Ba tháng sau, 9h tối, sân bay Bắc Kinh...
"Lệ Dĩnh, tối rồi còn đội mũ làm gì?"
"Em thích"
"Em tự soi gương đi, mũ cũng đội ngược" - Lệ Dĩnh buông xõa tóc, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, có chút viền xanh lam xem chừng rất đáng yêu. Hình ảnh này của cô thật khiến Nancy lạ lẫm, nhưng đối với Lệ Dĩnh, đây vốn lại là sở thích mới của cô. Hơn nữa, món quà này là đích thân Kiến Hoa mua tặng cho cô. Đến cách đội mũ cũng giống với người ta.
"Mặc kệ, em thích là được"
Nancy nhún vai, từ lúc yêu vào rồi, căn bản tâm tình của Lệ Dĩnh cô không thể nào hiểu hết nổi. Nếu như ngày trước lúc nào cũng chỉ có quay phim và quay phim, cô có chút vất vả nhưng cái chính là sự ổn định vì mọi thứ đều trong khuôn khổ của nó, cứ thế mà làm. Còn giờ đây, sự bất thường của người đang yêu khiến cô tốn không ít chất xám. Nhiều lúc cô thật ngưỡng mộ những nghệ sĩ nào có thể công khai tình cảm. Ở bên cạnh Lệ Dĩnh bây giờ lúc nào cũng treo lơ lửng nguy cơ bị phóng viên nắm được thóp, cô ngoài việc phải quản lý tốt lịch trình của Lệ Dĩnh, còn kiêm thêm việc phòng chống nguy cơ bại lộ bất cứ lúc nào. Khang Vũ bên Kiến Hoa cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nếu một ngày nào đó hai người họ công khai, có lẽ người ăn mừng đầu tiên chính là cô và Khang Vũ.
Lệ Dĩnh mang một tâm trạng háo hức bước ra từ bên trong khu nhận hành lý. Vừa hoàn thành lịch trình cô đã đáp ngay chuyến bay từ Thượng Hải tới đây. Có ai đó còn đang quay phim ở Bắc Kinh, vậy là bây giờ hai người đang cùng ở dưới một khung trời. Tranh thủ thời gian ngày mai cô ghi hình cho đài Hồ Nam mà tới sớm một chút gặp anh.
"Sư phụ, em vừa ra sảnh rồi" - Lệ Dĩnh vội vàng mở điện thoại, Kiến Hoa đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Cẩn thận có người bám theo" - Giọng nói của Kiến Hoa bên trong có vẻ rất cẩn trọng.
"Lệ Dĩnh em nói nhỏ một chút đi" - Nancy bên cạnh thì thầm, phong thái vẫn tự nhiên nhưng ánh mắt thì không ngừng quan sát xung quanh. Lệ Dĩnh cứ gọi điện cho Kiến Hoa là không quan tâm đến việc gì nữa cả. Những lúc như vậy cô lại ra sức để ý không để có gì bất thường lọt vào ống kính của mấy tay phóng viên.
Lệ Dĩnh vẫn đang không để ý, băng băng vừa đi vừa nhắn tin cho Kiến Hoa, anh nói nhắn tin sẽ an toàn hơn. Bỗng Nancy vội chạy chắn ngang trước mặt cô, thiếu chút nữa là hai người đâm sầm vào nhau.
"Nancy chị làm gì vậy, suýt nữa thì đụng trúng em rồi"
Lệ Dĩnh nhăn nhó vì vừa thoát khỏi cú va chạm, vẫn không hiểu cái đánh mắt ra phía sau của Nancy nãy giờ là có ý gì.
"Đại tiểu thư của tôi ơi, cẩn thận coi, phóng viên ngay đằng trước. Chắc chắn lát nữa sẽ theo chúng ta tới cùng"
Vậy ra là Nancy cố tình đứng che mất tầm nhìn của tay phóng viên kia với Lệ Dĩnh. Thế nên cái khoảnh khắc Lệ Dĩnh cười tủm tỉm nhìn vào điện thoại đã không bị nằm gọn trong máy ảnh của anh ta.
"Phải làm thế nào đây, chúng ta không thể đến chỗ Hoa ca thế này được?" - Nancy lo lắng tìm biện pháp, nhìn từ xa hai người có vẻ chỉ như đang trao đổi một chuyện hết sức bình thường, không có điều gì đáng nghi.
"Chúng ta lên trung tâm thương mại, anh ấy nói nếu thấy phóng viên thì đi lên đó" - Lệ Dĩnh đột nhiên xử lý tình huống nhanh bất ngờ còn khiến Nancy ngạc nhiên, thì ra mọi thứ đã trong dự liệu của Kiến Hoa.
Hai người họ thay vì trở ra lại đi lên tầng 3, nơi đó là một trung tâm thương mại mới đi vào hoạt động. Đã tới đêm nên các gian hàng cũng vắng, không có người phục vụ nhiều.
Lệ Dĩnh bình thản vừa đi vừa xem xét các gian hàng, mặc dù cô đâu có tâm ý muốn mua, cái chính vẫn là nghĩ cách cắt đuôi tay phóng viên kia. Mỗi chốc cô lại giơ điện thoại lên trước mặt, theo dõi hình phản chiếu của phóng viên trên màn hình. Anh ta vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách chừng hơn chục mét với cô. Có điều không hề biết là mình đã bị phát hiện.
Đột ngột cô rẽ ngang vào quầy hàng lưu niệm, giả vờ chiêm ngưỡng những món đồ hết sức tinh xảo trong tủ kính. Anh ta vẫn kiên cố bám theo không rời một tấc, thỉnh thoảng lại ghi chép cái gì đó, nếu không cũng là giơ máy lên nháy một tấm ảnh.
Cô với Nancy vòng qua vòng lại cả trung tâm thương mại đã tới hai lần mất hơn nửa giờ, mong một cơ hội cắt đuôi được tay phóng viên bám dai như đỉa kia nhưng vẫn không có tác dụng. Xem ra anh ta cũng được đào tạo khá chuyên nghiệp.
Đúng lúc đó có một nhân viên bảo vệ đi qua, bất chợt nảy ra một kế trong đầu Nancy. Cô đi sát bên Lệ Dĩnh thì thầm, hai người nhìn nhau hiểu ý rồi Nancy tách ra hướng người bảo vệ đi tới, còn Lệ Dĩnh giả bộ thử mấy chiếc kính mát trên giá, có thể tạm thời che được gương mặt cô khiến người bảo vệ không nhận ra, sẽ thuận lợi cho kế hoạch của họ.
Mục tiêu theo dõi của tay phóng viên là Lệ Dĩnh, đương nhiên Nancy có làm gì anh ta cũng chả quan tâm. Một khắc anh ta cũng không rời sự quan sát của mình về phía Lệ Dĩnh. Nhưng ai ngờ hai cô gái này lại có thể thông minh tới vậy. Nancy lại gần nhân viên bảo vệ, nét mặt có vẻ rất nghiêm trọng, ghé vào tai nói nhỏ:
"Anh có thể giúp một chút được không, tôi quan sát thấy người đàn ông đang núp sau quầy số 3 đó nửa tiếng rồi đều bám theo cô gái kia, có vẻ không có ý tốt" - Vừa nói cô còn tỏ ra vẻ sợ hãi, giả bộ còn đạt tới mức diễn viên chuyên nghiệp rồi.
Người bảo vệ phóng ánh mắt quan sát, quả thật thấy anh chàng kia cứ lén lén lút lút theo dõi cô gái đó. Còn cô gái kia cũng đang có vẻ căng thẳng, quả nhiên là áp lực vì sợ hãi đến từ người đang theo dõi mình. Người bảo vệ trấn an Nancy rồi bỏ cô lại đi tới phía tay phóng viên
"Cô đừng lo, cứ để tôi"
Nancy gật đầu ra hiệu, Lệ Dĩnh đã sẵn sàng tâm lý đánh bài chuồn ngay lập tức khỏi đây, chỉ đợi thời cơ đến.
"Này anh, không được lén lún ở đây, chúng tôi sắp đóng cửa rồi" - Vị bảo vệ mạnh mẽ đặt cánh tay lên vai tay phóng viên từ phía sau.
"Tôi không lén lút, tôi là..." - Anh ta có vẻ lúng túng gấp gáp mò tay vào trong túi tìm thẻ phóng viên chứng minh thân phận của mình. Thật là, tự nhiên lại nhảy đâu ra kẻ phá hoại này.
"Mời anh ra về cho, nếu không tôi sẽ gọi người tới"
Trong lúc hai người kia vẫn còn đang dùng dằng với nhau, không chú ý đến mình, Lệ Dĩnh biết thời cơ đã đến, vội vã tìm lối cầu thang đi thẳng. Lúc tay phóng viên kia phát hiện ra thì người cũng đã đi mất. Phải nói là trong mắt anh ta tràn ngập sự thất vọng. Nửa đêm mò tới đây theo dõi mà không thu được kết quả gì, hơn nữa lại để mất dấu mục tiêu, việc này cấp trên và đồng nghiệp của anh ta mà biết sẽ trở thành chuyện cười lớn trong lịch sử toà soạn.
Thoát được sự theo dõi, Lệ Dĩnh gấp gáp trở xuống, nhưng khi tới gần thang cuốn xuống phía dưới, thì bất ngờ cánh cửa lách thoát hiểm bên cạnh mở ra, một bàn tay nhẹ nhàng bịt lấy miệng cô, tay còn lại thì mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô kéo vào trong. Giờ cô hoàn toàn nhỏ bé trước vòm ngực rộng lớn của anh ta, cảm nhận từng nhịp tim đang rung lên dữ dội của người đàn ông đó. Lệ Dĩnh tuy sợ hãi nhưng không hiểu sao hơi thở của người này lại rất quen thuộc.Tim cô đập thình thịch, thoáng tỏ vẻ hốt hoảng trong đáy mắt, khi bàn tay của người đó rời khỏi miệng cô, định hét lên thật lớn thì anh ta đã nhanh chóng kéo xuống khẩu trang và cặp kính che mất nửa khuôn mặt của mình. Ánh mắt ấm áp và tin tưởng đó chỉ có thể từ một người, là Kiến Hoa.
"Sư phụ, sao anh ở đây?"
Kiến Hoa gõ nhẹ lên trán Lệ Dĩnh, cô quả thật không cần thận gì hết, để phóng viên theo đuôi mãi như vậy, suýt nữa đã bị phát hiện. May là anh dự liệu trước tới đón cô, nếu không thì chưa biết khi nào Lệ Dĩnh sẽ cắt đuôi được anh ta mà tới chỗ hẹn.
"Còn sao nữa, anh tới đón em"
"Lệ Dĩnh, tối rồi còn đội mũ làm gì?"
"Em thích"
"Em tự soi gương đi, mũ cũng đội ngược" - Lệ Dĩnh buông xõa tóc, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, có chút viền xanh lam xem chừng rất đáng yêu. Hình ảnh này của cô thật khiến Nancy lạ lẫm, nhưng đối với Lệ Dĩnh, đây vốn lại là sở thích mới của cô. Hơn nữa, món quà này là đích thân Kiến Hoa mua tặng cho cô. Đến cách đội mũ cũng giống với người ta.
"Mặc kệ, em thích là được"
Nancy nhún vai, từ lúc yêu vào rồi, căn bản tâm tình của Lệ Dĩnh cô không thể nào hiểu hết nổi. Nếu như ngày trước lúc nào cũng chỉ có quay phim và quay phim, cô có chút vất vả nhưng cái chính là sự ổn định vì mọi thứ đều trong khuôn khổ của nó, cứ thế mà làm. Còn giờ đây, sự bất thường của người đang yêu khiến cô tốn không ít chất xám. Nhiều lúc cô thật ngưỡng mộ những nghệ sĩ nào có thể công khai tình cảm. Ở bên cạnh Lệ Dĩnh bây giờ lúc nào cũng treo lơ lửng nguy cơ bị phóng viên nắm được thóp, cô ngoài việc phải quản lý tốt lịch trình của Lệ Dĩnh, còn kiêm thêm việc phòng chống nguy cơ bại lộ bất cứ lúc nào. Khang Vũ bên Kiến Hoa cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nếu một ngày nào đó hai người họ công khai, có lẽ người ăn mừng đầu tiên chính là cô và Khang Vũ.
Lệ Dĩnh mang một tâm trạng háo hức bước ra từ bên trong khu nhận hành lý. Vừa hoàn thành lịch trình cô đã đáp ngay chuyến bay từ Thượng Hải tới đây. Có ai đó còn đang quay phim ở Bắc Kinh, vậy là bây giờ hai người đang cùng ở dưới một khung trời. Tranh thủ thời gian ngày mai cô ghi hình cho đài Hồ Nam mà tới sớm một chút gặp anh.
"Sư phụ, em vừa ra sảnh rồi" - Lệ Dĩnh vội vàng mở điện thoại, Kiến Hoa đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Cẩn thận có người bám theo" - Giọng nói của Kiến Hoa bên trong có vẻ rất cẩn trọng.
"Lệ Dĩnh em nói nhỏ một chút đi" - Nancy bên cạnh thì thầm, phong thái vẫn tự nhiên nhưng ánh mắt thì không ngừng quan sát xung quanh. Lệ Dĩnh cứ gọi điện cho Kiến Hoa là không quan tâm đến việc gì nữa cả. Những lúc như vậy cô lại ra sức để ý không để có gì bất thường lọt vào ống kính của mấy tay phóng viên.
Lệ Dĩnh vẫn đang không để ý, băng băng vừa đi vừa nhắn tin cho Kiến Hoa, anh nói nhắn tin sẽ an toàn hơn. Bỗng Nancy vội chạy chắn ngang trước mặt cô, thiếu chút nữa là hai người đâm sầm vào nhau.
"Nancy chị làm gì vậy, suýt nữa thì đụng trúng em rồi"
Lệ Dĩnh nhăn nhó vì vừa thoát khỏi cú va chạm, vẫn không hiểu cái đánh mắt ra phía sau của Nancy nãy giờ là có ý gì.
"Đại tiểu thư của tôi ơi, cẩn thận coi, phóng viên ngay đằng trước. Chắc chắn lát nữa sẽ theo chúng ta tới cùng"
Vậy ra là Nancy cố tình đứng che mất tầm nhìn của tay phóng viên kia với Lệ Dĩnh. Thế nên cái khoảnh khắc Lệ Dĩnh cười tủm tỉm nhìn vào điện thoại đã không bị nằm gọn trong máy ảnh của anh ta.
"Phải làm thế nào đây, chúng ta không thể đến chỗ Hoa ca thế này được?" - Nancy lo lắng tìm biện pháp, nhìn từ xa hai người có vẻ chỉ như đang trao đổi một chuyện hết sức bình thường, không có điều gì đáng nghi.
"Chúng ta lên trung tâm thương mại, anh ấy nói nếu thấy phóng viên thì đi lên đó" - Lệ Dĩnh đột nhiên xử lý tình huống nhanh bất ngờ còn khiến Nancy ngạc nhiên, thì ra mọi thứ đã trong dự liệu của Kiến Hoa.
Hai người họ thay vì trở ra lại đi lên tầng 3, nơi đó là một trung tâm thương mại mới đi vào hoạt động. Đã tới đêm nên các gian hàng cũng vắng, không có người phục vụ nhiều.
Lệ Dĩnh bình thản vừa đi vừa xem xét các gian hàng, mặc dù cô đâu có tâm ý muốn mua, cái chính vẫn là nghĩ cách cắt đuôi tay phóng viên kia. Mỗi chốc cô lại giơ điện thoại lên trước mặt, theo dõi hình phản chiếu của phóng viên trên màn hình. Anh ta vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách chừng hơn chục mét với cô. Có điều không hề biết là mình đã bị phát hiện.
Đột ngột cô rẽ ngang vào quầy hàng lưu niệm, giả vờ chiêm ngưỡng những món đồ hết sức tinh xảo trong tủ kính. Anh ta vẫn kiên cố bám theo không rời một tấc, thỉnh thoảng lại ghi chép cái gì đó, nếu không cũng là giơ máy lên nháy một tấm ảnh.
Cô với Nancy vòng qua vòng lại cả trung tâm thương mại đã tới hai lần mất hơn nửa giờ, mong một cơ hội cắt đuôi được tay phóng viên bám dai như đỉa kia nhưng vẫn không có tác dụng. Xem ra anh ta cũng được đào tạo khá chuyên nghiệp.
Đúng lúc đó có một nhân viên bảo vệ đi qua, bất chợt nảy ra một kế trong đầu Nancy. Cô đi sát bên Lệ Dĩnh thì thầm, hai người nhìn nhau hiểu ý rồi Nancy tách ra hướng người bảo vệ đi tới, còn Lệ Dĩnh giả bộ thử mấy chiếc kính mát trên giá, có thể tạm thời che được gương mặt cô khiến người bảo vệ không nhận ra, sẽ thuận lợi cho kế hoạch của họ.
Mục tiêu theo dõi của tay phóng viên là Lệ Dĩnh, đương nhiên Nancy có làm gì anh ta cũng chả quan tâm. Một khắc anh ta cũng không rời sự quan sát của mình về phía Lệ Dĩnh. Nhưng ai ngờ hai cô gái này lại có thể thông minh tới vậy. Nancy lại gần nhân viên bảo vệ, nét mặt có vẻ rất nghiêm trọng, ghé vào tai nói nhỏ:
"Anh có thể giúp một chút được không, tôi quan sát thấy người đàn ông đang núp sau quầy số 3 đó nửa tiếng rồi đều bám theo cô gái kia, có vẻ không có ý tốt" - Vừa nói cô còn tỏ ra vẻ sợ hãi, giả bộ còn đạt tới mức diễn viên chuyên nghiệp rồi.
Người bảo vệ phóng ánh mắt quan sát, quả thật thấy anh chàng kia cứ lén lén lút lút theo dõi cô gái đó. Còn cô gái kia cũng đang có vẻ căng thẳng, quả nhiên là áp lực vì sợ hãi đến từ người đang theo dõi mình. Người bảo vệ trấn an Nancy rồi bỏ cô lại đi tới phía tay phóng viên
"Cô đừng lo, cứ để tôi"
Nancy gật đầu ra hiệu, Lệ Dĩnh đã sẵn sàng tâm lý đánh bài chuồn ngay lập tức khỏi đây, chỉ đợi thời cơ đến.
"Này anh, không được lén lún ở đây, chúng tôi sắp đóng cửa rồi" - Vị bảo vệ mạnh mẽ đặt cánh tay lên vai tay phóng viên từ phía sau.
"Tôi không lén lút, tôi là..." - Anh ta có vẻ lúng túng gấp gáp mò tay vào trong túi tìm thẻ phóng viên chứng minh thân phận của mình. Thật là, tự nhiên lại nhảy đâu ra kẻ phá hoại này.
"Mời anh ra về cho, nếu không tôi sẽ gọi người tới"
Trong lúc hai người kia vẫn còn đang dùng dằng với nhau, không chú ý đến mình, Lệ Dĩnh biết thời cơ đã đến, vội vã tìm lối cầu thang đi thẳng. Lúc tay phóng viên kia phát hiện ra thì người cũng đã đi mất. Phải nói là trong mắt anh ta tràn ngập sự thất vọng. Nửa đêm mò tới đây theo dõi mà không thu được kết quả gì, hơn nữa lại để mất dấu mục tiêu, việc này cấp trên và đồng nghiệp của anh ta mà biết sẽ trở thành chuyện cười lớn trong lịch sử toà soạn.
Thoát được sự theo dõi, Lệ Dĩnh gấp gáp trở xuống, nhưng khi tới gần thang cuốn xuống phía dưới, thì bất ngờ cánh cửa lách thoát hiểm bên cạnh mở ra, một bàn tay nhẹ nhàng bịt lấy miệng cô, tay còn lại thì mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô kéo vào trong. Giờ cô hoàn toàn nhỏ bé trước vòm ngực rộng lớn của anh ta, cảm nhận từng nhịp tim đang rung lên dữ dội của người đàn ông đó. Lệ Dĩnh tuy sợ hãi nhưng không hiểu sao hơi thở của người này lại rất quen thuộc.Tim cô đập thình thịch, thoáng tỏ vẻ hốt hoảng trong đáy mắt, khi bàn tay của người đó rời khỏi miệng cô, định hét lên thật lớn thì anh ta đã nhanh chóng kéo xuống khẩu trang và cặp kính che mất nửa khuôn mặt của mình. Ánh mắt ấm áp và tin tưởng đó chỉ có thể từ một người, là Kiến Hoa.
"Sư phụ, sao anh ở đây?"
Kiến Hoa gõ nhẹ lên trán Lệ Dĩnh, cô quả thật không cần thận gì hết, để phóng viên theo đuôi mãi như vậy, suýt nữa đã bị phát hiện. May là anh dự liệu trước tới đón cô, nếu không thì chưa biết khi nào Lệ Dĩnh sẽ cắt đuôi được anh ta mà tới chỗ hẹn.
"Còn sao nữa, anh tới đón em"