Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người chấm dứt cuộc trò chuyện, cùng đứng lên đi vào lớp. Ngang qua cửa lớp, Khắc Ngọc bị một lực đẩy mạnh từ phía sau, cả người mất thăng bằng về trước. Đúng lúc này chân cô vướng phải cái gì, không khống chế được nữa nên ngã đập gối mạnh xuống nền nhà. Cô rất đau, đầu gối va đập mạnh như vậy chắc là bầm tím rồi. Phương Uyên đỡ Khắc Ngọc, anh mắt hướng Bảo Nghi hung ác, gầm lên: - Trịnh Bảo Nghi, mày cố ý có phải không?
Tiếng hét của Phương Uyên thu hút nhiều ánh mắt hướng nhìn Khắc Ngọc. Phan Hậu tiến lên đưa tay cùng đỡ Khắc Ngọc, liếc mắt tức giận hướng về Bảo Nghi.
Bảo Nghi vẻ mặt vênh váo, bĩu môi nói:
- Thật xin lỗi, đông người cùng vào lớp nên xô đẩy đụng chạm một tí, nhưng không may lại trúng thiên kim tiểu thư yếu ớt mới ngã chổng vó như thế.
Lời vừa nói xong, Bảo Nghi liếc mắt nhìn Khắc Ngọc, khinh bỉ, tiến vào vị trí của mình ngồi xuống. Phương Uyên, Phan Hậu định tiến lên tranh luận thì Khắc Ngọc vịn lại, lắc đầu ra hiệu không cần, sau đó điều chỉnh dáng vẻ của mình về vị trí. Phương Uyên thấy thế cũng ôm một bụng tức giận đến ngồi gần Khắc Ngọc, lầm bầm:
- Hiền quá sẽ bị bắt nạt, không hiểu bạn sao lại nhẫn nhịn được.
Khắc Ngọc nét mặt giãn ra, không nói gì, nhưng nội tâm cô như được một bàn tay ấm áp vỗ về. Thực tế, cô nhỏ hơn những bạn đồng học này tới ba tuổi. Vì khi cô năm tuổi đã vào thẳng lớp 2 do kiến thức của cô đủ đáp ứng điều kiện vượt cấp của nhà trường.
Cô giáo chủ nhiệm tiến vào lớp, trước khi bắt đầu bài học, cô nói:
- Cô thông báo cho tập thể lớp được biết, học sinh Trịnh Khắc Ngọc của lớp ta đạt giải nhất cuộc thi toán quốc gia. Ngày mai sẽ phát thưởng tại trung tâm văn hóa thiếu nhi thành phố, chương trình có mời phụ huynh đến tham gia nhé.
Lời cô giáo vừa nói xong, cả lớp cùng nhìn về Khắc Ngọc, hâm mộ cũng có mà ghen ghét cũng có. Phải nói, cô ấy học thật giỏi, nhưng lạnh nhạt đến mức cao ngạo nên trải qua ba năm học cũng chỉ có Phương Uyên, Phan Hậu, Liên Hạnh thân thiết.
Bảo Nghi xì xầm:
- Chỉ là một đứa con hoang, không cố gắng thì chết chắc, có gì vênh váo!
Nghe được lời này, Phương Uyên trừng mắt liếc Bảo Nghi một cái sắc lẹm. Nghe nói, Bảo Nghi là chị em họ khác chi với Khắc Ngọc lại biểu hiện luôn gay gắt , thù hằn.
Cô giáo gõ nhịp thước, cả lớp im lặng, bài học bắt đầu. Khắc Ngọc bên tai vang vọng lời thông báo của cô giáo, nỗi lòng ngổn ngang. Ngày mai, không ai cùng cô đến nhận giải thưởng cả. Đó được xem như một điều hiển nhiên. Đây không phải là lần đầu tiên cô đạt giải thưởng lớn, nhưng cứ mỗi một lần như vậy lại thấy hụt hẫng. Cô đã cố gắng rất nhiều, rất nhiều chỉ mong có thể nhận được sự quan tâm của ba và bà nội, nhưng chưa lần nào cô nhận được. Những nỗ lực này của cô vẫn thật sự chưa đủ thu hút được ánh mắt của ba và bà nội hay sao? Hay đúng như lời Bảo Nghi đã nói, cô là một đứa con hoang, nếu không ngoan ngoãn, cố gắng thì đã chết chắc rồi, nói gì đến quan tâm, tán thưởng?
Tan trường, Khắc Ngọc và Phương Uyên cùng bước ra cổng trường. Chiếc xe Bentley màu đen sang trọng trờ tới. Tài xế bước xuống mở cửa, Khắc Ngọc vẫy tay tạm biệt bạn, bước lên xe. Phương Uyên nhìn theo chiếc xe mất dạng phía trước, trong đầu suy nghĩ, một người đầy đủ như vậy có gì không vui?
Xe chạy vào sân biệt thự Trịnh gia, dừng lại. Khắc Ngọc lặng lẽ đi vào nhà. Biệt thự Trịnh gia này cô đã sống mười lăm năm. Không khí bên trong hiu quạnh, mỗi người nặng nề một tâm trạng. Bà nội rất ít khi vui vẻ, thường ngồi ở phòng thờ phật tụng kinh. Bà không muốn cô vào quấy rầy sự thanh tịnh của mình. Khi nhìn trực diện đứa cháu gái là cô, ánh mắt của bà luôn không hài lòng, hay chính xác luôn mang theo hung ác, hận thù. Ba nghiêm khắc lạnh lùng, khuôn mẫu lễ giáo. Trong ngôi nhà này, cô nhất mực cung kính, chỉ cần phạm phải sai lầm sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Phòng khách không có ai, vậy là ba chưa đi làm về. Khắc Ngọc lên lầu, vào phòng mình thay quần áo. Cô hướng mắt nhìn về cửa sổ, nơi đó có một chậu tường vy được vú Hạo chăm sóc gọn gàng. Nó xuất hiện ở đây để tâm hồn cô thanh tĩnh, điều chỉnh bao nhiêu cảm xúc trỗi dậy. Cô rất ít biểu hiện cảm xúc ra ngoài, vui thì sắc mặt tươi hơn, buồn thì sắc mặt u ám. Ba không thích cô cười. Có một lần khi cô năm tuổi, cô đạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh dành cho trẻ em qua mạng, cô nói cười vui mừng ôm bà vú kể chuyện. Ba đã gọi cô đến, đứng trước mặt mình, ông tát mạnh vào mặt cô, nói:
- Nụ cười của đàn bà là một loại độc dược, nó càng tươi độc của nó càng nặng, nếu không muốn hại người thì hãy thu lại nụ cười, có biết chưa?
Khi đó, má bên phải của đỏ tươi, bỏng rát, nước mắt ròng ròng. Cúi gằm đầu nhìn xuống đất, cô thì thào:
- Xin lỗi ba, con sẽ sữa.
Bên cô, ba chưa từng cười, chưa bao giờ ôm ấp âu yếm cô như bao nhiêu người cha khác. Có thể do ba là type người lạnh lùng, sống nội tâm nên chưa từng biểu hiện ra ngoài. Đối diện với ba, cô luôn cảm thấy có một áp lực vô hình. Ba tuổi, cô đã bắt đầu có gia sư đến nhà dạy học. Ba nói với cô, cô là người thừa kế của tập đoàn, của Trịnh gia, nên gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, luôn cố gắng hơn người nếu không muốn bị đào thải thành một thứ rác rưởi vô dụng. Thời gian cô dành tất cả vào việc học để trở thành một người ưu tú hoàn hảo. Học ở trung tâm, học với gia sư tại nhà, học tại trường, hoàn thành tất cả các kỹ năng lẻ cần có như nhạc, họa, ngoại ngữ. Có đôi lúc vú Hạo lắc đầu thở dài, một đứa trẻ có cần phải ép tới mức như vậy không.
*********
Tiếng còi xe vang lên, nhìn xuống cổng, Khắc Ngọc thấy xe của ba đã về, cô vội vàng xuống phòng khách. Thấy ba vừa bước vào, cô khoanh tay chào:
- Con chào ba mới đi làm về.
Ông Khắc Nguyên hững hờ nhìn cô, sau đó đi thẳng lên cầu thang về phòng. Khắc Ngọc thở ra một hơi bước xuống nhà ăn. Vú Hạo thấy cô cười nói:
- Đói bụng rồi sao?
Khắc Ngọc lắc đầu, sắc mặt tươi lên một ít. Vú Hạo bày thức ăn ra bàn, sau đó lên lầu mời bà nội và ba cô. Chưa vội ngồi, Khắc Ngọc đứng tựa vào kệ bếp, đầu đang suy nghĩ cẩn thận những lời mình muốn nói. Tiếng bước chân vào phòng ăn, Khắc Ngọc kéo ghế trên cùng mời bà nội ngồi. Bà Trịnh không nhìn cô, ngồi xuống. Ông Khắc Nguyên cũng tiến đến ngồi xuống bàn ăn. Bắt đầu bữa ăn, Khắc Ngọc mời cơm bà nội và ba. Ba cô cũng mời cơm mẹ mình. Bữa ăn trong im lặng, gần cuối, Khắc Ngọc lên tiếng:
- Thưa bà nội, thưa ba, ngày mai lễ phát thưởng cuộc thi toán quốc gia có mời phụ huynh đến tham dự…
- Chỉ là một cuộc thi thôi, có gì mà quan trọng. Trong cuộc đời người, sẽ có rất nhiều việc quan trọng hơn nhiều, đó mới điều mà cái nhà này quan tâm.
Ông Khắc Nguyên im lặng, không vui không buồn, bỏ đũa xuống, đứng lên nói:
- Mẹ ăn cơm tiếp, con no rồi.
Bà Trịnh cũng buông đũa, lườm Khắc Ngọc, đứng lên, bỏ lại bên tai cô câu nói gay gắt:
- Làm con mà không quan tâm đến miếng ăn của ba mình, đó mới điều cô cần phải quan tâm.
Khắc Ngọc lặng người, đũa cầm trong tay siết mạnh. Cô thật sự không hiểu, tại sao cô nói gì, làm gì cũng sai, cũng không vừa ý bà nội và ba. Vú Hạo thương cảm nhìn cô, nhắc nhở:
- Đây đâu phải lần đầu, đừng ôm nặng trong lòng, cô ăn nhanh lên, gia sư đến mà chưa xong lại bị mắng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người chấm dứt cuộc trò chuyện, cùng đứng lên đi vào lớp. Ngang qua cửa lớp, Khắc Ngọc bị một lực đẩy mạnh từ phía sau, cả người mất thăng bằng về trước. Đúng lúc này chân cô vướng phải cái gì, không khống chế được nữa nên ngã đập gối mạnh xuống nền nhà. Cô rất đau, đầu gối va đập mạnh như vậy chắc là bầm tím rồi. Phương Uyên đỡ Khắc Ngọc, anh mắt hướng Bảo Nghi hung ác, gầm lên: - Trịnh Bảo Nghi, mày cố ý có phải không?
Tiếng hét của Phương Uyên thu hút nhiều ánh mắt hướng nhìn Khắc Ngọc. Phan Hậu tiến lên đưa tay cùng đỡ Khắc Ngọc, liếc mắt tức giận hướng về Bảo Nghi.
Bảo Nghi vẻ mặt vênh váo, bĩu môi nói:
- Thật xin lỗi, đông người cùng vào lớp nên xô đẩy đụng chạm một tí, nhưng không may lại trúng thiên kim tiểu thư yếu ớt mới ngã chổng vó như thế.
Lời vừa nói xong, Bảo Nghi liếc mắt nhìn Khắc Ngọc, khinh bỉ, tiến vào vị trí của mình ngồi xuống. Phương Uyên, Phan Hậu định tiến lên tranh luận thì Khắc Ngọc vịn lại, lắc đầu ra hiệu không cần, sau đó điều chỉnh dáng vẻ của mình về vị trí. Phương Uyên thấy thế cũng ôm một bụng tức giận đến ngồi gần Khắc Ngọc, lầm bầm:
- Hiền quá sẽ bị bắt nạt, không hiểu bạn sao lại nhẫn nhịn được.
Khắc Ngọc nét mặt giãn ra, không nói gì, nhưng nội tâm cô như được một bàn tay ấm áp vỗ về. Thực tế, cô nhỏ hơn những bạn đồng học này tới ba tuổi. Vì khi cô năm tuổi đã vào thẳng lớp do kiến thức của cô đủ đáp ứng điều kiện vượt cấp của nhà trường.
Cô giáo chủ nhiệm tiến vào lớp, trước khi bắt đầu bài học, cô nói:
- Cô thông báo cho tập thể lớp được biết, học sinh Trịnh Khắc Ngọc của lớp ta đạt giải nhất cuộc thi toán quốc gia. Ngày mai sẽ phát thưởng tại trung tâm văn hóa thiếu nhi thành phố, chương trình có mời phụ huynh đến tham gia nhé.
Lời cô giáo vừa nói xong, cả lớp cùng nhìn về Khắc Ngọc, hâm mộ cũng có mà ghen ghét cũng có. Phải nói, cô ấy học thật giỏi, nhưng lạnh nhạt đến mức cao ngạo nên trải qua ba năm học cũng chỉ có Phương Uyên, Phan Hậu, Liên Hạnh thân thiết.
Bảo Nghi xì xầm:
- Chỉ là một đứa con hoang, không cố gắng thì chết chắc, có gì vênh váo!
Nghe được lời này, Phương Uyên trừng mắt liếc Bảo Nghi một cái sắc lẹm. Nghe nói, Bảo Nghi là chị em họ khác chi với Khắc Ngọc lại biểu hiện luôn gay gắt , thù hằn.
Cô giáo gõ nhịp thước, cả lớp im lặng, bài học bắt đầu. Khắc Ngọc bên tai vang vọng lời thông báo của cô giáo, nỗi lòng ngổn ngang. Ngày mai, không ai cùng cô đến nhận giải thưởng cả. Đó được xem như một điều hiển nhiên. Đây không phải là lần đầu tiên cô đạt giải thưởng lớn, nhưng cứ mỗi một lần như vậy lại thấy hụt hẫng. Cô đã cố gắng rất nhiều, rất nhiều chỉ mong có thể nhận được sự quan tâm của ba và bà nội, nhưng chưa lần nào cô nhận được. Những nỗ lực này của cô vẫn thật sự chưa đủ thu hút được ánh mắt của ba và bà nội hay sao? Hay đúng như lời Bảo Nghi đã nói, cô là một đứa con hoang, nếu không ngoan ngoãn, cố gắng thì đã chết chắc rồi, nói gì đến quan tâm, tán thưởng?
Tan trường, Khắc Ngọc và Phương Uyên cùng bước ra cổng trường. Chiếc xe Bentley màu đen sang trọng trờ tới. Tài xế bước xuống mở cửa, Khắc Ngọc vẫy tay tạm biệt bạn, bước lên xe. Phương Uyên nhìn theo chiếc xe mất dạng phía trước, trong đầu suy nghĩ, một người đầy đủ như vậy có gì không vui?
Xe chạy vào sân biệt thự Trịnh gia, dừng lại. Khắc Ngọc lặng lẽ đi vào nhà. Biệt thự Trịnh gia này cô đã sống mười lăm năm. Không khí bên trong hiu quạnh, mỗi người nặng nề một tâm trạng. Bà nội rất ít khi vui vẻ, thường ngồi ở phòng thờ phật tụng kinh. Bà không muốn cô vào quấy rầy sự thanh tịnh của mình. Khi nhìn trực diện đứa cháu gái là cô, ánh mắt của bà luôn không hài lòng, hay chính xác luôn mang theo hung ác, hận thù. Ba nghiêm khắc lạnh lùng, khuôn mẫu lễ giáo. Trong ngôi nhà này, cô nhất mực cung kính, chỉ cần phạm phải sai lầm sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Phòng khách không có ai, vậy là ba chưa đi làm về. Khắc Ngọc lên lầu, vào phòng mình thay quần áo. Cô hướng mắt nhìn về cửa sổ, nơi đó có một chậu tường vy được vú Hạo chăm sóc gọn gàng. Nó xuất hiện ở đây để tâm hồn cô thanh tĩnh, điều chỉnh bao nhiêu cảm xúc trỗi dậy. Cô rất ít biểu hiện cảm xúc ra ngoài, vui thì sắc mặt tươi hơn, buồn thì sắc mặt u ám. Ba không thích cô cười. Có một lần khi cô năm tuổi, cô đạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh dành cho trẻ em qua mạng, cô nói cười vui mừng ôm bà vú kể chuyện. Ba đã gọi cô đến, đứng trước mặt mình, ông tát mạnh vào mặt cô, nói:
- Nụ cười của đàn bà là một loại độc dược, nó càng tươi độc của nó càng nặng, nếu không muốn hại người thì hãy thu lại nụ cười, có biết chưa?
Khi đó, má bên phải của đỏ tươi, bỏng rát, nước mắt ròng ròng. Cúi gằm đầu nhìn xuống đất, cô thì thào:
- Xin lỗi ba, con sẽ sữa.
Bên cô, ba chưa từng cười, chưa bao giờ ôm ấp âu yếm cô như bao nhiêu người cha khác. Có thể do ba là type người lạnh lùng, sống nội tâm nên chưa từng biểu hiện ra ngoài. Đối diện với ba, cô luôn cảm thấy có một áp lực vô hình. Ba tuổi, cô đã bắt đầu có gia sư đến nhà dạy học. Ba nói với cô, cô là người thừa kế của tập đoàn, của Trịnh gia, nên gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, luôn cố gắng hơn người nếu không muốn bị đào thải thành một thứ rác rưởi vô dụng. Thời gian cô dành tất cả vào việc học để trở thành một người ưu tú hoàn hảo. Học ở trung tâm, học với gia sư tại nhà, học tại trường, hoàn thành tất cả các kỹ năng lẻ cần có như nhạc, họa, ngoại ngữ. Có đôi lúc vú Hạo lắc đầu thở dài, một đứa trẻ có cần phải ép tới mức như vậy không.
Tiếng còi xe vang lên, nhìn xuống cổng, Khắc Ngọc thấy xe của ba đã về, cô vội vàng xuống phòng khách. Thấy ba vừa bước vào, cô khoanh tay chào:
- Con chào ba mới đi làm về.
Ông Khắc Nguyên hững hờ nhìn cô, sau đó đi thẳng lên cầu thang về phòng. Khắc Ngọc thở ra một hơi bước xuống nhà ăn. Vú Hạo thấy cô cười nói:
- Đói bụng rồi sao?
Khắc Ngọc lắc đầu, sắc mặt tươi lên một ít. Vú Hạo bày thức ăn ra bàn, sau đó lên lầu mời bà nội và ba cô. Chưa vội ngồi, Khắc Ngọc đứng tựa vào kệ bếp, đầu đang suy nghĩ cẩn thận những lời mình muốn nói. Tiếng bước chân vào phòng ăn, Khắc Ngọc kéo ghế trên cùng mời bà nội ngồi. Bà Trịnh không nhìn cô, ngồi xuống. Ông Khắc Nguyên cũng tiến đến ngồi xuống bàn ăn. Bắt đầu bữa ăn, Khắc Ngọc mời cơm bà nội và ba. Ba cô cũng mời cơm mẹ mình. Bữa ăn trong im lặng, gần cuối, Khắc Ngọc lên tiếng:
- Thưa bà nội, thưa ba, ngày mai lễ phát thưởng cuộc thi toán quốc gia có mời phụ huynh đến tham dự…
- Chỉ là một cuộc thi thôi, có gì mà quan trọng. Trong cuộc đời người, sẽ có rất nhiều việc quan trọng hơn nhiều, đó mới điều mà cái nhà này quan tâm.
Ông Khắc Nguyên im lặng, không vui không buồn, bỏ đũa xuống, đứng lên nói:
- Mẹ ăn cơm tiếp, con no rồi.
Bà Trịnh cũng buông đũa, lườm Khắc Ngọc, đứng lên, bỏ lại bên tai cô câu nói gay gắt:
- Làm con mà không quan tâm đến miếng ăn của ba mình, đó mới điều cô cần phải quan tâm.
Khắc Ngọc lặng người, đũa cầm trong tay siết mạnh. Cô thật sự không hiểu, tại sao cô nói gì, làm gì cũng sai, cũng không vừa ý bà nội và ba. Vú Hạo thương cảm nhìn cô, nhắc nhở:
- Đây đâu phải lần đầu, đừng ôm nặng trong lòng, cô ăn nhanh lên, gia sư đến mà chưa xong lại bị mắng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người chấm dứt cuộc trò chuyện, cùng đứng lên đi vào lớp. Ngang qua cửa lớp, Khắc Ngọc bị một lực đẩy mạnh từ phía sau, cả người mất thăng bằng về trước. Đúng lúc này chân cô vướng phải cái gì, không khống chế được nữa nên ngã đập gối mạnh xuống nền nhà. Cô rất đau, đầu gối va đập mạnh như vậy chắc là bầm tím rồi. Phương Uyên đỡ Khắc Ngọc, anh mắt hướng Bảo Nghi hung ác, gầm lên: - Trịnh Bảo Nghi, mày cố ý có phải không?
Tiếng hét của Phương Uyên thu hút nhiều ánh mắt hướng nhìn Khắc Ngọc. Phan Hậu tiến lên đưa tay cùng đỡ Khắc Ngọc, liếc mắt tức giận hướng về Bảo Nghi.
Bảo Nghi vẻ mặt vênh váo, bĩu môi nói:
- Thật xin lỗi, đông người cùng vào lớp nên xô đẩy đụng chạm một tí, nhưng không may lại trúng thiên kim tiểu thư yếu ớt mới ngã chổng vó như thế.
Lời vừa nói xong, Bảo Nghi liếc mắt nhìn Khắc Ngọc, khinh bỉ, tiến vào vị trí của mình ngồi xuống. Phương Uyên, Phan Hậu định tiến lên tranh luận thì Khắc Ngọc vịn lại, lắc đầu ra hiệu không cần, sau đó điều chỉnh dáng vẻ của mình về vị trí. Phương Uyên thấy thế cũng ôm một bụng tức giận đến ngồi gần Khắc Ngọc, lầm bầm:
- Hiền quá sẽ bị bắt nạt, không hiểu bạn sao lại nhẫn nhịn được.
Khắc Ngọc nét mặt giãn ra, không nói gì, nhưng nội tâm cô như được một bàn tay ấm áp vỗ về. Thực tế, cô nhỏ hơn những bạn đồng học này tới ba tuổi. Vì khi cô năm tuổi đã vào thẳng lớp 2 do kiến thức của cô đủ đáp ứng điều kiện vượt cấp của nhà trường.
Cô giáo chủ nhiệm tiến vào lớp, trước khi bắt đầu bài học, cô nói:
- Cô thông báo cho tập thể lớp được biết, học sinh Trịnh Khắc Ngọc của lớp ta đạt giải nhất cuộc thi toán quốc gia. Ngày mai sẽ phát thưởng tại trung tâm văn hóa thiếu nhi thành phố, chương trình có mời phụ huynh đến tham gia nhé.
Lời cô giáo vừa nói xong, cả lớp cùng nhìn về Khắc Ngọc, hâm mộ cũng có mà ghen ghét cũng có. Phải nói, cô ấy học thật giỏi, nhưng lạnh nhạt đến mức cao ngạo nên trải qua ba năm học cũng chỉ có Phương Uyên, Phan Hậu, Liên Hạnh thân thiết.
Bảo Nghi xì xầm:
- Chỉ là một đứa con hoang, không cố gắng thì chết chắc, có gì vênh váo!
Nghe được lời này, Phương Uyên trừng mắt liếc Bảo Nghi một cái sắc lẹm. Nghe nói, Bảo Nghi là chị em họ khác chi với Khắc Ngọc lại biểu hiện luôn gay gắt , thù hằn.
Cô giáo gõ nhịp thước, cả lớp im lặng, bài học bắt đầu. Khắc Ngọc bên tai vang vọng lời thông báo của cô giáo, nỗi lòng ngổn ngang. Ngày mai, không ai cùng cô đến nhận giải thưởng cả. Đó được xem như một điều hiển nhiên. Đây không phải là lần đầu tiên cô đạt giải thưởng lớn, nhưng cứ mỗi một lần như vậy lại thấy hụt hẫng. Cô đã cố gắng rất nhiều, rất nhiều chỉ mong có thể nhận được sự quan tâm của ba và bà nội, nhưng chưa lần nào cô nhận được. Những nỗ lực này của cô vẫn thật sự chưa đủ thu hút được ánh mắt của ba và bà nội hay sao? Hay đúng như lời Bảo Nghi đã nói, cô là một đứa con hoang, nếu không ngoan ngoãn, cố gắng thì đã chết chắc rồi, nói gì đến quan tâm, tán thưởng?
Tan trường, Khắc Ngọc và Phương Uyên cùng bước ra cổng trường. Chiếc xe Bentley màu đen sang trọng trờ tới. Tài xế bước xuống mở cửa, Khắc Ngọc vẫy tay tạm biệt bạn, bước lên xe. Phương Uyên nhìn theo chiếc xe mất dạng phía trước, trong đầu suy nghĩ, một người đầy đủ như vậy có gì không vui?
Xe chạy vào sân biệt thự Trịnh gia, dừng lại. Khắc Ngọc lặng lẽ đi vào nhà. Biệt thự Trịnh gia này cô đã sống mười lăm năm. Không khí bên trong hiu quạnh, mỗi người nặng nề một tâm trạng. Bà nội rất ít khi vui vẻ, thường ngồi ở phòng thờ phật tụng kinh. Bà không muốn cô vào quấy rầy sự thanh tịnh của mình. Khi nhìn trực diện đứa cháu gái là cô, ánh mắt của bà luôn không hài lòng, hay chính xác luôn mang theo hung ác, hận thù. Ba nghiêm khắc lạnh lùng, khuôn mẫu lễ giáo. Trong ngôi nhà này, cô nhất mực cung kính, chỉ cần phạm phải sai lầm sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Phòng khách không có ai, vậy là ba chưa đi làm về. Khắc Ngọc lên lầu, vào phòng mình thay quần áo. Cô hướng mắt nhìn về cửa sổ, nơi đó có một chậu tường vy được vú Hạo chăm sóc gọn gàng. Nó xuất hiện ở đây để tâm hồn cô thanh tĩnh, điều chỉnh bao nhiêu cảm xúc trỗi dậy. Cô rất ít biểu hiện cảm xúc ra ngoài, vui thì sắc mặt tươi hơn, buồn thì sắc mặt u ám. Ba không thích cô cười. Có một lần khi cô năm tuổi, cô đạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh dành cho trẻ em qua mạng, cô nói cười vui mừng ôm bà vú kể chuyện. Ba đã gọi cô đến, đứng trước mặt mình, ông tát mạnh vào mặt cô, nói:
- Nụ cười của đàn bà là một loại độc dược, nó càng tươi độc của nó càng nặng, nếu không muốn hại người thì hãy thu lại nụ cười, có biết chưa?
Khi đó, má bên phải của đỏ tươi, bỏng rát, nước mắt ròng ròng. Cúi gằm đầu nhìn xuống đất, cô thì thào:
- Xin lỗi ba, con sẽ sữa.
Bên cô, ba chưa từng cười, chưa bao giờ ôm ấp âu yếm cô như bao nhiêu người cha khác. Có thể do ba là type người lạnh lùng, sống nội tâm nên chưa từng biểu hiện ra ngoài. Đối diện với ba, cô luôn cảm thấy có một áp lực vô hình. Ba tuổi, cô đã bắt đầu có gia sư đến nhà dạy học. Ba nói với cô, cô là người thừa kế của tập đoàn, của Trịnh gia, nên gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, luôn cố gắng hơn người nếu không muốn bị đào thải thành một thứ rác rưởi vô dụng. Thời gian cô dành tất cả vào việc học để trở thành một người ưu tú hoàn hảo. Học ở trung tâm, học với gia sư tại nhà, học tại trường, hoàn thành tất cả các kỹ năng lẻ cần có như nhạc, họa, ngoại ngữ. Có đôi lúc vú Hạo lắc đầu thở dài, một đứa trẻ có cần phải ép tới mức như vậy không.
*********
Tiếng còi xe vang lên, nhìn xuống cổng, Khắc Ngọc thấy xe của ba đã về, cô vội vàng xuống phòng khách. Thấy ba vừa bước vào, cô khoanh tay chào:
- Con chào ba mới đi làm về.
Ông Khắc Nguyên hững hờ nhìn cô, sau đó đi thẳng lên cầu thang về phòng. Khắc Ngọc thở ra một hơi bước xuống nhà ăn. Vú Hạo thấy cô cười nói:
- Đói bụng rồi sao?
Khắc Ngọc lắc đầu, sắc mặt tươi lên một ít. Vú Hạo bày thức ăn ra bàn, sau đó lên lầu mời bà nội và ba cô. Chưa vội ngồi, Khắc Ngọc đứng tựa vào kệ bếp, đầu đang suy nghĩ cẩn thận những lời mình muốn nói. Tiếng bước chân vào phòng ăn, Khắc Ngọc kéo ghế trên cùng mời bà nội ngồi. Bà Trịnh không nhìn cô, ngồi xuống. Ông Khắc Nguyên cũng tiến đến ngồi xuống bàn ăn. Bắt đầu bữa ăn, Khắc Ngọc mời cơm bà nội và ba. Ba cô cũng mời cơm mẹ mình. Bữa ăn trong im lặng, gần cuối, Khắc Ngọc lên tiếng:
- Thưa bà nội, thưa ba, ngày mai lễ phát thưởng cuộc thi toán quốc gia có mời phụ huynh đến tham dự…
- Chỉ là một cuộc thi thôi, có gì mà quan trọng. Trong cuộc đời người, sẽ có rất nhiều việc quan trọng hơn nhiều, đó mới điều mà cái nhà này quan tâm.
Ông Khắc Nguyên im lặng, không vui không buồn, bỏ đũa xuống, đứng lên nói:
- Mẹ ăn cơm tiếp, con no rồi.
Bà Trịnh cũng buông đũa, lườm Khắc Ngọc, đứng lên, bỏ lại bên tai cô câu nói gay gắt:
- Làm con mà không quan tâm đến miếng ăn của ba mình, đó mới điều cô cần phải quan tâm.
Khắc Ngọc lặng người, đũa cầm trong tay siết mạnh. Cô thật sự không hiểu, tại sao cô nói gì, làm gì cũng sai, cũng không vừa ý bà nội và ba. Vú Hạo thương cảm nhìn cô, nhắc nhở:
- Đây đâu phải lần đầu, đừng ôm nặng trong lòng, cô ăn nhanh lên, gia sư đến mà chưa xong lại bị mắng.