Thanh Tình và Đỗ Huy đẩy cửa nhìn ra ngoài, không thấy có ai, cả hai nhìn nhau cùng một ý nghĩ "chẳng lẽ như lời Hà Vân nói, mình đã chọc giận "ai" rồi". Cả hai không khỏi rùng mình, nổi lên mấy tầng da gà. Nghi Thu tỉnh táo hơn, khi nãy rõ ràng cô nghe tiếng bước chân đến và đi, không thể nào có chuyện như Hà Vân đang nghĩ. Vỗ vỗ lưng Hà Vân, Nghi Thu hùng hồn an ủi:
- Đừng sợ, có thể cậu hoa mắt rồi, nếu quả thật là có mình cũng sẽ đánh cho nó tơi tả không nhìn được ai luôn, đừng sợ nữa…
Hà Vân phản bác:
- Không phải hoa mắt, mắt mình cố mở to, con mắt đó cũng trợn to đáng sợ…
Đăng Lâm đứng khuất nơi ngã rẽ của cầu thang, các thớ cơ trên mặt co rút không ngừng. Đây là lần tiên trong hai mươi bốn năm làm người, anh rơi vào một hoàn cảnh cực kỳ, cực kỳ mất mặt như vậy. Cứ như bình thường, anh không đẩy thì cũng đạp cửa ngang nhiên mạnh mẽ tiến vào, chứ đâu làm cái việc trẻ con nhìn lén, còn nhìn phải con mắt đang trân trối trợn ngược như vậy. Tai nghe âm thanh tiếng khóc tê liệt gan phổi trong nhà kho, tim anh nhói đau, biết mình đã hù dọa nhóc con không nhẹ. Vợ chồng trợ lý Thành bị tiếng khóc thúc giục chạy đến, thấy Đăng Lâm mặt đen tím dựa vào tường, lúng túng chưa biết hỏi gì thì Đăng Lâm lắc đầu ra hiệu" không sao" nên trở xuống nhà.
Đăng Lâm không chịu nổi để "tâm can" của mình gào khóc, hoảng sợ nữa, nhanh chân bước vào nhà kho, choàng ôm Hà Vân vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành:
- Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có gì.
Hà Vân được an ổn trong vòng tay ấm áp, tiếng khóc oa oa thu về "hức, hức…", miệng lẩm bẩm
- Con mắt đó không phải của người, là của quái vật đó, anh tin em đi… thật đáng sợ.
Đăng Lâm dở khóc dở cười, đôi mắt đẹp của anh đã làm bao nhiêu trái tim phụ nữ điêu đứng, ngày hôm nay qua tầm nhìn của cô nhóc này thành đôi mắt của quái vật, thật biết đả kích lòng người nha. Lắc đầu mỉm cười, ngón tay thon dài của anh di chuyển nhẹ nhàng qua hốc mắt Hà Vân, lau đi giọt nước mắt còn vương lại. Anh cưng chiều bế cô về phòng, ôm cô thật chặt như thỏa đi dục vọng đã tồn tại rất lâu nơi sâu kín trái tim yêu của mình.
Thanh Tình, Đỗ Huy theo bước rời đi. Chỉ Có Nghi Thu còn đang sững sờ khóc thầm: "Hic ...ông trời ơi, mình đang đòi đánh con mắt của ai vậy? Đầu óc mình có bệnh hay sao mà không nghĩ tới khả năng là con người vĩ đại này chứ... hic ..."
Đặt Hà Vân lên giường, Đăng Lâm rót cho cô ly nước, chờ một lúc để cô có thời gian bình tĩnh. Anh ôn tồn hỏi:
- Em với ba người kia đang định làm gì?
Hà Vân nhìn anh, thấy ánh mắt anh nhu tình, môi hồng nhếch lên nụ cười bao dung, tim cô “thình thịch” một hồi giòn giã như muốn rời khỏi vị trí, cảm giác rung động lần đầu tiên đến. Cô giật mình khống chế cảm xúc mới trỗi dậy, nhủ thầm “Mình làm sao thế này”. Hít sâu một hơi, tiếng nói khàn đi vì khóc:
- Có người ở trường trêu em khiến em bị phạt. Cả nhóm đang chuẩn bị dụng cụ để giả ma hù dọa cô ấy.
Ngón tay Đăng Lâm vuốt qua mũi mình, mím môi cười:
- Mấy đứa cũng tinh quái lắm, nhưng đã muốn như vậy thì anh sẽ làm thay, không cần em phải nghĩ đến nữa.
Liếc mắt nhìn Hà Vân, anh nói tiếp:
- Em bị phạt thế nào?
Hà Vân xấu hổ, gượng gạo mở lời:
- Àh…, “mém” chút nữa là bị đánh… sau đó đổi lại chép phạt 100 lần nội quy nhà trường, 8 giờ sáng mai nộp…
Đăng Lâm nhíu mày lạnh lẽo “Muốn đánh sao, kiếm đường chết đi”. Hà Vân thấy sát ý của anh nổi lên, rùng mình, kéo nhẹ tay áo anh nhỏ giọng hòa hoãn:
- Em đã có cách đối phó rồi, ngày mai sẽ không xảy ra việc gì đâu.
Đăng Lâm giật mình, thu lại sát ý, bàn tay anh nhẹ nhàng sờ đầu Hà Vân, nhàn nhạt hỏi:
- Nội quy nhà trường bao nhiêu trang, viết 100 lần thì bao nhiêu trang, em có biện pháp gì? Thật không cần anh giúp đỡ sao?
Hà Vân vực dậy tinh thần, môi nhỏ mím chặt, quả quyết:
- Nội quy dài năm trang giấy A4, nếu viết đúng như vậy thì hết hai ngày cũng chưa viết xong. Đằng này, em có cách, ngày mai sẽ nộp đủ mà không bị bắt bẻ gì, anh đừng lo.
Ánh mắt Hà Vân lóe sáng nghịch ngợm như chưa từng mới trải qua kinh sợ. Đăng Lâm phì cười, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, yêu thương vuốt nhẹ má cô cười thầm “trẻ con”.
*******
Ngày hôm sau, bốn người bạn Hà Vân vừa vào lớp đã nghe tiếng xì xầm bàn tán rộn ràng. Thanh Tình chú ý lắng nghe, vui vẻ ha ha cười, vỗ vai Hà Vân đắc ý nói:
- Thảo Vy đêm qua gặp phải hoảng sợ gì không biết, ngã gãy xương chân phải, đang điều trị tại bệnh viện. Cậu nghĩ xem, có phải ác giả ác báo không?
Hà Vân, Nghi Thu, Đỗ Huy : "?!" - có cười khi người khác gặp nạn cũng không lố bịch như vậy chứ!
Hà Vân lóe lên một ý nghĩ "kết quả này không phải anh ấy làm đấy chứ, nếu thế thì có hơi quá không".
8 giờ, Hà Vân mang thành quả chép phạt của mình đến văn phòng nộp cho “giáo sư hắc ám”. Liếc nhìn người đang đi vào, “giáo sư hắc ám” nhếch môi hung dữ, nhận bản chép phạt. Mất mười giây nhìn nó, hai mắt của thầy muốn lộ hẳn ra ngoài, tức giận muốn tăng huyết áp. “Rầm”, tiếng bàn tay đập toàn lực đập lên bản kiểm điểm trên bàn gỗ, Hà Vân giật mình nghiêng người. “Giáo sư hắc ám” hét lên:
- Tôi hỏi cô viết cái gì thế này? Cô đang đùa giỡn với tôi có phải không?
Thầy hiệu trưởng nghe tiếng rống giận, vội vàng bước sang văn phòng xem xét. “Giáo sư hắc ám” thấy người bước vào, nhăn nhó đưa bản chép phạt của Hà Vân, tố cáo:
- Thầy xem, tôi phạt học sinh này chép phạt nội quy nhà trường mà cô ta chép như thế này, thầy xem có chấp nhận được không? Thái độ này là gì, có phải không tôn trọng giáo viên không?
Thầy hiệu trưởng nhìn vào trang giấy A4, chỉ có bốn từ “nội quy nhà trường” rồng bay phượng múa lặp đi lặp lại. Đưa tay chỉnh mắt kính, thầy hắng giọng hỏi Hà Vân:
- Thế này là thế nào, cô bé?
Hà Vân vô tư trả lời:
- Thưa thầy, hôm qua thầy ấy bảo em chép phạt 100 lần “nội quy nhà trường”, em đã làm đúng như thầy ấy bảo, vậy mà thầy ấy tức giận, em không hiểu.
“Giáo sư hắc ám” không kìm được mà phát tác:
- Tôi bắt cô chép là nội dung “nội quy nhà trường", cô là đang xuyên tạc câu nói của tôi.
Hà Vân cứng cỏi phản lại:
- Thưa thầy, lời nói của giáo viên truyền đạt đến học sinh phải rõ ràng, vì trình độ nhận thức của hai cấp bậc khác nhau. Hôm qua, thầy bảo lớp trưởng ghi âm lại lời nói của thầy, không hề có hai từ “nội dung” nha. Em không hiểu là tất nhiên. Còn nữa, nếu đúng thầy bảo em chép phạt nội dung nội quy nhà trường 100 lần, dù chép có hai ngày còn chưa xong, chỉ một đêm làm sao em chép được, đây là thầy khó khăn chèn ép học sinh, không thể hiện hết ý nghĩa của từ “phạt”, để học sinh nhận biết sai lầm mà sửa đổi.
“Giáo sư hắc ám” có miệng không nói được lời, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hiệu trưởng lắc đầu, nhẹ nhàng nói với Hà Vân:
- Sự việc hôm nay dừng ở đây, em về lớp học đi.
Chỉ chờ có thế, Hà Vân lễ phép ra ngoài, cô cười tinh quái. Ba người bạn đang nấp ở ngoài xem cô nộp bản chép phạt có gặp phải tai họa gì không mà ứng cứu cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau nắm tay về lớp học.
Còn lại hai người, “Giáo sư hắc ám dự định phản đối Hiệu trưởng bao che khuyết điểm của học sinh thì Hiệu trưởng đã nhón chân đi, trước khi bước ra ngoài, ngưng trọng nhìn “Giáo sư hắc ám” nói:
- Bộ giáo dục vừa mới gọi điện thoại báo với nhà trường, phụ huynh học sinh phản ảnh anh thường xuyên hà khắc, ức chế tâm lý học sinh làm ảnh hưởng nhiều đến phát triển thể chất và tinh thần của học sinh. Anh nên suy nghĩ thật kỹ lời cần phát biểu trong cuộc họp ban giám hiệu nhà trường vào ngày mai.
“Giáo sư hắc ám” mặt đen không thể đen hơn được nữa, hằn học xé nát trang giấy A4 của Hà Vân thỏa cơn giận dữ.
*******
Thanh Tình và Đỗ Huy đẩy cửa nhìn ra ngoài, không thấy có ai, cả hai nhìn nhau cùng một ý nghĩ "chẳng lẽ như lời Hà Vân nói, mình đã chọc giận "ai" rồi". Cả hai không khỏi rùng mình, nổi lên mấy tầng da gà. Nghi Thu tỉnh táo hơn, khi nãy rõ ràng cô nghe tiếng bước chân đến và đi, không thể nào có chuyện như Hà Vân đang nghĩ. Vỗ vỗ lưng Hà Vân, Nghi Thu hùng hồn an ủi:
- Đừng sợ, có thể cậu hoa mắt rồi, nếu quả thật là có mình cũng sẽ đánh cho nó tơi tả không nhìn được ai luôn, đừng sợ nữa…
Hà Vân phản bác:
- Không phải hoa mắt, mắt mình cố mở to, con mắt đó cũng trợn to đáng sợ…
Đăng Lâm đứng khuất nơi ngã rẽ của cầu thang, các thớ cơ trên mặt co rút không ngừng. Đây là lần tiên trong hai mươi bốn năm làm người, anh rơi vào một hoàn cảnh cực kỳ, cực kỳ mất mặt như vậy. Cứ như bình thường, anh không đẩy thì cũng đạp cửa ngang nhiên mạnh mẽ tiến vào, chứ đâu làm cái việc trẻ con nhìn lén, còn nhìn phải con mắt đang trân trối trợn ngược như vậy. Tai nghe âm thanh tiếng khóc tê liệt gan phổi trong nhà kho, tim anh nhói đau, biết mình đã hù dọa nhóc con không nhẹ. Vợ chồng trợ lý Thành bị tiếng khóc thúc giục chạy đến, thấy Đăng Lâm mặt đen tím dựa vào tường, lúng túng chưa biết hỏi gì thì Đăng Lâm lắc đầu ra hiệu" không sao" nên trở xuống nhà.
Đăng Lâm không chịu nổi để "tâm can" của mình gào khóc, hoảng sợ nữa, nhanh chân bước vào nhà kho, choàng ôm Hà Vân vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô dỗ dành:
- Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không có gì.
Hà Vân được an ổn trong vòng tay ấm áp, tiếng khóc oa oa thu về "hức, hức…", miệng lẩm bẩm
- Con mắt đó không phải của người, là của quái vật đó, anh tin em đi… thật đáng sợ.
Đăng Lâm dở khóc dở cười, đôi mắt đẹp của anh đã làm bao nhiêu trái tim phụ nữ điêu đứng, ngày hôm nay qua tầm nhìn của cô nhóc này thành đôi mắt của quái vật, thật biết đả kích lòng người nha. Lắc đầu mỉm cười, ngón tay thon dài của anh di chuyển nhẹ nhàng qua hốc mắt Hà Vân, lau đi giọt nước mắt còn vương lại. Anh cưng chiều bế cô về phòng, ôm cô thật chặt như thỏa đi dục vọng đã tồn tại rất lâu nơi sâu kín trái tim yêu của mình.
Thanh Tình, Đỗ Huy theo bước rời đi. Chỉ Có Nghi Thu còn đang sững sờ khóc thầm: "Hic ...ông trời ơi, mình đang đòi đánh con mắt của ai vậy? Đầu óc mình có bệnh hay sao mà không nghĩ tới khả năng là con người vĩ đại này chứ... hic ..."
Đặt Hà Vân lên giường, Đăng Lâm rót cho cô ly nước, chờ một lúc để cô có thời gian bình tĩnh. Anh ôn tồn hỏi:
- Em với ba người kia đang định làm gì?
Hà Vân nhìn anh, thấy ánh mắt anh nhu tình, môi hồng nhếch lên nụ cười bao dung, tim cô “thình thịch” một hồi giòn giã như muốn rời khỏi vị trí, cảm giác rung động lần đầu tiên đến. Cô giật mình khống chế cảm xúc mới trỗi dậy, nhủ thầm “Mình làm sao thế này”. Hít sâu một hơi, tiếng nói khàn đi vì khóc:
- Có người ở trường trêu em khiến em bị phạt. Cả nhóm đang chuẩn bị dụng cụ để giả ma hù dọa cô ấy.
Ngón tay Đăng Lâm vuốt qua mũi mình, mím môi cười:
- Mấy đứa cũng tinh quái lắm, nhưng đã muốn như vậy thì anh sẽ làm thay, không cần em phải nghĩ đến nữa.
Liếc mắt nhìn Hà Vân, anh nói tiếp:
- Em bị phạt thế nào?
Hà Vân xấu hổ, gượng gạo mở lời:
- Àh…, “mém” chút nữa là bị đánh… sau đó đổi lại chép phạt lần nội quy nhà trường, giờ sáng mai nộp…
Đăng Lâm nhíu mày lạnh lẽo “Muốn đánh sao, kiếm đường chết đi”. Hà Vân thấy sát ý của anh nổi lên, rùng mình, kéo nhẹ tay áo anh nhỏ giọng hòa hoãn:
- Em đã có cách đối phó rồi, ngày mai sẽ không xảy ra việc gì đâu.
Đăng Lâm giật mình, thu lại sát ý, bàn tay anh nhẹ nhàng sờ đầu Hà Vân, nhàn nhạt hỏi:
- Nội quy nhà trường bao nhiêu trang, viết lần thì bao nhiêu trang, em có biện pháp gì? Thật không cần anh giúp đỡ sao?
Hà Vân vực dậy tinh thần, môi nhỏ mím chặt, quả quyết:
- Nội quy dài năm trang giấy A, nếu viết đúng như vậy thì hết hai ngày cũng chưa viết xong. Đằng này, em có cách, ngày mai sẽ nộp đủ mà không bị bắt bẻ gì, anh đừng lo.
Ánh mắt Hà Vân lóe sáng nghịch ngợm như chưa từng mới trải qua kinh sợ. Đăng Lâm phì cười, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, yêu thương vuốt nhẹ má cô cười thầm “trẻ con”.
Ngày hôm sau, bốn người bạn Hà Vân vừa vào lớp đã nghe tiếng xì xầm bàn tán rộn ràng. Thanh Tình chú ý lắng nghe, vui vẻ ha ha cười, vỗ vai Hà Vân đắc ý nói:
- Thảo Vy đêm qua gặp phải hoảng sợ gì không biết, ngã gãy xương chân phải, đang điều trị tại bệnh viện. Cậu nghĩ xem, có phải ác giả ác báo không?
Hà Vân, Nghi Thu, Đỗ Huy : "?!" - có cười khi người khác gặp nạn cũng không lố bịch như vậy chứ!
Hà Vân lóe lên một ý nghĩ "kết quả này không phải anh ấy làm đấy chứ, nếu thế thì có hơi quá không".
giờ, Hà Vân mang thành quả chép phạt của mình đến văn phòng nộp cho “giáo sư hắc ám”. Liếc nhìn người đang đi vào, “giáo sư hắc ám” nhếch môi hung dữ, nhận bản chép phạt. Mất mười giây nhìn nó, hai mắt của thầy muốn lộ hẳn ra ngoài, tức giận muốn tăng huyết áp. “Rầm”, tiếng bàn tay đập toàn lực đập lên bản kiểm điểm trên bàn gỗ, Hà Vân giật mình nghiêng người. “Giáo sư hắc ám” hét lên:
- Tôi hỏi cô viết cái gì thế này? Cô đang đùa giỡn với tôi có phải không?
Thầy hiệu trưởng nghe tiếng rống giận, vội vàng bước sang văn phòng xem xét. “Giáo sư hắc ám” thấy người bước vào, nhăn nhó đưa bản chép phạt của Hà Vân, tố cáo:
- Thầy xem, tôi phạt học sinh này chép phạt nội quy nhà trường mà cô ta chép như thế này, thầy xem có chấp nhận được không? Thái độ này là gì, có phải không tôn trọng giáo viên không?
Thầy hiệu trưởng nhìn vào trang giấy A, chỉ có bốn từ “nội quy nhà trường” rồng bay phượng múa lặp đi lặp lại. Đưa tay chỉnh mắt kính, thầy hắng giọng hỏi Hà Vân:
- Thế này là thế nào, cô bé?
Hà Vân vô tư trả lời:
- Thưa thầy, hôm qua thầy ấy bảo em chép phạt lần “nội quy nhà trường”, em đã làm đúng như thầy ấy bảo, vậy mà thầy ấy tức giận, em không hiểu.
“Giáo sư hắc ám” không kìm được mà phát tác:
- Tôi bắt cô chép là nội dung “nội quy nhà trường", cô là đang xuyên tạc câu nói của tôi.
Hà Vân cứng cỏi phản lại:
- Thưa thầy, lời nói của giáo viên truyền đạt đến học sinh phải rõ ràng, vì trình độ nhận thức của hai cấp bậc khác nhau. Hôm qua, thầy bảo lớp trưởng ghi âm lại lời nói của thầy, không hề có hai từ “nội dung” nha. Em không hiểu là tất nhiên. Còn nữa, nếu đúng thầy bảo em chép phạt nội dung nội quy nhà trường lần, dù chép có hai ngày còn chưa xong, chỉ một đêm làm sao em chép được, đây là thầy khó khăn chèn ép học sinh, không thể hiện hết ý nghĩa của từ “phạt”, để học sinh nhận biết sai lầm mà sửa đổi.
“Giáo sư hắc ám” có miệng không nói được lời, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hiệu trưởng lắc đầu, nhẹ nhàng nói với Hà Vân:
- Sự việc hôm nay dừng ở đây, em về lớp học đi.
Chỉ chờ có thế, Hà Vân lễ phép ra ngoài, cô cười tinh quái. Ba người bạn đang nấp ở ngoài xem cô nộp bản chép phạt có gặp phải tai họa gì không mà ứng cứu cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau nắm tay về lớp học.
Còn lại hai người, “Giáo sư hắc ám dự định phản đối Hiệu trưởng bao che khuyết điểm của học sinh thì Hiệu trưởng đã nhón chân đi, trước khi bước ra ngoài, ngưng trọng nhìn “Giáo sư hắc ám” nói:
- Bộ giáo dục vừa mới gọi điện thoại báo với nhà trường, phụ huynh học sinh phản ảnh anh thường xuyên hà khắc, ức chế tâm lý học sinh làm ảnh hưởng nhiều đến phát triển thể chất và tinh thần của học sinh. Anh nên suy nghĩ thật kỹ lời cần phát biểu trong cuộc họp ban giám hiệu nhà trường vào ngày mai.
“Giáo sư hắc ám” mặt đen không thể đen hơn được nữa, hằn học xé nát trang giấy A của Hà Vân thỏa cơn giận dữ.