Chiếc siêu xe Lamborghini màu bạc chạy thẳng vào gara biệt thự sang trọng, hiện đại của Đăng gia. Trợ lý Thành theo thói quen vội vàng bước xuống mở cửa xe mời Đăng Lâm ra ngoài, sau đó mở cửa bên Hà Vân đang ngồi. Đăng Lâm với tay che mui xe, tránh để người bất cẩn có thể đụng đầu. Hà Vân cũng đã quen được chăm sóc, tự nhiên nhận sự quan tâm quen thuộc, cùng Đăng Lâm sánh bước vào nhà.
Bà Khánh Loan ngồi ở phòng khách vui vẻ đón hai người bước vào. Bà hiền lành, thiện lương đơn thuần, mẫu người phụ nữ hiền thục đứng sau lưng chồng chăm sóc con cái, không bon chen với xã hội. Chồng bà đột ngột mất đi, bà cũng không có năng lực đứng bên cạnh con trai chống lại gió giông thương trường, chỉ có thể tiếp lực tinh thần cho con trai. Từ ngày con trai bà đưa Hà Vân về ngôi nhà này, bà như có thêm người bầu bạn, lại nhìn cô bé xinh xắn đáng yêu, bà càng thêm yêu thương như con gái. Con trai bà yêu thương Hà Vân bao nhiêu, bà cũng yêu quý Hà Vân bấy nhiêu, được coi là “yêu thương ai yêu cả đường đi lối về”.
Đăng Lâm và Hà Vân ngồi xuống bên cạnh mẹ, đồng loạt “chào mẹ, con mới về”. Hà Vân nghiêng người ôm bà , nũng nịu:
- Con nhớ mẹ nhiều, rất nhiều, chỉ có một ngày xa cách mà cứ như lâu lắm rồi.
Vỗ vai Hà Vân, bà mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp. Bà đã quá quen với kiểu cách nịnh nọt này. Bà ân cần hỏi cô con gái nuôi nghịch ngợm:
- Hôm nay đến hội thảo có mệt không, không gây ra rắc rối gì chứ?
Hà Vân đưa mắt nhìn Đăng Lâm, mím môi, nói dối không chớp mắt:
- Dĩ nhiên là là mệt rồi ạ. Con rất nghiêm túc nha. Con gái mẹ thông minh, đứng đắn như thế này làm sao có thể gây rắc rối được.
Đăng Lâm đưa tay che miệng giấu nụ cười khâm phục ai kia có bản lĩnh tự kỷ cao cả, thay đen đổi trắng cũng tài. Hà Vân mấp máy môi liếc nhìn Đăng Lâm, biểu đạt ý muốn nói “anh thử nói ngược lại xem”. Bà Khánh Loan gõ nhẹ tay vào trán cô, giọng nói nửa trách móc, nửa cưng chiều:
- Con chỉ cần giữ hình tượng một chút thôi, chứ nói nghiêm túc thì mẹ không có ý đòi hỏi cao như vậy.
Hà Vân mở to mắt nhìn mẹ nuôi, đây là ý gì? Cô đâu đến nỗi ngày nào cũng phá phách, gây chuyện thị phi để yêu cầu của mọi người với mình chỉ nằm ở mức cơ bản cần có thôi chứ!? Thêm vào một ít tối màu cho sắc mặt, Hà Vân mím môi:
- Mẹ đang hạ thấp con gái mình đấy. Con có bản lĩnh rất lớn mà mẹ chưa nhìn được thôi. Thời gian về sau con sẽ chứng minh cho cả nhà mình thấy.
Đăng Lâm và bà Khánh Loan cười xề xòa, an ủi bản lĩnh lớn bị vùi dập của bảo bối. Không khí gia đình hạnh phúc vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Hà Vân được vú Tâm gọi dậy lúc 5 giờ. Cô ngây ngủ, ngáp ngắn ngáp dài ì ạch làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay bộ đầm công sở do vú Tâm xếp sẵn cho mình. Nó thực chất là do anh boss yêu của cô lựa chọn vì anh rất quan tâm đến quần áo, ăn uống của bảo bối trong mấy năm qua. Chính vì thế, Hà Vân dần có thói quen không cần quan tâm đến xu hướng thời trang nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm sau khi tốt nghiệp đại học kinh tế. Trong năm năm qua, Đăng Lâm bao bọc cô rất kỹ, không muốn có bất cứ một chút thông tin soi mói nào làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư tốt đẹp của cô. Do đó, người bên ngoài và nhân viên tập đoàn Xuyên Á, ngoài mấy vệ sĩ thân cận của anh, không ai biết đến sự hiện diện của cô ở Đăng gia. Cô thỏa thuận với Đăng Lâm được thông qua tuyển dụng đàng hoàng, bắt đầu từng bước bằng chính năng lực của mình vào Xuyên Á. Có như thế, cô sẽ mạnh mẽ từng ngày, đủ bản lĩnh kề vai sát cánh bên anh, chia sẻ với anh tất cả đắng cay ngọt bùi trên mọi nẻo đường.
Hai mẹ con Đăng Lâm đã ngồi vào bàn ăn. Hà Vân chân thấp chân cao đến bàn ăn, ngồi bên cạnh Đăng Lâm, mở lời:
- Chào mẹ, chào anh boss.
Dáng vẻ của Hà Vân rất buồn cười, hai người đang cùng ăn dù có thích nghi cũng không nhịn được.
Vú Tâm mang tô mì thịt bò và ly sữa đặt trước mặt Hà Vân. Cô bắt đầu ăn từng chút một. Buổi sáng cô ăn rất ít, đến một nửa phần ăn thì ngưng, không ăn nữa. Đăng Lâm nhăn mặt, không vui nói:
- Ăn ít như vậy không đủ sức để làm việc.
Bà Khánh Loan bênh vực cô con gái nhỏ, giọng dịu dàng:
- Con bé ăn ít đã quen rồi. Trưa hai đứa tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm, mới ngày đầu tiên đi làm, con bé không quen thức ăn ở căn tin đâu.
Hà Vân đẩy ghế ra, đứng lên chào tạm biệt mẹ nuôi. Đăng Lâm vội vàng cùng cô sánh bước tới gara để xe, sau đó tách lên hai xe hướng đến cao ốc tập đoàn Xuyên Á.
Hà Vân vào phòng tiếp tân của tòa nhà, Đỗ Huy và Nghi Thu đứng chờ đợi sẵn. Hà Vân và Nghi Thu được phân về phòng quản trị kinh doanh tầng 15, Đỗ Huy phân về phòng kế hoạch tầng 14. Cả ba cùng tiến vào thang máy, chọn vị trí tầng làm việc bấm số. Hà Vân và Nghi Thu đến phòng làm việc, dè dặt bước vào. Chưa đến giờ làm việc, nhân viên còn đang trò chuyện thư giãn. Thấy hai cô nàng xinh đẹp mới toanh xuất hiện, anh đồng nghiệp có khuôn mặt thân thiện, hay cười nhìn chăm chú Hà Vân, bật thốt lên:
- Woa, cô bé xinh đẹp mới đến, "chặc"... đôi mắt em hồn nhiên như mắt nai… Ôi, con nai vàng ngơ ngác, giẫm nát … bao trái tim, để anh phải đi tìm, thay con tim mới nát…
Một chị đồng nghiệp trẻ nói xen vào:
- Thôi ông dẹp ngay cái thi sĩ nửa vời của ông lại đi, không khéo hù dọa hai cô bé chạy mất thì ông không có đường lưu lại đây đâu. Càng xuất sắc càng không có cửa cho ông, có biết không.
Anh trai vừa mới nói chưa hết ý thì bị chen ngang, mất hứng liếc cô đồng nghiệp cũ, lại nhìn Hà Vân tiếp tục:
- Em đừng nghe cô ấy, cái gì là thi sĩ nửa vời, nhà anh có truyền thống ba đời làm thi sĩ đó. Chẳng qua đến đời anh không muốn nên đổi sang kinh tế thôi.
Chị đồng nghiệp khi nãy không vừa, tiếp tục phản kích:
- Cái gì không muốn, không phải tại ông nội ông không cho sao? Ai đời bài thơ của mình sáng tác, cô giáo yêu cầu cháu nội mình phân tích nó, cháu mang về nhờ vả ông phân tích hộ, sau đó mang nộp cho cô giáo lại bị phê “ không hiểu ý tác giả”. "Chặc chặc"… buồn quá nên bỏ nghề…đời sau cũng thế…
Anh Huy Bình đen mặt, lắp bắp “bà, bà…” mãi không nói được câu nào.
Hà Vân đưa tay che miệng cười, nghĩ thầm “cặp đôi oan gia ngõ hẹp nơi nào cũng có”. Nghi Thu có thói quen không biểu hiện cảm xúc ra mặt, nhưng lòng thầm cười cuộc đấu khẩu của hai anh chị đi trước. Trưởng phòng Trần Giao bước vào, hắng giọng lớn quát:
- Mấy người có rảnh rỗi thì mau chóng hoàn tất công việc được giao đi, cứ mãi lo “tám” chuyện trên trời dưới đất, có ngày tự động ôm đồ cá nhân ra khỏi tập đoàn thì đừng có trách tôi.
Những đàn anh đàn chị trong phòng im bặt, ai nấy đều vội vàng trở về vị trí làm việc của mình. Trước khi đi, Huy Bình ghé vào tai Hà Vân giới thiệu nhỏ một câu:
- Đây là trưởng phòng Trần Giao, sếp trực tiếp của chúng ta.
Sau đó anh nháy mắt liên tục, mấp môi hai tiếng “ cẩn thận” với Hà Vân. Hà Vân bị khí thế của trưởng phòng thu hút, ánh nhìn quan sát tỉ mỉ người sếp mới. Cảm nhận ban đầu của Hà Vân không mấy thiện cảm, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này có đôi mắt hẹp dài, phối với hàm râu quai nón, có chút gian xảo tà khí. Lấy lại tinh thần, Hà Vân và Nghi Thu cùng lên tiếng chào hỏi
- Chào sếp, em là Hà Vân / Nghi Thu mới được phân đến phòng này, mong sếp giúp đỡ nhiều, tạo điều kiện cho chúng em học hỏi hoàn thành tốt công việc của mình.
Trưởng phòng đặt tâm tư vào hai người nữ nhân viên mới dưới trướng của mình. Một cô xinh đẹp thanh nhã thoát tục động lòng người, một cô xinh đẹp lạnh lùng như bức người đối diện vào hầm băng. Đối diện với gái đẹp, dục vọng ông tăng lên, nhếch môi cười nửa vời hiểm ý, phân phó công việc:
- Hai em mới đến , ngồi ở vị trí bên kia. Công việc thì chưa vội, có thể theo các anh chị khác học hỏi làm quen trước. Khi nào tôi thấy thích hợp sẽ phân công công việc thích hợp.
Đôi mắt của trưởng phòng xoáy sâu Hà Vân. Ngay lúc này, mặt trưởng phòng rất xứng đáng với hai từ “dê xồm”, hai tay liên tục xoa vào nhau, cất giọng không bình thường nói tiếp:
- Em này là Hà Vân à? Nếu không ngại, có thể làm thư ký bên cạnh tôi, tôi sẽ kèm cặp trực tiếp, đảm bảo không quá một tuần mọi việc sẽ trôi chảy, đến lúc đó he he…, tôi hết mình tạo điều kiện tốt nhất cho em.
Hà Vân nổi hết da gà, rùng mình một cái. Đây là nhân viên cao cấp của tập đoàn sao? Nếu đúng như vậy thì thời gian qua tập đoàn phát triển theo chiều hướng lên hay xuống, anh boss yêu của mình có biết không?
Nghi Thu trầm mặt băng lạnh, chỉ cần bàn tay của lão “sếp chết dịch” này dám sờ loạn, cô không ngần ngại bẻ gãy nó không thương tiếc. Biết đâu như thế ông ta vì thế mà phải cảm ơn mình, chứ để tâm tư của ông mà đến tai boss đại nhân thì “sống không bằng chết” là điều không thể tránh khỏi.
Mỗi người một tâm trạng làm không khí mới sáng của phòng quản trị kinh doanh u ám. Mọi người ai cũng muốn thoát khỏi bí bách, đột nhiên cô thư ký bước vào nói nhỏ vào tai trưởng phòng. Nghe xong, sắc mặt ông ta tái đi, không còn tâm tư chèn ép hai cô gái nữa, lập tức nói:
- Mọi người về vị trí bắt đầu làm việc đi, tôi phải đi gặp chủ tịch có việc.
Hà Vân nhìn Nghi Thu ý muốn hỏi “anh boss muốn làm gì đây?”, Nghi Thu vô tội lắc đầu ý trả lời “không biết”, kéo tay cô về chỗ ngồi.
Chiếc siêu xe Lamborghini màu bạc chạy thẳng vào gara biệt thự sang trọng, hiện đại của Đăng gia. Trợ lý Thành theo thói quen vội vàng bước xuống mở cửa xe mời Đăng Lâm ra ngoài, sau đó mở cửa bên Hà Vân đang ngồi. Đăng Lâm với tay che mui xe, tránh để người bất cẩn có thể đụng đầu. Hà Vân cũng đã quen được chăm sóc, tự nhiên nhận sự quan tâm quen thuộc, cùng Đăng Lâm sánh bước vào nhà.
Bà Khánh Loan ngồi ở phòng khách vui vẻ đón hai người bước vào. Bà hiền lành, thiện lương đơn thuần, mẫu người phụ nữ hiền thục đứng sau lưng chồng chăm sóc con cái, không bon chen với xã hội. Chồng bà đột ngột mất đi, bà cũng không có năng lực đứng bên cạnh con trai chống lại gió giông thương trường, chỉ có thể tiếp lực tinh thần cho con trai. Từ ngày con trai bà đưa Hà Vân về ngôi nhà này, bà như có thêm người bầu bạn, lại nhìn cô bé xinh xắn đáng yêu, bà càng thêm yêu thương như con gái. Con trai bà yêu thương Hà Vân bao nhiêu, bà cũng yêu quý Hà Vân bấy nhiêu, được coi là “yêu thương ai yêu cả đường đi lối về”.
Đăng Lâm và Hà Vân ngồi xuống bên cạnh mẹ, đồng loạt “chào mẹ, con mới về”. Hà Vân nghiêng người ôm bà , nũng nịu:
- Con nhớ mẹ nhiều, rất nhiều, chỉ có một ngày xa cách mà cứ như lâu lắm rồi.
Vỗ vai Hà Vân, bà mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp. Bà đã quá quen với kiểu cách nịnh nọt này. Bà ân cần hỏi cô con gái nuôi nghịch ngợm:
- Hôm nay đến hội thảo có mệt không, không gây ra rắc rối gì chứ?
Hà Vân đưa mắt nhìn Đăng Lâm, mím môi, nói dối không chớp mắt:
- Dĩ nhiên là là mệt rồi ạ. Con rất nghiêm túc nha. Con gái mẹ thông minh, đứng đắn như thế này làm sao có thể gây rắc rối được.
Đăng Lâm đưa tay che miệng giấu nụ cười khâm phục ai kia có bản lĩnh tự kỷ cao cả, thay đen đổi trắng cũng tài. Hà Vân mấp máy môi liếc nhìn Đăng Lâm, biểu đạt ý muốn nói “anh thử nói ngược lại xem”. Bà Khánh Loan gõ nhẹ tay vào trán cô, giọng nói nửa trách móc, nửa cưng chiều:
- Con chỉ cần giữ hình tượng một chút thôi, chứ nói nghiêm túc thì mẹ không có ý đòi hỏi cao như vậy.
Hà Vân mở to mắt nhìn mẹ nuôi, đây là ý gì? Cô đâu đến nỗi ngày nào cũng phá phách, gây chuyện thị phi để yêu cầu của mọi người với mình chỉ nằm ở mức cơ bản cần có thôi chứ!? Thêm vào một ít tối màu cho sắc mặt, Hà Vân mím môi:
- Mẹ đang hạ thấp con gái mình đấy. Con có bản lĩnh rất lớn mà mẹ chưa nhìn được thôi. Thời gian về sau con sẽ chứng minh cho cả nhà mình thấy.
Đăng Lâm và bà Khánh Loan cười xề xòa, an ủi bản lĩnh lớn bị vùi dập của bảo bối. Không khí gia đình hạnh phúc vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Hà Vân được vú Tâm gọi dậy lúc giờ. Cô ngây ngủ, ngáp ngắn ngáp dài ì ạch làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay bộ đầm công sở do vú Tâm xếp sẵn cho mình. Nó thực chất là do anh boss yêu của cô lựa chọn vì anh rất quan tâm đến quần áo, ăn uống của bảo bối trong mấy năm qua. Chính vì thế, Hà Vân dần có thói quen không cần quan tâm đến xu hướng thời trang nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm sau khi tốt nghiệp đại học kinh tế. Trong năm năm qua, Đăng Lâm bao bọc cô rất kỹ, không muốn có bất cứ một chút thông tin soi mói nào làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư tốt đẹp của cô. Do đó, người bên ngoài và nhân viên tập đoàn Xuyên Á, ngoài mấy vệ sĩ thân cận của anh, không ai biết đến sự hiện diện của cô ở Đăng gia. Cô thỏa thuận với Đăng Lâm được thông qua tuyển dụng đàng hoàng, bắt đầu từng bước bằng chính năng lực của mình vào Xuyên Á. Có như thế, cô sẽ mạnh mẽ từng ngày, đủ bản lĩnh kề vai sát cánh bên anh, chia sẻ với anh tất cả đắng cay ngọt bùi trên mọi nẻo đường.
Hai mẹ con Đăng Lâm đã ngồi vào bàn ăn. Hà Vân chân thấp chân cao đến bàn ăn, ngồi bên cạnh Đăng Lâm, mở lời:
- Chào mẹ, chào anh boss.
Dáng vẻ của Hà Vân rất buồn cười, hai người đang cùng ăn dù có thích nghi cũng không nhịn được.
Vú Tâm mang tô mì thịt bò và ly sữa đặt trước mặt Hà Vân. Cô bắt đầu ăn từng chút một. Buổi sáng cô ăn rất ít, đến một nửa phần ăn thì ngưng, không ăn nữa. Đăng Lâm nhăn mặt, không vui nói:
- Ăn ít như vậy không đủ sức để làm việc.
Bà Khánh Loan bênh vực cô con gái nhỏ, giọng dịu dàng:
- Con bé ăn ít đã quen rồi. Trưa hai đứa tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm, mới ngày đầu tiên đi làm, con bé không quen thức ăn ở căn tin đâu.
Hà Vân đẩy ghế ra, đứng lên chào tạm biệt mẹ nuôi. Đăng Lâm vội vàng cùng cô sánh bước tới gara để xe, sau đó tách lên hai xe hướng đến cao ốc tập đoàn Xuyên Á.
Hà Vân vào phòng tiếp tân của tòa nhà, Đỗ Huy và Nghi Thu đứng chờ đợi sẵn. Hà Vân và Nghi Thu được phân về phòng quản trị kinh doanh tầng , Đỗ Huy phân về phòng kế hoạch tầng . Cả ba cùng tiến vào thang máy, chọn vị trí tầng làm việc bấm số. Hà Vân và Nghi Thu đến phòng làm việc, dè dặt bước vào. Chưa đến giờ làm việc, nhân viên còn đang trò chuyện thư giãn. Thấy hai cô nàng xinh đẹp mới toanh xuất hiện, anh đồng nghiệp có khuôn mặt thân thiện, hay cười nhìn chăm chú Hà Vân, bật thốt lên:
- Woa, cô bé xinh đẹp mới đến, "chặc"... đôi mắt em hồn nhiên như mắt nai… Ôi, con nai vàng ngơ ngác, giẫm nát … bao trái tim, để anh phải đi tìm, thay con tim mới nát…
Một chị đồng nghiệp trẻ nói xen vào:
- Thôi ông dẹp ngay cái thi sĩ nửa vời của ông lại đi, không khéo hù dọa hai cô bé chạy mất thì ông không có đường lưu lại đây đâu. Càng xuất sắc càng không có cửa cho ông, có biết không.
Anh trai vừa mới nói chưa hết ý thì bị chen ngang, mất hứng liếc cô đồng nghiệp cũ, lại nhìn Hà Vân tiếp tục:
- Em đừng nghe cô ấy, cái gì là thi sĩ nửa vời, nhà anh có truyền thống ba đời làm thi sĩ đó. Chẳng qua đến đời anh không muốn nên đổi sang kinh tế thôi.
Chị đồng nghiệp khi nãy không vừa, tiếp tục phản kích:
- Cái gì không muốn, không phải tại ông nội ông không cho sao? Ai đời bài thơ của mình sáng tác, cô giáo yêu cầu cháu nội mình phân tích nó, cháu mang về nhờ vả ông phân tích hộ, sau đó mang nộp cho cô giáo lại bị phê “ không hiểu ý tác giả”. "Chặc chặc"… buồn quá nên bỏ nghề…đời sau cũng thế…
Anh Huy Bình đen mặt, lắp bắp “bà, bà…” mãi không nói được câu nào.
Hà Vân đưa tay che miệng cười, nghĩ thầm “cặp đôi oan gia ngõ hẹp nơi nào cũng có”. Nghi Thu có thói quen không biểu hiện cảm xúc ra mặt, nhưng lòng thầm cười cuộc đấu khẩu của hai anh chị đi trước. Trưởng phòng Trần Giao bước vào, hắng giọng lớn quát:
- Mấy người có rảnh rỗi thì mau chóng hoàn tất công việc được giao đi, cứ mãi lo “tám” chuyện trên trời dưới đất, có ngày tự động ôm đồ cá nhân ra khỏi tập đoàn thì đừng có trách tôi.
Những đàn anh đàn chị trong phòng im bặt, ai nấy đều vội vàng trở về vị trí làm việc của mình. Trước khi đi, Huy Bình ghé vào tai Hà Vân giới thiệu nhỏ một câu:
- Đây là trưởng phòng Trần Giao, sếp trực tiếp của chúng ta.
Sau đó anh nháy mắt liên tục, mấp môi hai tiếng “ cẩn thận” với Hà Vân. Hà Vân bị khí thế của trưởng phòng thu hút, ánh nhìn quan sát tỉ mỉ người sếp mới. Cảm nhận ban đầu của Hà Vân không mấy thiện cảm, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này có đôi mắt hẹp dài, phối với hàm râu quai nón, có chút gian xảo tà khí. Lấy lại tinh thần, Hà Vân và Nghi Thu cùng lên tiếng chào hỏi
- Chào sếp, em là Hà Vân / Nghi Thu mới được phân đến phòng này, mong sếp giúp đỡ nhiều, tạo điều kiện cho chúng em học hỏi hoàn thành tốt công việc của mình.
Trưởng phòng đặt tâm tư vào hai người nữ nhân viên mới dưới trướng của mình. Một cô xinh đẹp thanh nhã thoát tục động lòng người, một cô xinh đẹp lạnh lùng như bức người đối diện vào hầm băng. Đối diện với gái đẹp, dục vọng ông tăng lên, nhếch môi cười nửa vời hiểm ý, phân phó công việc:
- Hai em mới đến , ngồi ở vị trí bên kia. Công việc thì chưa vội, có thể theo các anh chị khác học hỏi làm quen trước. Khi nào tôi thấy thích hợp sẽ phân công công việc thích hợp.
Đôi mắt của trưởng phòng xoáy sâu Hà Vân. Ngay lúc này, mặt trưởng phòng rất xứng đáng với hai từ “dê xồm”, hai tay liên tục xoa vào nhau, cất giọng không bình thường nói tiếp:
- Em này là Hà Vân à? Nếu không ngại, có thể làm thư ký bên cạnh tôi, tôi sẽ kèm cặp trực tiếp, đảm bảo không quá một tuần mọi việc sẽ trôi chảy, đến lúc đó he he…, tôi hết mình tạo điều kiện tốt nhất cho em.
Hà Vân nổi hết da gà, rùng mình một cái. Đây là nhân viên cao cấp của tập đoàn sao? Nếu đúng như vậy thì thời gian qua tập đoàn phát triển theo chiều hướng lên hay xuống, anh boss yêu của mình có biết không?
Nghi Thu trầm mặt băng lạnh, chỉ cần bàn tay của lão “sếp chết dịch” này dám sờ loạn, cô không ngần ngại bẻ gãy nó không thương tiếc. Biết đâu như thế ông ta vì thế mà phải cảm ơn mình, chứ để tâm tư của ông mà đến tai boss đại nhân thì “sống không bằng chết” là điều không thể tránh khỏi.
Mỗi người một tâm trạng làm không khí mới sáng của phòng quản trị kinh doanh u ám. Mọi người ai cũng muốn thoát khỏi bí bách, đột nhiên cô thư ký bước vào nói nhỏ vào tai trưởng phòng. Nghe xong, sắc mặt ông ta tái đi, không còn tâm tư chèn ép hai cô gái nữa, lập tức nói:
- Mọi người về vị trí bắt đầu làm việc đi, tôi phải đi gặp chủ tịch có việc.
Hà Vân nhìn Nghi Thu ý muốn hỏi “anh boss muốn làm gì đây?”, Nghi Thu vô tội lắc đầu ý trả lời “không biết”, kéo tay cô về chỗ ngồi.