Lệ Dĩnh mới tắm xong, khoác một chiếc áo choàng tắm dài ngang gối làm lộ ra cả cặp chân trường túc. Cô ngẩn người ngắm nhìn thật kỹ một lần khung cảnh ban đêm của Dương Viên qua khung cửa sổ. Nơi này từ bây giờ sẽ là nhà của cô. Căn nhà xinh xắn này là của riêng hai người. Kiến Hoa đã sẵn ý định mua nó từ rất lâu chỉ đợi đến ngày hôm nay, ngày cô chính thức trở thành vợ của anh.
Kiến Hoa một lát sau cũng trở ra, âu yếm nhìn bóng lưng mảnh mai của Lệ Dĩnh. Khoảnh khắc như thế này bây giờ đều chỉ thuộc về một mình anh. Không cần phải lén lút như trước nữa. Kiến Hoa tiến đến, vòng tay qua eo Lệ Dĩnh từ phía sau, nhẹ nhàng đặt lên cổ của cô một nụ hôn. Lệ Dĩnh rùng mình nổi gai ốc, tựa đầu ra sau vào vai Kiến Hoa.
"Em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ lại quãng đường chúng ta đã đi để có ngày hôm nay"
"Vậy em có hối tiếc điều gì không?"
Lệ Dĩnh gật đầu.
"Là điều gì?"
"Chỉ tiếc là em đã không nhận ra mình yêu anh sớm hơn"
Kiến Hoa siết chặt Lệ Dĩnh trong lòng. Nếu có một điều làm anh hối tiếc thì cũng chính là việc đã bỏ lỡ nhân duyên của hai người từ mấy năm về trước. Cũng tiếc khi tin đồn xảy ra mới chịu tỏ tình với cô.
"Điều đó không còn quan trọng nữa. Không phải bây giờ chúng ta đã bên nhau rối sao. Anh sẽ không bao giờ để em đi mất"
"Từ hôm nay em đã là vợ của anh rồi" - Lệ Dĩnh quay đầu lại, hai mắt long lanh nhìn Kiến Hoa, người đàn ông mà cô yêu tha thiết nay đã trở thành chồng của cô.
"Phải, em là vợ của anh, cũng là người mà anh yêu nhất"
"Sư phụ...em yêu anh" - Câu nói này dù nói bao nhiêu lần cô vẫn không thấy đủ.
Kiến Hoa nở nụ cười mãn nguyện đầy hạnh phúc, trao cho cô nụ hôn nồng cháy nhất, chứa đựng bao sự kìm nén bấy lâu nay của anh. Đêm nay hai người triệt để là của nhau. Kiến Hoa với tay kéo lại tấm rèm trước mặt, sau bàn tay di chuyển xuống eo Lệ Dĩnh, cùng một động tác nhanh gọn đã tháo được thắt lưng buộc ngang áo choàng tắm của cô. Nháy mắt đã lộ ra cả cơ thể ngọc ngà, trắng muốt của Lệ Dĩnh.
Kiến Hoa bế ngang người cô nhắm chiếc giường đi tới. Trong ánh mắt tràn ngập là mê tình. Lệ Dĩnh nhỏ bé nằm gọn dưới thân anh, gương mặt ửng hồng e lệ, còn có chút mong đợi khiến anh thiếu điều ngay lập tức ăn sạch sẽ cô. Thoáng chốc đã không còn gì làm vật cản giữa hai người họ. Hai thân hình nóng bỏng áp sát vào nhau. Chỉ có một tấm chăn mỏng che ngang hông Kiến Hoa. Bàn tay anh không ngừng ma sát qua lại trên tấm thân đang ngày một trở nên nóng hừng hực của Lệ Dĩnh. Đôi môi Kiến Hoa như mãnh thú mạnh mẽ cướp đi từng hơi thở của cô, nụ hôn tràn ngập sắc tình, quyến rũ và nóng bỏng. Dây dưa hồi lâu, Kiến Hoa mới chịu tha cho làn môi mỏng manh của cô lúc này đã đỏ mọng lên vì bị anh hôn ngấu nghiến. Đôi môi ấm nóng của anh di chuyển tới vùng cổ, ngực, vùng bụng đầy nhạy cảm của cô. Thân mình Lệ Dĩnh uốn éo tiếp nhận sự sủng nịnh từ Kiến Hoa.
"Ưm...Sư phụ... nhẹ một chút" - Từng thanh âm run rẩy phát ra khỏi miệng Lệ Dĩnh. Tiếng kêu ái muội cùng sự quyến rũ của Lệ Dĩnh nổi lên khiến Kiến Hoa không thể tự chủ mà nhanh chóng đoạt lấy cả thiên hạ đang nằm dưới thân mình.
Đôi môi anh thỏa sức khám giá từng tác da thịt trần trụi trên người cô. Di chuyển tới đâu từng lớp da của Lệ Dĩnh lại nhạy cảm phản ứng lại ngay tức thì. Sự khoái cảm này không thể nào dừng lại được. Lệ Dĩnh chỉ còn nước bấm hai tay thật chặt lên tấm ga trải giường để mặc bàn tay và nụ hôn đầy ma lực của Kiến Hoa từng hồi từng hồi trêu đùa, lướt đi mãnh liệt trên thân thể của cô.
"Sư phụ tắt đèn được không?" - Lệ Dĩnh vẫn thể hiện rõ sự xấu hổ trong đêm động phòng của bọn họ. Cô không che giấu sự mong chờ anh tiến tới nhưng nếu tắt đèn đi vẫn tốt hơn.
"Không cần, anh muốn nhìn em" - Chỉ một khắc thôi anh cũng không muốn cô biến mất khỏi tầm nhìn của mình, dù chỉ là trong bóng tối.
Ngay lúc đó hạ thân Kiến Hoa nhẹ nhàng tiến tới, Lệ Dĩnh cảm thấy được cơn đau dẫn tới tận đỉnh đầu cùng với đó là sự bùng nổ, sự nóng bỏng và sự khao khát ái tình hừng hực trong hai người.
"Aaaa...sư phụ...đau" - Khóe mắt cô còn nhỏ vài giọt lệ, hai tay cô bấu chặt vào tấm lưng trần đang vã mồ hôi nóng ấm của Kiến Hoa, khẽ cắn vào vai anh.
"Không sao, một lát nữa sẽ hết" - Kiến Hoa sủng nịnh hôn lên khỏe mắt Lệ Dĩnh, nơi lệ của cô vừa thoát ra. Một chút anh cũng không hề muốn thấy cô khóc.
Khoảnh khắc của sự xâm nhập lẫn đau đớn nhanh chóng qua đi, Lệ Dĩnh cảm thấy một dòng điện đang xốc thẳng trong cơ thể mình, một niềm khoái cảm dâng trào, thích thú lẫn thèm muốn.
"Sư phụ, em muốn"
Kiến Hoa cũng chỉ đợi có vậy, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển hạ thân ra vào phía bên dưới. Còn môi anh vẫn không tha cho cô, quyết liệt cắn mút liên tục, chiếc lưỡi mềm mại của anh không ngừng luồn sau vào trong đoạt lấy từng hơi thở của người mà anh yêu nhất. Chốc môi anh lại rời ra gọi tên cô, cùng với tiếng thở dốc không ngừng:
"Tiểu Dĩnh..."
"Ưm..aa..sư phụ...nhanh một chút"
Kiến Hoa đẩy nhanh tốc độ ra vào dưới hạ thân. Tiếng va chạm thân thể, âm thanh phát ra từ những cái hôn sâu không thấy điểm chấm dứt, những giọt mồ hồi toát ra trên gương mặt hai người cùng mùi vị tình dục nồng đậm tạo nên một bầu không khí rất ám muội. Chốc lại phát ra âm thanh rên rỉ đầy kích thích hòa lẫn vào nhau của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh.
Cả khu Dương Viên chìm trong bóng tối duy chỉ có ngôi nhà số 16 còn sáng đèn, bên trong còn ngập một mảnh xuân sắc. Hai người quấn lấy nhau triển miên không muốn rời ra. Đến khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, đèn trong căn phòng mới chịu tắt, cặp vợ chồng trẻ cứ thế ôm lấy nhau chìm vào giấc mộng xuân tuyệt đẹp.
(Còn tiếp)
Kiến Hoa một lát sau cũng trở ra, âu yếm nhìn bóng lưng mảnh mai của Lệ Dĩnh. Khoảnh khắc như thế này bây giờ đều chỉ thuộc về một mình anh. Không cần phải lén lút như trước nữa. Kiến Hoa tiến đến, vòng tay qua eo Lệ Dĩnh từ phía sau, nhẹ nhàng đặt lên cổ của cô một nụ hôn. Lệ Dĩnh rùng mình nổi gai ốc, tựa đầu ra sau vào vai Kiến Hoa.
"Em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ lại quãng đường chúng ta đã đi để có ngày hôm nay"
"Vậy em có hối tiếc điều gì không?"
Lệ Dĩnh gật đầu.
"Là điều gì?"
"Chỉ tiếc là em đã không nhận ra mình yêu anh sớm hơn"
Kiến Hoa siết chặt Lệ Dĩnh trong lòng. Nếu có một điều làm anh hối tiếc thì cũng chính là việc đã bỏ lỡ nhân duyên của hai người từ mấy năm về trước. Cũng tiếc khi tin đồn xảy ra mới chịu tỏ tình với cô.
"Điều đó không còn quan trọng nữa. Không phải bây giờ chúng ta đã bên nhau rối sao. Anh sẽ không bao giờ để em đi mất"
"Từ hôm nay em đã là vợ của anh rồi" - Lệ Dĩnh quay đầu lại, hai mắt long lanh nhìn Kiến Hoa, người đàn ông mà cô yêu tha thiết nay đã trở thành chồng của cô.
"Phải, em là vợ của anh, cũng là người mà anh yêu nhất"
"Sư phụ...em yêu anh" - Câu nói này dù nói bao nhiêu lần cô vẫn không thấy đủ.
Kiến Hoa nở nụ cười mãn nguyện đầy hạnh phúc, trao cho cô nụ hôn nồng cháy nhất, chứa đựng bao sự kìm nén bấy lâu nay của anh. Đêm nay hai người triệt để là của nhau. Kiến Hoa với tay kéo lại tấm rèm trước mặt, sau bàn tay di chuyển xuống eo Lệ Dĩnh, cùng một động tác nhanh gọn đã tháo được thắt lưng buộc ngang áo choàng tắm của cô. Nháy mắt đã lộ ra cả cơ thể ngọc ngà, trắng muốt của Lệ Dĩnh.
Kiến Hoa bế ngang người cô nhắm chiếc giường đi tới. Trong ánh mắt tràn ngập là mê tình. Lệ Dĩnh nhỏ bé nằm gọn dưới thân anh, gương mặt ửng hồng e lệ, còn có chút mong đợi khiến anh thiếu điều ngay lập tức ăn sạch sẽ cô. Thoáng chốc đã không còn gì làm vật cản giữa hai người họ. Hai thân hình nóng bỏng áp sát vào nhau. Chỉ có một tấm chăn mỏng che ngang hông Kiến Hoa. Bàn tay anh không ngừng ma sát qua lại trên tấm thân đang ngày một trở nên nóng hừng hực của Lệ Dĩnh. Đôi môi Kiến Hoa như mãnh thú mạnh mẽ cướp đi từng hơi thở của cô, nụ hôn tràn ngập sắc tình, quyến rũ và nóng bỏng. Dây dưa hồi lâu, Kiến Hoa mới chịu tha cho làn môi mỏng manh của cô lúc này đã đỏ mọng lên vì bị anh hôn ngấu nghiến. Đôi môi ấm nóng của anh di chuyển tới vùng cổ, ngực, vùng bụng đầy nhạy cảm của cô. Thân mình Lệ Dĩnh uốn éo tiếp nhận sự sủng nịnh từ Kiến Hoa.
"Ưm...Sư phụ... nhẹ một chút" - Từng thanh âm run rẩy phát ra khỏi miệng Lệ Dĩnh. Tiếng kêu ái muội cùng sự quyến rũ của Lệ Dĩnh nổi lên khiến Kiến Hoa không thể tự chủ mà nhanh chóng đoạt lấy cả thiên hạ đang nằm dưới thân mình.
Đôi môi anh thỏa sức khám giá từng tác da thịt trần trụi trên người cô. Di chuyển tới đâu từng lớp da của Lệ Dĩnh lại nhạy cảm phản ứng lại ngay tức thì. Sự khoái cảm này không thể nào dừng lại được. Lệ Dĩnh chỉ còn nước bấm hai tay thật chặt lên tấm ga trải giường để mặc bàn tay và nụ hôn đầy ma lực của Kiến Hoa từng hồi từng hồi trêu đùa, lướt đi mãnh liệt trên thân thể của cô.
"Sư phụ tắt đèn được không?" - Lệ Dĩnh vẫn thể hiện rõ sự xấu hổ trong đêm động phòng của bọn họ. Cô không che giấu sự mong chờ anh tiến tới nhưng nếu tắt đèn đi vẫn tốt hơn.
"Không cần, anh muốn nhìn em" - Chỉ một khắc thôi anh cũng không muốn cô biến mất khỏi tầm nhìn của mình, dù chỉ là trong bóng tối.
Ngay lúc đó hạ thân Kiến Hoa nhẹ nhàng tiến tới, Lệ Dĩnh cảm thấy được cơn đau dẫn tới tận đỉnh đầu cùng với đó là sự bùng nổ, sự nóng bỏng và sự khao khát ái tình hừng hực trong hai người.
"Aaaa...sư phụ...đau" - Khóe mắt cô còn nhỏ vài giọt lệ, hai tay cô bấu chặt vào tấm lưng trần đang vã mồ hôi nóng ấm của Kiến Hoa, khẽ cắn vào vai anh.
"Không sao, một lát nữa sẽ hết" - Kiến Hoa sủng nịnh hôn lên khỏe mắt Lệ Dĩnh, nơi lệ của cô vừa thoát ra. Một chút anh cũng không hề muốn thấy cô khóc.
Khoảnh khắc của sự xâm nhập lẫn đau đớn nhanh chóng qua đi, Lệ Dĩnh cảm thấy một dòng điện đang xốc thẳng trong cơ thể mình, một niềm khoái cảm dâng trào, thích thú lẫn thèm muốn.
"Sư phụ, em muốn"
Kiến Hoa cũng chỉ đợi có vậy, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển hạ thân ra vào phía bên dưới. Còn môi anh vẫn không tha cho cô, quyết liệt cắn mút liên tục, chiếc lưỡi mềm mại của anh không ngừng luồn sau vào trong đoạt lấy từng hơi thở của người mà anh yêu nhất. Chốc môi anh lại rời ra gọi tên cô, cùng với tiếng thở dốc không ngừng:
"Tiểu Dĩnh..."
"Ưm..aa..sư phụ...nhanh một chút"
Kiến Hoa đẩy nhanh tốc độ ra vào dưới hạ thân. Tiếng va chạm thân thể, âm thanh phát ra từ những cái hôn sâu không thấy điểm chấm dứt, những giọt mồ hồi toát ra trên gương mặt hai người cùng mùi vị tình dục nồng đậm tạo nên một bầu không khí rất ám muội. Chốc lại phát ra âm thanh rên rỉ đầy kích thích hòa lẫn vào nhau của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh.
Cả khu Dương Viên chìm trong bóng tối duy chỉ có ngôi nhà số 16 còn sáng đèn, bên trong còn ngập một mảnh xuân sắc. Hai người quấn lấy nhau triển miên không muốn rời ra. Đến khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, đèn trong căn phòng mới chịu tắt, cặp vợ chồng trẻ cứ thế ôm lấy nhau chìm vào giấc mộng xuân tuyệt đẹp.
(Còn tiếp)