Thấy không khí im lặng không thú vị, Tương Kiến Hoan đành tự tìm đề tài để nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, thế nào mà Tương lão lại thốt ra một câu: "A Nhạc, con thấy sư bá của con thế nào?"
Nhã Nhạc trợn mắt.
Một đoàn lạc đà chạy qua… Nhã Nhạc ảo giác bản thân nhẹ nhàng phi thân lên con đầu đàn, rồi cùng đoàn lạc đà tung vó phi qua hoang mạc Sahara, phi đến một thế giới kì lạ mà ở nơi đó, Tương Kiến Hoan là một lão ba sống đơn thân (có con nhưng đã ly hôn), còn Nhã Nhạc là một hài tử 5 tuổi thiên chân vô tà.
Một ngày nào đó…
Ba: A Nhạc a, con thấy Dương bá bá nhà bên thế nào?
Con: Thế nào là thế nào a ba?
Ba: Ý ba là con thấy Dương bá bá có tốt không?
Con: Dạ~ bá bá tốt lắm, hay mua đồ chơi, đồ ăn cho A Nhạc. Tiểu Ca tỷ nhà bá bá cũng thật xinh đẹp, thật khả ái a~ A Nhạc thật thích tỷ tỷ, thật thích bá bá a~
Ba: Vậy tốt quá, ba muốn cầu hôn Dương bá bá. A Nhạc ngoan có muốn Dương bá bá làm mẫu thân không?
Con: Hả?
Ba: Khụ, ý là hai nhà chúng ta sẽ sống cùng nhau, sẽ chuyển đến một căn hộ lớn hơn, đẹp hơn nữa. A Nhạc có thể chơi với Tiểu Ca cả ngày nha.
Con: Dạ. Con đồng ý~
Ba yêu thương bế con lên, hôn chụt một cái thật kêu lên má.
Nhã Nhạc kết thúc liên tưởng bằng cách rùng mình một cái, da gà da vịt nổi lên rần rần 冏. Nàng âm thầm toát mồ hôi lạnh, quả nhiên là nghiện đam mỹ nặng quá rồi.
Tương Kiến Hoan ngồi đối diện, thấy Nhã Nhạc ngẩn ngơ mà không để ý đến câu hỏi của hắn, âm thầm mất hứng, định đứng lên quay về phòng. Xem ra đêm nay Dương Quan kiên quyết không chịu tới nhìn hắn.
Bất quá, Nhã Nhạc sau khi thoát khỏi thế giới ảo tưởng đầy sức mạnh của bản thân, đã hỏi lại hắn một câu hỏi mang tính thả bom đầy già dặn: "Sư phụ, đã bao nhiêu năm rồi, sư phụ còn tính chờ sư bá đến bao giờ?"
Tương Kiến Hoan ngây người, khẽ kéo khóe miệng: "Sư huynh một ngày còn chưa chấp nhận tình cảm của ta, ta một ngày còn chờ đợi."
Này này =…=|||
Hỏi: Trong thể loại cường công cường thụ, ngươi biết khi nào thì quân tử trung khuyển công mới đẩy ngã được đại thúc thụ không?Đáp: Cả đời đều đẩy không được, ăn không vô, nuốt không trôi!!!Nhận xét chung cuộc: Vấn đề ở đây chính là phong cách theo đuổi không phù hợp với đối tượng.
Ngươi hiểu không? Quá không phù hợp đó!!!
Ngươi quân tử chờ đợi, đợi đến ngày kiêu ngạo đại thúc nằm trên giường, tự thoát y gọi ngươi đến thượng. Nằm mơ à? Muốn đợi đến ngày rục xương luôn chắc? 冏 冏 冏
Nhã Nhạc méo mặt hỏi: "Sư phụ, người là muốn đợi đến hết đời luôn sao?"
Tương Kiến Hoan trầm ngâm trong chốc lát, rồi do dự trả lời: "Thật ra… thật ra ta mới 49 tuổi." Xin lỗi vì đã ăn gian 20 năm.
Nhã Nhạc day day thái dương như tiểu đại nhân, đáp: "Việc này bây giờ đã không còn là vấn đề nữa rồi."
Chẳng lẽ Nhã Nhạc đã đánh giá quá cao song Q (IQ & EQ) của sư phụ nàng rồi sao?
Nhã Nhạc thật sự muốn hét ầm lên: Nguyên lý cưa đổ đại thúc thụ của niên hạ công từ ngàn đời nay là gì? Chính là tiểu công phải bá đạo, phải phúc hắc, đa phần đều là gặm đại thúc không còn một mẩu xương xong mới tỏ tình, mới nhiệt liệt, mới thâm tình theo đuổi. Số ít còn lại là chơi cường thủ hào đoạt,… Nhã Nhạc sẽ không nhắc tới. Nhưng dù thế nào thì vẫn đuổi được đại thúc tới tay, kết thúc HE, vậy là được rồi a… Ngao ngao ngao…
Mỗ tác giả: Muốn biết tiếng kêu trên kia đại biểu điều gì sao? Hắc hắc, trong tâm hồn mỗi hủ nữ đều giam giữ một con sói đói a…
Nhưng rốt cuộc, Nhã Nhạc vẫn lựa chọn im lặng ngẫm nghĩ hơn là xốc nổi hành động.
Tương Kiến Hoan là ai? Là ưu tú trong ưu tú, là anh tài trong anh tài, là Y Tiên, đồ đệ của Dược Thần, sư đệ của Độc Thánh. Vậy mà đến cả việc truy cầu tình yêu cho riêng mình cũng phải để đồ đệ chỉ giáo sao?
Quả nhiên, lão thiên gia luôn ban thưởng cho những ai biết chờ đợi. Một lúc lâu sau, Tương Kiến Hoan mới mở miệng: "Nếu như, y chấp nhận ta chỉ vì thương hại, ta nên làm gì đây? Đã lâu như vậy…" Đáy mắt không giấu nổi vẻ mệt mỏi và chua xót, tràn cả ra ngoài. Không khí nháy mặt trở nên gượng gạo mà thê lương.
Nhã Nhạc âm thầm thở dài, sư phụ nàng bao nhiêu năm nay hóa ra vẫn luôn bị vây hãm trong mâu thuẫn của bản thân như thế. Con người mà, ai chả mưu cầu một tình yêu hoàn hảo trọn vẹn, không thương hại, không vụ lợi, không miễn cưỡng.
Nhã Nhạc nhẹ giọng trả lời: "Vậy thì sư phụ phải bắt lấy cơ hội đó, trói sư bá bên người cả đời.""Hả?" Tương Kiến Hoan ngỡ ngàng.
Nhã Nhạc tiếp tục nói: "Sư phụ nên biết điều này, những người đã lựa chọn con đường đó, chính là vì họ đang chờ đợi một cơ hội. Vậy nên, việc sư phụ cần làm chính là tiếp nhận, dùng thời gian từ từ đồng hóa cảm tình, thanh lọc tình cảm của người đó thành tình yêu tinh thuần. Như vậy, người mới được ở bên ái nhân cả đời, thời thời khắc khắc."
Đúng vậy, một cơ hội, cho Dương Quan, cũng cho Tương Kiến Hoan.
Nhân tâm vốn chẳng phải gỗ đá, mà Dương Quan tuy mặt ngoài lạnh lùng, nhưng sống rất tình cảm, Tương Kiến Hoan yêu y, vào sinh ra tử cùng y, chờ đợi y nửa đời người, y không thể không cảm động. Từ cái ngày lỡ nghe lỏm cuộc nói chuyện đầy tình thú bên trong phòng Dương sư bá, Nhã Nhạc đã biết, đối với động chạm của Tương Kiến Hoan, y không chán ghét.
Còn khúc mắc của cả hai? Nó như hai lớp giấy dán cửa mỏng manh vậy. Đêm nay Nhã Nhạc đã chọc thủng một lớp, nàng không tin không chọc tiếp được lớp còn lại. Túm quần lại là, Tương Kiến Hoan rất, rất cần phải hành động, ngay bây giờ.
Tương Kiến Hoan cúi đầu lặng lẽ nghiền ngẫm lời nói của Nhã Nhạc, chỉ có hắn mới biết tâm tình kích động lúc này của hắn. Cứ như người mù nhặt được gậy dò đường, người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ vậy. Đáy mắt hắn bắt đầu lóe lên từng tia sáng nho nhỏ, tia sáng của hi vọng.
Tương Kiến Hoan vừa ngẩng mặt lên nhìn Nhã Nhạc, đã thấy nàng vô thanh vô tức đứng bên cạnh từ lúc nào. Sau đó, Nhã Nhạc dùng cả vò Trúc Diệp Thanh mà Tương Kiến Hoan cất 20 năm dội vào người hắn. =_=|||
Tương Kiến Hoan yên lặng vuốt mặt ướt sũng. Hắn quả nhiên vẫn chưa đủ trình độ đuổi kịp suy nghĩ của tiểu đồ này.
Sau đó, Nhã Nhạc vận công, lập tức hong khô quần áo, tóc tai của Tương Kiến Hoan, chỉ giữ lại hương rượu thơm ngát lượn lờ quanh thân. Nhã Nhạc nhẹ nhàng ghé vào tai Tương Kiến Hoan rì rầm rì rầm…
Chư vị độc giả, chư vị muốn tiếp tục xem Nhã Nhạc lăn lên giường, hay muốn xem bước đầu của kế hoạch "Công thành đoạt đất Dương sư bá" dưới sự hành động của Tương sư phụ?
Thôi được rồi, tôi hiểu tâm tình của chư vị mà. Máy quay đâu? Cài đặt chế độ cảnh đêm, không trăng không sao vẫn rõ như ban ngày!
Sau khi Nhã Nhạc rời đi, Tương Kiến Hoan nốc nốt 2 ly rượu còn lại, vuốt vuốt ngực, cước bộ lảo đảo hướng về phòng Dương Quan.
Dương Quan nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi lại nhẹ nhàng khép cửa, vô thanh vô tức đứng bên giường ngắm Dương Quan một lúc. Khuôn mặt Dương Quan bị bóng của Tương Kiến Hoan che mất ánh trăng, không dấu vết giật giật khóe miệng. Sau đó, Tương Kiến Hoan cởi ngoại bào, chui vào trong chăn, hai tay hai chân suống sã ôm cả người Dương Quan dính vào trong ngực. Dương Quan chắc chắn giả bộ ngủ, cả thân mình cứng ngắc mặc Tương Kiến Hoan ôm. Tương Kiến Hoan làm như không nhận ra, nhẹ giọng như nói mớ: "Sư huynh, đến khi nào huynh mới chấp nhận tình cảm của đệ?"
Hơi thở ấm áp đều đều phả bên tai. Trước mũi phảng phất hương Trúc Diệp Thanh, Dương Quan dở khóc dở cười, sao đêm nay lại uống nhiều thế…
Cảm thấy Tương Kiến Hoan đã ngủ sâu, Dương Quan nhẹ nhàng mở mắt. Khẽ động thân, nhưng vô dụng, Tương Kiến Hoan ôm kiểu bạch tuộc, động đằng trời.
Dương Quan tiếp tục dở khóc dở cười nhẹ quay sang nhìn tiểu đệ. Tương Kiến Hoan quay lưng lại với ánh trăng, Dương Quan nhìn không rõ mặt, chỉ thấy mái tóc trắng bạc mượt mà như tơ tằm thượng hạng, tùy ý thả dài mà chẳng rối, thấy bạch mi cong dài như cánh bướm, theo từng hơi thở mà nhịp nhàng đập cánh trong đêm.
Dương Quan là nhân sĩ giang hồ, hơn nữa lại còn là Độc Thánh người người căm hận, đại ma đầu Vô Ngã, đêm sao có thể ngủ yên?Bất quá, sự tin tưởng đối với tiểu đệ luôn thủy chung chạy theo bảo vệ mình này đã trở thành một tín ngưỡng bất khả xâm phạm trong lòng y. Được bao bọc trong sự ấm áp, Dương Quan bất giác thiếp đi.
Một đêm trầm thụy… (ngủ say)
Hôm sau, Dương Quan thoải mái ngủ đã mắt mới dậy, bên gối lạnh tanh, mà cảm giác ấm áp đêm qua vẫn còn, không khỏi cảm thấy một chút mất mát.
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ nhất: Say rượu loạn tính mà vẫn giữ vẻ quân tử. Thành công!
Liên tục ba hôm sau, Tương Kiến Hoan như quên mất chuyện đêm đó, cũng không thổi tiêu giữa đêm hay mò đến phòng Dương Quan nữa.
Đêm ngày thứ 4, Tương Kiến Hoan lại xông chút rượu, rồi lao vào phòng Dương Quan kiếm chác đậu hủ, không gặp chút trở ngại.
Ngày thứ 5, 6, 7, 8,… Tương Kiến Hoan tiếp tục "âm thầm" tiến phòng Dương Quan, từ lúc đầu xông rượu nồng nặc, đến vị nhẹ, rồi không xông nữa. Chỉ là, sáng hôm sau, hắn đều dậy rất sớm, rời đi.
Tương Kiến Hoan tiến phòng Dương Quan cũng không có quy luật thời gian, có khi vài ngày liên tiếp, có khi cách 2, 3 ngày mới đến. Lâu dần, Dương Quan cảm thấy, nếu không có đệ đệ ngủ cùng, y sẽ không thể an tĩnh mà ngủ.
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ hai: Tạo thói quen gần gũi & Lạt mềm buộc chặt. Thành công!
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ ba: Giải quyết khúc mắc của Dương Quan.
Người tiến hành: Người qua đường Ất aka phối hợp diễn Nhã Nhạc.Công tác chuẩn bị: Nhã Nhạc phụt nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa, tỏ vẻ, chọc thủng giấy dán cửa thật sự không dễ chút nào.Chất xúc tác: Đường Khuynh CaBối cảnh: lương đình
Ngày đó Đường Khuynh Ca cùng Nhã Nhạc đi dạo qua lương đình, thấy Dương Quan ngồi trong tiểu đình trầm tư suy nghĩ nên đi qua bắt chuyện. Miễn cưỡng nói cười một hồi, Đường Khuynh Ca dứt khoát cầm một tay Dương Quan, nhu thuận nói: "Sư phụ, người có gì khó xử có thể kể cho Tiểu Ca và A Nhạc a, người mới ốm dậy, liền phiền não không thôi, con cũng buồn lắm đó."
Nhã Nhạc dở khóc dở cười. Tiểu Ca tỷ, sự ngây thơ, thẳng thắn của tỷ cũng thật khả ái nha~
Dương Quan trìu mến xoa đầu Đường Khuynh Ca và Nhã Nhạc. Cho đến nay, việc hắn cho rằng hắn đã làm đúng nhất, chính là nhận Tiểu Ca làm thân truyền đồ đệ, chỉ tội đứa nhỏ, 3 tuổi đã phải xa gia đình.
Nhã Nhạc ngẩng đầu, âm thanh nhu nhuyễn non nớt, nhưng đáy mắt xẹt qua giảo hoạt: "Sư bá, sư bá đang phiền não chuyện tình cảm của sư phụ con sao?" Tiểu Ca tỷ đã không ngại nhổ nước bọt vào ngón tay, nàng cũng sẽ không ngại cầm ngón tay đó chọc thủng giấy dán cửa.
Dương Quan giật mình nhìn qua, ánh mắt Nhã Nhạc vẫn trong suốt, thiên chân vô tà.
Dương Quan thở dài bất giác muốn nói ra nỗi lòng, dù sao cũng chỉ là mấy đứa nhỏ: "Tương Kiến Hoan không phải là tên của sư đệ, hắn kêu Dương Khiên, là thân sinh đệ đệ kém ta 5 tuổi. Dương Vãn, thật ra là thúc phụ của bọn ta."
Ây da, hóa ra là huynh đệ văn hàng thật giá thật~
Nhã Nhạc coi như nửa hiểu nửa không, cũng cầm bàn tay còn lại của Dương Quan, nói: "Như vậy, chẳng phải mối quan hệ của sư bá và sư phụ là cốt nhục tình thâm sao? Hì, một giọt máu đào hơn ao nước lã, quan hệ của hai người, ai cũng không thể xen vào, ai cũng không thể so sánh. Trời định gắn bó cả đời a." Ách, câu cuối có phần quái dị, nàng quá đẩy nhanh tiến độ quá không nhỉ? Nhã Nhạc chột dạ a chột dạ.
Dương Quan ngây người, tạm thời còn chưa tiêu hóa hết được lời của Nhã Nhạc. Nhân lúc này, Nhã Nhạc rút tay ra, kéo Đường Khuynh Ca chạy đi chỗ khác chơi.
Trời định gắn bó cả đời… ai cũng không thể xen vào, ai cũng không thể so sánh…
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ ba: Giải quyết khúc mắc của Dương Quan. Đại thành công!
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ tư: Gạo nấu thành cơm.Diễn viên chính: Tương Kiến Hoan & Dương QuanPhối hợp diễn: Nhã Nhạc & Đường Khuynh CaChất xúc tác: XD ~
Chả là ngày hôm đó, Dương Quan và Tương Kiến Hoan theo thường lệ về Dương đỉnh đất rộng không người để luyện võ, luyện mệt liền về Âm đỉnh, trời nắng chang chang, liếc mắy liền thấy dưới bóng mát của cây đào tiên trong tiểu viện có kê một cái bàn cùng hai cái ghế đẩu nho nhỏ. Trên bàn có đặt một ấm trà Long Tĩnh, cùng một đĩa điểm tâm liên hoa cao tình xảo thanh nhiệt.
Hai đứa nhỏ này, quá biết cách hưởng thụ đi.
Dương Quan và Tương Kiến Hoan ăn ý cười cười, trực tiếp ngồi ăn uống mà không xin phép.
"Xoảng!" Chuyện gì đã xảy ra?!!
Chỉ thấy Đường Khuynh Ca mặt mày tái nhợt từ trong dược phòng bước ra, vừa nhìn thấy nhị vị sư phụ và sư thúc đang ăn uống ngon lành liền sợ ngây người, rớt cả lọ dược mới chế trên tay xuống.
"Có chuyện gì thế?" Nhã Nhạc cũng từ trong dược phòng bước ra, vừa nhìn thấy Dương Quan và Tương Kiến Hoan, cũng sợ ngây người.
Chả là, Nhã Nhạc đã dứt khoát kể chuyện cho Đường Khuynh Ca, và yêu cầu nàng giúp điều chế một dược phương có thể áp chế Lạc Tồn Cổ suy yếu trong người nhị vị lão nhân gia mà không có tác dụng phụ, sau đó đem trộn với xuân dược thượng hạng mua ở Uyên Ương Lâu, sau đó thử đem rắc vào điểm tâm và trà. Đường mỹ nhân không kì thị, ngược lại rất cảm động, tận sức giúp đỡ, hai đứa nhỏ thiên tài chỉ một ngày đã chế xong. Thật ra, dược phương "Ức Lạc Tồn" này chỉ có khả năng ức chế Lạc Tồn Cổ suy yếu trong một khoảng thời gian nhất định, bất khả xâm phạm đối với Lạc Tồn Cổ khỏe mạnh của Nhã Nhạc. Thế nên Nhã Nhạc trộn "Ức Lạc Tồn" với xuân dược rồi rắc vào trà và điểm tâm, tuyệt nhiên chỉ là để thử xem hương vị của trà và điểm tâm có bị thay đổi hay không. Bất quá, hiện tại không cần thử nữa…
Nhã Nhạc xuất thân là một người lãnh cảm trời sinh (thực chất là thần kinh thô) cùng với kĩ năng diễn xuất đỉnh của đỉnh max level. Nàng lập tức nhập vai làm một tiểu đồ giận dỗi do trà cùng điểm tâm mất công chuẩn bị được nhị vị sư phụ và sư bá trưng dụng hết, kéo tay Đường Khuynh Ca chạy đi.
Hắc hắc, chiều nay nhị vị sư phụ đều bận, không cần học nữa, đi chơi thôi.
Nhã Nhạc lần này thật thánh thiên, đêm xuân đáng giá ngàn vàng chờ đợi suốt mấy chục năm của sư phụ, nàng tuyệt đối sẽ không xen vào. Sư phụ, cố mà nắm bắt cơ hội ngàn vàng đi nha ~
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ tư: Gạo nấu thành cơm. Đại công cáo thành!!!
Hôm sau, quả nhiên Tương Kiến Hoan bị đá khỏi phòng, mà Dương Quan cả ngày đều không bước chân ra khỏi cửa. Nghe Đường Khuynh Ca làm nhân viên chăm sóc đặc biệt tiết lộ: Dương sư bá toàn thân đều đau mỏi, nhất là eo và hông.
Nhã Nhạc không khỏi tặc lưỡi, tỏ vẻ, dù sao Tương lão cũng đã chờ quá lâu rồi.
Bất quá, cứ nhìn gương mặt ngốc hề hề ngồi lê trước cửa phòng Dương sư bá của sư phụ là Nhã Nhạc cảm thấy hình tượng Y Tiên đại thần muốn rớt không còn một mảnh.
Thật là,… thôi kệ, đằng nào chả HE. Bản chất đã là trung khuyển công, dù có chỉnh thế nào, cả đời vẫn cứ là trung khuyển.
Dù sao, chiến dịch đã thành công rực rỡ, các đồng chí vất vả rồi~
Thấy không khí im lặng không thú vị, Tương Kiến Hoan đành tự tìm đề tài để nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, thế nào mà Tương lão lại thốt ra một câu: "A Nhạc, con thấy sư bá của con thế nào?"
Nhã Nhạc trợn mắt.
Một đoàn lạc đà chạy qua… Nhã Nhạc ảo giác bản thân nhẹ nhàng phi thân lên con đầu đàn, rồi cùng đoàn lạc đà tung vó phi qua hoang mạc Sahara, phi đến một thế giới kì lạ mà ở nơi đó, Tương Kiến Hoan là một lão ba sống đơn thân (có con nhưng đã ly hôn), còn Nhã Nhạc là một hài tử 5 tuổi thiên chân vô tà.
Một ngày nào đó…
Ba: A Nhạc a, con thấy Dương bá bá nhà bên thế nào?
Con: Thế nào là thế nào a ba?
Ba: Ý ba là con thấy Dương bá bá có tốt không?
Con: Dạ~ bá bá tốt lắm, hay mua đồ chơi, đồ ăn cho A Nhạc. Tiểu Ca tỷ nhà bá bá cũng thật xinh đẹp, thật khả ái a~ A Nhạc thật thích tỷ tỷ, thật thích bá bá a~
Ba: Vậy tốt quá, ba muốn cầu hôn Dương bá bá. A Nhạc ngoan có muốn Dương bá bá làm mẫu thân không?
Con: Hả?
Ba: Khụ, ý là hai nhà chúng ta sẽ sống cùng nhau, sẽ chuyển đến một căn hộ lớn hơn, đẹp hơn nữa. A Nhạc có thể chơi với Tiểu Ca cả ngày nha.
Con: Dạ. Con đồng ý~
Ba yêu thương bế con lên, hôn chụt một cái thật kêu lên má.
Nhã Nhạc kết thúc liên tưởng bằng cách rùng mình một cái, da gà da vịt nổi lên rần rần 冏. Nàng âm thầm toát mồ hôi lạnh, quả nhiên là nghiện đam mỹ nặng quá rồi.
Tương Kiến Hoan ngồi đối diện, thấy Nhã Nhạc ngẩn ngơ mà không để ý đến câu hỏi của hắn, âm thầm mất hứng, định đứng lên quay về phòng. Xem ra đêm nay Dương Quan kiên quyết không chịu tới nhìn hắn.
Bất quá, Nhã Nhạc sau khi thoát khỏi thế giới ảo tưởng đầy sức mạnh của bản thân, đã hỏi lại hắn một câu hỏi mang tính thả bom đầy già dặn: "Sư phụ, đã bao nhiêu năm rồi, sư phụ còn tính chờ sư bá đến bao giờ?"
Tương Kiến Hoan ngây người, khẽ kéo khóe miệng: "Sư huynh một ngày còn chưa chấp nhận tình cảm của ta, ta một ngày còn chờ đợi."
Này này =…=|||
Hỏi: Trong thể loại cường công cường thụ, ngươi biết khi nào thì quân tử trung khuyển công mới đẩy ngã được đại thúc thụ không?Đáp: Cả đời đều đẩy không được, ăn không vô, nuốt không trôi!!!Nhận xét chung cuộc: Vấn đề ở đây chính là phong cách theo đuổi không phù hợp với đối tượng.
Ngươi hiểu không? Quá không phù hợp đó!!!
Ngươi quân tử chờ đợi, đợi đến ngày kiêu ngạo đại thúc nằm trên giường, tự thoát y gọi ngươi đến thượng. Nằm mơ à? Muốn đợi đến ngày rục xương luôn chắc? 冏 冏 冏Nhã Nhạc méo mặt hỏi: "Sư phụ, người là muốn đợi đến hết đời luôn sao?"
Tương Kiến Hoan trầm ngâm trong chốc lát, rồi do dự trả lời: "Thật ra… thật ra ta mới 49 tuổi." Xin lỗi vì đã ăn gian 20 năm.
Nhã Nhạc day day thái dương như tiểu đại nhân, đáp: "Việc này bây giờ đã không còn là vấn đề nữa rồi."
Chẳng lẽ Nhã Nhạc đã đánh giá quá cao song Q (IQ & EQ) của sư phụ nàng rồi sao?
Nhã Nhạc thật sự muốn hét ầm lên: Nguyên lý cưa đổ đại thúc thụ của niên hạ công từ ngàn đời nay là gì? Chính là tiểu công phải bá đạo, phải phúc hắc, đa phần đều là gặm đại thúc không còn một mẩu xương xong mới tỏ tình, mới nhiệt liệt, mới thâm tình theo đuổi. Số ít còn lại là chơi cường thủ hào đoạt,… Nhã Nhạc sẽ không nhắc tới. Nhưng dù thế nào thì vẫn đuổi được đại thúc tới tay, kết thúc HE, vậy là được rồi a… Ngao ngao ngao…
Mỗ tác giả: Muốn biết tiếng kêu trên kia đại biểu điều gì sao? Hắc hắc, trong tâm hồn mỗi hủ nữ đều giam giữ một con sói đói a…
Nhưng rốt cuộc, Nhã Nhạc vẫn lựa chọn im lặng ngẫm nghĩ hơn là xốc nổi hành động.
Tương Kiến Hoan là ai? Là ưu tú trong ưu tú, là anh tài trong anh tài, là Y Tiên, đồ đệ của Dược Thần, sư đệ của Độc Thánh. Vậy mà đến cả việc truy cầu tình yêu cho riêng mình cũng phải để đồ đệ chỉ giáo sao?
Quả nhiên, lão thiên gia luôn ban thưởng cho những ai biết chờ đợi. Một lúc lâu sau, Tương Kiến Hoan mới mở miệng: "Nếu như, y chấp nhận ta chỉ vì thương hại, ta nên làm gì đây? Đã lâu như vậy…" Đáy mắt không giấu nổi vẻ mệt mỏi và chua xót, tràn cả ra ngoài. Không khí nháy mặt trở nên gượng gạo mà thê lương.
Nhã Nhạc âm thầm thở dài, sư phụ nàng bao nhiêu năm nay hóa ra vẫn luôn bị vây hãm trong mâu thuẫn của bản thân như thế. Con người mà, ai chả mưu cầu một tình yêu hoàn hảo trọn vẹn, không thương hại, không vụ lợi, không miễn cưỡng.
Nhã Nhạc nhẹ giọng trả lời: "Vậy thì sư phụ phải bắt lấy cơ hội đó, trói sư bá bên người cả đời.""Hả?" Tương Kiến Hoan ngỡ ngàng.
Nhã Nhạc tiếp tục nói: "Sư phụ nên biết điều này, những người đã lựa chọn con đường đó, chính là vì họ đang chờ đợi một cơ hội. Vậy nên, việc sư phụ cần làm chính là tiếp nhận, dùng thời gian từ từ đồng hóa cảm tình, thanh lọc tình cảm của người đó thành tình yêu tinh thuần. Như vậy, người mới được ở bên ái nhân cả đời, thời thời khắc khắc."
Đúng vậy, một cơ hội, cho Dương Quan, cũng cho Tương Kiến Hoan.
Nhân tâm vốn chẳng phải gỗ đá, mà Dương Quan tuy mặt ngoài lạnh lùng, nhưng sống rất tình cảm, Tương Kiến Hoan yêu y, vào sinh ra tử cùng y, chờ đợi y nửa đời người, y không thể không cảm động. Từ cái ngày lỡ nghe lỏm cuộc nói chuyện đầy tình thú bên trong phòng Dương sư bá, Nhã Nhạc đã biết, đối với động chạm của Tương Kiến Hoan, y không chán ghét.
Còn khúc mắc của cả hai? Nó như hai lớp giấy dán cửa mỏng manh vậy. Đêm nay Nhã Nhạc đã chọc thủng một lớp, nàng không tin không chọc tiếp được lớp còn lại. Túm quần lại là, Tương Kiến Hoan rất, rất cần phải hành động, ngay bây giờ.
Tương Kiến Hoan cúi đầu lặng lẽ nghiền ngẫm lời nói của Nhã Nhạc, chỉ có hắn mới biết tâm tình kích động lúc này của hắn. Cứ như người mù nhặt được gậy dò đường, người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ vậy. Đáy mắt hắn bắt đầu lóe lên từng tia sáng nho nhỏ, tia sáng của hi vọng.
Tương Kiến Hoan vừa ngẩng mặt lên nhìn Nhã Nhạc, đã thấy nàng vô thanh vô tức đứng bên cạnh từ lúc nào. Sau đó, Nhã Nhạc dùng cả vò Trúc Diệp Thanh mà Tương Kiến Hoan cất 20 năm dội vào người hắn. =_=|||
Tương Kiến Hoan yên lặng vuốt mặt ướt sũng. Hắn quả nhiên vẫn chưa đủ trình độ đuổi kịp suy nghĩ của tiểu đồ này.
Sau đó, Nhã Nhạc vận công, lập tức hong khô quần áo, tóc tai của Tương Kiến Hoan, chỉ giữ lại hương rượu thơm ngát lượn lờ quanh thân. Nhã Nhạc nhẹ nhàng ghé vào tai Tương Kiến Hoan rì rầm rì rầm…
Chư vị độc giả, chư vị muốn tiếp tục xem Nhã Nhạc lăn lên giường, hay muốn xem bước đầu của kế hoạch "Công thành đoạt đất Dương sư bá" dưới sự hành động của Tương sư phụ?
Thôi được rồi, tôi hiểu tâm tình của chư vị mà. Máy quay đâu? Cài đặt chế độ cảnh đêm, không trăng không sao vẫn rõ như ban ngày!
Sau khi Nhã Nhạc rời đi, Tương Kiến Hoan nốc nốt 2 ly rượu còn lại, vuốt vuốt ngực, cước bộ lảo đảo hướng về phòng Dương Quan.
Dương Quan nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi lại nhẹ nhàng khép cửa, vô thanh vô tức đứng bên giường ngắm Dương Quan một lúc. Khuôn mặt Dương Quan bị bóng của Tương Kiến Hoan che mất ánh trăng, không dấu vết giật giật khóe miệng. Sau đó, Tương Kiến Hoan cởi ngoại bào, chui vào trong chăn, hai tay hai chân suống sã ôm cả người Dương Quan dính vào trong ngực. Dương Quan chắc chắn giả bộ ngủ, cả thân mình cứng ngắc mặc Tương Kiến Hoan ôm. Tương Kiến Hoan làm như không nhận ra, nhẹ giọng như nói mớ: "Sư huynh, đến khi nào huynh mới chấp nhận tình cảm của đệ?"
Hơi thở ấm áp đều đều phả bên tai. Trước mũi phảng phất hương Trúc Diệp Thanh, Dương Quan dở khóc dở cười, sao đêm nay lại uống nhiều thế…
Cảm thấy Tương Kiến Hoan đã ngủ sâu, Dương Quan nhẹ nhàng mở mắt. Khẽ động thân, nhưng vô dụng, Tương Kiến Hoan ôm kiểu bạch tuộc, động đằng trời.
Dương Quan tiếp tục dở khóc dở cười nhẹ quay sang nhìn tiểu đệ. Tương Kiến Hoan quay lưng lại với ánh trăng, Dương Quan nhìn không rõ mặt, chỉ thấy mái tóc trắng bạc mượt mà như tơ tằm thượng hạng, tùy ý thả dài mà chẳng rối, thấy bạch mi cong dài như cánh bướm, theo từng hơi thở mà nhịp nhàng đập cánh trong đêm.
Dương Quan là nhân sĩ giang hồ, hơn nữa lại còn là Độc Thánh người người căm hận, đại ma đầu Vô Ngã, đêm sao có thể ngủ yên?Bất quá, sự tin tưởng đối với tiểu đệ luôn thủy chung chạy theo bảo vệ mình này đã trở thành một tín ngưỡng bất khả xâm phạm trong lòng y. Được bao bọc trong sự ấm áp, Dương Quan bất giác thiếp đi.
Một đêm trầm thụy… (ngủ say)
Hôm sau, Dương Quan thoải mái ngủ đã mắt mới dậy, bên gối lạnh tanh, mà cảm giác ấm áp đêm qua vẫn còn, không khỏi cảm thấy một chút mất mát.
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ nhất: Say rượu loạn tính mà vẫn giữ vẻ quân tử. Thành công!
Liên tục ba hôm sau, Tương Kiến Hoan như quên mất chuyện đêm đó, cũng không thổi tiêu giữa đêm hay mò đến phòng Dương Quan nữa.
Đêm ngày thứ 4, Tương Kiến Hoan lại xông chút rượu, rồi lao vào phòng Dương Quan kiếm chác đậu hủ, không gặp chút trở ngại.
Ngày thứ 5, 6, 7, 8,… Tương Kiến Hoan tiếp tục "âm thầm" tiến phòng Dương Quan, từ lúc đầu xông rượu nồng nặc, đến vị nhẹ, rồi không xông nữa. Chỉ là, sáng hôm sau, hắn đều dậy rất sớm, rời đi.
Tương Kiến Hoan tiến phòng Dương Quan cũng không có quy luật thời gian, có khi vài ngày liên tiếp, có khi cách 2, 3 ngày mới đến. Lâu dần, Dương Quan cảm thấy, nếu không có đệ đệ ngủ cùng, y sẽ không thể an tĩnh mà ngủ.
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ hai: Tạo thói quen gần gũi & Lạt mềm buộc chặt. Thành công!
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ ba: Giải quyết khúc mắc của Dương Quan.
Người tiến hành: Người qua đường Ất aka phối hợp diễn Nhã Nhạc.Công tác chuẩn bị: Nhã Nhạc phụt nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa, tỏ vẻ, chọc thủng giấy dán cửa thật sự không dễ chút nào.Chất xúc tác: Đường Khuynh CaBối cảnh: lương đình
Ngày đó Đường Khuynh Ca cùng Nhã Nhạc đi dạo qua lương đình, thấy Dương Quan ngồi trong tiểu đình trầm tư suy nghĩ nên đi qua bắt chuyện. Miễn cưỡng nói cười một hồi, Đường Khuynh Ca dứt khoát cầm một tay Dương Quan, nhu thuận nói: "Sư phụ, người có gì khó xử có thể kể cho Tiểu Ca và A Nhạc a, người mới ốm dậy, liền phiền não không thôi, con cũng buồn lắm đó."
Nhã Nhạc dở khóc dở cười. Tiểu Ca tỷ, sự ngây thơ, thẳng thắn của tỷ cũng thật khả ái nha~
Dương Quan trìu mến xoa đầu Đường Khuynh Ca và Nhã Nhạc. Cho đến nay, việc hắn cho rằng hắn đã làm đúng nhất, chính là nhận Tiểu Ca làm thân truyền đồ đệ, chỉ tội đứa nhỏ, 3 tuổi đã phải xa gia đình.
Nhã Nhạc ngẩng đầu, âm thanh nhu nhuyễn non nớt, nhưng đáy mắt xẹt qua giảo hoạt: "Sư bá, sư bá đang phiền não chuyện tình cảm của sư phụ con sao?" Tiểu Ca tỷ đã không ngại nhổ nước bọt vào ngón tay, nàng cũng sẽ không ngại cầm ngón tay đó chọc thủng giấy dán cửa.
Dương Quan giật mình nhìn qua, ánh mắt Nhã Nhạc vẫn trong suốt, thiên chân vô tà.
Dương Quan thở dài bất giác muốn nói ra nỗi lòng, dù sao cũng chỉ là mấy đứa nhỏ: "Tương Kiến Hoan không phải là tên của sư đệ, hắn kêu Dương Khiên, là thân sinh đệ đệ kém ta 5 tuổi. Dương Vãn, thật ra là thúc phụ của bọn ta."
Ây da, hóa ra là huynh đệ văn hàng thật giá thật~
Nhã Nhạc coi như nửa hiểu nửa không, cũng cầm bàn tay còn lại của Dương Quan, nói: "Như vậy, chẳng phải mối quan hệ của sư bá và sư phụ là cốt nhục tình thâm sao? Hì, một giọt máu đào hơn ao nước lã, quan hệ của hai người, ai cũng không thể xen vào, ai cũng không thể so sánh. Trời định gắn bó cả đời a." Ách, câu cuối có phần quái dị, nàng quá đẩy nhanh tiến độ quá không nhỉ? Nhã Nhạc chột dạ a chột dạ.
Dương Quan ngây người, tạm thời còn chưa tiêu hóa hết được lời của Nhã Nhạc. Nhân lúc này, Nhã Nhạc rút tay ra, kéo Đường Khuynh Ca chạy đi chỗ khác chơi.
Trời định gắn bó cả đời… ai cũng không thể xen vào, ai cũng không thể so sánh…
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ ba: Giải quyết khúc mắc của Dương Quan. Đại thành công!
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ tư: Gạo nấu thành cơm.Diễn viên chính: Tương Kiến Hoan & Dương QuanPhối hợp diễn: Nhã Nhạc & Đường Khuynh CaChất xúc tác: XD ~
Chả là ngày hôm đó, Dương Quan và Tương Kiến Hoan theo thường lệ về Dương đỉnh đất rộng không người để luyện võ, luyện mệt liền về Âm đỉnh, trời nắng chang chang, liếc mắy liền thấy dưới bóng mát của cây đào tiên trong tiểu viện có kê một cái bàn cùng hai cái ghế đẩu nho nhỏ. Trên bàn có đặt một ấm trà Long Tĩnh, cùng một đĩa điểm tâm liên hoa cao tình xảo thanh nhiệt.
Hai đứa nhỏ này, quá biết cách hưởng thụ đi.
Dương Quan và Tương Kiến Hoan ăn ý cười cười, trực tiếp ngồi ăn uống mà không xin phép.
"Xoảng!" Chuyện gì đã xảy ra?!!
Chỉ thấy Đường Khuynh Ca mặt mày tái nhợt từ trong dược phòng bước ra, vừa nhìn thấy nhị vị sư phụ và sư thúc đang ăn uống ngon lành liền sợ ngây người, rớt cả lọ dược mới chế trên tay xuống.
"Có chuyện gì thế?" Nhã Nhạc cũng từ trong dược phòng bước ra, vừa nhìn thấy Dương Quan và Tương Kiến Hoan, cũng sợ ngây người.
Chả là, Nhã Nhạc đã dứt khoát kể chuyện cho Đường Khuynh Ca, và yêu cầu nàng giúp điều chế một dược phương có thể áp chế Lạc Tồn Cổ suy yếu trong người nhị vị lão nhân gia mà không có tác dụng phụ, sau đó đem trộn với xuân dược thượng hạng mua ở Uyên Ương Lâu, sau đó thử đem rắc vào điểm tâm và trà. Đường mỹ nhân không kì thị, ngược lại rất cảm động, tận sức giúp đỡ, hai đứa nhỏ thiên tài chỉ một ngày đã chế xong. Thật ra, dược phương "Ức Lạc Tồn" này chỉ có khả năng ức chế Lạc Tồn Cổ suy yếu trong một khoảng thời gian nhất định, bất khả xâm phạm đối với Lạc Tồn Cổ khỏe mạnh của Nhã Nhạc. Thế nên Nhã Nhạc trộn "Ức Lạc Tồn" với xuân dược rồi rắc vào trà và điểm tâm, tuyệt nhiên chỉ là để thử xem hương vị của trà và điểm tâm có bị thay đổi hay không. Bất quá, hiện tại không cần thử nữa…
Nhã Nhạc xuất thân là một người lãnh cảm trời sinh (thực chất là thần kinh thô) cùng với kĩ năng diễn xuất đỉnh của đỉnh max level. Nàng lập tức nhập vai làm một tiểu đồ giận dỗi do trà cùng điểm tâm mất công chuẩn bị được nhị vị sư phụ và sư bá trưng dụng hết, kéo tay Đường Khuynh Ca chạy đi.
Hắc hắc, chiều nay nhị vị sư phụ đều bận, không cần học nữa, đi chơi thôi.
Nhã Nhạc lần này thật thánh thiên, đêm xuân đáng giá ngàn vàng chờ đợi suốt mấy chục năm của sư phụ, nàng tuyệt đối sẽ không xen vào. Sư phụ, cố mà nắm bắt cơ hội ngàn vàng đi nha ~
[Công thành đoạt đất Dương sư bá] chiêu thứ tư: Gạo nấu thành cơm. Đại công cáo thành!!!
Hôm sau, quả nhiên Tương Kiến Hoan bị đá khỏi phòng, mà Dương Quan cả ngày đều không bước chân ra khỏi cửa. Nghe Đường Khuynh Ca làm nhân viên chăm sóc đặc biệt tiết lộ: Dương sư bá toàn thân đều đau mỏi, nhất là eo và hông.
Nhã Nhạc không khỏi tặc lưỡi, tỏ vẻ, dù sao Tương lão cũng đã chờ quá lâu rồi.
Bất quá, cứ nhìn gương mặt ngốc hề hề ngồi lê trước cửa phòng Dương sư bá của sư phụ là Nhã Nhạc cảm thấy hình tượng Y Tiên đại thần muốn rớt không còn một mảnh.
Thật là,… thôi kệ, đằng nào chả HE. Bản chất đã là trung khuyển công, dù có chỉnh thế nào, cả đời vẫn cứ là trung khuyển.
Dù sao, chiến dịch đã thành công rực rỡ, các đồng chí vất vả rồi~