Sẩm tối, Tô Uyển Ân mới quay về biệt thự, đúng lúc ấy Lạc Hạo Đình cũng vừa về tới, ánh mắt anh quét nhanh nhìn xung quanh, rồi nắm lấy tay cô kéo lên phòng.
“Anh làm gì thế?”
Cổ tay cô bị nắm tới đau điếng, sắc mặt đỏ ửng như quả cà chua, thân ảnh cao lớn kia giống như mãnh thú, đang sắp sửa cấu xé con mồi.
Nhưng thực kì lạ, anh chợt buông xoã bàn tay ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng không quá tàn ác, sắc mặt có nét lãnh đạm, nhưng không quá xa cách, rốt cuộc hôm nay anh có uống lộn thuốc gì không thế?
“Tại sao lại giúp tôi?”
Thanh âm trầm thấp đầy ma lực, ánh mắt anh chứa đựng cả bầu trời nghi hoặc nhìn cô, như muốn nhìn thấu linh hồn của cô vậy.
“Không vì gì, chỉ không muốn mắc nợ ai thôi!”
Âm sắc mang một tia khàn khàn, Tô Uyển Ân vững vàng đáp lại ánh mắt của anh, làn môi hoa đào cong lên một nụ cười nhẹ, giống như khiêu khích, cũng giống như thoả mãn.
“Tôi không cần.”
Lạc Hạo Đình cứng ngắc cự tuyệt, sâu trong đôi con người đầy ma lực kia, chứa đựng bao sự kìm nén, như có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lại chẳng biết mở lời ra làm sao.
“Bất luận anh có cần hay là không, thì tôi cũng đã trả rồi.”
Đôi mày của Tô Uyển Ân nhướng lên, thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cố ghì chặt bao hỗn độn lại trong lòng, tỏ ra hững hờ và bình thản, bờ ngực phập phồng, giống như có trăm ngàn cơn sóng vỗ.
Cô thừa nhận, mỗi khi đứng trước người đàn ông kia, cô sẽ không thể nào tự tin thái quá, bởi vì anh vẫn luôn lặng im như thế, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ như rừng xanh trắng tuyết, có nhiều phần xa cách.
Nếu là Lạc Hạo Đình của trước kia, cô sẽ không ngần ngại mà lao ngay vào lòng, choàng tay ôm lấy thắt lưng anh, nhưng hiện tại, dù cho con tim cô vẫn còn rung động, nhưng sâu trong lòng từ lâu đã xem anh giống như quái thú cấp nguy hiểm, tuyệt đối không muốn lại gần.
Thậm chí còn cảm thấy ghê tởm, đáng hận, đáng khinh.
Người ta có câu: yêu càng nhiều, hận càng sâu.
Đối với cô, có lẽ cũng giống như thế!
Chính anh đã giết chết trái tim cô, bào mỏng linh hồn cô, chà đạp lên tình yêu của cô.
Như thế thì cô còn hi vọng điều gì nữa, càng không thiết tha điều gì ở cuộc hôn nhân mục nát này nữa cả.
“Cô muốn ra đi sao? Không dễ như thế đâu!”
Anh chầm chậm bước tới gần cô, phà phà ra hơi thở nam tính, bao nhiêu sự trầm tĩnh trong đáy mắt anh tuyệt nhiên biến mất, chỉ còn lại sự khẩn trương và gấp gáp.
Tim anh thịch một tiếng dữ dội, giống như vừa có đoàn tàu lửa chạy qua, bao lo âu cứ hết sảy quẩn quanh lấy linh hồn anh, như màng nhện chằng chịt, khiến anh không cách nào thoát ra khỏi luồng suy nghĩ rối ren ấy.
Trong lòng anh không còn là hận thù, mà là sự lo lắng khuôn nguôi, cô gái đứng trước mặt anh đây, đã không còn là Tô Uyển Ân của ngày trước, càng không phải thuần khiết sáng trong như miếng cẩm thạch, mà cô đã trở nên biết toan tính, biết đánh vào tâm ý của đối phương.
Hoàn cảnh giúp cô trưởng thành, khó khăn đánh thức ý chí trong tiềm thức cô, và sự nhục nhã bắt buộc cô phải vùng lên.
Nóng mặt bỏ đi, Lạc Hạo Đình tìm tới quán bar để giải toả cơn bực bội và sốt sắng.
Đúng lúc ấy, Ôn Dụ Thiên và Châu Giản Trạch đồng đi tới, đặt xấp tài liệu xuống trước mặt anh.
“Lần trước cậu có nhờ tôi tìm hiểu về người cứu cậu vào ba năm trước, đây là toàn bộ hồ sơ.
Sau khi cứu cậu, cô ấy mắc phải chứng bệnh sợ nước, khi bị rơi xuống nước sẽ hoàn toàn bị bất tỉnh, không còn cảm giác.” Châu Giản Trạch giải thích.
“Còn đây là những gì tôi tra được về cái chết của Tiêu Vân.
Quả thực hôm đó đã có người cố ý nhốt cô ấy lại, nhưng mà theo như lời bảo vệ miêu tả, thì cô gái ấy không giống với chị dâu lắm!” Ôn Dụ Thiên nhấp một ngụm rượu rồi thong thả tiếp lời Châu Giản Trạch.
Tình cờ vào khoảng một tuần trước, Lạc Hạo Đình nhìn thấy một bức hình cũ trong tập sách của Tô Uyển Ân, vì đã bị xé rách đi phần mặt, cho nên, anh không thể nhận ra người ấy là ai.
Nhưng điều kì lạ là, hai cô gái diện y phục giống hệt nhau, cũng giống với bức hình chụp được qua camera giám sát vào ngày Tiêu Vân gặp nạn, và còn rất sát với hình tượng mơ hồ mà anh nhớ được về ân nhân cứu mạng mình.
“Dụ Thiên, cậu có thể điều tra về danh tính những người mua chiếc váy này vào khoảng ba năm trước không? Theo như tôi được biết, đây là thiết kế giới hạn của Ly Ly, chỉ có hai mươi chiếc được bán trên thị trường mà thôi!” Ấn đường Lạc Hạo Đình đột nhiên đen lại, giống như linh hồn đang bị ai đó bóp méo vậy, lồng ngực thoảng qua cơn đau quằn quại.
Trước đây, khi anh nhìn thấy Tô Uyển Ân diện bộ váy ấy trong một dạ hội thời trang, thì anh đã đinh ninh cho rằng cô là hung thủ giết chết Tiêu Vân, mà lại quên lãng đi một điều, có hung thủ nào mà ngu tới mức tự phơi bằng chứng ra trước ánh sáng như thế.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp, là cô không hề biết vào cái hôm mà cô đóng cửa nhà kho, lại vô tình bị camera ghi hình, cho nên mới tự nhiên ăn diện lại bộ trang phục ngày hôm ấy.
“Không thành vấn đề.” Ôn Dụ Thiên gật đầu đồng ý, đuôi mày hơi cong lên, nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà, sao tự nhiên cậu lại có nhân tính như thế? Trước kia, bọn tôi có khuyên can thế nào thì cậu cũng không chịu nghe, cứ một mực tin rằng hung thủ là chị dâu cơ mà.”
“Không có gì, chỉ là muốn biết sự thật.” Dứt lời, anh nâng ly rượu trên bàn, dốc đáy ly lên cao, một hơi uống sạch.
“Ha ha… có lẽ lần trước bị đánh một trận cho nên đầu óc bị ảnh hưởng rồi.” Châu Giản Trạch không kìm được mà thốt lên câu châm biếm.
“Bị đánh? Lúc nào thế? Sao tôi lại không biết?” Ôn Dụ Thiên lơ mơ hỏi.
“Thì cái hôm mà trên mạng lộ tin Từ đại tiểu thư tới nhà anh ta đó.
Tôi cùng với cô bạn thân của chị dâu tới đánh anh ta một trận, mà kể ra, cô gái đó cũng khá là mạnh mẽ, đánh cho anh ta bầm dập khắp người.
Một người quá đàn ông, một người hết sức yếu đuối, cậu nói xem, làm sao mà họ làm bạn được với nhau nhỉ?” Châu Giản Trạch vừa hồi tưởng, vừa cảm thấy buồn cười, vu vơ nói.
“Vậy sao? Tôi lại khá tò mò về cô bạn kia của chị dâu đó.” Ôn Dụ Thiên đáp, ánh mắt anh ta thoảng qua sự giảo hoạt, cười cười đầy ẩn ý.
“Cậu có số điện thoại không?”
“Cậu định làm gì? Cô ấy không giống với mấy cô tình nhân trước kia của cậu đâu, tốt nhất đừng đụng vào.” Châu Giản Trạch thực lòng khuyên can.
“Càng khó lại càng hứng thú chớ sao? Mấy cái loại vừa bơm mấy lời mật ngọt liền sà vào lòng đã hết thú vị rồi, tôi muốn đổi hương vị mới lạ một chút.” Ánh mắt Ôn Dụ Thiên loé lên tia sảng khoái, lại có chút thèm khát.
Bất lực lắc đầu, Châu Giản Trạch đành móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo choàng đưa cho Ôn Dụ Thiên.
“Đừng quên là tôi đã nhắc nhở cậu rồi đó.
Sau này đừng có hối hận mà tới khóc lóc với tôi.”.