"Á. Chết rồi...em còn chưa gọi cho Nancy...còn một tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi, làm sao đây" - Lệ Dĩnh sực nhớ ra. Tối qua cô ở bên anh, quên khuấy mấy Nancy còn ở khách sạn chờ cô. Sáng nay còn phải kịp chuyến bay về Thượng Hải.
"Em không cần lo, giờ này Nancy đã ra sân bay rồi"
"Hả? Thế còn em?" - Lệ Dĩnh càng kinh ngạc hơn, không có cô, sao Nancy có thể rời Đài Loan chứ. Kỳ lạ hơn nữa, đêm qua cô không về, Nancy cũng không gọi một cuộc điện thoại.
"Đồ đạc, tư trang của em đều đang trên xe của anh. Lát nữa anh sẽ đưa em ra sân bay Cao Hùng, không cần về Đài Bắc nữa. Vé máy bay cũng mua rồi. Đảm bảo em sẽ về tới Thượng Hải gần thời gian với Nancy" - Kiến Hoa giọng tỉnh bơ.
Lệ Dĩnh khi nãy còn ngơ ngác nhưng bây giờ như đã gần hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liếc mắt nhìn Kiến Hoa dò xét:
"Sư phụ...mấy người có âm mưu gì đúng không? Sao anh lại biết em đến thăm dì Dao? Lại còn nhờ Như tỷ đưa em tới đây nữa. Tất cả là do anh chủ mưu đúng không?"
Lệ Dĩnh cuối cùng cũng đoán trúng, Kiến Hoa tránh ánh mắt tò mò của cô, khi không đường đường nam thần như anh vốn chẳng quan tâm gì lại lên kế hoạch giăng bẫy dụ cô rơi vào.
"Hmmm...anh chỉ là nhờ vào mấy mối quan hệ xem em ở đâu thôi. Gọi điện em không chịu nghe, anh đành phải làm thế."
"Nghĩa là cả Nancy, Khang Vũ, cả Như tỷ đều biết chuyện của chúng ta sao"
Nhận được cái gật đầu của Kiến Hoa, Lệ Dĩnh chỉ còn biết kêu trời. Cô lúc nào cũng muốn lặng lẽ, thế mà chuyện tình cảm mới nảy nở đã liên đới đến bao nhiêu người rồi. Lại còn cả Hoa Kiệt, không thể nào chưa biết được. Không phải chứ, để kéo cô tới đây mà anh nhờ đến bao nhiêu người đến thế sao.
"Sư phụ, anh...bảo em làm sao nhìn mặt bọn họ?" - Lệ Dĩnh ủ rũ. Nhớ đến lúc cô mạnh miệng nói với Nancy rằng anh có thích ai cũng không liên quan đến cô, rồi cả lúc Tâm Như hỏi nữa Lệ Dĩnh lại thấy mất mặt.
Kiến Hoa một tay mạnh mẽ kéo lấy eo Lệ Dĩnh áp sát vào ngực anh, hai người lại một lần nữa mặt đối mặt, ánh mắt nam thần giết người của Kiến Hoa như xuyên thấu tâm tư Lệ Dĩnh:
"Giờ em là bạn gái của anh, người khác nghĩ gì không quan trọng. Anh chỉ quan tâm đến việc em nghĩ gì. Hiểu không?" - Lời nói đơn giản nhưng vô cùng ngọt ngào, Lệ Dĩnh nhìn ánh mắt Kiến Hoa rất quyết liệt. Ý này của anh chính là muốn nói đối với anh, không gì quan trọng bằng cô.
"Em cũng không cần lo lắng, cứ thoải mái như trước đây, anh thích em như vậy. Những việc khác, anh sẽ lo liệu".
Lệ Dĩnh e lệ gật đầu, lời anh nói cô đều tin tưởng anh. Chỉ khi ở bên anh cô mới có cảm giác an toàn, cảm giác thể giao phó cuộc đời mình.
...
Sân bay Cao Hùng thuộc Đài Trung cũng là một trong số sân bay lớn ở Đài Loan. Lượng người qua lại, đặc biệt là khách du lịch rất nhiều. Để tránh phóng viên theo dõi, Kiến Hoa đã sắp xếp đêm qua gặp Lệ Dĩnh ở Nhật Nguyệt Đàm, cách Đài Bắc vài trăm cây số, không phóng viên nào có thể đi theo. Lệ Dĩnh lại lên xe của Tâm Như, cơ bản không thể bị phát hiện. Anh vẫn là muốn cẩn trọng hết sức có thể. Hai người vừa mới xác định tình cảm với nhau, anh muốn được toàn tâm toàn ý ở bên cô mà không có những lời dèm pha, chỉ trích. Trong lúc Lệ Dĩnh đến thăm Quỳnh Dao, Khang Vũ đã đến khách sạn nơi Lệ Dĩnh ở để lấy toàn bộ tư trang của cô mang tới nhà Kiến Hoa. Sắp xếp xong với Tâm Như, anh một mạch di chuyển tới Nhật Nguyệt Đàm. Kế hoạch này, hoàn toàn không có sơ hở. Sáng nay, anh sẽ đưa Lệ Dĩnh ra sân bay Cao Hùng về Thượng Hải. Nhưng anh chỉ có thể ở trên xe chia tay cô, không thể mạo hiểm để xảy ra sai sót.
"Sư phụ...hẹn gặp anh ở Vô Tích" - Lệ Dĩnh tâm tư vẫn còn muốn ở lại, nhưng không còn cách nào, cô phải về Thượng Hải, còn một lịch trình đang đợi cô.
"Hàng ngày đều phải nhớ gọi điện cho anh"
Lệ Dĩnh gật đầu mỉm cười, anh không nói cô ắt vẫn sẽ làm thế.
"Không được tùy tiện gọi tên của người đàn ông khác, kêu họ của anh ta là được rồi" - Lệ Dĩnh trong lòng thích thú, nhưng vẫn nhịn cười gật đầu. Kinh nghiệm từ Nhạc Minh lần trước cô vẫn còn ghi nhớ, tốt nhất là vẫn không nên cho anh ăn dấm chua.
"Không được thức đêm ngồi ban công nếu không có anh"
"Vì sao?" - Lệ Dĩnh ngơ ngác hỏi, ngồi ở ban công rất thích, hơn nữa, hai người lại có nhiều kỉ niệm với nhau ở ban công như vậy. Cô tự nhiên cũng thích nơi đó mà anh lại không cho cô được toại ý.
"Em còn hỏi vì sao, hầu như lần nào em cũng ngủ gật. Mùa thu rồi, ban đêm lại lạnh như vậy. Không có anh, ai sẽ bế em vào phòng ngủ chứ?" - Kiến Hoa mặc dù thanh âm có chút trách móc nhưng nhiều hơn là sủng nịnh. Thật trong tâm anh, những lúc cô thiếp đi bên cạnh anh là những lúc anh cảm thấy bình yên nhất.
"Á...không lẽ mấy lần em ngủ quên đều là anh nhảy sang bế em vào sao?" - Lệ Dĩnh tròn xoe mắt nhìn Kiến Hoa, mặt ửng hồng, hai người từ lâu đã tiếp xúc thân mật như vậy rồi sao.
"Không phải anh thì chẳng nhẽ em tự mò vào. Hơn nữa, anh không những bế em...mà còn..."
"Mà còn sao...?" - Lệ Dĩnh càng sốt ruột bởi câu nói lấp lửng của Kiến Hoa. Anh còn làm gì nữa, cô chỉ muốn đào một cái hố chui xuống ngay lúc này. Sao cô lại dễ ngủ như thế chứ, còn anh, cớ làm sao không gọi cô dậy mà cư nhiên bế cô vào phòng. Nhỡ như ai vô tình bước vào, khi đó gian tình khó mà giải thích nổi.
"Muốn anh nói, cần có điều kiện"
"Điều kiện gì?" - Lệ Dĩnh chua chát nói, cô bây giờ mới là người bị anh nắm được điểm yếu.
Kiến Hoa không nói gì, chỉ khẽ nhún vai, Lệ Dĩnh nhanh chóng hiểu ý, điều kiện này, cô phải tự nghĩ thôi. Đắn đo tích tắc, Lệ Dĩnh đột ngột quay sang đặt một nụ hôn lên má anh, rồi giật mình nhanh chóng quay về. Kiến Hoa tỏ vẻ rất đắc ý với điều kiện trao đổi này, rất tốt.
"Điều kiện có rồi, anh nói đi, anh còn làm gì nữa..." - Lệ Dĩnh thúc giục, cô quả thật không kiềm chế được bản tính tò mò của mình.
"Hôn em" - Kiến Hoa đáp một câu ngắn gọn với điệu cười nửa miệng, nhưng Lệ Dĩnh giật mình, mặt đỏ như trái cà chua chín, ôm lấy khuôn miệng xinh xắn của mình. Kiến Hoa thấy vậy liền giải thích.
"Không phải ở đó. Anh chỉ là hôn lên trán chúc em ngủ ngon thôi"
Lệ Dĩnh lại thét lên bấu chặt vào cánh tay Kiến Hoa. Anh lại lợi dụng lúc cô không phòng bị mà phi lễ cô. Kiến Hoa chính là muốn nhìn thấy biểu cảm bất mãn, có chút ngượng ngùng nhưng vô cùng đáng yêu này của cô mà không đừng được muốn chọc cô. Hai người bịn rịn mãi Kiến Hoa mới để cho Lệ Dĩnh bước xuống vào sân bay, còn anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng hình nhỏ bé đó. Mỗi giây phút qua đi, hình bóng đó lại càng khắc sâu trong trái tim anh.
(Còn tiếp)
"Em không cần lo, giờ này Nancy đã ra sân bay rồi"
"Hả? Thế còn em?" - Lệ Dĩnh càng kinh ngạc hơn, không có cô, sao Nancy có thể rời Đài Loan chứ. Kỳ lạ hơn nữa, đêm qua cô không về, Nancy cũng không gọi một cuộc điện thoại.
"Đồ đạc, tư trang của em đều đang trên xe của anh. Lát nữa anh sẽ đưa em ra sân bay Cao Hùng, không cần về Đài Bắc nữa. Vé máy bay cũng mua rồi. Đảm bảo em sẽ về tới Thượng Hải gần thời gian với Nancy" - Kiến Hoa giọng tỉnh bơ.
Lệ Dĩnh khi nãy còn ngơ ngác nhưng bây giờ như đã gần hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liếc mắt nhìn Kiến Hoa dò xét:
"Sư phụ...mấy người có âm mưu gì đúng không? Sao anh lại biết em đến thăm dì Dao? Lại còn nhờ Như tỷ đưa em tới đây nữa. Tất cả là do anh chủ mưu đúng không?"
Lệ Dĩnh cuối cùng cũng đoán trúng, Kiến Hoa tránh ánh mắt tò mò của cô, khi không đường đường nam thần như anh vốn chẳng quan tâm gì lại lên kế hoạch giăng bẫy dụ cô rơi vào.
"Hmmm...anh chỉ là nhờ vào mấy mối quan hệ xem em ở đâu thôi. Gọi điện em không chịu nghe, anh đành phải làm thế."
"Nghĩa là cả Nancy, Khang Vũ, cả Như tỷ đều biết chuyện của chúng ta sao"
Nhận được cái gật đầu của Kiến Hoa, Lệ Dĩnh chỉ còn biết kêu trời. Cô lúc nào cũng muốn lặng lẽ, thế mà chuyện tình cảm mới nảy nở đã liên đới đến bao nhiêu người rồi. Lại còn cả Hoa Kiệt, không thể nào chưa biết được. Không phải chứ, để kéo cô tới đây mà anh nhờ đến bao nhiêu người đến thế sao.
"Sư phụ, anh...bảo em làm sao nhìn mặt bọn họ?" - Lệ Dĩnh ủ rũ. Nhớ đến lúc cô mạnh miệng nói với Nancy rằng anh có thích ai cũng không liên quan đến cô, rồi cả lúc Tâm Như hỏi nữa Lệ Dĩnh lại thấy mất mặt.
Kiến Hoa một tay mạnh mẽ kéo lấy eo Lệ Dĩnh áp sát vào ngực anh, hai người lại một lần nữa mặt đối mặt, ánh mắt nam thần giết người của Kiến Hoa như xuyên thấu tâm tư Lệ Dĩnh:
"Giờ em là bạn gái của anh, người khác nghĩ gì không quan trọng. Anh chỉ quan tâm đến việc em nghĩ gì. Hiểu không?" - Lời nói đơn giản nhưng vô cùng ngọt ngào, Lệ Dĩnh nhìn ánh mắt Kiến Hoa rất quyết liệt. Ý này của anh chính là muốn nói đối với anh, không gì quan trọng bằng cô.
"Em cũng không cần lo lắng, cứ thoải mái như trước đây, anh thích em như vậy. Những việc khác, anh sẽ lo liệu".
Lệ Dĩnh e lệ gật đầu, lời anh nói cô đều tin tưởng anh. Chỉ khi ở bên anh cô mới có cảm giác an toàn, cảm giác thể giao phó cuộc đời mình.
...
Sân bay Cao Hùng thuộc Đài Trung cũng là một trong số sân bay lớn ở Đài Loan. Lượng người qua lại, đặc biệt là khách du lịch rất nhiều. Để tránh phóng viên theo dõi, Kiến Hoa đã sắp xếp đêm qua gặp Lệ Dĩnh ở Nhật Nguyệt Đàm, cách Đài Bắc vài trăm cây số, không phóng viên nào có thể đi theo. Lệ Dĩnh lại lên xe của Tâm Như, cơ bản không thể bị phát hiện. Anh vẫn là muốn cẩn trọng hết sức có thể. Hai người vừa mới xác định tình cảm với nhau, anh muốn được toàn tâm toàn ý ở bên cô mà không có những lời dèm pha, chỉ trích. Trong lúc Lệ Dĩnh đến thăm Quỳnh Dao, Khang Vũ đã đến khách sạn nơi Lệ Dĩnh ở để lấy toàn bộ tư trang của cô mang tới nhà Kiến Hoa. Sắp xếp xong với Tâm Như, anh một mạch di chuyển tới Nhật Nguyệt Đàm. Kế hoạch này, hoàn toàn không có sơ hở. Sáng nay, anh sẽ đưa Lệ Dĩnh ra sân bay Cao Hùng về Thượng Hải. Nhưng anh chỉ có thể ở trên xe chia tay cô, không thể mạo hiểm để xảy ra sai sót.
"Sư phụ...hẹn gặp anh ở Vô Tích" - Lệ Dĩnh tâm tư vẫn còn muốn ở lại, nhưng không còn cách nào, cô phải về Thượng Hải, còn một lịch trình đang đợi cô.
"Hàng ngày đều phải nhớ gọi điện cho anh"
Lệ Dĩnh gật đầu mỉm cười, anh không nói cô ắt vẫn sẽ làm thế.
"Không được tùy tiện gọi tên của người đàn ông khác, kêu họ của anh ta là được rồi" - Lệ Dĩnh trong lòng thích thú, nhưng vẫn nhịn cười gật đầu. Kinh nghiệm từ Nhạc Minh lần trước cô vẫn còn ghi nhớ, tốt nhất là vẫn không nên cho anh ăn dấm chua.
"Không được thức đêm ngồi ban công nếu không có anh"
"Vì sao?" - Lệ Dĩnh ngơ ngác hỏi, ngồi ở ban công rất thích, hơn nữa, hai người lại có nhiều kỉ niệm với nhau ở ban công như vậy. Cô tự nhiên cũng thích nơi đó mà anh lại không cho cô được toại ý.
"Em còn hỏi vì sao, hầu như lần nào em cũng ngủ gật. Mùa thu rồi, ban đêm lại lạnh như vậy. Không có anh, ai sẽ bế em vào phòng ngủ chứ?" - Kiến Hoa mặc dù thanh âm có chút trách móc nhưng nhiều hơn là sủng nịnh. Thật trong tâm anh, những lúc cô thiếp đi bên cạnh anh là những lúc anh cảm thấy bình yên nhất.
"Á...không lẽ mấy lần em ngủ quên đều là anh nhảy sang bế em vào sao?" - Lệ Dĩnh tròn xoe mắt nhìn Kiến Hoa, mặt ửng hồng, hai người từ lâu đã tiếp xúc thân mật như vậy rồi sao.
"Không phải anh thì chẳng nhẽ em tự mò vào. Hơn nữa, anh không những bế em...mà còn..."
"Mà còn sao...?" - Lệ Dĩnh càng sốt ruột bởi câu nói lấp lửng của Kiến Hoa. Anh còn làm gì nữa, cô chỉ muốn đào một cái hố chui xuống ngay lúc này. Sao cô lại dễ ngủ như thế chứ, còn anh, cớ làm sao không gọi cô dậy mà cư nhiên bế cô vào phòng. Nhỡ như ai vô tình bước vào, khi đó gian tình khó mà giải thích nổi.
"Muốn anh nói, cần có điều kiện"
"Điều kiện gì?" - Lệ Dĩnh chua chát nói, cô bây giờ mới là người bị anh nắm được điểm yếu.
Kiến Hoa không nói gì, chỉ khẽ nhún vai, Lệ Dĩnh nhanh chóng hiểu ý, điều kiện này, cô phải tự nghĩ thôi. Đắn đo tích tắc, Lệ Dĩnh đột ngột quay sang đặt một nụ hôn lên má anh, rồi giật mình nhanh chóng quay về. Kiến Hoa tỏ vẻ rất đắc ý với điều kiện trao đổi này, rất tốt.
"Điều kiện có rồi, anh nói đi, anh còn làm gì nữa..." - Lệ Dĩnh thúc giục, cô quả thật không kiềm chế được bản tính tò mò của mình.
"Hôn em" - Kiến Hoa đáp một câu ngắn gọn với điệu cười nửa miệng, nhưng Lệ Dĩnh giật mình, mặt đỏ như trái cà chua chín, ôm lấy khuôn miệng xinh xắn của mình. Kiến Hoa thấy vậy liền giải thích.
"Không phải ở đó. Anh chỉ là hôn lên trán chúc em ngủ ngon thôi"
Lệ Dĩnh lại thét lên bấu chặt vào cánh tay Kiến Hoa. Anh lại lợi dụng lúc cô không phòng bị mà phi lễ cô. Kiến Hoa chính là muốn nhìn thấy biểu cảm bất mãn, có chút ngượng ngùng nhưng vô cùng đáng yêu này của cô mà không đừng được muốn chọc cô. Hai người bịn rịn mãi Kiến Hoa mới để cho Lệ Dĩnh bước xuống vào sân bay, còn anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng hình nhỏ bé đó. Mỗi giây phút qua đi, hình bóng đó lại càng khắc sâu trong trái tim anh.
(Còn tiếp)