Đài Loan, lúc này đã gần đến Tết nguyên đán. Khắp nơi đều chăng đèn đỏ. Màu sắc rực rỡ át đi cái rét mướt của mùa đông. Hai người đàn ông trạc tuổi nhau đang ngồi nói chuyện trong văn phòng nhỏ.
- Kiến Hoa, cậu đã định nhận kịch bản nào chưa? Mấy bên nhà sản xuất liên tục gọi điện hỏi mình, thật không có thời gian đi chơi. A Kiều gần đây cứ trách mình không dành nhiều thời gian cho cô ấy.
- Còn đang suy nghĩ.
Hoắc Kiến Hoa trầm ngâm. Mấy năm nay đóng cũng khá nhiều phim cổ trang kiếm hiệp, cảnh võ thuật nhiều, cái lưng của anh cũng ảnh hưởng không ít. Nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục, xa rời ánh đèn, máy quay về lại thế giới của anh, trầm mặc, lặng lẽ như mặt nước mùa thu.
- Có một dự án rất hay vừa gửi đến cho cậu chiều hôm qua. Giám chế của họ nói nhất định muốn mời cậu. Đó là 1 dự án chuyển thể tiểu thuyết ngôn tình tên Hoa Thiên Cốt, bộ truyện này rất nổi tiếng.
- Hoa Thiên Cốt? Lại là cổ trang sao?
Hoắc Kiến Hoa thắc mắc, ánh mắt có vẻ không vừa ý, đến phân nửa là sẽ không nhận.
- Lại là tiên hiệp, hơn nữa rất ngược. - Tuấn Kiệt đáp lời, Kiến Hoa nhíu mày thêm một chút. Thôi rồi, trong lòng anh nghĩ đến 90% Kiến Hoa sẽ không nhận. Anh lại tiếp tục:
- Vai này sẽ hoàn toàn khác với những vai trước cậu từng đóng. Vai đó thể hiện rất ít cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng vẫn cần thể hiện nội tâm qua ánh mắt. Sẽ là một thử thách lớn. Hơn nữa câu chuyện cũng rất ý nghĩa.
Đến đây, đôi mày của Kiến Hoa giãn ra, Tuấn Kiệt chăm chú theo dõi thay đổi trên gương mặt anh, thầm nghĩ có chút hiệu quả.
- Cậu đọc rồi. Kiệt, không ngờ cậu cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình. Làm bạn bao năm nay giờ mình mới biết mặt này à.
Kiến Hoa khẽ cười, giọng điệu có chút trêu chọc.
- A Kiều đọc. Cô ấy ăn ngủ với cuốn tiểu thuyết đó, ngày nào cô ấy cũng ở bên tường thuật lại, lệnh vợ khó tránh mà. Biết được họ chuyển thể tiểu thuyết này lên phim, cô ấy vui còn hơn là nhận được hồng bao vào Tết nguyên đán ấy chứ.
Liên Tuấn Kiệt vẻ mặt đau khổ như bị ép buộc, lại nói tiếp:
- Nhưng quả thật rất được. Cậu mang 2 cuốn này về đọc rồi suy nghĩ đi. Sẽ không hối hận đâu.
- Uhm. Kiến Hoa miễn cưỡng trả lời.
3 ngày sau. Quả thực Kiến Hoa đã đọc hết Hoa Thiên Cốt. Bạch Tử Họa này đúng là một thử thách lớn. Thượng tiên băng lãnh ngàn năm, không có hỉ, nộ, ái, lạc nhưng ánh mắt lại thâm tình với tiểu đồ đệ, lại không thể nói, cố chấp không thừa nhận.
- Alo! Kiệt, bên nhà sản xuất có nói nữ chính là ai không?
- À. Họ xác nhận Triệu Lệ Dĩnh đóng Hoa Thiên Cốt. Nghe nói cô ấy nhận lời chỉ trong vài tiếng đồng hồ thôi.
Thật ra đọc được vài chương, Kiến Hoa đã đồng cảm với Tử Họa, thấy nhận vai này cũng không tệ nhưng vẫn muốn biết Hoa Thiên Cốt do ai thủ vai rồi mới quyết định. Anh cũng nhiều lần suy đoán về bạn diễn của anh. Khí chất của Hoa Thiên Cốt, ai có thể lột tả được. Quả nhiên vẫn là nhà sản xuất tinh tường. Đương nhiên anh biết Triệu Lệ Dĩnh là ai, tiểu hoa đán nổi tiếng, cũng không ít thị phi xung quanh cô nhưng ai quan tâm chứ. Diễn viên mà, nhiều khi chịu điều tiếng oan ức là chuyện thường ngày, anh cũng vậy. Trong lòng đột nhiên trào lên sự đồng cảm với cô. Một cô gái bé nhỏ như vậy mà phải đương đầu với bao nhiêu sóng gió trong làng giải trí, thực không dễ dàng. Tâm tình có vẻ hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, cô đúng thực là Tiểu Cốt trong lòng anh.
- Kiệt! Cậu thông báo với bên họ. Bạch Tử Họa, tớ nhận.
Một câu nói dứt khoát rồi cúp máy, cũng không đợi Tuấn Kiệt đầu dây bên kia trả lời. Vì vậy mà Kiến Hoa cũng không biết cậu bạn thân của mình đã vui thế nào khi thông báo cho nhà sản xuất. Hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt, Liên Tuấn Kiệt bước ra phòng làm việc chung của công ty, tươi cười nói:
- Mọi người, hôm nay chúng ta nghỉ sớm, bữa tối nay tôi mời.
Tiếng hò reo hoan của toàn bộ nhân viên Hoa Kiệt, không biết có chuyện vui gì mà sếp của họ hào phóng như vậy. Tuấn Kiệt trong lòng thầm nghĩ, việc của mình đã xong, Kiến Hoa đã nhận phim coi như mình đã hoàn thành nhiệm vụ bà xã giao. Giờ để cho cậu ấy tự mình xoay sở với tiểu đồ đệ đáng yêu thôi.
- Các cậu chọn địa điểm rồi báo cho tôi. Tôi về đón bà xã.
Tuấn Kiệt để lại nụ cười khó hiểu rồi biến mất sau cánh cửa văn phòng.
- Kiến Hoa, cậu đã định nhận kịch bản nào chưa? Mấy bên nhà sản xuất liên tục gọi điện hỏi mình, thật không có thời gian đi chơi. A Kiều gần đây cứ trách mình không dành nhiều thời gian cho cô ấy.
- Còn đang suy nghĩ.
Hoắc Kiến Hoa trầm ngâm. Mấy năm nay đóng cũng khá nhiều phim cổ trang kiếm hiệp, cảnh võ thuật nhiều, cái lưng của anh cũng ảnh hưởng không ít. Nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục, xa rời ánh đèn, máy quay về lại thế giới của anh, trầm mặc, lặng lẽ như mặt nước mùa thu.
- Có một dự án rất hay vừa gửi đến cho cậu chiều hôm qua. Giám chế của họ nói nhất định muốn mời cậu. Đó là 1 dự án chuyển thể tiểu thuyết ngôn tình tên Hoa Thiên Cốt, bộ truyện này rất nổi tiếng.
- Hoa Thiên Cốt? Lại là cổ trang sao?
Hoắc Kiến Hoa thắc mắc, ánh mắt có vẻ không vừa ý, đến phân nửa là sẽ không nhận.
- Lại là tiên hiệp, hơn nữa rất ngược. - Tuấn Kiệt đáp lời, Kiến Hoa nhíu mày thêm một chút. Thôi rồi, trong lòng anh nghĩ đến 90% Kiến Hoa sẽ không nhận. Anh lại tiếp tục:
- Vai này sẽ hoàn toàn khác với những vai trước cậu từng đóng. Vai đó thể hiện rất ít cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng vẫn cần thể hiện nội tâm qua ánh mắt. Sẽ là một thử thách lớn. Hơn nữa câu chuyện cũng rất ý nghĩa.
Đến đây, đôi mày của Kiến Hoa giãn ra, Tuấn Kiệt chăm chú theo dõi thay đổi trên gương mặt anh, thầm nghĩ có chút hiệu quả.
- Cậu đọc rồi. Kiệt, không ngờ cậu cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình. Làm bạn bao năm nay giờ mình mới biết mặt này à.
Kiến Hoa khẽ cười, giọng điệu có chút trêu chọc.
- A Kiều đọc. Cô ấy ăn ngủ với cuốn tiểu thuyết đó, ngày nào cô ấy cũng ở bên tường thuật lại, lệnh vợ khó tránh mà. Biết được họ chuyển thể tiểu thuyết này lên phim, cô ấy vui còn hơn là nhận được hồng bao vào Tết nguyên đán ấy chứ.
Liên Tuấn Kiệt vẻ mặt đau khổ như bị ép buộc, lại nói tiếp:
- Nhưng quả thật rất được. Cậu mang 2 cuốn này về đọc rồi suy nghĩ đi. Sẽ không hối hận đâu.
- Uhm. Kiến Hoa miễn cưỡng trả lời.
3 ngày sau. Quả thực Kiến Hoa đã đọc hết Hoa Thiên Cốt. Bạch Tử Họa này đúng là một thử thách lớn. Thượng tiên băng lãnh ngàn năm, không có hỉ, nộ, ái, lạc nhưng ánh mắt lại thâm tình với tiểu đồ đệ, lại không thể nói, cố chấp không thừa nhận.
- Alo! Kiệt, bên nhà sản xuất có nói nữ chính là ai không?
- À. Họ xác nhận Triệu Lệ Dĩnh đóng Hoa Thiên Cốt. Nghe nói cô ấy nhận lời chỉ trong vài tiếng đồng hồ thôi.
Thật ra đọc được vài chương, Kiến Hoa đã đồng cảm với Tử Họa, thấy nhận vai này cũng không tệ nhưng vẫn muốn biết Hoa Thiên Cốt do ai thủ vai rồi mới quyết định. Anh cũng nhiều lần suy đoán về bạn diễn của anh. Khí chất của Hoa Thiên Cốt, ai có thể lột tả được. Quả nhiên vẫn là nhà sản xuất tinh tường. Đương nhiên anh biết Triệu Lệ Dĩnh là ai, tiểu hoa đán nổi tiếng, cũng không ít thị phi xung quanh cô nhưng ai quan tâm chứ. Diễn viên mà, nhiều khi chịu điều tiếng oan ức là chuyện thường ngày, anh cũng vậy. Trong lòng đột nhiên trào lên sự đồng cảm với cô. Một cô gái bé nhỏ như vậy mà phải đương đầu với bao nhiêu sóng gió trong làng giải trí, thực không dễ dàng. Tâm tình có vẻ hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, cô đúng thực là Tiểu Cốt trong lòng anh.
- Kiệt! Cậu thông báo với bên họ. Bạch Tử Họa, tớ nhận.
Một câu nói dứt khoát rồi cúp máy, cũng không đợi Tuấn Kiệt đầu dây bên kia trả lời. Vì vậy mà Kiến Hoa cũng không biết cậu bạn thân của mình đã vui thế nào khi thông báo cho nhà sản xuất. Hôm nay tâm trạng của anh đặc biệt tốt, Liên Tuấn Kiệt bước ra phòng làm việc chung của công ty, tươi cười nói:
- Mọi người, hôm nay chúng ta nghỉ sớm, bữa tối nay tôi mời.
Tiếng hò reo hoan của toàn bộ nhân viên Hoa Kiệt, không biết có chuyện vui gì mà sếp của họ hào phóng như vậy. Tuấn Kiệt trong lòng thầm nghĩ, việc của mình đã xong, Kiến Hoa đã nhận phim coi như mình đã hoàn thành nhiệm vụ bà xã giao. Giờ để cho cậu ấy tự mình xoay sở với tiểu đồ đệ đáng yêu thôi.
- Các cậu chọn địa điểm rồi báo cho tôi. Tôi về đón bà xã.
Tuấn Kiệt để lại nụ cười khó hiểu rồi biến mất sau cánh cửa văn phòng.