiến anh khó xử và khiến mình xấu hổ, cuối cùng Phó Dục Ninh lựa chọn cái sau.
“Cảm ơn.”bg-ssp-{height:px}
Tiếng nói của cô nhỏ như muỗi vo ve, sau khi nhận lấy khăn tay liền nhanh chóng lau nước trên mặt. Chắc hẳn chà rửa quá mạnh nên lúc chạm vào mặt hơi đau. Cố Trường An để ý thấy mày cô khẽ cau lại, hai mặt tựa như bao phủ sương mù. Anh định bảo cô nhẹ tay một chút, nhưng lời nói đến miệng lại trở thành: “Cũng đâu phải em là cô dâu, sao lại vẽ mặt đỏ chót thế kia?”
Nhớ đến chuyện này, Phó Dục Ninh tức tối nói: “Còn không phải trách Dương Dương sao…” Cô dẩu môi, không nói tiếp nữa.
Cố Trường An cũng nghe rõ, đơn giản là mấy cô gái đùa giỡn với nhau thôi. Nghĩ vậy anh liền cười, Phó Dục Ninh tinh mắt nhìn thấy, cho rằng anh đang cười cô, gương mặt nóng bừng lên, động tác liền nhanh hơn, mới lau hai ba cái đã xong.
“Trả lại anh này.”
Cô trả khăn tay lại cho Cố Trường An, giọng cáu gắt thấy rõ. Sau đó lại cảm thấy không ổn, vì khăn anh đưa cho cô rất sạch sẽ, cô dùng xong nên giặt rồi trả lại anh mới đúng. Thế không phải khách sáo mà là lễ phép.
Nhưng Cố Trường An lại không định nói về chuyện lễ phép với cô, anh chỉ cảm thấy da mặt cô gái này quả thật là rất mỏng. Bị mình nhìn thôi đã suýt khóc, anh còn dám nói câu nào nữa chứ. Nhét khăn tay vào túi, hai người chẳng ai nói với ai câu nào, trước sau trở về đại sảnh hội trường.
“Cảm ơn anh, Cố sư huynh.” – Phó Dục Ninh bình tĩnh lại, có chút áy náy trước mặt Cố Trường An.
“Khách sáo rồi.” – Cố Trường An bình thản nói – “Về đi thôi, họ còn đang chờ em.”
Phó Dục Ninh đáp ừ, cố gượng cười rồi quay người bước thật nhanh chẳng dám quay đầu lại, giống như đang chạy trốn anh vậy. Cố Trường An khẽ cau mày, anh làm cô sợ đến thế ư? Tuy nhiên nghe thấy tiếng vui đùa truyền đến từ hội trường, anh lại cười ôn hòa. Thôi, con gái mà.
Đêm đó tắm rửa xong lúc sắp ngủ, Dương Dương đến tìm cô. Phó Dục Ninh không muốn mở cửa cho bạn mình lắm, bởi vì cô biết cô nàng kia muốn hỏi gì.
Quả nhiên vừa vào phòng Dương Dương liền nhìn cô cười mờ ám. Phó Dục Ninh bị cô nàng nhìn có chút chột dạ, cầm gối đuổi: “Về phòng cậu ngủ đi.”
“Đừng cáu mà Ninh Ninh.” – Dương Dương tùy cơ ứng biến – “Mình biết cậu và Cố sư huynh không có gì.”
“Vậy cậu còn cười?” – Phó Dục Ninh giả bộ tức giận nạt cô bạn mình.
“Được rồi, mình không cười, không cười nữa.” – Dương Dương nói xong nhìn Phó Dục Ninh vài lần, lại không nhịn được cười phá lên – “Ôi, không được, mình không nhịn được. Cậu không biết dáng vẻ lúc cậu gọi Cố sư huynh đừng nhìn mà quả thật giống như cô vợ trẻ ấm ức vậy đó.”
“Còn không phải tại cậu à!”. – Phó Dục Ninh giận đến mức cù cô ấy.
Dương Dương sợ nhất trò này, thở hổn hển vội vàng xin tha. Vất vả lắm mới yên tĩnh lại, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn nhau không nhịn được đều bật cười.
Đêm đó Dương Dương ngủ chung với cô. Lúc tắt đèn, có nói với Phó Dục Ninh : “Ninh Ninh, thật ra thì mình thấy cậu và Cố sư huynh rất xứng đôi đấy.”
“Đừng nói vậy.” – Cách lớp chăn, Phó Dục Ninh khẽ đá Dương Dương.
“Sao lại nói bậy chứ hả? Dù sao hai người bọn cậu một người chưa cưới một người chưa gả mà?” – Dương Dương không phục, cô nàng càng lúc càng thấy Cố Trường An rất xứng đôi với Phó Dục Ninh – “Mình nói cậu nghe, con người Cố sư huynh điều kiện mọi mặt đểu rất tốt. Tướng mạo thì rõ như ban ngày không cần nói nhiều. Năng lực thì thành tích cao, học trò của giáo sư viện sĩ Dương, nghe nói sang năm đến Đại học Khoa học kỹ thuật dạy thế đấy, với trình độ anh ấy thì làm phó giáo sư tuyệt đối không nói chơi. Gia đình thì nghe nói cha mẹ đều không còn, trên đời chỉ có hai người anh trai đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội.”
Cô ghé vào tai Phó Dục Ninh nhỏ giọng nói: “Đều là đánh giặc, trên người có chiến công. Còn nữa, tác phong con người anh ấy lại tốt, ngoài chuyện công việc hiếm khi thấy anh ấy qua lại với phụ nữ. Nếu buộc phải nói có điểm không tốt thì là anh ấy lớn hơn cậu chín tuổi, có vẻ hơi già.”
Phó Dục Ninh vốn nghe đến sắp ngủ gục, nghe thấy câu nói sau cùng cũng tỉnh táo cười: “Tuổi tác ở đàn ông không có rõ ràng như vậy chứ? Hơn nữa, người ta là chín chắn thận trọng, không phải già đâu.”
“Đúng, đúng, đúng, mình cũng là ý này, là diễn đạt không đúng rồi.” – Dương Dương cũng vui vẻ - “Nghe cậu nói như vậy, không phải là cũng có ý đó với Cố sư huynh đấy hả?”
Phó Dục Ninh đỏ mặt, không trả lời.
Dương Dương không kiên nhẫn huých cô: “Nói đi, rốt cuộc cậu có vừa ý Cố sư huynh chút nào không vậy?”
Phó Dục Ninh không nhịn được thở dài, vô cùng nghiêm túc trả lời Dương Dương: “Đâu đến phiên mình không vừa ý anh ấy. Nghĩ thử đi, sao Cố sư huynh sắp ba mươi tuổi rồi vẫn còn chưa kết hôn, người xuất sắc giống như anh ấy ắt hẳn không thiếu người theo đuổi đúng không? Kéo dài đến hiện tại có mấy người phụ nữ lọt vào mắt anh ấy đâu. Mình lại không phải ba đầu sáu tay, làm sao có thể là người anh ấy vừa ý cơ chứ? Cho nên đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, ngủ đi.”
Dương Dương nghĩ ngợi, cảm thấy Phó Dục Ninh nói rất có lý. Dù trước giờ cô luôn miệng mồm lanh lợi, nhưng nghe cô bạn thân mình nói như vậy thì trong lòng có hơi bất mãn mà lại chẳng biết nói gì.
“Nếu thật mọc ba đầu sáu tay e rằng Cố sư huynh cũng không cần đâu. Vậy không phải là yêu quái sao?”
Dương Dương khe khẽ thì thầm, quay đầu đi ngủ, nhưng Phó Dục Ninh lại thao thức một hồi.