Kiến Hoa trở lại, mọi thứ lại trở về như cũ, ít nhất là đèn ban công phòng 502 mấy ngày liền tắt ngấm nay đã bật sáng, và cô gái bé nhỏ phòng bên cạnh không phải đêm nào cũng ngơ ngẩn ngồi bản công thỉnh thoảng lại ngó đầu sang nữa.
Lệ Dĩnh trở về là cô gái hoạt bát như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến cô cũng không nhận ra sự thay đổi của mình. Chỉ có Tưởng Hân, Nancy và mấy người khác nhìn nhau cười thầm hiểu ý. Hoa ca đúng thật là liều thuốc tinh thần của Lệ Dĩnh.
Bây giờ Kiến Hoa cũng không giấu diếm Khang Vũ việc mình thích Lệ Dĩnh. Những việc như Lệ Dĩnh đang làm gì, đang ở đâu, tình hình hôm nay của cô thế nào...trong những lúc Kiến Hoa không ở đó, Khang Vũ đều tự động thông báo với anh. Anh cũng nhận ra, việc thuận lợi mỗi đêm ngồi nói chuyện với Lệ Dĩnh ở ban công mà không ai quấy rầy, hay vài lần leo tận sang phòng cô...đều không bị phát hiện vài phần cũng do Khang Vũ và Nancy hiểu ý hai người mà ra. Nhưng anh không bao giờ ngờ được, việc này lại vốn có sự nhúng tay của A Kiều. Bằng không, Nancy và Khang Vũ cho thêm một lá gan cũng không dám làm những việc đó.
Sau một ngày mưa tầm tã, ánh mặt trời lại rạng rỡ soi chiếu khắp không khí Quảng Tây. Đoàn làm phim tiếp tục quay, tiến độ cấp bách để bù lại cả một ngày nghỉ. Một chiếc thuyền tre đơn giản lững lờ trôi trên dòng Quây Sơn, hai gười trên đò y phục đơn giản nhưng từ dung mạo đến phong thái đều tỏa ra một ánh sáng chói lọi. Người đàn ông phong thái ung dung như thần tiên, một tay đưa ra sau lưng ôn nhu ngắm khung cảnh trước mắt. Thiếu nữ đứng sau nụ cười tươi sáng như ban nắng ban mai, ngũ quan tinh tế, yểu điệu đáng yêu nhưng lại có vài phần nghịch ngợm. Thiếu nữ dần tiến sát vào người đàn ông bên cạnh, ngó đầu chăm chú nhìn người đó vẻ tò mò:
"Trời nóng thật là nóng. Sao sư phụ một giọt mồ hôi cũng không có?"
"Có phải đứng gần sư phụ là sẽ mát hơn không nhỉ?" - Nói rồi thiếu nữ lùi về sau lưng nam nhân đó, hơi nhún người xuống, nép sau tấm lưng rộng lớn, ra điều rất dễ chịu.
"Oaaa, đứng gần sư phụ thật là mát, như có điều hòa vậy"
Nam nhân đó vẫn không mảy may quan tâm đến việc cô gái nép sau lưng mình. Cơ bản bao năm qua, người đã quen bảo vệ, che chở cho cô gái đó.
"Cắt. Vô cùng tốt. Lệ Dĩnh, hôm nay biểu cảm của em rất tự nhiên nhập vai. Khác hẳn mấy hôm nọ" - Tiếng đạo diễn Lâm vang lên trên chiếc đò đằng xa, cảnh quay kết thúc tốt đẹp.
Mặc dù đây là lời khen đạo diễn dành cho cô, nhưng Lệ Dĩnh lại có chút xấu hổ. Mấy hôm trước, đúng là tâm tư cô bị gió thổi treo lên cành cây. Nhưng giờ sư phụ đã về rồi, cô đương nhiên gỡ bỏ mọi phiền muộn. Cảnh quay có sư phụ, cư nhiên vẫn hoàn thành tốt hơn.
Cảnh quay vừa kết thúc, Kiến Hoa đã ngồi bệt xuồng thuyền, hai tay vòng qua đầu gối. Thời tiết hôm nay không quá nóng, họ lại quay trên sông nên từng cơn gió thổi đem theo hơi nước khiến người ta cảm thấy thật mát mẻ, tinh thần thêm thư thái. Lệ Dĩnh nhờ người lái đò để thuyền tự trôi một lát, nhân lúc được nghỉ, cô muốn một lần ngắm thật kĩ dòng Quây Sơn này, từ hôm tới đây quay phim, cô chưa lúc nào có đủ thời gian để thăm thú cảnh vật.
Lệ Dĩnh ngồi xuống, áp lưng về phía Kiến Hoa, ngẩng đầu lên che một tay nhìn bầu trời xanh ngắt. Người ngoài nhìn vào, quả thật thấy đây giống một cảnh quay lãng mạn hơn là giờ giải lao của diễn viên.
"Sư phụ, đang được nghỉ mà, không phải lưng của anh đau sao, cứ tựa vào em". - Lệ Dĩnh ngước cổ qua phía sau, cố nhìn được mặt Kiến Hoa.
Lời nói của Lệ Dĩnh tuy tự nhiên, nhưng Kiến Hoa luôn cảm nhận bằng một tâm tư khác. Từ đêm Thất tịch anh luôn phân vân nên hay không nên nói với Lệ Dĩnh tình cảm anh dành cho cô. Một mặt anh muốn thổ lộ để toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, ở bên cô...nhưng một mặt anh lại sợ sẽ khiến Lệ Dĩnh bất ngờ mà chưa thể chấp nhận ngay được. Xét cho cùng, cô cũng chưa dám chắc chắn tình cảm của mình. Như vậy, điều anh làm bây giờ cũng chỉ có thể là ở bên quan sát, chăm sóc, bảo vệ cô...với tư cách là bạn diễn cũng được, là sư phụ cũng được. Miễn là ngày ngày vẫn được nhìn thấy cô cười nói vui vẻ gọi anh là sư phụ.
"Anh rất nặng, em sẽ mỏi đấy"
"Không sao. Em có thể ngồi thế này trôi đến tận cuối dòng"
"Được!"
Kiến Hoa cảm thấy xung quanh anh bây giờ không có gì hết, chỉ có hai người. Anh nguyện làm bất cứ việc gì để giây phút này giữ nguyên không trôi mất. Trong mắt hai người họ bây giờ, những người khác đều vô hình. Thế nên cũng chẳng ai nhìn thấy, Khang Vũ và Nancy ở trên bờ đang kích động hướng về phía họ liên tục nháy điện thoại.
Hai người họ quay thêm một cảnh trên thuyền nữa rồi trở lại bờ. Biết Lệ Dĩnh sợ nước, Kiến Hoa cẩn thận đỡ lấy eo cô nhấc bổng lên bờ. Việc Lệ Dĩnh sợ nước anh biết là do Khang Vũ nói, còn Khang Vũ vì sao biết, anh cũng chẳng gặng hỏi. Đối với Lệ Dĩnh, cô tự nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của anh, điều mà trước đây khi đóng những phim khác cô đều nhã nhặn từ chối vì sợ phát sinh tin đồn. Ở bên anh, cô thấy tuyệt đối an tâm.
Lệ Dĩnh chuẩn bị cho một cảnh độc diễn khác, Kiến Hoa có thể vào nghỉ, nhưng anh lại chọn ở lại theo dõi. Tưởng Hân từ lúc nào đã xuất hiện đứng bên cạnh Kiến Hoa, nhưng anh vẫn không phát hiện. Không phải cô đi quá nhẹ nhàng mà vì trong mắt anh bây giờ, đang có mối quan tâm khác.
"Hoa ca, anh thiếu em một món nợ đấy"
"Mấy ngày anh đi, có chuyện gì sao? Lệ Dĩnh có chút thay đổi" - Kiến Hoa trầm ngâm hỏi Tưởng Hân, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người ở phía xa
Tưởng Hân cười thầm vì thành quả từ việc tốt của cô. Sự thay đổi của Lệ Dĩnh, Hoa ca cũng đã nhận thấy được. Cô quả thật không uổng tâm tư bắc cầu ô thước cho bọn họ.
"Em chỉ là góp thêm một chút gió thôi. Còn có thành bão hay không là ở anh."
"Em đã biết rồi sao?"
"Em đã biết từ lâu. Nhưng Lệ Dĩnh chắc vẫn chưa nhận ra. Cô ấy cần có một tác động nào đó mới nhận ra được. Nếu không anh sẽ phải chờ lâu đấy"
Kiến Hoa biết ẩn ý trong câu nói của Tưởng Hân, ý cô là anh nên chủ động xác định tình cảm của mình với Lệ Dĩnh, trước khi quá muộn. Nhưng anh vẫn muốn làm theo cách của mình, đợi tình cảm của Lệ Dĩnh đối với anh rõ ràng hơn, để chính Lệ Dĩnh cảm nhận được nó, khi ấy anh tự nhiên sẽ nói.
"Không vội. Anh có thể đợi"
Tưởng Hân khuyên cũng đã khuyên rồi, nhún vai một cái chúc Kiến Hoa may mắn rồi rời khỏi.
Ý định của Kiến Hoa rõ ràng rất tốt, anh muốn đợi tình cảm của hai người bền chặt hơn, chắc chắn hơn, khi đó nếu ở bên nhau còn có thể cùng nhau vượt qua sóng gió. Nhưng người xưa vẫn thường có câu "Người tính không bằng trời tính", mọi việc xảy ra buộc Kiến Hoa phải thay đổi suy nghĩ...
Lệ Dĩnh trở về là cô gái hoạt bát như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến cô cũng không nhận ra sự thay đổi của mình. Chỉ có Tưởng Hân, Nancy và mấy người khác nhìn nhau cười thầm hiểu ý. Hoa ca đúng thật là liều thuốc tinh thần của Lệ Dĩnh.
Bây giờ Kiến Hoa cũng không giấu diếm Khang Vũ việc mình thích Lệ Dĩnh. Những việc như Lệ Dĩnh đang làm gì, đang ở đâu, tình hình hôm nay của cô thế nào...trong những lúc Kiến Hoa không ở đó, Khang Vũ đều tự động thông báo với anh. Anh cũng nhận ra, việc thuận lợi mỗi đêm ngồi nói chuyện với Lệ Dĩnh ở ban công mà không ai quấy rầy, hay vài lần leo tận sang phòng cô...đều không bị phát hiện vài phần cũng do Khang Vũ và Nancy hiểu ý hai người mà ra. Nhưng anh không bao giờ ngờ được, việc này lại vốn có sự nhúng tay của A Kiều. Bằng không, Nancy và Khang Vũ cho thêm một lá gan cũng không dám làm những việc đó.
Sau một ngày mưa tầm tã, ánh mặt trời lại rạng rỡ soi chiếu khắp không khí Quảng Tây. Đoàn làm phim tiếp tục quay, tiến độ cấp bách để bù lại cả một ngày nghỉ. Một chiếc thuyền tre đơn giản lững lờ trôi trên dòng Quây Sơn, hai gười trên đò y phục đơn giản nhưng từ dung mạo đến phong thái đều tỏa ra một ánh sáng chói lọi. Người đàn ông phong thái ung dung như thần tiên, một tay đưa ra sau lưng ôn nhu ngắm khung cảnh trước mắt. Thiếu nữ đứng sau nụ cười tươi sáng như ban nắng ban mai, ngũ quan tinh tế, yểu điệu đáng yêu nhưng lại có vài phần nghịch ngợm. Thiếu nữ dần tiến sát vào người đàn ông bên cạnh, ngó đầu chăm chú nhìn người đó vẻ tò mò:
"Trời nóng thật là nóng. Sao sư phụ một giọt mồ hôi cũng không có?"
"Có phải đứng gần sư phụ là sẽ mát hơn không nhỉ?" - Nói rồi thiếu nữ lùi về sau lưng nam nhân đó, hơi nhún người xuống, nép sau tấm lưng rộng lớn, ra điều rất dễ chịu.
"Oaaa, đứng gần sư phụ thật là mát, như có điều hòa vậy"
Nam nhân đó vẫn không mảy may quan tâm đến việc cô gái nép sau lưng mình. Cơ bản bao năm qua, người đã quen bảo vệ, che chở cho cô gái đó.
"Cắt. Vô cùng tốt. Lệ Dĩnh, hôm nay biểu cảm của em rất tự nhiên nhập vai. Khác hẳn mấy hôm nọ" - Tiếng đạo diễn Lâm vang lên trên chiếc đò đằng xa, cảnh quay kết thúc tốt đẹp.
Mặc dù đây là lời khen đạo diễn dành cho cô, nhưng Lệ Dĩnh lại có chút xấu hổ. Mấy hôm trước, đúng là tâm tư cô bị gió thổi treo lên cành cây. Nhưng giờ sư phụ đã về rồi, cô đương nhiên gỡ bỏ mọi phiền muộn. Cảnh quay có sư phụ, cư nhiên vẫn hoàn thành tốt hơn.
Cảnh quay vừa kết thúc, Kiến Hoa đã ngồi bệt xuồng thuyền, hai tay vòng qua đầu gối. Thời tiết hôm nay không quá nóng, họ lại quay trên sông nên từng cơn gió thổi đem theo hơi nước khiến người ta cảm thấy thật mát mẻ, tinh thần thêm thư thái. Lệ Dĩnh nhờ người lái đò để thuyền tự trôi một lát, nhân lúc được nghỉ, cô muốn một lần ngắm thật kĩ dòng Quây Sơn này, từ hôm tới đây quay phim, cô chưa lúc nào có đủ thời gian để thăm thú cảnh vật.
Lệ Dĩnh ngồi xuống, áp lưng về phía Kiến Hoa, ngẩng đầu lên che một tay nhìn bầu trời xanh ngắt. Người ngoài nhìn vào, quả thật thấy đây giống một cảnh quay lãng mạn hơn là giờ giải lao của diễn viên.
"Sư phụ, đang được nghỉ mà, không phải lưng của anh đau sao, cứ tựa vào em". - Lệ Dĩnh ngước cổ qua phía sau, cố nhìn được mặt Kiến Hoa.
Lời nói của Lệ Dĩnh tuy tự nhiên, nhưng Kiến Hoa luôn cảm nhận bằng một tâm tư khác. Từ đêm Thất tịch anh luôn phân vân nên hay không nên nói với Lệ Dĩnh tình cảm anh dành cho cô. Một mặt anh muốn thổ lộ để toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, ở bên cô...nhưng một mặt anh lại sợ sẽ khiến Lệ Dĩnh bất ngờ mà chưa thể chấp nhận ngay được. Xét cho cùng, cô cũng chưa dám chắc chắn tình cảm của mình. Như vậy, điều anh làm bây giờ cũng chỉ có thể là ở bên quan sát, chăm sóc, bảo vệ cô...với tư cách là bạn diễn cũng được, là sư phụ cũng được. Miễn là ngày ngày vẫn được nhìn thấy cô cười nói vui vẻ gọi anh là sư phụ.
"Anh rất nặng, em sẽ mỏi đấy"
"Không sao. Em có thể ngồi thế này trôi đến tận cuối dòng"
"Được!"
Kiến Hoa cảm thấy xung quanh anh bây giờ không có gì hết, chỉ có hai người. Anh nguyện làm bất cứ việc gì để giây phút này giữ nguyên không trôi mất. Trong mắt hai người họ bây giờ, những người khác đều vô hình. Thế nên cũng chẳng ai nhìn thấy, Khang Vũ và Nancy ở trên bờ đang kích động hướng về phía họ liên tục nháy điện thoại.
Hai người họ quay thêm một cảnh trên thuyền nữa rồi trở lại bờ. Biết Lệ Dĩnh sợ nước, Kiến Hoa cẩn thận đỡ lấy eo cô nhấc bổng lên bờ. Việc Lệ Dĩnh sợ nước anh biết là do Khang Vũ nói, còn Khang Vũ vì sao biết, anh cũng chẳng gặng hỏi. Đối với Lệ Dĩnh, cô tự nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của anh, điều mà trước đây khi đóng những phim khác cô đều nhã nhặn từ chối vì sợ phát sinh tin đồn. Ở bên anh, cô thấy tuyệt đối an tâm.
Lệ Dĩnh chuẩn bị cho một cảnh độc diễn khác, Kiến Hoa có thể vào nghỉ, nhưng anh lại chọn ở lại theo dõi. Tưởng Hân từ lúc nào đã xuất hiện đứng bên cạnh Kiến Hoa, nhưng anh vẫn không phát hiện. Không phải cô đi quá nhẹ nhàng mà vì trong mắt anh bây giờ, đang có mối quan tâm khác.
"Hoa ca, anh thiếu em một món nợ đấy"
"Mấy ngày anh đi, có chuyện gì sao? Lệ Dĩnh có chút thay đổi" - Kiến Hoa trầm ngâm hỏi Tưởng Hân, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người ở phía xa
Tưởng Hân cười thầm vì thành quả từ việc tốt của cô. Sự thay đổi của Lệ Dĩnh, Hoa ca cũng đã nhận thấy được. Cô quả thật không uổng tâm tư bắc cầu ô thước cho bọn họ.
"Em chỉ là góp thêm một chút gió thôi. Còn có thành bão hay không là ở anh."
"Em đã biết rồi sao?"
"Em đã biết từ lâu. Nhưng Lệ Dĩnh chắc vẫn chưa nhận ra. Cô ấy cần có một tác động nào đó mới nhận ra được. Nếu không anh sẽ phải chờ lâu đấy"
Kiến Hoa biết ẩn ý trong câu nói của Tưởng Hân, ý cô là anh nên chủ động xác định tình cảm của mình với Lệ Dĩnh, trước khi quá muộn. Nhưng anh vẫn muốn làm theo cách của mình, đợi tình cảm của Lệ Dĩnh đối với anh rõ ràng hơn, để chính Lệ Dĩnh cảm nhận được nó, khi ấy anh tự nhiên sẽ nói.
"Không vội. Anh có thể đợi"
Tưởng Hân khuyên cũng đã khuyên rồi, nhún vai một cái chúc Kiến Hoa may mắn rồi rời khỏi.
Ý định của Kiến Hoa rõ ràng rất tốt, anh muốn đợi tình cảm của hai người bền chặt hơn, chắc chắn hơn, khi đó nếu ở bên nhau còn có thể cùng nhau vượt qua sóng gió. Nhưng người xưa vẫn thường có câu "Người tính không bằng trời tính", mọi việc xảy ra buộc Kiến Hoa phải thay đổi suy nghĩ...