Cố dặn lòng để không khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, nơi đáy lòng Tô Uyển Ân chết lặng, giờ đây cô mới hiểu cảm giác đớn đau nhất không phải là những trận đòn roi trên da thịt, mà chính là sự giam cầm nơi trái tim.
Đớn đau quay nhìn xung quanh, bốn bề đều là những bức tường trắng xoá, bầu không khí toả ra cũng chỉ toàn là khí hàn lạnh tanh, khiến lòng cô đột nhiên cảm thấy rét rung.
“Em sẽ ngoan mà, anh có thể đừng làm vậy được không?”
Nụ cười giả tạo trên bờ môi Tô Uyển Ân tắt vụt, cảm giác đau điếng truyền tới từ cằm cô, bàn tay anh hung hăng nắm chặt, bắt ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, dường như trên gương mặt tuấn dật ấy không còn sót lại một chút nhu tình nào cả, mà chỉ toàn là sự ma mãnh đáng sợ.
Bất giác thân thể cô run lên bần bật, giống như thỏ con bị thương đang vùng vẫy bất lực trước miệng sói.
“Ban nãy tôi đã nói với cô như thế nào, cô sẽ phải hối hận với những gì mình làm, yên tâm… bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi!”
Khoé miệng Lạc Hạo Đình nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, giọng điệu anh mang đầy sự giễu cợt, dường như ý tứ trong câu chữ không hề rõ ràng, khiến người nghe cảm nhận được rằng ngoài sự nham hiểm ra thì anh còn rất tuyệt tình.
Tô Uyển Ân nhìn chằm chằm Lạc Hạo Đình, anh chẳng khác gì ác ma bước ra từ nhà tù tu la, lòng cô trồi lên mối hận dạt dào, xui khiến lí trí mù loà, bản năng ngang ngạnh hiển nhiên bộc phát, khiến cô không kiềm chế được bản thân, như mèo con hung hăng lao tới, cắn vào bàn tay đang bóp chặt dưới cằm cô.
Bị bất ngờ đến đau đớn, theo bản năng Lạc Hạo Đình buông lỏng tay ra, cảm giác như da thịt đang từng chút một rách rưới, đau đến vạn lần.
Người phụ nữ này lại dám cắn anh, muốn làm phản sao?
Nói thực lòng, tại thời điểm này Tô Uyển Ân cũng chẳng còn gì để mất, răng cô đay nghiến mỗi lúc một sâu, cô chỉ hận không thể cắn cho tới lúc bàn tay ác ma kia tàn phế, để anh không thể tiếp tục hại người.
“Cô tuổi chó sao? Buông ra…”
Bàn tay còn lại của Lạc Hạo Đình bóp chặp lấy hai gò má cô, cố gắng để cản lực cắn của cô lại, tuy nhiên cô hiện tại gần như phát điên, không còn đủ lí trí để suy nghĩ đúng sai, cứ như ma dại không ngừng cấu cào, hai hàm răng liên tục cọ xát vào nhau, tạo nên một vòng tròn dấu ấn cực kì đặc biệt dành cho anh.
Phải đồng lúc hai người đàn ông cao lớn kéo mạnh, mới tách được cô ra.
Trên bàn tay anh hiện lên vết răng rõ rệt, xung quanh rơm rớm máu tươi, cánh tay anh run lên vì đau đớn.
Trong mắt Lạc Hạo Đình hiện lên vẻ sắc bén, chằm chằm nhìn cô, ẩn duật nơi đáy mắt anh là sự không can tâm, đương nhiên anh sẽ không dễ dàng nuốt trôi mối nhục này như thế.
Anh sẽ trả đủ, trả lại cô gấp vạn lần vết thương do chính cô gây ra.
“Lạc thiếu gia chẳng phải thích ấn kí lắm sao? Anh có hài lòng ấn kí mà tôi tặng không?”
Thanh âm của cô mang một tia khàn khàn, khoé miệng nhếch lên vài phần quỷ quyệt, cô nhịn đủ rồi, bây giờ cho dù bị anh đá dưới chân, cô cũng sẽ đối kháng cho tới cùng.
Lạc Hạo Đình hướng về phía cô, đáy mắt mang theo một tia tà ác, chầm chậm bước tới đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô, giống như muốn nhìn thấu linh hồn cô vậy, một giây kế tiếp, anh liền thong thả chùi đi vết máu rơm rớm trên làn môi đỏ mọng của cô, mọi hành động mang theo trạng thái dịu dàng đáng ghê tởm.
“Nếu vợ đã thích trò chơi này như thế thì anh sẽ chơi với em tới cùng.”
Đôi mắt Tô Uyển Ân chợt loé sáng, thân ảnh cao lớn của người đàn ông như cuồng phong lao về phía cô, chỉ trong nháy mắt, cô đã bị dồn ép vào tường, hai tay bị bó chặt không còn khả năng cựa quậy.
Ánh mắt run sợ cô chuyển dịch nhìn xung quanh, đồng loạt những vệ sĩ áo đen đều quay lưng lại, hoàn toàn bất động như pho tượng biết di chuyển, không ai to gan mà dám xen vào chuyện của cậu chủ cả, chỉ có thể giả làm người người mù, người điếc, người câm, lặng lẽ xép nép một bên, khi được gọi luôn phải có mặt.
“Á…”
Thân thể của cô bị anh thô bạo nhấc lên, một giây kế tiếp, anh tàn nhẫn vén tung tà váy, banh rộng cặp chân thon dài, lộ ra một ngã ba quyến rũ lấp ló dưới chiếc quần chíp đen tuyền, chỉ trong nháy mắt tấm quần chip mỏng manh cũng bị tuột xuống.
Như luồng điện phóng xạ vào người, khiến thân thể Tô Uyển Ân run lên dữ dội, phần dưới không kịp chuẩn bị đã bị đâm thọc vào sâu, vốn dĩ vết thương cũ chưa lành, nay lại bị cuồng bạo khiến cô đau không tả xiết.
Cô thừa nhận, khi cô chọc phải anh đã từng lường trước hậu quả, chỉ là không ngờ anh lại hành động tại nơi này, trước mắt nhiều người như thế.
Ý thức được là anh muôn phần muốn làm nhục cô, vì thế cho dù là cảm giác gì thì cô cũng nhất quyết cắn chặt môi, không hé ra nửa lời.
Cô biết rõ, hiện tại cho dù mình có mở miệng van xin cũng không được anh chấp nhận, vì thế chỉ có thể gồng mình để những tiếng tủi nhục không bị bung ra.
Nhìn sự kiên cường trên gương mặt cô, rồi tới vết máu rơm rớm nơi làn môi anh đào xinh đẹp, lòng anh thoáng chút không vui, đương nhiên, anh muốn cô phải phát ra tiếng rên dục vọng, để tất cả mọi người thấy được sự đãng của cô.
Nghĩ tới đây, anh lại càng tăng cường độ hoạt động, nhịp điệu vào ra cứ liên tục như sóng vô vào bờ, không cho cô cơ hội được thở, thậm chí là muốn xé nát đi thân thể cô.
“Cô nghĩ cứ im lặng thì mọi người sẽ không biết cô là loại phụ nữ đãng sao?”
Vốn định mở miệng phản kháng, nhưng phát ra lại là tiếng rên ghê tởm, khiến Tô Uyển Ân hết hồn, vô thức cô đóng chặt khẩu miệng lại, cho dù bị anh nhục mạ hơn nữa cũng không dám hé răng nửa lời.
Đương nhiên, anh cũng không phải loại người dễ dàng nhận thua, sau nụ cười độc ác, anh lập tức chúi đầu xuống nơi bầu ngực căng tròn, dùng lưỡi cựa quậy trêu đùa, rồi bất thình lình nhăn răng cắn mạnh, tạo nên một cơn đau truyền tới tận não, chỉ trong chốc lát, toàn thân cô đã cứng đờ bất động.
Anh thật sự rất tàn nhẫn, cuồng bạo cô vẫn chưa đủ sao, mà còn cắn lên những chỗ nhạy cảm ấy.
Thực tại đã đâm cô một nhát dao chí mạng, bao nhiêu tự tôn của phụ nữ đều bị anh giẫm đạp không một chút thương tiếc, cô thật sự đã mất hết rồi, không còn lại gì nữa rồi.
Hai hàng nước mắt như mưa tuôn rơi, xói trôi linh hồn cô, khiến cái xác thể vốn đã xụi lơ nay lại càng khô héo, cô hiện tại có khác gì cành hoa héo tàn, phai mờ sắc theo tháng năm, bị người người ghẻ lạnh.
Cũng đúng thôi, trên đời này có ai mà thích sự phai tàn, ai ai cũng muốn chiếm hữu cái đẹp làm của riêng, nhưng khi có được rồi lại chưa từng biết trân trọng, mặc nhiên biến cành hoa tràn đầy sức sống trở thành một xác chết héo khô, rồi vứt bỏ một cách không thương tiếc.
Phải chăng đó là số mệnh kiếp này của cô?.