Ha, ha, Nhã Châu cười lớn. Không nghĩ anh có khiếu hài hước như vậy. Bỗng nhiên tiếng cười ngừng hẳn, cô nhìn anh, mặt từ hồng chuyển sang đỏ, phun ra câu nói:
- Anh nói em như lợn được nuôi bằng tiền sao?
Anh thu lại khóe miệng đang cười, sờ đầu cô:
- " Không tặng tiền nữa nhé. Anh sẽ lập cho em 1 tài khoản riêng. Sinh nhật sẽ có quà đặc biệt".
Cô hờn dỗi, chu miệng, nhìn càng xinh đẹp đáng yêu. Anh đứng lên, kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô, hạnh phúc chỉ mong mãi như thế này.
**********
Bước chân ra khỏi căn hộ, Khắc Nguyên thu lại vẻ mặt hạnh phúc, trả lại sự lạnh lùng. Bên ngoài ngôi nhà này, tất cả mọi thứ xô bồ, hỗn tạp, lòng người sâu thẳm, tranh đấu không ngừng. Thứ chờ đón anh là những rối tung tiền bạc, là những áp lực từ mẹ, từ dòng tộc. Họ buộc anh vào một cuộc hôn nhân lợi nhuận, tính toán. Anh thừa kế tập đoàn kinh tế này mang theo tất cả kỳ vọng của dòng tộc thế gia, của mẹ anh, người phụ nữ không quyền không thế sau lưng ba anh, phải cô đơn chiến đấu giành giựt chồng mình từ bao nhiêu cám dỗ. Lớn thuyền, lớn sóng, quy luật xưa nay vẫn vậy. Hôm nay nó đang trong tình trạng lửa bén đến áo, chật vật vẫn chưa thoát ra được khỏi khủng hoảng kinh tế. Nếu cứ thế này, ngày tuyên bố phá sản sẽ không bất ngờ. Anh cần vốn trong cái thùng rỗng này để vực dậy, nhưng nguồn tài chính này sẽ đi kèm theo một cuộc hôn nhân không mong muốn. Thực tế, chỉ cần tập đoàn của anh vượt qua được cũng sẽ hỗ trợ rất nhiều cho tập đoàn thông gia tương lai, xem như hai bên đều có lợi. Anh mệt mỏi khi thấy mẹ anh khóc quá nhiều, bà kể những gì bà trải qua để có được anh như bây giờ, bất chấp tất cả, không nghĩ tới quả báo luân hồi. Anh thật sự dằn vặt. Anh muốn mang lại cho Nhã Châu và đứa bé hạnh phúc trọn vẹn, nhưng anh lại không chèo chống được con thuyền kinh tế làm sao đảm bảo được cho 2 mẹ con đây.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình, mẹ anh. Anh bắt máy:
- Alo, con nghe đây mẹ.
- Con đừng chần chừ nữa có được không con, mẹ đã chọn ngày rồi. ngày 20 tháng này, xem như 2 tuần nữa. Mẹ đã gặp và nói chuyện với Lâm Khánh Linh, con bé rất được, xinh đẹp dịu dàng lắm con à. Mẹ chờ mong lắm. - Tiếng bà Trịnh nói nhẹ nhàng mà sao như đinh đóng vào trái tim anh nhỏ máu.
- Mẹ! Từ từ con tính, không cần gấp gáp như vậy. - Anh gắt lên.
- Không phải mẹ không thể chờ mà là tập đoàn không thể chờ. Ba con mất đi kèm theo bao nhiêu người như sài lang hổ báo nhìn thèm thuồng vị trí của con, họ đã động rồi, họ chờ không nổi nữa con có biết không. Nếu cứ thế này, làm sao mẹ có thể đối diện với vong linh của ba con, làm sao đối diện được với thế lực gia tộc đây? Mẹ xin con, hức hức.. - Tiếng nghẹn nấc cuối cùng của mẹ anh nuốt tất cả những gì muốn nói thêm vào im lặng.
Trái tim anh không thể nguyên vẹn nữa, nó đã bị bóp chặt dị dạng. Tiếng khóc của mẹ anh như những làn roi quất thẳng vào ảnh rỉ máu làm anh không đứng vững được nữa. Anh nhàn nhạt thốt lên:
- Mẹ hãy làm như vậy đị.- Anh tắt máy.
Kết quả này đã đến sau bao cuộc tranh luận đã cuốn đi bao nhiêu nước mắt của mẹ anh.
Phòng làm việc rộng mênh mông, Khắc Nguyên im lặng. Anh nhìn xung quanh, đứng lên tiến lại cửa sổ nhìn vạn vật từ trên cao xuống. Trước đây, mỗi khi từ vị trí này nhìn xuống, anh rất tự hào, nhưng giờ đây, tất cả trống rỗng, vô vị. Cô thư ký gõ cửa, không nghe tiếng trả lời. Cô chờ đợi, không tự tiện đẩy cửa bước vào. Tổng giám đốc là người nghiêm khắc, lạnh lùng, làm sao cô dám?
Anh hững hờ, nói:
- Vào đi.
Cô thư ký bước vào, trình cho anh công văn cần ký, dè dặt nói:
- Thưa chủ tịch, có một cô gái đến xin gặp nhưng không có lịch hẹn, đang ở quầy tiếp tân của công ty.
Anh dán mắt vào công văn, tay vung bút ký, hờ hững mở miệng:
- Không hẹn không gặp.
Ký xong văn bản, đẩy sang hướng thư ký. Cô nhận lại, nhưng chần chừ chưa đi, có gì khó nói. Anh bực bội:
- Sao?
Thư ký ấp úng:
- Cô ấy nói là vợ chưa cưới của tổng giám đốc.
Khắc Nguyên nhíu mày, nhanh thế sao? Mẹ mới gọi điện, tức khắc đã tìm đến cửa. Nhếch môi cười khẩy:
- Đưa cô ta lên đây.
Thư ký vâng dạ vội vàng lui ra, hít một hơi lấp đầy khí vào phổi, thật sự nghĩ là mình đang sống. Không khí đối diện với sếp lúc nãy giống địa ngục quá.
Tiếng gõ cửa, Khắc Nguyên gằn giọng:
- Vào đi.
Khánh Linh tiến vào. Đập vào mắt ngay tại bàn làm việc là một người thanh niên da trắng, sống mũi cao thon, đôi mắt đen sâu kiên cường, tất cả cân đối hoàn chỉnh, một người đẹp trai quá mức.
Nâng tầm mắt nhìn người đối diện, Khắc Nguyên đánh giá sơ bộ "vợ chưa cưới của mình". Xinh đẹp sắc sảo, làn da trắng mịn màng, đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn hài hòa, vóc dáng gầy cao, ngoại hình này tham gia vào ngành giải trí có khối người sẽ lựa chọn đây. Nhưng cô ta lại đang tham gia vào một vở diễn trọn đời không thoát được.
Tiếng nói thanh thót của Khánh Linh vang lên:
- Không thể mời phụ nữ ngồi sao?
- Không cấm. Giọng nam gằn xuống.
Khánh Linh lửa nóng phừng lên, người đàn ông này ngoại hình quá đẹp nhưng có phải nhân cách tỷ lệ nghịch với ngoại hình hay không mà thô lỗ như vậy? Tiêu chuẩn hoàn hảo của ba và người đàn bà đó lựa chọn cho mình là thế này đây. Cô chua chát nghĩ tiền tài có thể nâng cao nhân cách tồi tệ cao đến tận mây.
Khánh Linh kéo ghế ngồi xuống, lời muốn nói bị lửa giận áp xuống nên không thể mở lời. Khắc Nguyên cũng không nhìn cô nữa, cắm cúi làm việc, xem tất cả xung quanh là không khí.
Không khí ngột ngạt kéo dài 15 phút chưa cải thiện được, Khánh Linh không thể chịu nổi nữa, giọng nói mất kiên nhẫn:
- Anh đồng ý với cuộc hôn nhân này?
Cô vốn là một người con gái sống với mẹ kế, chưa tốt nghiệp đại học, chưa có sự nghiệp riêng, cô phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình nên không có năng lực vùng vẫy khỏi cuộc hôn nhân này. Còn người đàn ông này thì sao? Có phải thật lòng muốn cưới cô hay không? Cô muốn xác định rõ.
- Cái đó cô hãy về hỏi lại ba mẹ cô có phải tốt hơn không? Dù sao cô đã hỏi, tôi nói cho cô biết. Tôi đồng ý. Nhưng có hạnh phúc hay không tôi không đảm bảo. Một khi là lợi nhuận, thì mỗi bên mãi mãi sẽ đảm nhận đúng vị trí của mình. Cô yên phận, tôi không gây khó khăn, nếu không hậu quả khó xác định lắm.
Trả lời xong, Khắc Nguyên nhấn chuông, thư ký bước vào. Anh phun ra 2 chữ:
- Tiễn khách.
Khánh Linh chưa thấy thái độ nào bất lịch sự hơn thế, đứng lên, nện bước nặng nề rời đi, nghe loáng thoáng bên tai giọng nói của người đàn ông đó:
- Về sau, không để người này vào phòng làm việc của tôi.
Khánh Linh lảo đảo, nhịn không được sự nhục nhã này. Ánh mắt cô hung hăng hận thù, cười trong nước mắt lẩm bẩm:
- Cuộc sống của tôi là địa ngục thì các người cũng phải ở địa ngục, cùng nhau mà tận hưởng.
Hai ngày sau, sinh nhật của Nhã Châu được tổ chức đơn giản nhưng ấm áp, tiếng cười trong trẻo, ngập tràn hạnh phúc. Khắc Nguyên mang lên tay Nhã Châu chiếc nhẫn kim cương anh đã đặt riêng cho cô, bên dưới có khắc tên của hai người. Trong lòng anh thầm nghĩ, đây là nhẫn cưới anh chỉ dành riêng cho Nhã Châu, mãi mãi không thể nào thay thế được. Dù không có gia đình đồng ý, dù không có nhà thờ làm lễ, dù không có những lời chúc phúc ầm ĩ, hạnh phúc của hai người sẽ như mạch nước ngầm ấm áp vĩnh viễn tồn tại trong lòng đất.
Nhã Châu sắc mặt rạng ngời, đôi môi cười ngọt ngào, môi hồng răng trắng làm lòng người cũng muốn cười theo. Khắc Nguyên ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô như muốn bao bọc mẹ con cô trọn đời tránh khỏi mưa gió, bão giông cuộc đời này. Anh nhẹ nhàng hỏi:
- Con có đạp nhiều không, có khó chịu gì không?
Nhã Châu nhìn anh, đôi mắt lung linh thuần lương, lắc đầu:
- Không, bình thường, em không sao. Anh đừng lo lắng nhiều.
Khắc Nguyên vuốt nhẹ bụng cô, khom người nghiêng tai áp vào bụng cô nghe nhịp đập của thai nhi, là kết tinh quý giá của hai người. Anh sẽ đặt tên nó là Trịnh Khắc Ngọc, viên ngọc anh nâng niu trong lòng bàn tay suốt đời.
Nhã Châu rời khỏi vòng tay anh, tiến đến bên tủ, lấy một vật nhỏ xinh xắn, nói:
- Anh xem, vú Chín cầu cho con chúng ta một lá bùa bình an này. Khi em sinh sẽ mang theo bên người, cầu cho con chúng ta trọn đời bình an.
Khắc Nguyên cười, nhìn thấy cô vui vẻ chuẩn bị cho cục cưng chào đời, niềm hạnh phúc không lời diễn tả, gật đầu:
- Ừ, trọn đời bình an. Em chuẩn bị cẩn thận như vậy, chỉ đến lúc mẹ tròn con vuông nữa là hoàn hảo.
Ôm chặt cô trong tay, Khắc Nguyên không biết nói thế nào về hôn lễ chỉ hơn mười ngày sau sẽ diễn ra. Nhã Châu mang thai hơn tám tháng rồi, là giai đoạn quan trọng có thể sinh bất cứ lúc nào, anh phải làm sao để nói đây? Thời gian không còn sớm, anh đỡ Nhã Châu về phòng ôm cô ngủ, hạnh phúc của anh và mẹ con cô có quá mong manh.
Thời gian trôi không dừng, từng ngày trôi qua nội tâm Khắc Nguyên càng nóng như lửa đốt, hận mình bất lực nhu nhược phụ thuộc vào sự sắp đặt sẵn.
Sáng nay, nhìn bìa báo lớn tin tức anh kết hôn cùng Khánh Linh được đăng lên trang đầu, người anh như muốn nổ tung. Anh mở cửa phòng mình, đụng mạnh vào thư ký đang định gõ cửa tiến vào.
- A! – Cô thư ký rên khẽ một tiếng, miệng chưa kịp nói gì thì Khắc Nguyên đã lên tiếng:
- Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn của tôi hôm nay.
Khắc Nguyên nhanh chân bước ra ngoài, không quay lại nhìn sự thảng thốt của thư ký. Cô chưa kịp báo với tổng giám đốc các cổ đông đã đến đầy đủ, bây giờ bảo giải tán. Họ lại sẽ làm ầm ĩ không tôn trọng cổ đông thế này thế kia.
Khắc Nguyên lái xe đến khu đô thị Đông Pha. Rút vội chìa khóa, bước nhanh vào căn hộ của mình. Bà vú thấy cậu chủ vào, nháy mắt về hướng sopha phòng khách. Liếc mắt về hướng đó, anh thấy Nhã Châu hốc mắt đỏ bừng, sưng húp, nhìn xa xăm ra ngoài. Lòng anh quặn thắt, tiến lên ôm cô vào lòng, lặng đi.
Nhã Châu giật mình, ngước nhìn Khắc Nguyên, nở một nụ cười vặn vẹo khó coi hơn khóc, nói:
- Anh đến khi nào em không biết, khi nãy có hạt cát bay vào mắt em, thật khó chịu, nhưng bây giờ thì hết rồi.
Khắc Nguyên không nói gì, vẫn ôm cô. Hạt cát kia to như thế, làm sao hết được bây giờ. Hồi lâu, anh lên tiếng:
- Em đã biết rồi không giận anh sao? Không có gì muốn hỏi anh sao?
Ha, ha, Nhã Châu cười lớn. Không nghĩ anh có khiếu hài hước như vậy. Bỗng nhiên tiếng cười ngừng hẳn, cô nhìn anh, mặt từ hồng chuyển sang đỏ, phun ra câu nói:
- Anh nói em như lợn được nuôi bằng tiền sao?
Anh thu lại khóe miệng đang cười, sờ đầu cô:
- " Không tặng tiền nữa nhé. Anh sẽ lập cho em tài khoản riêng. Sinh nhật sẽ có quà đặc biệt".
Cô hờn dỗi, chu miệng, nhìn càng xinh đẹp đáng yêu. Anh đứng lên, kéo cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô, hạnh phúc chỉ mong mãi như thế này.
Bước chân ra khỏi căn hộ, Khắc Nguyên thu lại vẻ mặt hạnh phúc, trả lại sự lạnh lùng. Bên ngoài ngôi nhà này, tất cả mọi thứ xô bồ, hỗn tạp, lòng người sâu thẳm, tranh đấu không ngừng. Thứ chờ đón anh là những rối tung tiền bạc, là những áp lực từ mẹ, từ dòng tộc. Họ buộc anh vào một cuộc hôn nhân lợi nhuận, tính toán. Anh thừa kế tập đoàn kinh tế này mang theo tất cả kỳ vọng của dòng tộc thế gia, của mẹ anh, người phụ nữ không quyền không thế sau lưng ba anh, phải cô đơn chiến đấu giành giựt chồng mình từ bao nhiêu cám dỗ. Lớn thuyền, lớn sóng, quy luật xưa nay vẫn vậy. Hôm nay nó đang trong tình trạng lửa bén đến áo, chật vật vẫn chưa thoát ra được khỏi khủng hoảng kinh tế. Nếu cứ thế này, ngày tuyên bố phá sản sẽ không bất ngờ. Anh cần vốn trong cái thùng rỗng này để vực dậy, nhưng nguồn tài chính này sẽ đi kèm theo một cuộc hôn nhân không mong muốn. Thực tế, chỉ cần tập đoàn của anh vượt qua được cũng sẽ hỗ trợ rất nhiều cho tập đoàn thông gia tương lai, xem như hai bên đều có lợi. Anh mệt mỏi khi thấy mẹ anh khóc quá nhiều, bà kể những gì bà trải qua để có được anh như bây giờ, bất chấp tất cả, không nghĩ tới quả báo luân hồi. Anh thật sự dằn vặt. Anh muốn mang lại cho Nhã Châu và đứa bé hạnh phúc trọn vẹn, nhưng anh lại không chèo chống được con thuyền kinh tế làm sao đảm bảo được cho mẹ con đây.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình, mẹ anh. Anh bắt máy:
- Alo, con nghe đây mẹ.
- Con đừng chần chừ nữa có được không con, mẹ đã chọn ngày rồi. ngày tháng này, xem như tuần nữa. Mẹ đã gặp và nói chuyện với Lâm Khánh Linh, con bé rất được, xinh đẹp dịu dàng lắm con à. Mẹ chờ mong lắm. - Tiếng bà Trịnh nói nhẹ nhàng mà sao như đinh đóng vào trái tim anh nhỏ máu.
- Mẹ! Từ từ con tính, không cần gấp gáp như vậy. - Anh gắt lên.
- Không phải mẹ không thể chờ mà là tập đoàn không thể chờ. Ba con mất đi kèm theo bao nhiêu người như sài lang hổ báo nhìn thèm thuồng vị trí của con, họ đã động rồi, họ chờ không nổi nữa con có biết không. Nếu cứ thế này, làm sao mẹ có thể đối diện với vong linh của ba con, làm sao đối diện được với thế lực gia tộc đây? Mẹ xin con, hức hức.. - Tiếng nghẹn nấc cuối cùng của mẹ anh nuốt tất cả những gì muốn nói thêm vào im lặng.
Trái tim anh không thể nguyên vẹn nữa, nó đã bị bóp chặt dị dạng. Tiếng khóc của mẹ anh như những làn roi quất thẳng vào ảnh rỉ máu làm anh không đứng vững được nữa. Anh nhàn nhạt thốt lên:
- Mẹ hãy làm như vậy đị.- Anh tắt máy.
Kết quả này đã đến sau bao cuộc tranh luận đã cuốn đi bao nhiêu nước mắt của mẹ anh.
Phòng làm việc rộng mênh mông, Khắc Nguyên im lặng. Anh nhìn xung quanh, đứng lên tiến lại cửa sổ nhìn vạn vật từ trên cao xuống. Trước đây, mỗi khi từ vị trí này nhìn xuống, anh rất tự hào, nhưng giờ đây, tất cả trống rỗng, vô vị. Cô thư ký gõ cửa, không nghe tiếng trả lời. Cô chờ đợi, không tự tiện đẩy cửa bước vào. Tổng giám đốc là người nghiêm khắc, lạnh lùng, làm sao cô dám?
Anh hững hờ, nói:
- Vào đi.
Cô thư ký bước vào, trình cho anh công văn cần ký, dè dặt nói:
- Thưa chủ tịch, có một cô gái đến xin gặp nhưng không có lịch hẹn, đang ở quầy tiếp tân của công ty.
Anh dán mắt vào công văn, tay vung bút ký, hờ hững mở miệng:
- Không hẹn không gặp.
Ký xong văn bản, đẩy sang hướng thư ký. Cô nhận lại, nhưng chần chừ chưa đi, có gì khó nói. Anh bực bội:
- Sao?
Thư ký ấp úng:
- Cô ấy nói là vợ chưa cưới của tổng giám đốc.
Khắc Nguyên nhíu mày, nhanh thế sao? Mẹ mới gọi điện, tức khắc đã tìm đến cửa. Nhếch môi cười khẩy:
- Đưa cô ta lên đây.
Thư ký vâng dạ vội vàng lui ra, hít một hơi lấp đầy khí vào phổi, thật sự nghĩ là mình đang sống. Không khí đối diện với sếp lúc nãy giống địa ngục quá.
Tiếng gõ cửa, Khắc Nguyên gằn giọng:
- Vào đi.
Khánh Linh tiến vào. Đập vào mắt ngay tại bàn làm việc là một người thanh niên da trắng, sống mũi cao thon, đôi mắt đen sâu kiên cường, tất cả cân đối hoàn chỉnh, một người đẹp trai quá mức.
Nâng tầm mắt nhìn người đối diện, Khắc Nguyên đánh giá sơ bộ "vợ chưa cưới của mình". Xinh đẹp sắc sảo, làn da trắng mịn màng, đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn hài hòa, vóc dáng gầy cao, ngoại hình này tham gia vào ngành giải trí có khối người sẽ lựa chọn đây. Nhưng cô ta lại đang tham gia vào một vở diễn trọn đời không thoát được.
Tiếng nói thanh thót của Khánh Linh vang lên:
- Không thể mời phụ nữ ngồi sao?
- Không cấm. Giọng nam gằn xuống.
Khánh Linh lửa nóng phừng lên, người đàn ông này ngoại hình quá đẹp nhưng có phải nhân cách tỷ lệ nghịch với ngoại hình hay không mà thô lỗ như vậy? Tiêu chuẩn hoàn hảo của ba và người đàn bà đó lựa chọn cho mình là thế này đây. Cô chua chát nghĩ tiền tài có thể nâng cao nhân cách tồi tệ cao đến tận mây.
Khánh Linh kéo ghế ngồi xuống, lời muốn nói bị lửa giận áp xuống nên không thể mở lời. Khắc Nguyên cũng không nhìn cô nữa, cắm cúi làm việc, xem tất cả xung quanh là không khí.
Không khí ngột ngạt kéo dài phút chưa cải thiện được, Khánh Linh không thể chịu nổi nữa, giọng nói mất kiên nhẫn:
- Anh đồng ý với cuộc hôn nhân này?
Cô vốn là một người con gái sống với mẹ kế, chưa tốt nghiệp đại học, chưa có sự nghiệp riêng, cô phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình nên không có năng lực vùng vẫy khỏi cuộc hôn nhân này. Còn người đàn ông này thì sao? Có phải thật lòng muốn cưới cô hay không? Cô muốn xác định rõ.
- Cái đó cô hãy về hỏi lại ba mẹ cô có phải tốt hơn không? Dù sao cô đã hỏi, tôi nói cho cô biết. Tôi đồng ý. Nhưng có hạnh phúc hay không tôi không đảm bảo. Một khi là lợi nhuận, thì mỗi bên mãi mãi sẽ đảm nhận đúng vị trí của mình. Cô yên phận, tôi không gây khó khăn, nếu không hậu quả khó xác định lắm.
Trả lời xong, Khắc Nguyên nhấn chuông, thư ký bước vào. Anh phun ra chữ:
- Tiễn khách.
Khánh Linh chưa thấy thái độ nào bất lịch sự hơn thế, đứng lên, nện bước nặng nề rời đi, nghe loáng thoáng bên tai giọng nói của người đàn ông đó:
- Về sau, không để người này vào phòng làm việc của tôi.
Khánh Linh lảo đảo, nhịn không được sự nhục nhã này. Ánh mắt cô hung hăng hận thù, cười trong nước mắt lẩm bẩm:
- Cuộc sống của tôi là địa ngục thì các người cũng phải ở địa ngục, cùng nhau mà tận hưởng.
Hai ngày sau, sinh nhật của Nhã Châu được tổ chức đơn giản nhưng ấm áp, tiếng cười trong trẻo, ngập tràn hạnh phúc. Khắc Nguyên mang lên tay Nhã Châu chiếc nhẫn kim cương anh đã đặt riêng cho cô, bên dưới có khắc tên của hai người. Trong lòng anh thầm nghĩ, đây là nhẫn cưới anh chỉ dành riêng cho Nhã Châu, mãi mãi không thể nào thay thế được. Dù không có gia đình đồng ý, dù không có nhà thờ làm lễ, dù không có những lời chúc phúc ầm ĩ, hạnh phúc của hai người sẽ như mạch nước ngầm ấm áp vĩnh viễn tồn tại trong lòng đất.
Nhã Châu sắc mặt rạng ngời, đôi môi cười ngọt ngào, môi hồng răng trắng làm lòng người cũng muốn cười theo. Khắc Nguyên ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô như muốn bao bọc mẹ con cô trọn đời tránh khỏi mưa gió, bão giông cuộc đời này. Anh nhẹ nhàng hỏi:
- Con có đạp nhiều không, có khó chịu gì không?
Nhã Châu nhìn anh, đôi mắt lung linh thuần lương, lắc đầu:
- Không, bình thường, em không sao. Anh đừng lo lắng nhiều.
Khắc Nguyên vuốt nhẹ bụng cô, khom người nghiêng tai áp vào bụng cô nghe nhịp đập của thai nhi, là kết tinh quý giá của hai người. Anh sẽ đặt tên nó là Trịnh Khắc Ngọc, viên ngọc anh nâng niu trong lòng bàn tay suốt đời.
Nhã Châu rời khỏi vòng tay anh, tiến đến bên tủ, lấy một vật nhỏ xinh xắn, nói:
- Anh xem, vú Chín cầu cho con chúng ta một lá bùa bình an này. Khi em sinh sẽ mang theo bên người, cầu cho con chúng ta trọn đời bình an.
Khắc Nguyên cười, nhìn thấy cô vui vẻ chuẩn bị cho cục cưng chào đời, niềm hạnh phúc không lời diễn tả, gật đầu:
- Ừ, trọn đời bình an. Em chuẩn bị cẩn thận như vậy, chỉ đến lúc mẹ tròn con vuông nữa là hoàn hảo.
Ôm chặt cô trong tay, Khắc Nguyên không biết nói thế nào về hôn lễ chỉ hơn mười ngày sau sẽ diễn ra. Nhã Châu mang thai hơn tám tháng rồi, là giai đoạn quan trọng có thể sinh bất cứ lúc nào, anh phải làm sao để nói đây? Thời gian không còn sớm, anh đỡ Nhã Châu về phòng ôm cô ngủ, hạnh phúc của anh và mẹ con cô có quá mong manh.
Thời gian trôi không dừng, từng ngày trôi qua nội tâm Khắc Nguyên càng nóng như lửa đốt, hận mình bất lực nhu nhược phụ thuộc vào sự sắp đặt sẵn.
Sáng nay, nhìn bìa báo lớn tin tức anh kết hôn cùng Khánh Linh được đăng lên trang đầu, người anh như muốn nổ tung. Anh mở cửa phòng mình, đụng mạnh vào thư ký đang định gõ cửa tiến vào.
- A! – Cô thư ký rên khẽ một tiếng, miệng chưa kịp nói gì thì Khắc Nguyên đã lên tiếng:
- Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn của tôi hôm nay.
Khắc Nguyên nhanh chân bước ra ngoài, không quay lại nhìn sự thảng thốt của thư ký. Cô chưa kịp báo với tổng giám đốc các cổ đông đã đến đầy đủ, bây giờ bảo giải tán. Họ lại sẽ làm ầm ĩ không tôn trọng cổ đông thế này thế kia.
Khắc Nguyên lái xe đến khu đô thị Đông Pha. Rút vội chìa khóa, bước nhanh vào căn hộ của mình. Bà vú thấy cậu chủ vào, nháy mắt về hướng sopha phòng khách. Liếc mắt về hướng đó, anh thấy Nhã Châu hốc mắt đỏ bừng, sưng húp, nhìn xa xăm ra ngoài. Lòng anh quặn thắt, tiến lên ôm cô vào lòng, lặng đi.
Nhã Châu giật mình, ngước nhìn Khắc Nguyên, nở một nụ cười vặn vẹo khó coi hơn khóc, nói:
- Anh đến khi nào em không biết, khi nãy có hạt cát bay vào mắt em, thật khó chịu, nhưng bây giờ thì hết rồi.
Khắc Nguyên không nói gì, vẫn ôm cô. Hạt cát kia to như thế, làm sao hết được bây giờ. Hồi lâu, anh lên tiếng:
- Em đã biết rồi không giận anh sao? Không có gì muốn hỏi anh sao?