Cô không muốn nghe gì hết, cô chỉ biết chính mình chạy đi thôi, lòng thương hại của anh dẹp hết đi.
Nhưng cô rất đau lòng, lỗ tai ù ù, trong đầu trống rỗng, cho dù muốn trực tiếp chất vấn anh, cũng chỉ sợ là không thể nói ra câu nào.
Cùng lúc chạy ra khỏi nhà hàng tới đường cái, cô tiện tay gọi taxi, đợi khi ngồi lên xe, tài xế taxi hỏi cô muốn đi đâu, cô không biết mình nên đi về đâu.
Đâu mới là nhà, là nơi cô nên về đây.
Di động lại vang lên, không biết đã có bao nhiêu thông báo cuộc gọi, cô cắn cắn môi, cuối cùng tắt nguồn điện thoại.
Nghĩ lại những lời bác sỹ Diệp nói với cô khiến cả người cô giống như bị một cơn gió lạnh lùa qua, lồng ngực run run, con mắt nhanh chóng hồng lên.
Cô sợ hãi.
Bởi vì yêu, bởi vì thực sự đã yêu, cho nên mới sợ hãi như vậy. Sợ hãi mất đi. Cô tự cười diễu cợt mình cô đã bao giờ có anh đâu mà mất, tất cả là giả thôi, giả tình giả ý, tất cả ôn nhu, dịu dàng, cưng chìu của anh với cô đều là giả thôi.
Miễn cưỡng nhắm mắt khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, hai hàng nước mắt chảy ra ướt cả hai phần đuôi mắt, liên tục chảy xuống.
Phải làm thế nào đây? Trước mắt có nên về nhà ngủ một giấc hay không? Chờ tỉnh ngủ, sẽ biết được nên làm thế nào là tốt nhất?
Chợt nghĩ mình nên làm thế nào mới tốt. Bỏ đi hay là chết để rồi kết thúc mọi đau khổ. Thật không biết tương lai của mình sẽ dài bao lâu nhưng hiện tại rất muốn kết thúc nó. Kết thúc thì tốt rồi.
Cô nhắm mắt, bởi vì con mắt ẩm ướt, có thể không yêu hay không, có thể ngừng khóc hay không?
Cô…….cảm thấy mệt mỏi quá………
Anh điên cuồng gọi điện cho cô, cô cũng không bắt máy, sau đó phát hiện cô không trở về nhà của cô, nhà thầy cô cũng không nhận được điện của cô.
Anh không tìm được cô, lại khẳng định trong lòng cô đang rất khổ sở, trốn ở một nơi nào đó để anh không tìm được mà khóc, điều đó khiến anh càng nghĩ càng sốt ruột.
Anh rất tức giận tại sao cô lại không tin tưởng anh mà chỉ nghe lời người ngoài nói rồi phán tử hình cho anh như vậy. Tất cả tình yêu của anh mà cô cũng không tin sao. Cô rất biết cách chọc tức người ta. Anh thề nếu anh tìm được cô anh sẽ cho cô biết tay giám làm anh tức giận và lo lắng như vậy.
Trong lòng thì tức giận nhưng vẫn lo lắng nhiều hơn, cô đã đi đâu anh đã lái xe đi khắp nơi tìm cô. những nơi cô có thể đến anh đều tìm hết rồi.
Chết tiệt! Rốt cuộc cô đã chạy đi đâu vậy. Anh tức giận đánh mạnh tay vào vô lăng rồi gục đầu xuống.
Cô gái nhút nhát của anh rốt cuộc em ở đâu vậy. Anh rất lo cho em, em xuất hiện đi có được không. Anh xin em.
Anh đang suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại anh nhanh chóng bắt máy.
“ Thầy, có tin của cô ấy sao? ở đâu vậy ạ... vâng em đến ngay ”
Anh tắt máy nhanh chóng khởi động xe đến đón cô, mới vừa rồi nghe thầy của anh nói đã tìm được cô.
Khi anh đến nơi thì thấy cô ngồi cúi mặt vào giữa đầu gối bên mộ của mẹ cô anh nhìn mà thấy trog lòng co rút đau đớn. Anh bước đến ôm cô vào lòng nhẹ giọng an ủi cô.
“ Ngoan, không sao, đừng khóc có anh đây rồi ”
Cô bị ôm bất ngờ nên hoảng sợ giãy dụa nhưng khi nghe tiếng của anh thì cô như với được chiếc phao ôm chặt anh mà khóc. Cô khóc thật thương tâm làm anh cũng đau lòng.
Ôm cô ở trong lòng một lúc thì anh không thấy cô có phản ứng gì thì cuối đầu xem thì cô đã ngất cả người cô run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi. Anh hoảng sợ bế cô lên chạy ra xe đến bệnh viện.
Cái cô gái này thật biết cách dày vò người, mất tích cả ngày làm cho anh không tìm được mà lo lắng giờ tìm được thì lại phải bế cô vào bệnh viện. Cũng may anh là tìm được cô nếu không một mình cô ở nghĩa trang mà ngất đi thì phải làm sao. Cầng nghĩ anh càng thấy sợ.
Anh làm các kiểm tra và cho cô uống thuốc hạ sốt mới lặng lẽ ngồi bên cạnh giường chăm sóc cô cả đêm.
Lúc cô tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cô nhìn xung quanh thì mới biết là mình đã đang ở bệnh viện. Cô nhớ mình ngồi ở mộ của mẹ rồi anh đến nhưng sau đó cô lại ngất đi nên cũng không biết là đã sảy ra chuyện gì.
“ Con tỉnh rồi hả? Con cảm thấy trong người thế nào rồi? ” Cô út vừa mới đi vào nhìn thấy cô đã tỉnh nên mỉm cười hỏi thăm.
“ Dạ! Con đã đỡ hơn nhiều rồi cô ”
“ Cái con bé ngốc này! Có biết ngày hôm qua mọi người rất lo lắng cho con không? Sao đang yên đang lành lại chơi trò mất tích hả?” nói rồi bà gõ nhẹ vào đầu cô trách cứ, rồi nói tiếp: “ Ngày hôm qua không tìm thấy con Minh Dương rất lo cho con, nó lái xe như phát điên đi nơi nơi tìm con. Cô không biết nếu như không tìm được con nó lại phát điên lên như thế nào nữa”
“ Anh ấy sẽ tìm người gây chuyện xử lý ” Như vừa bước vào thì nghe Cô út và cô đang nói chuyện.
“ Cháu chào cô! Cháu là Như, em gái của anh Dương, cháu đến thăm “ chị dâu” ”
“ À! Hai đứa ngồi nói chuyện cô về nhà lấy ít đồ cho Vi rồi cô quay lại ngay, phiền cháu trông Vi giúp cô một lát nhé ”
“ Dạ! Cô cứ yên tâm”.
Nhìn Bà vừa ra khỏi phòng bệnh thì như tiến lên ngồi cạnh cô nói chuyện ngày hôm qua.
“ Hôm qua nghe em gọi nói chị chạy đi thì anh em như người điên hét lên với em rồi sai em đi tìm chị. Mà ngày hôm qua sao chị lại chạy đi như vậy? ”
“ Chị... Chị rất sợ anh em ở bên chị chỉ là thương hại chị thôi ” Cô ấp úng cuối đầu nói nhỏ.
Nghe cô nói như vậy thì Như mỉm cười nhìn cô: “ Anh em mà rảnh vậy sao? Nếu anh em mà không thật lòng với chị thì làm sao lại nghe chị mất tích mà lo lắng như vậy hả? Chị ở bên anh ấy mà không phát hiện ra anh ấy rất cưng chìu chị sao? Nếu như chị còn nghĩ những điều anh em làm đếu xuất phát từ lòng thương hại thì em cũng thua rồi ”
Anh yêu cô là thật, anh không phải thương hại nên mới ở bên cô. Cô thật ngốc không nhìn ra sự yêu thương của anh mà nghe lời người ngoài muốn chia rẽ cả hai. Cô đúng là một con ngốc mà, gạt bỏ tất cả tình yêu của anh trong lòng lại bị cảm giác tự ti cán xé nên mới làm anh lo lắng như vậy.
“ Anh ấy....”
Thấy cô nhắc đến anh mình thì Như biết là cô ấy đã nghĩ thông nên cố tình chọc ghẹo cô.
“ Anh ấy đang làm việc, nghĩ lại luc nãy gặp anh ấy là em thấy mắc cười rồi ” Như òa lên cười rất vui vẻ.
“ Anh ấy... chắc là giận chị lắm hả? ” Nếu anh mà giận cô thì cô biết phải làm sao đây.
“ Anh ấy đang tức đến muốn nổ tung luôn nhưng vì không nỡ nổi giận với chị nên đang ở trong phòng làm việc phát điên kia kìa ”
Ha ha ha anh trai cô cũng có ngày hôm nay.
“ Anh ấy không muốn gặp chị sao? Anh ấy...” Cô cắn cắn môi giọng buồn buồn hỏi.
“ Không phải như vậy, anh ấy chỉ là sợ gặp chị lại tức giận nhưng không nỡ hung dữ với chị nên không gặp chị thôi, đợi lát anh ấy hết điên rồi sẽ vào đây thăm chị thôi ”
“ Chị thật không muốn làm mọi người lo lắng đâu nhưng mà chị cảm thấy mình không xứng với anh ấy. Chị....”
“ Chị đừng nghĩ lung tung, vấn đề không phải xứng hay không xứng mà là chị và anh em có tình cảm với nhau là được. Chắc chị cũng nghe anh em kể về chị dâu trước của em ”
“ ừm ”
“ Chị ấy mất đã mười năm nhưng anh em vẫn luôn lạnh nhạt với tình yêu, luôn từ chối việc đi xem mắt do mẹ sắp xếp em cứ nghĩ sau này anh ấy sẽ ở vậy nhưng em lại không ngờ anh ấy lại giới thiệu chị với em và cũng định đưa chị về ra mắt nhà em. Anh ấy là thật lòng với chị nếu chị nghĩ là mình không xứng với anh ấy thì chị sai lầm rồi dù là cô gái môn đăng hộ đối, xinh đẹp đi nữa nếu anh em đã không thích thì không ai ép được anh ấy. Chị nhìn chị Diệp đó nói gia cảnh có gia cảnh, nói tài sắc có tài sắc theo anh em bảy năm rồi nhưng anh em có từng động tâm đâu còn chị thì anh ấy chỉ mới gặp mấy tháng đã nhận định là chị vì vậy chị nên tự hào vì một người xuất sắc như anh em lại động lòng với chị, có khối cô còn ghen tị với chị ấy chứ. Vì thế cho nên chị nên tự tin vào bản thân đừng vì cảm thấy tự ti mà đánh mất anh em và cũng đánh mất tình yêu của chị ”
Nghe Như nói cô mới nghĩ thông được. Đúng vậy, tại sao cô phải tự ti vì một người xuất sắc như anh mà cũng yêu cô mà. Theo lời Như nói cô nên tự tin vào bản thân mình vì đã có tình yêu của anh trong khi có nhiều người tốt hơn cô.
Cô chỉ cần một lòng một dạ yêu anh đừng suy nghĩ lung tung nữa là được, còn việc xứng hay không xứng thì cô không quan tâm nữa.
“ Cảm ơn em ” cô ngẩng đầu mỉm cười với Như.
Thấy cô mỉm cười là Như biết cô đã nghĩ thông suốt vì vậy cô nhất định phải đòi thù lao vì nãy giờ nói nhiều như vậy. Ha ha ha xem ra cô lại được lời một bữa ăn miễn phí rồi.
Nhưng cô rất đau lòng, lỗ tai ù ù, trong đầu trống rỗng, cho dù muốn trực tiếp chất vấn anh, cũng chỉ sợ là không thể nói ra câu nào.
Cùng lúc chạy ra khỏi nhà hàng tới đường cái, cô tiện tay gọi taxi, đợi khi ngồi lên xe, tài xế taxi hỏi cô muốn đi đâu, cô không biết mình nên đi về đâu.
Đâu mới là nhà, là nơi cô nên về đây.
Di động lại vang lên, không biết đã có bao nhiêu thông báo cuộc gọi, cô cắn cắn môi, cuối cùng tắt nguồn điện thoại.
Nghĩ lại những lời bác sỹ Diệp nói với cô khiến cả người cô giống như bị một cơn gió lạnh lùa qua, lồng ngực run run, con mắt nhanh chóng hồng lên.
Cô sợ hãi.
Bởi vì yêu, bởi vì thực sự đã yêu, cho nên mới sợ hãi như vậy. Sợ hãi mất đi. Cô tự cười diễu cợt mình cô đã bao giờ có anh đâu mà mất, tất cả là giả thôi, giả tình giả ý, tất cả ôn nhu, dịu dàng, cưng chìu của anh với cô đều là giả thôi.
Miễn cưỡng nhắm mắt khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, hai hàng nước mắt chảy ra ướt cả hai phần đuôi mắt, liên tục chảy xuống.
Phải làm thế nào đây? Trước mắt có nên về nhà ngủ một giấc hay không? Chờ tỉnh ngủ, sẽ biết được nên làm thế nào là tốt nhất?
Chợt nghĩ mình nên làm thế nào mới tốt. Bỏ đi hay là chết để rồi kết thúc mọi đau khổ. Thật không biết tương lai của mình sẽ dài bao lâu nhưng hiện tại rất muốn kết thúc nó. Kết thúc thì tốt rồi.
Cô nhắm mắt, bởi vì con mắt ẩm ướt, có thể không yêu hay không, có thể ngừng khóc hay không?
Cô…….cảm thấy mệt mỏi quá………
Anh điên cuồng gọi điện cho cô, cô cũng không bắt máy, sau đó phát hiện cô không trở về nhà của cô, nhà thầy cô cũng không nhận được điện của cô.
Anh không tìm được cô, lại khẳng định trong lòng cô đang rất khổ sở, trốn ở một nơi nào đó để anh không tìm được mà khóc, điều đó khiến anh càng nghĩ càng sốt ruột.
Anh rất tức giận tại sao cô lại không tin tưởng anh mà chỉ nghe lời người ngoài nói rồi phán tử hình cho anh như vậy. Tất cả tình yêu của anh mà cô cũng không tin sao. Cô rất biết cách chọc tức người ta. Anh thề nếu anh tìm được cô anh sẽ cho cô biết tay giám làm anh tức giận và lo lắng như vậy.
Trong lòng thì tức giận nhưng vẫn lo lắng nhiều hơn, cô đã đi đâu anh đã lái xe đi khắp nơi tìm cô. những nơi cô có thể đến anh đều tìm hết rồi.
Chết tiệt! Rốt cuộc cô đã chạy đi đâu vậy. Anh tức giận đánh mạnh tay vào vô lăng rồi gục đầu xuống.
Cô gái nhút nhát của anh rốt cuộc em ở đâu vậy. Anh rất lo cho em, em xuất hiện đi có được không. Anh xin em.
Anh đang suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại anh nhanh chóng bắt máy.
“ Thầy, có tin của cô ấy sao? ở đâu vậy ạ... vâng em đến ngay ”
Anh tắt máy nhanh chóng khởi động xe đến đón cô, mới vừa rồi nghe thầy của anh nói đã tìm được cô.
Khi anh đến nơi thì thấy cô ngồi cúi mặt vào giữa đầu gối bên mộ của mẹ cô anh nhìn mà thấy trog lòng co rút đau đớn. Anh bước đến ôm cô vào lòng nhẹ giọng an ủi cô.
“ Ngoan, không sao, đừng khóc có anh đây rồi ”
Cô bị ôm bất ngờ nên hoảng sợ giãy dụa nhưng khi nghe tiếng của anh thì cô như với được chiếc phao ôm chặt anh mà khóc. Cô khóc thật thương tâm làm anh cũng đau lòng.
Ôm cô ở trong lòng một lúc thì anh không thấy cô có phản ứng gì thì cuối đầu xem thì cô đã ngất cả người cô run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi. Anh hoảng sợ bế cô lên chạy ra xe đến bệnh viện.
Cái cô gái này thật biết cách dày vò người, mất tích cả ngày làm cho anh không tìm được mà lo lắng giờ tìm được thì lại phải bế cô vào bệnh viện. Cũng may anh là tìm được cô nếu không một mình cô ở nghĩa trang mà ngất đi thì phải làm sao. Cầng nghĩ anh càng thấy sợ.
Anh làm các kiểm tra và cho cô uống thuốc hạ sốt mới lặng lẽ ngồi bên cạnh giường chăm sóc cô cả đêm.
Lúc cô tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cô nhìn xung quanh thì mới biết là mình đã đang ở bệnh viện. Cô nhớ mình ngồi ở mộ của mẹ rồi anh đến nhưng sau đó cô lại ngất đi nên cũng không biết là đã sảy ra chuyện gì.
“ Con tỉnh rồi hả? Con cảm thấy trong người thế nào rồi? ” Cô út vừa mới đi vào nhìn thấy cô đã tỉnh nên mỉm cười hỏi thăm.
“ Dạ! Con đã đỡ hơn nhiều rồi cô ”
“ Cái con bé ngốc này! Có biết ngày hôm qua mọi người rất lo lắng cho con không? Sao đang yên đang lành lại chơi trò mất tích hả?” nói rồi bà gõ nhẹ vào đầu cô trách cứ, rồi nói tiếp: “ Ngày hôm qua không tìm thấy con Minh Dương rất lo cho con, nó lái xe như phát điên đi nơi nơi tìm con. Cô không biết nếu như không tìm được con nó lại phát điên lên như thế nào nữa”
“ Anh ấy sẽ tìm người gây chuyện xử lý ” Như vừa bước vào thì nghe Cô út và cô đang nói chuyện.
“ Cháu chào cô! Cháu là Như, em gái của anh Dương, cháu đến thăm “ chị dâu” ”
“ À! Hai đứa ngồi nói chuyện cô về nhà lấy ít đồ cho Vi rồi cô quay lại ngay, phiền cháu trông Vi giúp cô một lát nhé ”
“ Dạ! Cô cứ yên tâm”.
Nhìn Bà vừa ra khỏi phòng bệnh thì như tiến lên ngồi cạnh cô nói chuyện ngày hôm qua.
“ Hôm qua nghe em gọi nói chị chạy đi thì anh em như người điên hét lên với em rồi sai em đi tìm chị. Mà ngày hôm qua sao chị lại chạy đi như vậy? ”
“ Chị... Chị rất sợ anh em ở bên chị chỉ là thương hại chị thôi ” Cô ấp úng cuối đầu nói nhỏ.
Nghe cô nói như vậy thì Như mỉm cười nhìn cô: “ Anh em mà rảnh vậy sao? Nếu anh em mà không thật lòng với chị thì làm sao lại nghe chị mất tích mà lo lắng như vậy hả? Chị ở bên anh ấy mà không phát hiện ra anh ấy rất cưng chìu chị sao? Nếu như chị còn nghĩ những điều anh em làm đếu xuất phát từ lòng thương hại thì em cũng thua rồi ”
Anh yêu cô là thật, anh không phải thương hại nên mới ở bên cô. Cô thật ngốc không nhìn ra sự yêu thương của anh mà nghe lời người ngoài muốn chia rẽ cả hai. Cô đúng là một con ngốc mà, gạt bỏ tất cả tình yêu của anh trong lòng lại bị cảm giác tự ti cán xé nên mới làm anh lo lắng như vậy.
“ Anh ấy....”
Thấy cô nhắc đến anh mình thì Như biết là cô ấy đã nghĩ thông nên cố tình chọc ghẹo cô.
“ Anh ấy đang làm việc, nghĩ lại luc nãy gặp anh ấy là em thấy mắc cười rồi ” Như òa lên cười rất vui vẻ.
“ Anh ấy... chắc là giận chị lắm hả? ” Nếu anh mà giận cô thì cô biết phải làm sao đây.
“ Anh ấy đang tức đến muốn nổ tung luôn nhưng vì không nỡ nổi giận với chị nên đang ở trong phòng làm việc phát điên kia kìa ”
Ha ha ha anh trai cô cũng có ngày hôm nay.
“ Anh ấy không muốn gặp chị sao? Anh ấy...” Cô cắn cắn môi giọng buồn buồn hỏi.
“ Không phải như vậy, anh ấy chỉ là sợ gặp chị lại tức giận nhưng không nỡ hung dữ với chị nên không gặp chị thôi, đợi lát anh ấy hết điên rồi sẽ vào đây thăm chị thôi ”
“ Chị thật không muốn làm mọi người lo lắng đâu nhưng mà chị cảm thấy mình không xứng với anh ấy. Chị....”
“ Chị đừng nghĩ lung tung, vấn đề không phải xứng hay không xứng mà là chị và anh em có tình cảm với nhau là được. Chắc chị cũng nghe anh em kể về chị dâu trước của em ”
“ ừm ”
“ Chị ấy mất đã mười năm nhưng anh em vẫn luôn lạnh nhạt với tình yêu, luôn từ chối việc đi xem mắt do mẹ sắp xếp em cứ nghĩ sau này anh ấy sẽ ở vậy nhưng em lại không ngờ anh ấy lại giới thiệu chị với em và cũng định đưa chị về ra mắt nhà em. Anh ấy là thật lòng với chị nếu chị nghĩ là mình không xứng với anh ấy thì chị sai lầm rồi dù là cô gái môn đăng hộ đối, xinh đẹp đi nữa nếu anh em đã không thích thì không ai ép được anh ấy. Chị nhìn chị Diệp đó nói gia cảnh có gia cảnh, nói tài sắc có tài sắc theo anh em bảy năm rồi nhưng anh em có từng động tâm đâu còn chị thì anh ấy chỉ mới gặp mấy tháng đã nhận định là chị vì vậy chị nên tự hào vì một người xuất sắc như anh em lại động lòng với chị, có khối cô còn ghen tị với chị ấy chứ. Vì thế cho nên chị nên tự tin vào bản thân đừng vì cảm thấy tự ti mà đánh mất anh em và cũng đánh mất tình yêu của chị ”
Nghe Như nói cô mới nghĩ thông được. Đúng vậy, tại sao cô phải tự ti vì một người xuất sắc như anh mà cũng yêu cô mà. Theo lời Như nói cô nên tự tin vào bản thân mình vì đã có tình yêu của anh trong khi có nhiều người tốt hơn cô.
Cô chỉ cần một lòng một dạ yêu anh đừng suy nghĩ lung tung nữa là được, còn việc xứng hay không xứng thì cô không quan tâm nữa.
“ Cảm ơn em ” cô ngẩng đầu mỉm cười với Như.
Thấy cô mỉm cười là Như biết cô đã nghĩ thông suốt vì vậy cô nhất định phải đòi thù lao vì nãy giờ nói nhiều như vậy. Ha ha ha xem ra cô lại được lời một bữa ăn miễn phí rồi.