Yêu xa đã khó, nhưng tình yêu giữa những người cùng hoạt động trong làng giải trí lại càng gặp khó khăn và thử thách gấp nhiều lần. Lệ Dĩnh cũng không phải cô gái ngây thơ tới mức không nhận biết được điều đó. Đã lăn lộn trong nghề, trải qua nhiều khó khăn, chướng ngại có, chỉ trích có, tẩy chay cũng có...đôi khi tưởng như cô đã ngã quỵ. Nhưng rồi chính những khó khăn đó càng làm cô mạnh mẽ hơn. Cô biết mình không thể chỉ sống mãi trong cái miệng của người khác. Miễn cô cảm thấy việc của mình là đúng, việc đó khiến cô hạnh phúc thì cô nhất quyết sẽ làm đến cùng. Trong con người bé nhỏ đó thực ra lại chứa đựng phẩm chất kiên cường của nữ hán tử. Nếu cô đã yêu thì sẽ sống hết mình vì tình yêu đó. Cô tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.
Trước đây Lệ Dĩnh cũng từng nghi ngại về tình cảm của mình dành cho Kiến Hoa. Cô lo sợ tình cảm của cô dành cho anh là xuất phát từ sự rung cảm trong vai diễn. Điều này không phải là lạ trong làng giải trí, điều cô lo sợ có thể hiểu được. Cô vừa hạnh phúc khi anh quan tâm cô, nhưng cùng với đó là bất an. Lệ Dĩnh luôn tự hỏi anh tốt với cô là vì tình cảm thật xuất phát từ bản ngã hay cũng chỉ là do nhất thời đồng cảm với nhân vật. Thế nên, sau những khoảnh khắc xao động với Kiến Hoa, cô lại chìm trong đắn đo suy nghĩ.
Trong tim cô dấy lên mâu thuẫn rõ rệt. Liệu cô có thích anh? Và nếu thích anh thì tình cảm đó thực sự xuất phát từ đâu? Còn nếu không thích anh, vậy thì những nhớ nhung, mong chờ, sự vương vấn hơi ấm của anh là từ đâu mà có?
Lệ Dĩnh đứng trước hai ngã rẽ trong trái tim mình. Một ngã rẽ nếu như cô bước đến sẽ giữ nguyên trạng thái bình yên vốn có. Còn một ngã rẽ khác, nếu như cô bước vào, sẽ là khó khăn, sóng gió chờ đợi. Cô không chắc chắn liệu mình có ngộ nhận thứ tình cảm này. Hơn nữa, không gì có thể đảm bảo điều chờ đợi cô ở cuối ngã rẽ đó là hạnh phúc.
Trái tim cô thì rung động nhưng lý trí của cô lại luôn thúc giục phải tỉnh táo. Vì thế Lệ Dĩnh vẫn luôn tự đặt trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan với những dòng cảm xúc đối nghịch không thể thoát ra. Thế nhưng, tin đồn với Vương Nhược Nghi của Kiến Hoa đã giáng một đòn mạnh xuống Lệ Dĩnh. Với tính cách của mình, cô tưởng mình vẫn sẽ vững vàng vượt qua, bởi hai người vốn không có gì. Nhưng trái tim cô lại không nghe theo sự điều khiển của lý trí. Tại sao cô lại mong chờ anh lên tiếng phủ nhận? Tại sao cô lại thấy đau lòng khi đọc được những thông tin đó trên báo? Cô vẫn cố tỏ ra không liên quan nhưng cuối cùng lại rơi chính vào bẫy tình cảm của mình. Cuối cùng cô cũng nhận ra, tình cảm cô dành cho anh là xuất phát từ trái tim. Là cô thực sự thích anh vì anh là Kiến Hoa chứ không phải là Bạch Tử Họa. Cô còn nhớ cô đã hụt hẫng như thế nào khi gọi anh là Hoa ca. Cũng biết mình đã vui mừng thế nào khi lần đầu tiên anh ra mặt công khai tin đồn trước báo chí. Cũng biết hạnh phúc dâng trào khi anh đắm đuối hôn cô, giải thích rằng người đàn ông trong tin đồn không phải là anh và khẳng định người mà anh thích chính là bản thân cô chứ không phải là một sự nhầm lẫn nào khác.
Nhớ lại câu chuyện mà Tưởng Hân đã nói về đá uyên ương, những lời Tâm Như đã khuyên cô ở nhà Quỳnh Dao...tất cả đã nhắc cô rằng hạnh phúc đơn giản trước mắt cần phải biết trân trọng, phải tự biết nắm lấy, Lệ Dĩnh nhận ra bấy lâu mình đã bỏ lỡ nhân duyên vốn thuộc về mình. Lúc này cô nhận ra vẫn chưa muộn, anh vẫn ở đó đợi cô.
Cô muốn sống thật với cảm xúc của mình. Hai ngã rẽ mở ra trong trái tim cô, nhưng cuối cùng cô đã chọn ngã rẽ có anh. Nếu như ngày mai đã không thể đoán trước, thì ít nhất hôm nay hãy để mình được sống trong hạnh phúc tột cùng. Đó cũng chính là nguyên nhân cô bỏ tâm sức nghĩ một món quà thật ý nghĩa cho Kiến Hoa.
Hà Bắc, quê hương cô có một phong tục từ xưa truyền lại, cô gái nào khi gặp được ý trung nhân của mình sẽ tự tay làm một túi thơm tặng cho chàng trai đó. Càng bỏ tâm ý nhiều bao nhiêu chứng tỏ cô gái càng nặng tình với chàng trai bấy nhiêu. Những tưởng những việc như thế này Lệ Dĩnh thường không để ý, thế nhưng từ khi chiếc vòng mang viên đá "Nữ thần chi lệ" lấp lánh trên tay cô, cô đã hiểu được tâm ý sâu đậm của Kiến Hoa dành cho mình. Mọi suy nghĩ đắn đó trong cô cũng từ đó hoàn toàn biến mất. Những giọt nước mắt của cô đêm đó đều là toàn tâm toàn ý hướng đến Kiến Hoa.
Món quà sinh nhật cho anh đã lấy đi nhiều tâm tư của cô. Lệ Dĩnh đã dùng chính bó hoa oải hương mà Kiến Hoa tặng mình vào ngày sinh nhật cô để làm chiếc túi thơm đó. Mùa đông bao trùm khắp nơi, để được một ngày nắng đẹp thật không dễ, vì thế mà cô đành phải tốn sức ngày ngày dành chút thời gian hong khô những bông hoa đó bằng máy sưởi, vừa phải cẩn thận để giữ nguyên màu hoa lại vừa phải giữ được hương thơm quyến rũ của nó. Cuối cùng cũng hoàn thành trước ngày sinh nhật. Cùng với tấm thẻ mà vị hòa thượng tại Thiên Ân Các tặng cho cô, tất cả đều tặng cho anh. Là cô đã giao phó cả bản thân mình cho Kiến Hoa.
"Tiểu Dĩnh, món quà này anh rất thích" - Kiến Hoa một tay cầm điện thoại, một tay giơ chiếc túi thơm trước mặt, cảm nhận như Lệ Dĩnh đang ở bên mình.
"Cái đó cũng giống như vòng tay anh tặng em, trên đời chỉ có một, anh không được làm mất".
"Anh biết"
Tất nhiên tâm tư của cô anh đều biết. Cô đã tặng anh cả chiếc thẻ bói vận mệnh của cô, nghĩa là trái tim của cô đều đã giao cho anh. Ngã rẽ này, đợi cô cuối cùng chắc chắn là hạnh phúc. Anh sẽ làm mọi thứ để làm được điều đó.
Trước đây Lệ Dĩnh cũng từng nghi ngại về tình cảm của mình dành cho Kiến Hoa. Cô lo sợ tình cảm của cô dành cho anh là xuất phát từ sự rung cảm trong vai diễn. Điều này không phải là lạ trong làng giải trí, điều cô lo sợ có thể hiểu được. Cô vừa hạnh phúc khi anh quan tâm cô, nhưng cùng với đó là bất an. Lệ Dĩnh luôn tự hỏi anh tốt với cô là vì tình cảm thật xuất phát từ bản ngã hay cũng chỉ là do nhất thời đồng cảm với nhân vật. Thế nên, sau những khoảnh khắc xao động với Kiến Hoa, cô lại chìm trong đắn đo suy nghĩ.
Trong tim cô dấy lên mâu thuẫn rõ rệt. Liệu cô có thích anh? Và nếu thích anh thì tình cảm đó thực sự xuất phát từ đâu? Còn nếu không thích anh, vậy thì những nhớ nhung, mong chờ, sự vương vấn hơi ấm của anh là từ đâu mà có?
Lệ Dĩnh đứng trước hai ngã rẽ trong trái tim mình. Một ngã rẽ nếu như cô bước đến sẽ giữ nguyên trạng thái bình yên vốn có. Còn một ngã rẽ khác, nếu như cô bước vào, sẽ là khó khăn, sóng gió chờ đợi. Cô không chắc chắn liệu mình có ngộ nhận thứ tình cảm này. Hơn nữa, không gì có thể đảm bảo điều chờ đợi cô ở cuối ngã rẽ đó là hạnh phúc.
Trái tim cô thì rung động nhưng lý trí của cô lại luôn thúc giục phải tỉnh táo. Vì thế Lệ Dĩnh vẫn luôn tự đặt trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan với những dòng cảm xúc đối nghịch không thể thoát ra. Thế nhưng, tin đồn với Vương Nhược Nghi của Kiến Hoa đã giáng một đòn mạnh xuống Lệ Dĩnh. Với tính cách của mình, cô tưởng mình vẫn sẽ vững vàng vượt qua, bởi hai người vốn không có gì. Nhưng trái tim cô lại không nghe theo sự điều khiển của lý trí. Tại sao cô lại mong chờ anh lên tiếng phủ nhận? Tại sao cô lại thấy đau lòng khi đọc được những thông tin đó trên báo? Cô vẫn cố tỏ ra không liên quan nhưng cuối cùng lại rơi chính vào bẫy tình cảm của mình. Cuối cùng cô cũng nhận ra, tình cảm cô dành cho anh là xuất phát từ trái tim. Là cô thực sự thích anh vì anh là Kiến Hoa chứ không phải là Bạch Tử Họa. Cô còn nhớ cô đã hụt hẫng như thế nào khi gọi anh là Hoa ca. Cũng biết mình đã vui mừng thế nào khi lần đầu tiên anh ra mặt công khai tin đồn trước báo chí. Cũng biết hạnh phúc dâng trào khi anh đắm đuối hôn cô, giải thích rằng người đàn ông trong tin đồn không phải là anh và khẳng định người mà anh thích chính là bản thân cô chứ không phải là một sự nhầm lẫn nào khác.
Nhớ lại câu chuyện mà Tưởng Hân đã nói về đá uyên ương, những lời Tâm Như đã khuyên cô ở nhà Quỳnh Dao...tất cả đã nhắc cô rằng hạnh phúc đơn giản trước mắt cần phải biết trân trọng, phải tự biết nắm lấy, Lệ Dĩnh nhận ra bấy lâu mình đã bỏ lỡ nhân duyên vốn thuộc về mình. Lúc này cô nhận ra vẫn chưa muộn, anh vẫn ở đó đợi cô.
Cô muốn sống thật với cảm xúc của mình. Hai ngã rẽ mở ra trong trái tim cô, nhưng cuối cùng cô đã chọn ngã rẽ có anh. Nếu như ngày mai đã không thể đoán trước, thì ít nhất hôm nay hãy để mình được sống trong hạnh phúc tột cùng. Đó cũng chính là nguyên nhân cô bỏ tâm sức nghĩ một món quà thật ý nghĩa cho Kiến Hoa.
Hà Bắc, quê hương cô có một phong tục từ xưa truyền lại, cô gái nào khi gặp được ý trung nhân của mình sẽ tự tay làm một túi thơm tặng cho chàng trai đó. Càng bỏ tâm ý nhiều bao nhiêu chứng tỏ cô gái càng nặng tình với chàng trai bấy nhiêu. Những tưởng những việc như thế này Lệ Dĩnh thường không để ý, thế nhưng từ khi chiếc vòng mang viên đá "Nữ thần chi lệ" lấp lánh trên tay cô, cô đã hiểu được tâm ý sâu đậm của Kiến Hoa dành cho mình. Mọi suy nghĩ đắn đó trong cô cũng từ đó hoàn toàn biến mất. Những giọt nước mắt của cô đêm đó đều là toàn tâm toàn ý hướng đến Kiến Hoa.
Món quà sinh nhật cho anh đã lấy đi nhiều tâm tư của cô. Lệ Dĩnh đã dùng chính bó hoa oải hương mà Kiến Hoa tặng mình vào ngày sinh nhật cô để làm chiếc túi thơm đó. Mùa đông bao trùm khắp nơi, để được một ngày nắng đẹp thật không dễ, vì thế mà cô đành phải tốn sức ngày ngày dành chút thời gian hong khô những bông hoa đó bằng máy sưởi, vừa phải cẩn thận để giữ nguyên màu hoa lại vừa phải giữ được hương thơm quyến rũ của nó. Cuối cùng cũng hoàn thành trước ngày sinh nhật. Cùng với tấm thẻ mà vị hòa thượng tại Thiên Ân Các tặng cho cô, tất cả đều tặng cho anh. Là cô đã giao phó cả bản thân mình cho Kiến Hoa.
"Tiểu Dĩnh, món quà này anh rất thích" - Kiến Hoa một tay cầm điện thoại, một tay giơ chiếc túi thơm trước mặt, cảm nhận như Lệ Dĩnh đang ở bên mình.
"Cái đó cũng giống như vòng tay anh tặng em, trên đời chỉ có một, anh không được làm mất".
"Anh biết"
Tất nhiên tâm tư của cô anh đều biết. Cô đã tặng anh cả chiếc thẻ bói vận mệnh của cô, nghĩa là trái tim của cô đều đã giao cho anh. Ngã rẽ này, đợi cô cuối cùng chắc chắn là hạnh phúc. Anh sẽ làm mọi thứ để làm được điều đó.