Thượng Hải, đã quá nửa đêm, đèn vẫn sáng trong căn phòng trên lầu 20 của tòa nhà ngay giữa trung tâm. Lệ Dĩnh vẫn đang vùi đầu trong đống kịch bản mới được gửi đến. Một năm qua cô điên cuồng làm việc. Một trăm 365 ngày thì tới 360 ngày trên phim trường. Bộ phim Sam Sam đến rồi vừa mới kết thúc thành công trên đài Hồ Nam, nên cô tự tặng cho mình một kì nghỉ. Đã lâu lắm rồi mới được thoải mái như vậy. 3 ngày này tắt hết điện thoại, tự mình đi du lịch, khám phá những thứ cô đã bỏ lỡ vì công việc bận rộn.
Ấy thế mà mới trở về sáng nay, trợ lý của cô, Nancy đã chào đón cô bằng xấp kịch bản, nói không ngoa cũng cao gần bằng cô ấy chứ.
Nancy gương mặt mệt mỏi gõ cửa bước vào, nét mặt có chút thiếu kiên nhẫn:
"Lệ Dĩnh, em còn chưa ngủ? Em soi gương nhìn mắt mình xem".
"Sắp xong rồi, còn 2 tập kịch bản nữa thôi, em đọc nốt"
"Đại tỷ à, tha cho em được không. Mai nàng còn phải chụp hình quảng cáo đấy"
"Ai da, Nancy, sắp xong rồi mà. Tí nữa đi ngủ em sẽ đắp thảo dược lên mắt đảm bảo mai sẽ xinh đẹp rạng ngời đi chụp hình".
Lệ Dĩnh lại trưng gương mặt đáng yêu ra, Nancy lắc đầu quay về phòng tiếp tục giấc ngủ của mình. Lệ Dĩnh che miệng mỉm cười thích thú, mỗi lần cô như vậy, Nancy đều vô điều kiện mà đáp ứng.
3h sáng, cuối cùng cũng đọc xong xấp kịch bản. Không buồn thu dọn vào 1 góc, Lệ Dĩnh nằm luôn trên đó, tóm được giấc ngủ. Mai lại là một ngày vất vả đây!
- Lệ Dĩnh! Lệ Dĩnh! Dậy đi. Em còn phải chuẩn bị đồ đến studio nữa.
Cô gái nhỏ gương mặt khả ái chui ra từ trong chăn. Làm dấu hiệu chữ V coi như chào buổi sáng mà mắt vẫn nhắm nghiền.
- Ruốt cuộc hôm qua em thức đến mấy giờ đọc kịch bản?
- Không muộn! Không muộn! Em mải đọc quá nên lúc xong đã đến 3h.
Lệ Dĩnh cuối cùng cũng chịu xuống giường, gương mặt vẫn ngái ngủ.
- Chị cũng không chịu nể mặt em, người ta vừa về đã ném cho 1 đống kịch bản như vậy.
- Họ nhất quyết muốn gặp em nhưng chị nói em đi du lịch, ngắt liên lạc nên họ đành gửi kịch bản trước. Kịch bản cũng đọc rồi, hiện giờ em cũng chỉ còn bận quay quảng cáo, chưa có dự án mới, đã cân nhắc chọn cái nào chưa?
Lệ Dĩnh lắc đầu, vẻ mặt có chút hơi thất vọng. Cô dành cả ngày hôm qua để nghiên cứu chỗ kịch bản đó, nhưng vẫn chưa thấy cái nào ưng ý. Cái bóng của Sam Sam quá lớn, cô không muốn vai diễn sau lại bị rập khuôn.
- Đại tỷ à! 24 kịch bản đó mà không vừa ý cái nào sao? Nancy lại dùng giọng cầu khẩn.
Lệ Dĩnh vừa đánh răng vừa lắc đầu trả lời Nancy.
- Cái này... tranh đấu hậu cung, đa mưu túc trí sau này trở thành hoàng hậu khai quốc của Hán cao tổ Lưu Bang. Nancy cầm trên tay kịch bản "Vương triều Đại Hán" ra vẻ rất tâm đắc.
- Không được! Quá giống Lục Trinh rồi.
- Lại cầm cuốn "Nơi đó ta gặp nhau" nói "Cái này rất được, chị thấy giới trẻ thích tiểu thuyết này lắm".
- Haizz, Nancy, chị không thấy cái cô Lan Hy trong truyện đó giống Sam Sam à?
......Nancy một tràng đề cử cuốn này cuốn khác, đáp lại vẫn là cái lắc đầu của Lệ Dĩnh. Nancy trong lòng nghĩ giải quyết việc hôm nay trước, chụp hình rồi tính sau. Kiểu gì cũng phải chọn 1 phim, không lẽ Lệ Dĩnh tính không có kịch bản phù hợp thì nghỉ ngơi dài sao. Một lúc sau, cuối cùng 2 người cũng dời đến studio. Hôm nay Dĩnh chụp hình cho tạp chí Vouge.
- Lệ Dĩnh, cằm nâng cao lên 1 chút, ánh mắt mơ màng hơn....Lệ Dĩnh, thả lỏng, ánh mắt thêm chút tình cảm nữa...Tiếng nhiếp ảnh gia không ngừng vang lên.
3 tiếng sau.
- OK. Kết thúc. Lệ Dĩnh buổi chụp hình rất tốt. Cảm ơn mọi người.
Giám đốc sáng tạo của Vouge, phụ trách buổi chụp vỗ tay cảm ơn ekip đã vất vả. Lệ Dĩnh cùng trợ lý cũng cảm ơn mọi người rồi ra về. Trên ô tô, Lệ Dĩnh có vẻ mệt mỏi. Nhiều khi cô thấy chụp hình còn khó hơn đóng phim. Trong vài phút phải thay đổi hàng chục biểu cảm. Xung quanh lại bao nhiêu đèn chiếu, còn đèn flash, tối qua cô lại thiếu ngủ, giờ nước mắt cứ tự nhiên trào ra. May là cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Về nhà sẽ ngủ bù. Lệ Dĩnh cười thầm có vẻ rất tâm đắc với ý nghĩ của mình.
Ấy thế mà mới trở về sáng nay, trợ lý của cô, Nancy đã chào đón cô bằng xấp kịch bản, nói không ngoa cũng cao gần bằng cô ấy chứ.
Nancy gương mặt mệt mỏi gõ cửa bước vào, nét mặt có chút thiếu kiên nhẫn:
"Lệ Dĩnh, em còn chưa ngủ? Em soi gương nhìn mắt mình xem".
"Sắp xong rồi, còn 2 tập kịch bản nữa thôi, em đọc nốt"
"Đại tỷ à, tha cho em được không. Mai nàng còn phải chụp hình quảng cáo đấy"
"Ai da, Nancy, sắp xong rồi mà. Tí nữa đi ngủ em sẽ đắp thảo dược lên mắt đảm bảo mai sẽ xinh đẹp rạng ngời đi chụp hình".
Lệ Dĩnh lại trưng gương mặt đáng yêu ra, Nancy lắc đầu quay về phòng tiếp tục giấc ngủ của mình. Lệ Dĩnh che miệng mỉm cười thích thú, mỗi lần cô như vậy, Nancy đều vô điều kiện mà đáp ứng.
3h sáng, cuối cùng cũng đọc xong xấp kịch bản. Không buồn thu dọn vào 1 góc, Lệ Dĩnh nằm luôn trên đó, tóm được giấc ngủ. Mai lại là một ngày vất vả đây!
- Lệ Dĩnh! Lệ Dĩnh! Dậy đi. Em còn phải chuẩn bị đồ đến studio nữa.
Cô gái nhỏ gương mặt khả ái chui ra từ trong chăn. Làm dấu hiệu chữ V coi như chào buổi sáng mà mắt vẫn nhắm nghiền.
- Ruốt cuộc hôm qua em thức đến mấy giờ đọc kịch bản?
- Không muộn! Không muộn! Em mải đọc quá nên lúc xong đã đến 3h.
Lệ Dĩnh cuối cùng cũng chịu xuống giường, gương mặt vẫn ngái ngủ.
- Chị cũng không chịu nể mặt em, người ta vừa về đã ném cho 1 đống kịch bản như vậy.
- Họ nhất quyết muốn gặp em nhưng chị nói em đi du lịch, ngắt liên lạc nên họ đành gửi kịch bản trước. Kịch bản cũng đọc rồi, hiện giờ em cũng chỉ còn bận quay quảng cáo, chưa có dự án mới, đã cân nhắc chọn cái nào chưa?
Lệ Dĩnh lắc đầu, vẻ mặt có chút hơi thất vọng. Cô dành cả ngày hôm qua để nghiên cứu chỗ kịch bản đó, nhưng vẫn chưa thấy cái nào ưng ý. Cái bóng của Sam Sam quá lớn, cô không muốn vai diễn sau lại bị rập khuôn.
- Đại tỷ à! 24 kịch bản đó mà không vừa ý cái nào sao? Nancy lại dùng giọng cầu khẩn.
Lệ Dĩnh vừa đánh răng vừa lắc đầu trả lời Nancy.
- Cái này... tranh đấu hậu cung, đa mưu túc trí sau này trở thành hoàng hậu khai quốc của Hán cao tổ Lưu Bang. Nancy cầm trên tay kịch bản "Vương triều Đại Hán" ra vẻ rất tâm đắc.
- Không được! Quá giống Lục Trinh rồi.
- Lại cầm cuốn "Nơi đó ta gặp nhau" nói "Cái này rất được, chị thấy giới trẻ thích tiểu thuyết này lắm".
- Haizz, Nancy, chị không thấy cái cô Lan Hy trong truyện đó giống Sam Sam à?
......Nancy một tràng đề cử cuốn này cuốn khác, đáp lại vẫn là cái lắc đầu của Lệ Dĩnh. Nancy trong lòng nghĩ giải quyết việc hôm nay trước, chụp hình rồi tính sau. Kiểu gì cũng phải chọn 1 phim, không lẽ Lệ Dĩnh tính không có kịch bản phù hợp thì nghỉ ngơi dài sao. Một lúc sau, cuối cùng 2 người cũng dời đến studio. Hôm nay Dĩnh chụp hình cho tạp chí Vouge.
- Lệ Dĩnh, cằm nâng cao lên 1 chút, ánh mắt mơ màng hơn....Lệ Dĩnh, thả lỏng, ánh mắt thêm chút tình cảm nữa...Tiếng nhiếp ảnh gia không ngừng vang lên.
3 tiếng sau.
- OK. Kết thúc. Lệ Dĩnh buổi chụp hình rất tốt. Cảm ơn mọi người.
Giám đốc sáng tạo của Vouge, phụ trách buổi chụp vỗ tay cảm ơn ekip đã vất vả. Lệ Dĩnh cùng trợ lý cũng cảm ơn mọi người rồi ra về. Trên ô tô, Lệ Dĩnh có vẻ mệt mỏi. Nhiều khi cô thấy chụp hình còn khó hơn đóng phim. Trong vài phút phải thay đổi hàng chục biểu cảm. Xung quanh lại bao nhiêu đèn chiếu, còn đèn flash, tối qua cô lại thiếu ngủ, giờ nước mắt cứ tự nhiên trào ra. May là cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Về nhà sẽ ngủ bù. Lệ Dĩnh cười thầm có vẻ rất tâm đắc với ý nghĩ của mình.