Ông Khắc Nguyên đạp mạnh cửa phòng, lao đến lôi Khắc Ngọc khỏi giường. ông giáng vào mặt cô những cái tát hết lực, miệng gào thét:
- Con khốn kiếp, mày giống con mẹ bỉ ổi của mày, thật quá nhục nhã.
Khắc Ngọc càng hoảng loạn, đau đớn trên mặt truyền vào đại não kích thích phản ứng co rút, muốn trốn thoát khỏi bàn tay đè giữ. Cô mặc nước mắt chảy vào miệng mặn chát, vô thức cầu xin tha thứ:
- Ba, con sai rồi, con sai rồi, xin ba tha thứ cho con…
Hành động vùng vẫy tránh thoát và lời van xin của Khắc Ngọc như thổi thêm lửa vào cơn giận dữ của ông Khắc Nguyên, ông càng tăng lực đánh loạn xạ lên thân thể đang giữ, tiếp tục thét gào:
- Không được gọi tao là ba, cái thứ con hoang trụy lạc như mày không xứng. Tao bóp chết mày, chỉ khi mày chết đi tao mới không còn nhục nhã nữa.
Hai tay ông Trịnh chuyển lên cổ nhỏ của Khắc Ngọc bóp mạnh, Khắc Ngọc hít thở không thông càng vùng vẫy. Ranh giới của sự sống và cái chết thật đáng sợ, cô thật sự muốn sống, dù bao nhiêu lần trước đây cô từng nghĩ có thể cái chết là sự giải thoát tốt nhất cho mình.
Vú Hạo lao vào giữ tay ông Khắc Nguyên, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào cầu xin:
- Ông chủ, hãy buông cô chủ ra, cô chủ sẽ chết mất …xin ông …
Ông Khắc Nguyên như được kéo về một chút ý thức tỉnh táo, tay nới lỏng lực đạo. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch non nớt của người đối diện, ông lại thấy trước mắt mình khuôn người nữ trưởng thành cũng trắng bệch như vậy muốn rời xa ông. Lý trí của ông một lần nữa mất kiểm soát, hai tay dùng lực hất mạnh cơ thể Khắc Ngọc về phía trước, đập đầu vào góc bàn. Tiếng hét đau đớn “AAA …” của Khắc Ngọc không kiềm được phát ra. Tay cô theo phản xạ giữ chặt trán mình vẫn không ngăn được dòng máu đỏ tươi chảy qua kẽ ngón tay tràn xuống mặt, cằm, rơi nhỏ giọt trên nền nhà.
Ông Khắc Nguyên thở hồng hộc, lảo đảo. Cố gắng định thần, ông đẩy vú Hạo đang sững sờ tình cảnh trước mặt ra ngoài. Kéo cửa bấm khóa ngoài, ông nhắm mắt gằn mạnh:
- Để cho nó chết đi.
Ông Khắc Nguyên cố gắng hít thở, mở mắt ra đã thấy bà Trịnh đang đứng cách ông một bước chân. Bà Trịnh không biểu cảm nhìn ông, xoay người lặng lẽ về phòng mình. Đưa tay giữ lồng ngực đau đớn, ông nặng bước về phòng mình.
Vú Hạo nước mắt không ngừng, cảm thương không biết Khắc Ngọc hiện giờ ra sao, máu đã cầm chưa. Vú lo lắng trong bất lực, lòng nảy sinh oán hận những người làm cha, làm bà đang dồn con cháu vào chỗ chết. Chợt ánh mắt vú lóe sáng, đi nhanh xuống bếp lấy điện thoại, bấm số bác sĩ Nguyễn Phi. Mỗi khi Khắc Ngọc xảy ra chuyện gì, vú đều gọi điện thoại mời bác sĩ Nguyễn Phi đến, mong sao lần này có thể cứu con bé thoát khỏi nguy hiểm.
Bác sĩ Nguyễn Phi đến, vú Hạo nói sơ qua về tình trạng của Khắc Ngọc đang bị nhốt trong phòng. Nguyễn Phi âm trầm, lắc đầu. Ông cảm thông Khắc Nguyên không thể bước qua được bóng đêm quá khứ, nhưng hết lần này đến lần khác tổn thương đến đứa bé thì không nên chút nào.
Nguyễn Phi đến phòng Khắc Nguyên, ông đẩy cửa. Cánh cửa không khóa, Nguyễn Phi lặng lẽ bước vào. Thấy Khắc Nguyên đang dựa vào cửa sổ, nhìn vô định dưới đất. Tiếng động làm Khắc Nguyên xoay người, bất ngờ khi thấy Nguyễn Phi xuất hiện. Nguyễn Phi tằn hắn vài cái, nói trước:
- Mình đến xem tình trạng con bé. Nếu không chấp nhận được thì có rất nhiều biện pháp giải quyết, cậu đừng hành xử như vậy nữa.
Khắc Nguyên trầm trọng nhìn Nguyễn Phi, ánh mắt sâu lắng khó dò. Sau một lúc, ông kìm nén nói:
- Nó nên chết đi, chết luôn bi kịch của đời mình. Mình mệt mỏi.
Nguyễn Phi nhàn nhạt khuyên :
- Con bé chết đi chỉ làm cậu thêm lặn sâu trong bi kịch, không có lối thoát. Muốn thoát ra, chỉ khi cậu đồng ý buông bỏ tất cả. Hãy đưa mình chìa khóa, mình sẽ điều trị cho con bé.
Khắc Nguyên không nói gì, nội tâm miên man, ánh mắt sau đó dời về hướng bàn làm việc. Nguyễn Phi nhìn chùm chìa khóa trên bàn, đưa tay với lấy, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Bác sĩ Nguyễn Phi đến phòng Khắc Ngọc đã thấy vú Hạo chờ sẵn. Cánh cửa vừa được mở, đập vào mắt hai người là Khắc Ngọc hai tay bưng chặt trán, máu đỏ chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, đang co rúm run bần bật ở góc phòng. Nguyễn Phi phẫn nộ buông tiếng chửi “chết tiệt”, tiến đến ôm cô. Khắc Ngọc hoảng hốt tránh khỏi, miệng thì thầm vô thức:
- Con không muốn chết, đừng giết con… đừng, đừng mà!
Bác sĩ Nguyễn Phi nhanh tay cố định hai vai Khắc Ngọc, bế cô về giường mặc cô vùng vẫy. Vú Hạo tiến lên giúp đỡ.
Sau khi được tiêm thuốc an thần, Khắc Ngọc yên ổn chìm vào giấc ngủ. Bác sĩ tiến hành xử lý vết thương, băng cầm máu, lau sạch máu khô đọng trên mặt, tay cô. Ông bất bình lắc đầu, tội nghiệp của người lớn lại đem trút lên một đứa trẻ, thật không đáng…
Bà Trịnh đẩy cửa phòng con trai, bước vào. Bà thấy con trai đang siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu uất hận. Thở dài một hơi, bà nói:
- Chúng ta nuôi nó ngần ấy năm đã đủ rồi. Đã đến lúc sắp xếp đưa nó đi, không vướng bận tầm mắt của chúng ta nữa, để quá khứ ngủ yên. Như vậy sẽ tốt cho chúng ta, cũng tốt cho nó.
Khắc Nguyên nhìn mẹ mình, tóc đã bạc lốm đốm. Ông đang đấu tranh với chính mình có nên buông bỏ hay không. Cuối cùng kết thúc này cũng đến, não nề nói:
- Mẹ muốn thế nào cứ làm thế đó, con không phản đối.
Đóng cánh cửa phòng con trai, môi bà Trịnh nhếch lên, ánh mắt hiểm ác.
Tám giờ sáng hôm sau, Khắc Ngọc được đưa đến trại cai nghiện. Trước khi bị áp giải đi, bà nội nói với cô:
- Cô không phải là con cháu nhà họ Trịnh. Mẹ cô độc ác hại con trai tôi trọn đời không hạnh phúc. Chúng tôi nuôi cô bao nhiêu năm qua xem như cô có phúc. Kể từ hôm nay, ngôi nhà này không có chỗ cho cô dung thân nữa. Nếu còn ôm dã tâm trở lại, tôi sẽ để cuộc sống của cô sau này khủng khiếp gấp nhiều lần địa phương cô sắp bước vào, nhớ cho kỹ.
Khắc Ngọc vẫn chưa hồi phục sau khủng hoảng, phía trước lại đối diện với địa ngục tăm tối đang chờ mình. Nước mắt cô rơi đã quá nhiều, bước chân nặng nề, tâm trạng ngổn ngang, vừa tủi hờn, vừa chua chát. Nghe nhiều xì xầm bàn tán về thân thế của mình, cô đã cố gắng phủ lấp lừa gạt bản thân. Sự thật hôm nay bị xé rách phũ phàng, có muốn ngụy biện cũng không thể được nữa, cô đã thật sự buông tay một khát khao yêu thương mà hiển nhiên bao nhiêu người phải có.
Cánh cửa trại cai nghiện mở ra, mở một trang mới cho cuộc đời Khắc Ngọc. Nơi đây âm u, bao nhiêu toan tính sâu hiểm đã được người quyền thế kia sắp đặt đã dày vò cô từ thể xác đến tinh thần. Hàng ngày cô làm việc cật lực, cơm thừa canh cặn không đủ no, đêm mùa đông lạnh lẽo thấm tận xương tủy, lại chịu nhiều hành hạ quái ác của các đàn chị số má. Một năm đáng sợ ở đây sẽ là ấn ký tối tăm theo cô suốt cuộc đời.
Trên con đường rời khỏi trại cai nghiện vắng vẻ, bóng Khắc Ngọc liêu xiêu, cô lẻ bước đi vô định. Cô không biết đi đâu khi không có chốn quay về. Một năm khủng khiếp trôi qua đã chấm dứt cuộc sống mười lăm năm đủ đầy vật chất, thiếu thốn tinh thần của cô.
Khắc Ngọc lạc lõng giữa xô bồ thịnh vượng của thành phố A. Không để ý đến thời gian, cô tìm một ghế đá ngồi co ro, bụng đói cồn cào.
Trời chiều đang chuyển sang tối, Khắc Ngọc một thân đơn bạc, gầy còm xơ xác, làn da vàng vọt thiếu dưỡng chất, mắt xa xăm nhìn về phía trước. Cô thầm cầu mong có đôi bàn tay nhân ái bao dung cô, che chở cô vượt qua hoàn cảnh khắc nghiệt này.
Tiếng chổi quét xào xạc ngày càng gần, Khắc Ngọc thu tầm mắt nhìn về người lao công trung niên, khuôn mặt phúc hậu đang miệt mài quét rác. Thấy làn chổi quét gần đến chân mình, Khắc Ngọc đứng lên tránh đi. Nhưng đúng lúc đó, mắt cô tối sầm, không tự chủ được nên ngất đi.
Ông Khắc Nguyên đạp mạnh cửa phòng, lao đến lôi Khắc Ngọc khỏi giường. ông giáng vào mặt cô những cái tát hết lực, miệng gào thét:
- Con khốn kiếp, mày giống con mẹ bỉ ổi của mày, thật quá nhục nhã.
Khắc Ngọc càng hoảng loạn, đau đớn trên mặt truyền vào đại não kích thích phản ứng co rút, muốn trốn thoát khỏi bàn tay đè giữ. Cô mặc nước mắt chảy vào miệng mặn chát, vô thức cầu xin tha thứ:
- Ba, con sai rồi, con sai rồi, xin ba tha thứ cho con…
Hành động vùng vẫy tránh thoát và lời van xin của Khắc Ngọc như thổi thêm lửa vào cơn giận dữ của ông Khắc Nguyên, ông càng tăng lực đánh loạn xạ lên thân thể đang giữ, tiếp tục thét gào:
- Không được gọi tao là ba, cái thứ con hoang trụy lạc như mày không xứng. Tao bóp chết mày, chỉ khi mày chết đi tao mới không còn nhục nhã nữa.
Hai tay ông Trịnh chuyển lên cổ nhỏ của Khắc Ngọc bóp mạnh, Khắc Ngọc hít thở không thông càng vùng vẫy. Ranh giới của sự sống và cái chết thật đáng sợ, cô thật sự muốn sống, dù bao nhiêu lần trước đây cô từng nghĩ có thể cái chết là sự giải thoát tốt nhất cho mình.
Vú Hạo lao vào giữ tay ông Khắc Nguyên, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào cầu xin:
- Ông chủ, hãy buông cô chủ ra, cô chủ sẽ chết mất …xin ông …
Ông Khắc Nguyên như được kéo về một chút ý thức tỉnh táo, tay nới lỏng lực đạo. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch non nớt của người đối diện, ông lại thấy trước mắt mình khuôn người nữ trưởng thành cũng trắng bệch như vậy muốn rời xa ông. Lý trí của ông một lần nữa mất kiểm soát, hai tay dùng lực hất mạnh cơ thể Khắc Ngọc về phía trước, đập đầu vào góc bàn. Tiếng hét đau đớn “AAA …” của Khắc Ngọc không kiềm được phát ra. Tay cô theo phản xạ giữ chặt trán mình vẫn không ngăn được dòng máu đỏ tươi chảy qua kẽ ngón tay tràn xuống mặt, cằm, rơi nhỏ giọt trên nền nhà.
Ông Khắc Nguyên thở hồng hộc, lảo đảo. Cố gắng định thần, ông đẩy vú Hạo đang sững sờ tình cảnh trước mặt ra ngoài. Kéo cửa bấm khóa ngoài, ông nhắm mắt gằn mạnh:
- Để cho nó chết đi.
Ông Khắc Nguyên cố gắng hít thở, mở mắt ra đã thấy bà Trịnh đang đứng cách ông một bước chân. Bà Trịnh không biểu cảm nhìn ông, xoay người lặng lẽ về phòng mình. Đưa tay giữ lồng ngực đau đớn, ông nặng bước về phòng mình.
Vú Hạo nước mắt không ngừng, cảm thương không biết Khắc Ngọc hiện giờ ra sao, máu đã cầm chưa. Vú lo lắng trong bất lực, lòng nảy sinh oán hận những người làm cha, làm bà đang dồn con cháu vào chỗ chết. Chợt ánh mắt vú lóe sáng, đi nhanh xuống bếp lấy điện thoại, bấm số bác sĩ Nguyễn Phi. Mỗi khi Khắc Ngọc xảy ra chuyện gì, vú đều gọi điện thoại mời bác sĩ Nguyễn Phi đến, mong sao lần này có thể cứu con bé thoát khỏi nguy hiểm.
Bác sĩ Nguyễn Phi đến, vú Hạo nói sơ qua về tình trạng của Khắc Ngọc đang bị nhốt trong phòng. Nguyễn Phi âm trầm, lắc đầu. Ông cảm thông Khắc Nguyên không thể bước qua được bóng đêm quá khứ, nhưng hết lần này đến lần khác tổn thương đến đứa bé thì không nên chút nào.
Nguyễn Phi đến phòng Khắc Nguyên, ông đẩy cửa. Cánh cửa không khóa, Nguyễn Phi lặng lẽ bước vào. Thấy Khắc Nguyên đang dựa vào cửa sổ, nhìn vô định dưới đất. Tiếng động làm Khắc Nguyên xoay người, bất ngờ khi thấy Nguyễn Phi xuất hiện. Nguyễn Phi tằn hắn vài cái, nói trước:
- Mình đến xem tình trạng con bé. Nếu không chấp nhận được thì có rất nhiều biện pháp giải quyết, cậu đừng hành xử như vậy nữa.
Khắc Nguyên trầm trọng nhìn Nguyễn Phi, ánh mắt sâu lắng khó dò. Sau một lúc, ông kìm nén nói:
- Nó nên chết đi, chết luôn bi kịch của đời mình. Mình mệt mỏi.
Nguyễn Phi nhàn nhạt khuyên :
- Con bé chết đi chỉ làm cậu thêm lặn sâu trong bi kịch, không có lối thoát. Muốn thoát ra, chỉ khi cậu đồng ý buông bỏ tất cả. Hãy đưa mình chìa khóa, mình sẽ điều trị cho con bé.
Khắc Nguyên không nói gì, nội tâm miên man, ánh mắt sau đó dời về hướng bàn làm việc. Nguyễn Phi nhìn chùm chìa khóa trên bàn, đưa tay với lấy, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Bác sĩ Nguyễn Phi đến phòng Khắc Ngọc đã thấy vú Hạo chờ sẵn. Cánh cửa vừa được mở, đập vào mắt hai người là Khắc Ngọc hai tay bưng chặt trán, máu đỏ chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, đang co rúm run bần bật ở góc phòng. Nguyễn Phi phẫn nộ buông tiếng chửi “chết tiệt”, tiến đến ôm cô. Khắc Ngọc hoảng hốt tránh khỏi, miệng thì thầm vô thức:
- Con không muốn chết, đừng giết con… đừng, đừng mà!
Bác sĩ Nguyễn Phi nhanh tay cố định hai vai Khắc Ngọc, bế cô về giường mặc cô vùng vẫy. Vú Hạo tiến lên giúp đỡ.
Sau khi được tiêm thuốc an thần, Khắc Ngọc yên ổn chìm vào giấc ngủ. Bác sĩ tiến hành xử lý vết thương, băng cầm máu, lau sạch máu khô đọng trên mặt, tay cô. Ông bất bình lắc đầu, tội nghiệp của người lớn lại đem trút lên một đứa trẻ, thật không đáng…
Bà Trịnh đẩy cửa phòng con trai, bước vào. Bà thấy con trai đang siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu uất hận. Thở dài một hơi, bà nói:
- Chúng ta nuôi nó ngần ấy năm đã đủ rồi. Đã đến lúc sắp xếp đưa nó đi, không vướng bận tầm mắt của chúng ta nữa, để quá khứ ngủ yên. Như vậy sẽ tốt cho chúng ta, cũng tốt cho nó.
Khắc Nguyên nhìn mẹ mình, tóc đã bạc lốm đốm. Ông đang đấu tranh với chính mình có nên buông bỏ hay không. Cuối cùng kết thúc này cũng đến, não nề nói:
- Mẹ muốn thế nào cứ làm thế đó, con không phản đối.
Đóng cánh cửa phòng con trai, môi bà Trịnh nhếch lên, ánh mắt hiểm ác.
Tám giờ sáng hôm sau, Khắc Ngọc được đưa đến trại cai nghiện. Trước khi bị áp giải đi, bà nội nói với cô:
- Cô không phải là con cháu nhà họ Trịnh. Mẹ cô độc ác hại con trai tôi trọn đời không hạnh phúc. Chúng tôi nuôi cô bao nhiêu năm qua xem như cô có phúc. Kể từ hôm nay, ngôi nhà này không có chỗ cho cô dung thân nữa. Nếu còn ôm dã tâm trở lại, tôi sẽ để cuộc sống của cô sau này khủng khiếp gấp nhiều lần địa phương cô sắp bước vào, nhớ cho kỹ.
Khắc Ngọc vẫn chưa hồi phục sau khủng hoảng, phía trước lại đối diện với địa ngục tăm tối đang chờ mình. Nước mắt cô rơi đã quá nhiều, bước chân nặng nề, tâm trạng ngổn ngang, vừa tủi hờn, vừa chua chát. Nghe nhiều xì xầm bàn tán về thân thế của mình, cô đã cố gắng phủ lấp lừa gạt bản thân. Sự thật hôm nay bị xé rách phũ phàng, có muốn ngụy biện cũng không thể được nữa, cô đã thật sự buông tay một khát khao yêu thương mà hiển nhiên bao nhiêu người phải có.
Cánh cửa trại cai nghiện mở ra, mở một trang mới cho cuộc đời Khắc Ngọc. Nơi đây âm u, bao nhiêu toan tính sâu hiểm đã được người quyền thế kia sắp đặt đã dày vò cô từ thể xác đến tinh thần. Hàng ngày cô làm việc cật lực, cơm thừa canh cặn không đủ no, đêm mùa đông lạnh lẽo thấm tận xương tủy, lại chịu nhiều hành hạ quái ác của các đàn chị số má. Một năm đáng sợ ở đây sẽ là ấn ký tối tăm theo cô suốt cuộc đời.
Trên con đường rời khỏi trại cai nghiện vắng vẻ, bóng Khắc Ngọc liêu xiêu, cô lẻ bước đi vô định. Cô không biết đi đâu khi không có chốn quay về. Một năm khủng khiếp trôi qua đã chấm dứt cuộc sống mười lăm năm đủ đầy vật chất, thiếu thốn tinh thần của cô.
Khắc Ngọc lạc lõng giữa xô bồ thịnh vượng của thành phố A. Không để ý đến thời gian, cô tìm một ghế đá ngồi co ro, bụng đói cồn cào.
Trời chiều đang chuyển sang tối, Khắc Ngọc một thân đơn bạc, gầy còm xơ xác, làn da vàng vọt thiếu dưỡng chất, mắt xa xăm nhìn về phía trước. Cô thầm cầu mong có đôi bàn tay nhân ái bao dung cô, che chở cô vượt qua hoàn cảnh khắc nghiệt này.
Tiếng chổi quét xào xạc ngày càng gần, Khắc Ngọc thu tầm mắt nhìn về người lao công trung niên, khuôn mặt phúc hậu đang miệt mài quét rác. Thấy làn chổi quét gần đến chân mình, Khắc Ngọc đứng lên tránh đi. Nhưng đúng lúc đó, mắt cô tối sầm, không tự chủ được nên ngất đi.