Italiano Coffee, 9h tối...
Một đôi tình nhân dựa vai nhau tình tứ ngoài sân thượng của quán cafe nhìn xuống đường phố tấp nập bên dưới. Cảnh sắc Bắc Kinh ban đêm luôn đem lại cảm giác thư thái, cuộc sống hối hả giống như trôi chậm lại để mỗi người kịp hưởng thụ phong vị của nó. Cô gái dung mạo vô cùng xinh đẹp, nửa đáng yêu, nửa trang nhã, phong thái lại mang vẻ cao quý. Người đàn ông bên cạnh có vẻ rất yêu chiều cô, ánh mắt nửa phần cũng không rời khỏi người con gái bên cạnh. Tình chàng ý thiếp, dưới ánh đèn lung linh, quả thật là một khung cảnh lãng mãn.
"Long ca, anh ấy tới rồi!" - Thi Thi đá ánh mắt ra phía cửa đằng sau họ. Ban đêm, trời cũng không có mưa mà người mới bước vào đội mũ, đeo kính che gần như toàn bộ khuôn mặt như không muốn ai phát hiện ra sự xuất hiện của anh ở nơi đây.
"Long ca, Thi Thi, hai người chờ lâu chưa?"
"Không lâu...Hoa ca, anh vội vàng tới Bắc Kinh có chuyện gì vậy?" - Thi Thi buông giọng trêu chọc, rõ là cô đã biết nhưng vẫn hùa theo Kỳ Long trêu anh.
"Anh còn tự hỏi không biết khi nào thì cậu gọi cho anh, vậy mà đùng một cái tới gặp liền" - Kỳ Long lại thêm vào. Kiến Hoa căn bản không đủ khả năng để đối đáp lại sự tấn công cùng một lúc của hai người này.
Kiến Hoa không trả lời mà đáp lại bằng một câu hỏi khác.
"Sắp tới mọi người họp mặt ở Bắc Kinh phải không?"
"Mọi người...là ai?" - Kỳ Long giả bộ đùa cợt, phải cho anh chàng kia sốt ruột một chút.
"Tiểu Dĩnh"
"Tiểu Dĩnh???...Anh không biết là trước giờ cậu có gọi ai thân mật như vậy à" - Kỳ Long nháy mắt sang Thi Thi đang cười thích thú bên cạnh.
"Long ca, em cũng muốn có sư phụ nữa"
Thi Thi nũng nịu với giọng điệu ghen tị, chỉ một câu "sư phụ" thôi Hoa ca lạnh lùng bao năm nay đã hoàn toàn bị đánh gục. Ngày trước, cô với Kỳ Long không biết đã phải gọi bao nhiêu lần "Tứ gia"?
"Hmmm...Hai người đừng đùa nữa. Có phải sắp tới sẽ họp mặt ở Bắc Kinh không?"
"Đúng...Khách sạn Cẩn Dương, 8h ngày 16, tầng 19" - Câu trả lời như đặt sẵn ở cửa miệng Kỳ Long, chỉ chực nhảy ra.
"Là ngày mai, Thi Thi, khi đó anh cần nhờ em giúp một việc"
Thi Thi và Kỳ Long khó hiểu nhìn nhau, xưa nay Kiến Hoa vốn trầm tính, ít nói nhưng chưa bao giờ tỏ ra bí hiểm như vậy. Nhưng anh cất công bí mật đến đây gặp hai người trong khi lịch trình bận rộn, ắt không phải là chuyện đơn giản.
...
Thi Thi tâm lý rời đi một lát để hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
"Long ca, sắp tới phải nhờ anh chiếu cố Tiểu Dĩnh."
"Yên tâm đi, anh sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho cô ấy"
"Cô ấy sợ nước, nên những lúc quay cảnh có nước anh để tâm một chút. Cũng không ăn được tôm. Lại hay ngủ gật. Đôi khi cũng liều mạng diễn mà không ý thức được nguy hiểm..."
Kỳ Long nhìn Kiến Hoa, rõ ràng Kiến Hoa đang nói chuyện với anh nhưng trong ánh mắt đó lại tố cáo trái tim của chủ nhân nó đang hướng về nơi khác. Những lời dặn dò của Kiến Hoa anh đều nhớ, anh sẽ làm như vậy, có điều, đây là lần đầu tiên anh thấy con người này của Kiến Hoa. Là một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý hướng đến một người con gái.
"Kiến Hoa, cậu thay đổi rồi. Trước đây không có chuyện gì có thể khiến cậu để tâm như vậy"
"Từ khi có cô ấy, mọi chuyện đều đã thay đổi" - Kể từ lần gặp nhau trong buổi họp mặt, anh vốn đã thay đổi. Nếu không, một người nguyên tắc, cẩn thận như anh sao có thể dễ dàng gọi cô là Tiểu Dĩnh, sao có thể chỉ vì một nụ cười của cô mà quên hết mọi thứ xung quanh.
"Anh không nói cậu cũng biết, hai người sẽ gặp thị phi hơn rất nhiều so với anh và Thi Thi"
"Những cái đó đều không quan trọng. Nếu Tiểu Dĩnh nguyện ý, chuyện gì cũng có thể vượt qua được. Điều em muốn chỉ là hàng ngày nhìn thấy nụ cười của cô ấy".
Hai người cùng làm trong ngành, lại cùng đóng chung một bộ phim...nếu yêu nhau sẽ gặp phải nhiều đồn đoán, suy diễn không hay. Tình yêu trong làng giải trí trước đây vẫn luôn không chắc chắn. Điều này anh rất rõ. Anh cũng biết con đường sắp tới hai người đi sẽ không chỉ trải toàn hoa hồng. Nhưng ít nhất anh sẽ cố gắng hết sức để gai hoa hồng đó không làm tổn thương cô.
...
"Long ca, anh ấy về rồi sao?" - Cuộc nói chuyện có vẻ đã kết thúc, Thi Thi mới lại xuất hiện, ôn nhu vịn nhẹ vào vai Kỳ Long.
"Về gọi điện cho tiểu đồ đệ rồi" - Kỳ Long tựa mình vào lan can nhìn xuống dưới thấy Kiến Hoa một thân kín mít nhanh chóng lên một chiếc xe đen đậu gần đó. Vội vàng như vậy hẳn là về gọi điện cho Lệ Dĩnh. Chuyện này chính anh cũng đã từng trải qua.
"Tình yêu thật kỳ lạ, thay đổi toàn diện một con người. Hoa ca trước đây sẽ không vì ai đó mà lao tâm như vậy. Cũng chưa từng có ai thực sự ở trong mắt anh ấy"
"Phải! Giống như anh đã tìm được em. Kiến Hoa cuối cùng cũng đã tìm được định mệnh mà cậu ấy muốn trân trọng. Cậu ấy xứng đáng có nó."
"Khi nãy Hoa ca đã nói gì với anh?" - Thi Thi quả thật rất thắc mắc hai người đàn ông liệu có thể nói chuyện gì mà lâu đến vậy.
"Không có gì. Chỉ là giao phó chúng ta chăm sóc em dâu một thời gian."
Tuy nhiên việc đó là của mấy tháng tới, khi phim khai máy. Còn trước mắt, có mấy việc cần sắp xếp cho ngày mai. Ai đó...sẽ có một bất ngờ lớn.
Một đôi tình nhân dựa vai nhau tình tứ ngoài sân thượng của quán cafe nhìn xuống đường phố tấp nập bên dưới. Cảnh sắc Bắc Kinh ban đêm luôn đem lại cảm giác thư thái, cuộc sống hối hả giống như trôi chậm lại để mỗi người kịp hưởng thụ phong vị của nó. Cô gái dung mạo vô cùng xinh đẹp, nửa đáng yêu, nửa trang nhã, phong thái lại mang vẻ cao quý. Người đàn ông bên cạnh có vẻ rất yêu chiều cô, ánh mắt nửa phần cũng không rời khỏi người con gái bên cạnh. Tình chàng ý thiếp, dưới ánh đèn lung linh, quả thật là một khung cảnh lãng mãn.
"Long ca, anh ấy tới rồi!" - Thi Thi đá ánh mắt ra phía cửa đằng sau họ. Ban đêm, trời cũng không có mưa mà người mới bước vào đội mũ, đeo kính che gần như toàn bộ khuôn mặt như không muốn ai phát hiện ra sự xuất hiện của anh ở nơi đây.
"Long ca, Thi Thi, hai người chờ lâu chưa?"
"Không lâu...Hoa ca, anh vội vàng tới Bắc Kinh có chuyện gì vậy?" - Thi Thi buông giọng trêu chọc, rõ là cô đã biết nhưng vẫn hùa theo Kỳ Long trêu anh.
"Anh còn tự hỏi không biết khi nào thì cậu gọi cho anh, vậy mà đùng một cái tới gặp liền" - Kỳ Long lại thêm vào. Kiến Hoa căn bản không đủ khả năng để đối đáp lại sự tấn công cùng một lúc của hai người này.
Kiến Hoa không trả lời mà đáp lại bằng một câu hỏi khác.
"Sắp tới mọi người họp mặt ở Bắc Kinh phải không?"
"Mọi người...là ai?" - Kỳ Long giả bộ đùa cợt, phải cho anh chàng kia sốt ruột một chút.
"Tiểu Dĩnh"
"Tiểu Dĩnh???...Anh không biết là trước giờ cậu có gọi ai thân mật như vậy à" - Kỳ Long nháy mắt sang Thi Thi đang cười thích thú bên cạnh.
"Long ca, em cũng muốn có sư phụ nữa"
Thi Thi nũng nịu với giọng điệu ghen tị, chỉ một câu "sư phụ" thôi Hoa ca lạnh lùng bao năm nay đã hoàn toàn bị đánh gục. Ngày trước, cô với Kỳ Long không biết đã phải gọi bao nhiêu lần "Tứ gia"?
"Hmmm...Hai người đừng đùa nữa. Có phải sắp tới sẽ họp mặt ở Bắc Kinh không?"
"Đúng...Khách sạn Cẩn Dương, 8h ngày 16, tầng 19" - Câu trả lời như đặt sẵn ở cửa miệng Kỳ Long, chỉ chực nhảy ra.
"Là ngày mai, Thi Thi, khi đó anh cần nhờ em giúp một việc"
Thi Thi và Kỳ Long khó hiểu nhìn nhau, xưa nay Kiến Hoa vốn trầm tính, ít nói nhưng chưa bao giờ tỏ ra bí hiểm như vậy. Nhưng anh cất công bí mật đến đây gặp hai người trong khi lịch trình bận rộn, ắt không phải là chuyện đơn giản.
...
Thi Thi tâm lý rời đi một lát để hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
"Long ca, sắp tới phải nhờ anh chiếu cố Tiểu Dĩnh."
"Yên tâm đi, anh sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho cô ấy"
"Cô ấy sợ nước, nên những lúc quay cảnh có nước anh để tâm một chút. Cũng không ăn được tôm. Lại hay ngủ gật. Đôi khi cũng liều mạng diễn mà không ý thức được nguy hiểm..."
Kỳ Long nhìn Kiến Hoa, rõ ràng Kiến Hoa đang nói chuyện với anh nhưng trong ánh mắt đó lại tố cáo trái tim của chủ nhân nó đang hướng về nơi khác. Những lời dặn dò của Kiến Hoa anh đều nhớ, anh sẽ làm như vậy, có điều, đây là lần đầu tiên anh thấy con người này của Kiến Hoa. Là một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý hướng đến một người con gái.
"Kiến Hoa, cậu thay đổi rồi. Trước đây không có chuyện gì có thể khiến cậu để tâm như vậy"
"Từ khi có cô ấy, mọi chuyện đều đã thay đổi" - Kể từ lần gặp nhau trong buổi họp mặt, anh vốn đã thay đổi. Nếu không, một người nguyên tắc, cẩn thận như anh sao có thể dễ dàng gọi cô là Tiểu Dĩnh, sao có thể chỉ vì một nụ cười của cô mà quên hết mọi thứ xung quanh.
"Anh không nói cậu cũng biết, hai người sẽ gặp thị phi hơn rất nhiều so với anh và Thi Thi"
"Những cái đó đều không quan trọng. Nếu Tiểu Dĩnh nguyện ý, chuyện gì cũng có thể vượt qua được. Điều em muốn chỉ là hàng ngày nhìn thấy nụ cười của cô ấy".
Hai người cùng làm trong ngành, lại cùng đóng chung một bộ phim...nếu yêu nhau sẽ gặp phải nhiều đồn đoán, suy diễn không hay. Tình yêu trong làng giải trí trước đây vẫn luôn không chắc chắn. Điều này anh rất rõ. Anh cũng biết con đường sắp tới hai người đi sẽ không chỉ trải toàn hoa hồng. Nhưng ít nhất anh sẽ cố gắng hết sức để gai hoa hồng đó không làm tổn thương cô.
...
"Long ca, anh ấy về rồi sao?" - Cuộc nói chuyện có vẻ đã kết thúc, Thi Thi mới lại xuất hiện, ôn nhu vịn nhẹ vào vai Kỳ Long.
"Về gọi điện cho tiểu đồ đệ rồi" - Kỳ Long tựa mình vào lan can nhìn xuống dưới thấy Kiến Hoa một thân kín mít nhanh chóng lên một chiếc xe đen đậu gần đó. Vội vàng như vậy hẳn là về gọi điện cho Lệ Dĩnh. Chuyện này chính anh cũng đã từng trải qua.
"Tình yêu thật kỳ lạ, thay đổi toàn diện một con người. Hoa ca trước đây sẽ không vì ai đó mà lao tâm như vậy. Cũng chưa từng có ai thực sự ở trong mắt anh ấy"
"Phải! Giống như anh đã tìm được em. Kiến Hoa cuối cùng cũng đã tìm được định mệnh mà cậu ấy muốn trân trọng. Cậu ấy xứng đáng có nó."
"Khi nãy Hoa ca đã nói gì với anh?" - Thi Thi quả thật rất thắc mắc hai người đàn ông liệu có thể nói chuyện gì mà lâu đến vậy.
"Không có gì. Chỉ là giao phó chúng ta chăm sóc em dâu một thời gian."
Tuy nhiên việc đó là của mấy tháng tới, khi phim khai máy. Còn trước mắt, có mấy việc cần sắp xếp cho ngày mai. Ai đó...sẽ có một bất ngờ lớn.