Tiểu đêm là một thói xấu. Ai cũng đã từng nghe cha mẹ nói qua và đó là một định nghĩa bất di bất dịch.
Thế đã ai tự hỏi vì sao hay từ khi nào tiểu đêm lại thành một hành động gây ra hậu quả xấu chưa?
Với cuộc sống hiện đại đầy đủ tiện nghi, hẳn câu trả lời của chúng ta sẽ là: Vì nó gây mất ngủ.
Bất quá, câu chuyện mà chúng ta đang đọc lại vào thời phong kiến cổ đại với chế độ quân chủ chuyên chế trung ương tập quyền. Hậu quả của thói xấu đó, không chỉ gây mất ngủ, đôi khi nó còn khiến cho con người thấy những thứ không nên thấy…
Một cách trùng hợp.
Nhã Nhạc đứng chết trân trước cửa nhà vệ sinh, mắt trợn tròn nhìn về phía cầu thang. Ánh nến bập bùng phản chiếu hình bóng Nhã Nhạc và vài tên hắc y với ba cái bao tải trên vai.
Nhã Nhạc đăm đăm nhìn mấy tên hắc y. Mấy tên hắc y nhìn chằm chằm Nhã Nhạc.
Bản năng lên tiếng, tứ chi Nhã Nhạc ngừng vận động, nơ ron thần kinh lại hoạt động mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hét to lên. Tè. Cổ họng nàng sẽ bị chém nát ngay sau tiếng kêu thứ nhất.Giả mù. Tè. Không khả quan.
Giả ngất. Tinh. Ok. Cái này được.
Quyết định xong, Nhã Nhạc lảo đảo thân mình hòng tìm tư thế ngất thoải mái nhất, tránh động đến vết thương cũ.
Bất quá, người tính không bằng trời tính. Một tên hắc y không vác bao tải nhanh như chớp phi thân từ trên cầu thang xuống, nâng tay đập bốp phát xuống cái ót nho nhỏ, trăng trắng của Nhã Nhạc. Nhã Nhạc mắt trợn ngược lên, xỉu thật luôn.
--- ------ ------ ------ ------
Nhã Nhạc dụi mắt ngồi dậy, mắt không tiêu cự ngơ ngác nhìn xung quanh như một con nai con. Nàng có một nhược điểm mà ngoài Tần Lam Hi và cha nuôi ra không ai biết: Đó là mỗi lần thức dậy, Nhã Nhạc sẽ có một khoảng thời gian ngái ngủ khá dài.
Một lúc sau, Nhã Nhạc mới lờ mờ tỉnh. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào không khỏi khiến Nhã Nhạc thấy chói mắt. Đưa tay cản ánh sáng, quan sát khung cảnh xung quanh.
Dù là người hiện đại mới về cổ đại được đúng 1 tháng 6 ngày, Nhã Nhạc cũng không thể không biết đến nơi đây.
Đây chính là dàn cảnh kinh điển trong phim truyền hình cổ trang, là nơi có thể dễ dàng phát sinh bất cứ chuyện gì một cách trùng hợp, mà chuyện càng thú vị, càng sáng tạo lại càng thu hút người xem.
Không sai, đây chính là: ……… Miếu Hoang.
Miếu Quan Công với dàn cột gỗ đã mốc meo còn bị chuột gặm, nóc nhà thủng lỗ, tượng thần tróc sơn, rơm rạ chất đầy đất, tơ nhện giăng khắp tường, vừa bẩn vừa hôi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng 'Chít chít'.
OMG! Nhã Nhạc cảm thấy kích động khi bản thân đang 'được tham quan' một di tích lịch sử đầy giá trị cổ truyền như thế này.
Bất quá xúc cảm ấm áp rắn chắc này là gì đây?
Nhã Nhạc đánh mắt nhìn bên cạnh tìm nơi phát ra hơi ấm, giật mình phát hiện một lồng ngực nam tính mặc ngoại bào màu lam. Nhìn lên, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, khí chất cao quý.
Nhã Nhạc xanh mặt, Lăng soái ca đang nhìn chằm chằm nàng, còn nàng đang nằm lọt thỏm trong lòng hắn.
Theo phản xạ vô điều kiện, Nhã Nhạc vùng dậy nhảy ra một khoảng cách khá xa.
Bất quá, đó chỉ là trên lý thuyết. Sự thật là Nhã Nhạc đã bị trói chân và tay, nói là vùng dậy thà nói là giãy đành đạch như một con cá đang nằm trên thớt quẫy đuôi một cách vô vọng thì đúng hơn.
Mà so sánh lần này còn có một chút khập khiễng đáng nói. Cái thớt thì vô cảm, còn vị Lăng tiểu soái ca đã bắt đầu nóng lên rồi =]]].
(Tác giả: Ý nằm trong chữ, các bạn độc giả tự hiểu =]]].)
Nhận được tín hiệu cộn cộn, nóng nóng vô cùng nhạy cảm bên dưới, Nhã Nhạc lập tức ngừng giãy giụa, mặc kệ vết thương sau lưng, lăn mấy vòng ra khỏi lòng của Vũ Thiên Lăng. Lăn xong còn không quên thở dài cảm thán: Tuổi trẻ khí thịnh a.
Bên tai lại vang lên tiếng cười khanh khách dễ nghe quen thuộc, hẳn là của Kì tiểu thụ (Nhã Nhạc không biết tên họ người ta, chỉ có thể gọi theo danh xưng mà ba người đó gọi nhau thôi.): "Ha ha ..., tiểu muội muội mới sáng ra mà đã hiếu động thật nha~"
Nhã Nhạc nằm bò ra sàn, ngẩng đầu đánh mắt nhìn xung quanh, giờ Nhã Nhạc mới phát hiện ra còn có Kì tiểu thụ và Thượng Quan phong lưu cũng bị trói vào cột. Bất quá ba người bị trói ở ba cột khác nhau, thế cho nên những biến hóa của Lăng soái ca chín phần mười đã lọt vô mắt của hai người kia rồi.
Thượng Quan phong lưu quay mặt ra chỗ khác, vai run rẩy.
Kì tiểu thụ vẫn giữ nụ cười ưu nhã chuẩn mực, nhưng đôi mắt hàm đầy ý trêu tức.
Lăng soái ca mặt đỏ bừng, chẳng biết là tức giận hay xấu hổ nhưng vô cùng đáng yêu.
Nhã Nhạc không khỏi cảm thán: Quả là mỹ nhân đã đẹp thẹn thùng lại càng đẹp. Rặng mây đỏ trên khuôn mặt lạnh lùng kia, có thể bộc phát thú tính của mọi nam nhân đó.
Tiếc thay, cảnh đẹp ngàn năm hiếm có khó tìm cũng chỉ xảy ra trong chốc lát. Nhã Nhạc sau khi ăn đậu hủ bằng mắt no nê trong 1 phút, hiện đại còn có cách gọi khác là hiếp dâm tinh thần bằng ánh mắt ấy, mới hoàn hồn nhớ rằng bản thân và ba người kia đang trong hoàn cảnh nào.
Nhã Nhạc nghi hoặc hỏi ba người: “Các vị đại ca sao lại bị bắt đến đây?”Thượng Quan phong lưu chán nản trả lời: “Chúng ta bị hạ Mê hương, Hóa Công Tán và Nhuyễn cốt tán.”
À à à … Thế có nghĩa là hiện tại các người đến con gián cũng giết không nổi. Nhã Nhạc ngán ngẩm, mải than vãn trong lòng mà quên mất không hỏi mấy người kia võ công cao cường mà sao còn bị hạ dược. Thật ra thì cũng không cần hỏi vấn đề này. Hành tẩu giang hồ là thế. Mặc kệ ngươi võ công cao bao nhiêu, chỉ cần tập kết ám toán bất ngờ rồi vung một túi bột là hạ được dược thôi. Thế cho nên trong giang hồ, Tương thần y với trình độ hạ dược cao đến độ thần không biết quỷ không hay mới chính là người có địa vị cao nhất.
Kì tiểu thụ lại bất ngờ hỏi ngược lại Nhã Nhạc: “Mà sao tiểu muội muội cũng bị bắt vô đây a?”
Nhã Nhạc khảng khái trả lời: “Ban đêm muội nghe thấy nhiều tiếng động kì lạ, không ngủ nổi mới ló mặt ra hành lang. Nhìn thấy cảnh chư vị đại ca bị bỏ vô bao, chưa kịp kêu lên đã bị người đánh ngất rồi đem đến đây a.”Thượng thiên chứng giám, Nhã Nhạc không cố ý nói dối đâu. Ai mà mặt dày đến nỗi nói thẳng rằng mình đi tiểu đêm mới bắt gặp chứ?!! Nhã Nhạc có thể tôn người đó lên làm sư phụ luôn.
Kì tiểu thụ híp mắt cười, rõ ràng là ôn nhu như gió xuân, Nhã Nhạc lại có cảm giác như gặp phải hồ ly vậy. "Tiểu muội muội tri giác thật linh mẫn a."Nhã Nhạc giả lả cười: "Nào có, nào có, cùng một tầng lầu nên nghe rõ ràng hơn thôi."
Cạch một tiếng, một hắc y nhân cầm theo một cái khay gỗ đựng ba bát nước đẩy cửa mà vào. Tiếng buôn chuyện hoàn toàn im bặt.
Từ Thượng Quan phong lưu, Kì tiểu thụ rồi đến Lăng mặt than, mỗi người hắn lại ép uống hết một bát nước bằng phương pháp bạo lực cổ truyền: bóp hàm dốc ngược lên... Ba vị mỹ nam uống nước mà như ba tiểu cô nương con gái nhà lành bị tên lưu manh nổi danh hung ác bắt ép uống rượu ấy. Nhã Nhạc nghển cổ nhìn mà đau hết cả lòng, mỏi hết cả cổ.
...Chư vị độc giả đừng nói rằng Nhã Nhạc mồm năm miệng mười, hôm qua nói không thích mà hôm nay lại đau lòng thay cho người ta nhé. Nhã Nhạc chỉ không thích tiếp xúc quá nhiều với những sinh vật mang tín hiệu nguy hiểm thôi. Nhã Nhạc vẫn là người bình thường, vẫn phải biết thương hương tiếc ngọc chứ.
Cơ mà thương hương tiếc ngọc và ngu ngốc nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân lại là hai chuyện khác nhau nhé. Nhã Nhạc tự thấy bản thân không có trách nhiệm cũng như không có khả năng thực hiện hành động chính nghĩa đầy mình này. Thế nên chuyện của người ta, cứ nhắm mắt làm ngơ đi thôi. Nhã Nhạc luôn kiên quyết tán thành ý kiến của bản thân, không một chút áy náy.
Quả nhiên, hắc y nhân còn chẳng liếc Nhã Nhạc lấy một cái, thu bát rời đi. Bỏ lại ba vị cực phẩm mỹ thiếu niên quần áo xộc xệch, chỗ chỗ ẩm ướt, thần thái ngờ nghệch, bạc môi còn dính nước càng thêm quyến rũ chết người.Nhã Nhạc lần đầu tiên có cảm giác muốn bái sư học đạo, không ngừng cảm thán: Lão huynh này định lực cao vô đối a...
***Bên ngoài
Hắc y nhân bê khay bát ra ngoài cách cửa miếu 5 trượng, một tên khác đột nhiên nhảy từ trên nóc miếu xuống hỏi: "Uống chưa?"
Hắc y nhân cầm khay cất giọng eo éo: "Rồi, không thiếu một giọt~~~"
"Vậy đi ăn sáng thôi. Mấy người kia đang đợi đấy."
"Nhanh thôi a~~~"
Rõ ràng, Nhã Nhạc lại quên mất toi không nghĩ đến trường hợp kẻ đó là thái giám rồi.***Trong miếu
Lăng mặt than thần thái ngờ nghệch bỗng nhíu mày nghiến răng, phun ra một ngụm nước. Sau đó hắn ngửa mặt dựa vào cột thở hồng hộc.
Nhã Nhạc: "???"
Tiếp đến là Thượng Quan phong lưu và Kì tiểu thụ cũng làm hành động y như thế.
Con mắt to tròn của Nhã Nhạc chuyển một vòng. Bò như sâu đo lại gần hỏi Lăng mặt than: "Các ca ca sao lại phun nước ra như thế? Con người không ăn có thể sống đến nửa tháng, nhưng không uống nước chỉ sống được 3 ngày thôi a."
"Trong nước có dược vật." Lăng soái ca mặt mũi tái nhợt, quay qua trả lời Nhã Nhạc.
Lần đầu tiên Nhã Nhạc nghe hắn nói chuyện, giọng nói trầm ấm thật dễ nghe a.
Nhã Nhạc mắt sáng lên, nhanh chóng dùng dao găm dắt trong tay áo ra, cái mà tháng trước từng đâm sát thủ ấy, thành thục cắt đứt dây thừng ở cả tay và chân trước con mắt ngạc nhiên của ba người.
Xời, chuyện nhỏ ấy mà. Đây chính là kiến thức căn bản của đàn chị xã hội đen kiêm vệ sĩ cho con của bang chủ đấy. Nhã nhạc trong lòng kiêu ngạo, vừa cắt dây cho Lăng mặt than vừa hảo hứng hỏi nhỏ: "Vậy là bây giờ các ca ca đã hồi phục nội công rồi đúng không? Giờ có thể chạy rồi đúng không?""Không." Hai người còn lại đang nhắm mắt dưỡng thân, Lăng mặt than thẳng thừng trả lời Nhã Nhạc, "Vừa nãy vì liều trước đã gần hết tác dụng, chúng ta mới tranh thủ tụ tập được một ít nội lực, đã dùng để ép một phần dược vật ra ngoài, nhưng tác dụng nhất thời của Nhuyễn cốt tán và Hóa Công Tán là không thể tránh khỏi."
Nhã Nhạc ra kết luận: Vậy là bây giờ các ngươi cũng vẫn vô dụng thôi.Con dao mới cắt vào nửa già cái dây thừng thì dừng lại. Nhã Nhạc ngang nhiên giấu dao đi rồi lăn vào đống rơm ngủ bù trước con mắt trợn tròn của Kì tiểu thụ và Thượng Quan phong lưu.
Thượng Quan phong lưu gọi nhỏ: " Này tiểu muội muội, sao không cắt dây thừng cho các ca ca nữa? Nếu dây thừng không cắt ra thì sao chúng ta trốn được?"
Nhã Nhạc khinh bỉ trong lòng, ta cắt dây thừng cho xong thì các ngươi chạy được chắc? Lại nói, nếu các ngươi có thể chạy đi được, một đứa bé 5 tuổi đang bị thương chạy thi với ba thiếu niên 17, 18 tuổi khỏe mạnh cường tráng, ngươi nói ai dễ bị bắt nhất? Đến lúc đó Nhã Nhạc chỉ có 2 con đường để đi:
Một là bị bọn hắc y nhân chém chết bịt miệng.
Hai là bị bọn chúng bắt làm con tim đòi ba người lấy thân chuộc, đến tên còn chưa biết, thử hỏi có ai dám quay lại hy sinh thân mình vì nàng không? Đây chính là hiện thực, là kiếp trước của nàng chứ không phải chỉ là một quyển tiểu thuyết np cẩu huyết. Mà nàng càng không phải nữ chính, đến cuối cùng cũng bị giết mà thôi.
Mà mấy kẻ này đại phú đại quý, thảo nào chả có người đi theo bảo vệ, cứ chờ cứu binh đi thôi.
Trong bụng thì nghĩ vậy, ngoài mặt Nhã Nhạc vẫn phải trấn an chúng mỹ nam bằng cách nhã nhặn nhất: "Các ca ca chắc cũng để ý, mấy người đó chỉ cho các ca ca uống nước chứ không ăn cơm, lại không gây thương tổn, hẳn là chỉ muốn giam giữ trong thời gian ngắn tầm 5 ngày rồi lại thả ra mà thôi. Các ca ca đừng cố gắng thoát ra làm gì, mắc công chọc giận họ lại mang vạ vào thân đó." Sau đó khuôn mặt nhem nhuốc nở nụ cười chân chó tươi thật tươi, lấp ló hai cái răng cửa, trông buồn cười vô cùng.
Bất quá chẳng có kẻ nào có hứng thưởng thức.
Kì tiểu thụ sau khi nghe thấy đoạn 'giam giữ 5 ngày' thì nhíu mày quay sang Lăng mặt than: "Ca, chuyện này,..."
Không khí xung quanh Lăng mặt than dần dần lạnh xuống, khẳng định: "Không sai, chính là người đó. Chết tiệt! Không ngờ lần này lại trúng phải kế của ả..."
Nhã Nhạc: "???"
"Tiểu muội, mau cắt dây thừng. Ta còn có việc quan trọng ở kinh thành vào 3 ngày sau, việc không thể chậm trễ. Chỉ cần thoát được ra khỏi đây, bên ngoài ta đã có người tiếp ứng." Lăng soái ca lạnh giọng âm trầm ra lệnh. Mặt mũi thì ngàn năm không đổi mà khí thế như tăng lên gấp mấy lần, khiến người khác không thể cưỡng lại mà thuần phục hắn. Không ngoại trừ Nhã Nhạc, vốn là một con người rất bình thường. Chậc, người ta có uy thế trời sinh a, có bàn tay vàng của nam nhân xoay quanh nữ chủ a. Nàng chỉ là nữ phụ thì cưỡng lại sao được. Đó chính quy tắc a.
Thế nên... Nhã Nhạc với tình trạng đầu óc không tỉnh táo vì bị choáng ngợp trước khí thế của Lăng soái ca, đã thành thành thật thật mà cắt dây thừng cho ba người. Cắt xong mới tự an ủi bản thân rằng lương tâm đang trong thời kì mọc răng sữa nên mới ngứa mồm lên tiếng.
Ba vị mỹ nam vươn vai đứng lên, sau khi làm xong công tác khởi động thì lũ lượt xông ra ngoài. Nhã Nhạc đi cuối cùng, núp sau Thượng Quan Hạo.
Vừa ra khỏi cửa với tinh thần liều chết xông lên, 4 người đã bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.
Một đám hắc y nhân bị giết, xác chất đầy trước sân. Phía sau còn đứng 5 kẻ mặc tử y lạ mặt.
Tử y nhân vừa thấy Lăng mặt than và Kì tiểu thụ thì tiến lên trước, quỳ xuống cung kính nói: "Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, chúng vi thần cứu giá chậm trễ, mong nhị vị hoàng tử trách phạt."
Ba vị mỹ nam thì vui vẻ vì cứu binh đã đến. Riêng Nhã Nhạc núp sau Thượng Quan Hạo tái mét mặt mũi. Nàng vội vàng quay đầu, dùng cả chân cả tay chạy vào bên trong miếu, không để ý đến vết thương sau lưng mà liều mạng chui vào khe hở giữa tượng Quan Công và bức tường đằng sau.
Thượng Quan Hạo kỳ quái chạy vào xem nàng. Vừa định mở miệng hỏi, một thanh kiếm đã lao vun vút cắm vào tường ngay trước cổ hắn, không nghi ngờ gì nữa, hắn suýt nữa thì bị rơi đầu. Thượng Quan Hạo trừng mắt kinh ngạc, nhìn ra bên ngoài đã thấy Vũ Tích Kì và Vũ Thiên Lăng đang miễn cưỡng giao chiến với tử y nhân. Hắn cũng nhanh chóng rút kiếm xông ra ngoài tiếp ứng.
Nhã Nhạc cuộn tròn trong khe, chửi thầm: Lũ ngu!!! Một đám hắc y nhân kia xác chất đầy sân mà sân không bị văng một vết máu. Chắc chắn là bị giết ở nơi khác. Mà đến cứu giá thì làm quái gì phải mang xác kẻ thù đến cơ chứ... Nhã Nhạc từng sống bao năm trong cái thế giới đen tối tận cùng của xã hội, những quỷ kế như "Châu chấu bắt sâu, chim sẻ đứng sau" nàng nhạy cảm hơn ai hết.
Hai bên giao chiến đã một khắc đồng hồ (15 phút) mà vẫn chưa phân thắng bại. Dù vậy, Nhã Nhạc cũng rõ ràng, ba người kia với ảnh hưởng còn sót lại của dược vật vẫn luôn chiếm thế hạ phong, trụ được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Các ngươi đừng hỏi tại sao trước Nhã Nhạc liều mạng trốn đi, giờ lại nghển cổ ra xem đánh nhau nhé. Cả nửa đời người trung thành với võ thuật (đường phố), Nhã Nhạc cũng rất tò mò với võ thuật cổ đại chứ bộ.
Được rảnh tay rảnh chân, đầu óc của Nhã Nhạc lại bắt đầu vận động, phân tích lời nói của lũ người mặc tử y màu hoa sim kia.Đại lục này được thống trị bởi hai cường quốc là Bắc Liêu và Nam Chiêu. Hiện tại nàng đang ở Nam Chiêu.
Nghe cách xưng hô có thể chắc chắn rằng đại hoàng tử lúc này chính là hoàng đế Vũ Thiên Lăng, nam phụ trong truyện. Kẻ này dù đã chọn giang sơn thay vì mỹ nhân nhưng nổi tiếng với hậu cung toàn 'Tuyết', tức là ai muốn vào hậu cung của hắn, trước hết phải đổi tên thành Tuyết cái đã. Nhã Nhạc từ bé đã sợ lạnh nên vô cùng khâm phục tính hi sinh vì tình yêu của nhân vật này trong tiểu thuyết.
Đến tên nhị hoàng tử, xét thấy quan hệ thân mật của hắn cùng Vũ Thiên Lăng, có thể chắc chắn rằng hắn là Kỳ Lân vương gia Vũ Tích Kì quyền khuynh thiên hạ, nam chủ trong truyện.
Tên còn lại... cả thiên hạ này chỉ có một họ Thượng Quan, lại chơi thân với hoàng tử, không là Thượng Quan Hạo, gia chủ Thượng Quan gia nắm giữ thương mạch quốc gia thì là ai bây giờ?!
Nhã Nhạc không khỏi cảm thán, đúng là chạy trời không khỏi nắng a.Suy đi tính lại cẩn thận, cuối cùng Nhã Nhạc đã ra quyết định. Nàng thà chạy ra cứu ba người kia, còn hơn để bọn hắn chết rồi tương lai thay đổi. Nàng muốn thay đổi số phận của Tần Lam Hi, nhưng đó là trong trường hợp không ảnh hưởng đến số phận của đất nước này cũng như trong tương lai. Nắm giữ tương lai trong tay, vẫn tốt hơn là trơ mắt nhìn nó thay đổi không biết đường nào mà lần.
Nghĩ là làm, Nhã Nhạc chui ra khỏi khe, chạy ra sân, vừa chạy vừa hét: “Bịt mũi lại.”
Ba vị mỹ nam lập tức lùi lại rồi bịt mũi theo lời Nhã Nhạc, còn mấy tên mặc tử y thì kỳ quái một hài tử 5 tuổi chạy ra đây làm gì. Nhã Nhạc vung gói Mê Hồn Hương vào lũ tử y, đồng thời cũng bịt mũi lại. Khói thuốc bụi mù một góc sân, một lúc sau thì từng tên thích khách rầm rập ngã xuống. Nhã Nhạc cùng chúng mỹ nam thở phào một hơi.
Vũ Tích Kì là người đầu tiên nhảy đến bên Nhã Nhạc, hắn cũng luôn là người đầu tiên dò hỏi: “Nha~ mê dược của tiểu muội hiệu quả ghê. Không biết…” Câu hỏi được nửa chừng thì bị cắt ngang . Một tên tử y giả ngất đã liều chết xông đến tấn công Vũ Thiên Lăng đang đứng trong cự ly gần.Nhã Nhạc còn chưa kịp phản ứng đã bị kẻ phía sau đẩy qua, gánh lấy một kiếm chém vào lưng thay cho Vũ Thiên Lăng. Lần này vượt ra khỏi dự toán, thanh kiếm vô tình tạo thêm một đường chéo trên lưng Nhã Nhạc.
Trong khoảnh khắc quay đầu, Nhã Nhạc bỗng nhớ ra nụ cười khinh khỉnh của Vũ Tích Kì thật giống nụ cười của tên Hội chủ Cửu Ưng Hội.Cũng trong khoảnh khắc đó, người đỡ lấy nàng không phải Vũ Thiên Lăng, mà là một kẻ vận bạch y với chu sa đỏ thắm và mái tóc bạc tùy ý thả dài đến thắt lưng.
Nhã Nhạc ngất lịm đi trong mùi dược liệu quen thuộc.
Tiểu đêm là một thói xấu. Ai cũng đã từng nghe cha mẹ nói qua và đó là một định nghĩa bất di bất dịch.
Thế đã ai tự hỏi vì sao hay từ khi nào tiểu đêm lại thành một hành động gây ra hậu quả xấu chưa?
Với cuộc sống hiện đại đầy đủ tiện nghi, hẳn câu trả lời của chúng ta sẽ là: Vì nó gây mất ngủ.
Bất quá, câu chuyện mà chúng ta đang đọc lại vào thời phong kiến cổ đại với chế độ quân chủ chuyên chế trung ương tập quyền. Hậu quả của thói xấu đó, không chỉ gây mất ngủ, đôi khi nó còn khiến cho con người thấy những thứ không nên thấy…
Một cách trùng hợp.
Nhã Nhạc đứng chết trân trước cửa nhà vệ sinh, mắt trợn tròn nhìn về phía cầu thang. Ánh nến bập bùng phản chiếu hình bóng Nhã Nhạc và vài tên hắc y với ba cái bao tải trên vai.
Nhã Nhạc đăm đăm nhìn mấy tên hắc y. Mấy tên hắc y nhìn chằm chằm Nhã Nhạc.
Bản năng lên tiếng, tứ chi Nhã Nhạc ngừng vận động, nơ ron thần kinh lại hoạt động mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hét to lên. Tè. Cổ họng nàng sẽ bị chém nát ngay sau tiếng kêu thứ nhất.Giả mù. Tè. Không khả quan.
Giả ngất. Tinh. Ok. Cái này được.
Quyết định xong, Nhã Nhạc lảo đảo thân mình hòng tìm tư thế ngất thoải mái nhất, tránh động đến vết thương cũ.
Bất quá, người tính không bằng trời tính. Một tên hắc y không vác bao tải nhanh như chớp phi thân từ trên cầu thang xuống, nâng tay đập bốp phát xuống cái ót nho nhỏ, trăng trắng của Nhã Nhạc. Nhã Nhạc mắt trợn ngược lên, xỉu thật luôn.
--- ------ ------ ------ ------
Nhã Nhạc dụi mắt ngồi dậy, mắt không tiêu cự ngơ ngác nhìn xung quanh như một con nai con. Nàng có một nhược điểm mà ngoài Tần Lam Hi và cha nuôi ra không ai biết: Đó là mỗi lần thức dậy, Nhã Nhạc sẽ có một khoảng thời gian ngái ngủ khá dài.
Một lúc sau, Nhã Nhạc mới lờ mờ tỉnh. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào không khỏi khiến Nhã Nhạc thấy chói mắt. Đưa tay cản ánh sáng, quan sát khung cảnh xung quanh.
Dù là người hiện đại mới về cổ đại được đúng 1 tháng 6 ngày, Nhã Nhạc cũng không thể không biết đến nơi đây.
Đây chính là dàn cảnh kinh điển trong phim truyền hình cổ trang, là nơi có thể dễ dàng phát sinh bất cứ chuyện gì một cách trùng hợp, mà chuyện càng thú vị, càng sáng tạo lại càng thu hút người xem.
Không sai, đây chính là: ……… Miếu Hoang.
Miếu Quan Công với dàn cột gỗ đã mốc meo còn bị chuột gặm, nóc nhà thủng lỗ, tượng thần tróc sơn, rơm rạ chất đầy đất, tơ nhện giăng khắp tường, vừa bẩn vừa hôi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng 'Chít chít'.
OMG! Nhã Nhạc cảm thấy kích động khi bản thân đang 'được tham quan' một di tích lịch sử đầy giá trị cổ truyền như thế này.
Bất quá xúc cảm ấm áp rắn chắc này là gì đây?
Nhã Nhạc đánh mắt nhìn bên cạnh tìm nơi phát ra hơi ấm, giật mình phát hiện một lồng ngực nam tính mặc ngoại bào màu lam. Nhìn lên, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính, khí chất cao quý.
Nhã Nhạc xanh mặt, Lăng soái ca đang nhìn chằm chằm nàng, còn nàng đang nằm lọt thỏm trong lòng hắn.Theo phản xạ vô điều kiện, Nhã Nhạc vùng dậy nhảy ra một khoảng cách khá xa.
Bất quá, đó chỉ là trên lý thuyết. Sự thật là Nhã Nhạc đã bị trói chân và tay, nói là vùng dậy thà nói là giãy đành đạch như một con cá đang nằm trên thớt quẫy đuôi một cách vô vọng thì đúng hơn.
Mà so sánh lần này còn có một chút khập khiễng đáng nói. Cái thớt thì vô cảm, còn vị Lăng tiểu soái ca đã bắt đầu nóng lên rồi =]]].
(Tác giả: Ý nằm trong chữ, các bạn độc giả tự hiểu =]]].)
Nhận được tín hiệu cộn cộn, nóng nóng vô cùng nhạy cảm bên dưới, Nhã Nhạc lập tức ngừng giãy giụa, mặc kệ vết thương sau lưng, lăn mấy vòng ra khỏi lòng của Vũ Thiên Lăng. Lăn xong còn không quên thở dài cảm thán: Tuổi trẻ khí thịnh a.
Bên tai lại vang lên tiếng cười khanh khách dễ nghe quen thuộc, hẳn là của Kì tiểu thụ (Nhã Nhạc không biết tên họ người ta, chỉ có thể gọi theo danh xưng mà ba người đó gọi nhau thôi.): "Ha ha ..., tiểu muội muội mới sáng ra mà đã hiếu động thật nha~"
Nhã Nhạc nằm bò ra sàn, ngẩng đầu đánh mắt nhìn xung quanh, giờ Nhã Nhạc mới phát hiện ra còn có Kì tiểu thụ và Thượng Quan phong lưu cũng bị trói vào cột. Bất quá ba người bị trói ở ba cột khác nhau, thế cho nên những biến hóa của Lăng soái ca chín phần mười đã lọt vô mắt của hai người kia rồi.
Thượng Quan phong lưu quay mặt ra chỗ khác, vai run rẩy.
Kì tiểu thụ vẫn giữ nụ cười ưu nhã chuẩn mực, nhưng đôi mắt hàm đầy ý trêu tức.
Lăng soái ca mặt đỏ bừng, chẳng biết là tức giận hay xấu hổ nhưng vô cùng đáng yêu.
Nhã Nhạc không khỏi cảm thán: Quả là mỹ nhân đã đẹp thẹn thùng lại càng đẹp. Rặng mây đỏ trên khuôn mặt lạnh lùng kia, có thể bộc phát thú tính của mọi nam nhân đó.
Tiếc thay, cảnh đẹp ngàn năm hiếm có khó tìm cũng chỉ xảy ra trong chốc lát. Nhã Nhạc sau khi ăn đậu hủ bằng mắt no nê trong 1 phút, hiện đại còn có cách gọi khác là hiếp dâm tinh thần bằng ánh mắt ấy, mới hoàn hồn nhớ rằng bản thân và ba người kia đang trong hoàn cảnh nào.
Nhã Nhạc nghi hoặc hỏi ba người: “Các vị đại ca sao lại bị bắt đến đây?”Thượng Quan phong lưu chán nản trả lời: “Chúng ta bị hạ Mê hương, Hóa Công Tán và Nhuyễn cốt tán.”
À à à … Thế có nghĩa là hiện tại các người đến con gián cũng giết không nổi. Nhã Nhạc ngán ngẩm, mải than vãn trong lòng mà quên mất không hỏi mấy người kia võ công cao cường mà sao còn bị hạ dược. Thật ra thì cũng không cần hỏi vấn đề này. Hành tẩu giang hồ là thế. Mặc kệ ngươi võ công cao bao nhiêu, chỉ cần tập kết ám toán bất ngờ rồi vung một túi bột là hạ được dược thôi. Thế cho nên trong giang hồ, Tương thần y với trình độ hạ dược cao đến độ thần không biết quỷ không hay mới chính là người có địa vị cao nhất.
Kì tiểu thụ lại bất ngờ hỏi ngược lại Nhã Nhạc: “Mà sao tiểu muội muội cũng bị bắt vô đây a?”
Nhã Nhạc khảng khái trả lời: “Ban đêm muội nghe thấy nhiều tiếng động kì lạ, không ngủ nổi mới ló mặt ra hành lang. Nhìn thấy cảnh chư vị đại ca bị bỏ vô bao, chưa kịp kêu lên đã bị người đánh ngất rồi đem đến đây a.”Thượng thiên chứng giám, Nhã Nhạc không cố ý nói dối đâu. Ai mà mặt dày đến nỗi nói thẳng rằng mình đi tiểu đêm mới bắt gặp chứ?!! Nhã Nhạc có thể tôn người đó lên làm sư phụ luôn.
Kì tiểu thụ híp mắt cười, rõ ràng là ôn nhu như gió xuân, Nhã Nhạc lại có cảm giác như gặp phải hồ ly vậy. "Tiểu muội muội tri giác thật linh mẫn a."Nhã Nhạc giả lả cười: "Nào có, nào có, cùng một tầng lầu nên nghe rõ ràng hơn thôi."
Cạch một tiếng, một hắc y nhân cầm theo một cái khay gỗ đựng ba bát nước đẩy cửa mà vào. Tiếng buôn chuyện hoàn toàn im bặt.
Từ Thượng Quan phong lưu, Kì tiểu thụ rồi đến Lăng mặt than, mỗi người hắn lại ép uống hết một bát nước bằng phương pháp bạo lực cổ truyền: bóp hàm dốc ngược lên... Ba vị mỹ nam uống nước mà như ba tiểu cô nương con gái nhà lành bị tên lưu manh nổi danh hung ác bắt ép uống rượu ấy. Nhã Nhạc nghển cổ nhìn mà đau hết cả lòng, mỏi hết cả cổ.
...Chư vị độc giả đừng nói rằng Nhã Nhạc mồm năm miệng mười, hôm qua nói không thích mà hôm nay lại đau lòng thay cho người ta nhé. Nhã Nhạc chỉ không thích tiếp xúc quá nhiều với những sinh vật mang tín hiệu nguy hiểm thôi. Nhã Nhạc vẫn là người bình thường, vẫn phải biết thương hương tiếc ngọc chứ.
Cơ mà thương hương tiếc ngọc và ngu ngốc nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân lại là hai chuyện khác nhau nhé. Nhã Nhạc tự thấy bản thân không có trách nhiệm cũng như không có khả năng thực hiện hành động chính nghĩa đầy mình này. Thế nên chuyện của người ta, cứ nhắm mắt làm ngơ đi thôi. Nhã Nhạc luôn kiên quyết tán thành ý kiến của bản thân, không một chút áy náy.
Quả nhiên, hắc y nhân còn chẳng liếc Nhã Nhạc lấy một cái, thu bát rời đi. Bỏ lại ba vị cực phẩm mỹ thiếu niên quần áo xộc xệch, chỗ chỗ ẩm ướt, thần thái ngờ nghệch, bạc môi còn dính nước càng thêm quyến rũ chết người.Nhã Nhạc lần đầu tiên có cảm giác muốn bái sư học đạo, không ngừng cảm thán: Lão huynh này định lực cao vô đối a...
***Bên ngoài
Hắc y nhân bê khay bát ra ngoài cách cửa miếu 5 trượng, một tên khác đột nhiên nhảy từ trên nóc miếu xuống hỏi: "Uống chưa?"
Hắc y nhân cầm khay cất giọng eo éo: "Rồi, không thiếu một giọt~~~"
"Vậy đi ăn sáng thôi. Mấy người kia đang đợi đấy."
"Nhanh thôi a~~~"
Rõ ràng, Nhã Nhạc lại quên mất toi không nghĩ đến trường hợp kẻ đó là thái giám rồi.***Trong miếu
Lăng mặt than thần thái ngờ nghệch bỗng nhíu mày nghiến răng, phun ra một ngụm nước. Sau đó hắn ngửa mặt dựa vào cột thở hồng hộc.
Nhã Nhạc: "???"
Tiếp đến là Thượng Quan phong lưu và Kì tiểu thụ cũng làm hành động y như thế.
Con mắt to tròn của Nhã Nhạc chuyển một vòng. Bò như sâu đo lại gần hỏi Lăng mặt than: "Các ca ca sao lại phun nước ra như thế? Con người không ăn có thể sống đến nửa tháng, nhưng không uống nước chỉ sống được 3 ngày thôi a."
"Trong nước có dược vật." Lăng soái ca mặt mũi tái nhợt, quay qua trả lời Nhã Nhạc.
Lần đầu tiên Nhã Nhạc nghe hắn nói chuyện, giọng nói trầm ấm thật dễ nghe a.
Nhã Nhạc mắt sáng lên, nhanh chóng dùng dao găm dắt trong tay áo ra, cái mà tháng trước từng đâm sát thủ ấy, thành thục cắt đứt dây thừng ở cả tay và chân trước con mắt ngạc nhiên của ba người.
Xời, chuyện nhỏ ấy mà. Đây chính là kiến thức căn bản của đàn chị xã hội đen kiêm vệ sĩ cho con của bang chủ đấy. Nhã nhạc trong lòng kiêu ngạo, vừa cắt dây cho Lăng mặt than vừa hảo hứng hỏi nhỏ: "Vậy là bây giờ các ca ca đã hồi phục nội công rồi đúng không? Giờ có thể chạy rồi đúng không?""Không." Hai người còn lại đang nhắm mắt dưỡng thân, Lăng mặt than thẳng thừng trả lời Nhã Nhạc, "Vừa nãy vì liều trước đã gần hết tác dụng, chúng ta mới tranh thủ tụ tập được một ít nội lực, đã dùng để ép một phần dược vật ra ngoài, nhưng tác dụng nhất thời của Nhuyễn cốt tán và Hóa Công Tán là không thể tránh khỏi."
Nhã Nhạc ra kết luận: Vậy là bây giờ các ngươi cũng vẫn vô dụng thôi.Con dao mới cắt vào nửa già cái dây thừng thì dừng lại. Nhã Nhạc ngang nhiên giấu dao đi rồi lăn vào đống rơm ngủ bù trước con mắt trợn tròn của Kì tiểu thụ và Thượng Quan phong lưu.
Thượng Quan phong lưu gọi nhỏ: " Này tiểu muội muội, sao không cắt dây thừng cho các ca ca nữa? Nếu dây thừng không cắt ra thì sao chúng ta trốn được?"
Nhã Nhạc khinh bỉ trong lòng, ta cắt dây thừng cho xong thì các ngươi chạy được chắc? Lại nói, nếu các ngươi có thể chạy đi được, một đứa bé 5 tuổi đang bị thương chạy thi với ba thiếu niên 17, 18 tuổi khỏe mạnh cường tráng, ngươi nói ai dễ bị bắt nhất? Đến lúc đó Nhã Nhạc chỉ có 2 con đường để đi:
Một là bị bọn hắc y nhân chém chết bịt miệng.
Hai là bị bọn chúng bắt làm con tim đòi ba người lấy thân chuộc, đến tên còn chưa biết, thử hỏi có ai dám quay lại hy sinh thân mình vì nàng không? Đây chính là hiện thực, là kiếp trước của nàng chứ không phải chỉ là một quyển tiểu thuyết np cẩu huyết. Mà nàng càng không phải nữ chính, đến cuối cùng cũng bị giết mà thôi.
Mà mấy kẻ này đại phú đại quý, thảo nào chả có người đi theo bảo vệ, cứ chờ cứu binh đi thôi.
Trong bụng thì nghĩ vậy, ngoài mặt Nhã Nhạc vẫn phải trấn an chúng mỹ nam bằng cách nhã nhặn nhất: "Các ca ca chắc cũng để ý, mấy người đó chỉ cho các ca ca uống nước chứ không ăn cơm, lại không gây thương tổn, hẳn là chỉ muốn giam giữ trong thời gian ngắn tầm 5 ngày rồi lại thả ra mà thôi. Các ca ca đừng cố gắng thoát ra làm gì, mắc công chọc giận họ lại mang vạ vào thân đó." Sau đó khuôn mặt nhem nhuốc nở nụ cười chân chó tươi thật tươi, lấp ló hai cái răng cửa, trông buồn cười vô cùng.
Bất quá chẳng có kẻ nào có hứng thưởng thức.
Kì tiểu thụ sau khi nghe thấy đoạn 'giam giữ 5 ngày' thì nhíu mày quay sang Lăng mặt than: "Ca, chuyện này,..."
Không khí xung quanh Lăng mặt than dần dần lạnh xuống, khẳng định: "Không sai, chính là người đó. Chết tiệt! Không ngờ lần này lại trúng phải kế của ả..."
Nhã Nhạc: "???"
"Tiểu muội, mau cắt dây thừng. Ta còn có việc quan trọng ở kinh thành vào 3 ngày sau, việc không thể chậm trễ. Chỉ cần thoát được ra khỏi đây, bên ngoài ta đã có người tiếp ứng." Lăng soái ca lạnh giọng âm trầm ra lệnh. Mặt mũi thì ngàn năm không đổi mà khí thế như tăng lên gấp mấy lần, khiến người khác không thể cưỡng lại mà thuần phục hắn. Không ngoại trừ Nhã Nhạc, vốn là một con người rất bình thường. Chậc, người ta có uy thế trời sinh a, có bàn tay vàng của nam nhân xoay quanh nữ chủ a. Nàng chỉ là nữ phụ thì cưỡng lại sao được. Đó chính quy tắc a.
Thế nên... Nhã Nhạc với tình trạng đầu óc không tỉnh táo vì bị choáng ngợp trước khí thế của Lăng soái ca, đã thành thành thật thật mà cắt dây thừng cho ba người. Cắt xong mới tự an ủi bản thân rằng lương tâm đang trong thời kì mọc răng sữa nên mới ngứa mồm lên tiếng.
Ba vị mỹ nam vươn vai đứng lên, sau khi làm xong công tác khởi động thì lũ lượt xông ra ngoài. Nhã Nhạc đi cuối cùng, núp sau Thượng Quan Hạo.
Vừa ra khỏi cửa với tinh thần liều chết xông lên, 4 người đã bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.
Một đám hắc y nhân bị giết, xác chất đầy trước sân. Phía sau còn đứng 5 kẻ mặc tử y lạ mặt.
Tử y nhân vừa thấy Lăng mặt than và Kì tiểu thụ thì tiến lên trước, quỳ xuống cung kính nói: "Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, chúng vi thần cứu giá chậm trễ, mong nhị vị hoàng tử trách phạt."
Ba vị mỹ nam thì vui vẻ vì cứu binh đã đến. Riêng Nhã Nhạc núp sau Thượng Quan Hạo tái mét mặt mũi. Nàng vội vàng quay đầu, dùng cả chân cả tay chạy vào bên trong miếu, không để ý đến vết thương sau lưng mà liều mạng chui vào khe hở giữa tượng Quan Công và bức tường đằng sau.
Thượng Quan Hạo kỳ quái chạy vào xem nàng. Vừa định mở miệng hỏi, một thanh kiếm đã lao vun vút cắm vào tường ngay trước cổ hắn, không nghi ngờ gì nữa, hắn suýt nữa thì bị rơi đầu. Thượng Quan Hạo trừng mắt kinh ngạc, nhìn ra bên ngoài đã thấy Vũ Tích Kì và Vũ Thiên Lăng đang miễn cưỡng giao chiến với tử y nhân. Hắn cũng nhanh chóng rút kiếm xông ra ngoài tiếp ứng.
Nhã Nhạc cuộn tròn trong khe, chửi thầm: Lũ ngu!!! Một đám hắc y nhân kia xác chất đầy sân mà sân không bị văng một vết máu. Chắc chắn là bị giết ở nơi khác. Mà đến cứu giá thì làm quái gì phải mang xác kẻ thù đến cơ chứ... Nhã Nhạc từng sống bao năm trong cái thế giới đen tối tận cùng của xã hội, những quỷ kế như "Châu chấu bắt sâu, chim sẻ đứng sau" nàng nhạy cảm hơn ai hết.
Hai bên giao chiến đã một khắc đồng hồ (15 phút) mà vẫn chưa phân thắng bại. Dù vậy, Nhã Nhạc cũng rõ ràng, ba người kia với ảnh hưởng còn sót lại của dược vật vẫn luôn chiếm thế hạ phong, trụ được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Các ngươi đừng hỏi tại sao trước Nhã Nhạc liều mạng trốn đi, giờ lại nghển cổ ra xem đánh nhau nhé. Cả nửa đời người trung thành với võ thuật (đường phố), Nhã Nhạc cũng rất tò mò với võ thuật cổ đại chứ bộ.
Được rảnh tay rảnh chân, đầu óc của Nhã Nhạc lại bắt đầu vận động, phân tích lời nói của lũ người mặc tử y màu hoa sim kia.Đại lục này được thống trị bởi hai cường quốc là Bắc Liêu và Nam Chiêu. Hiện tại nàng đang ở Nam Chiêu.
Nghe cách xưng hô có thể chắc chắn rằng đại hoàng tử lúc này chính là hoàng đế Vũ Thiên Lăng, nam phụ trong truyện. Kẻ này dù đã chọn giang sơn thay vì mỹ nhân nhưng nổi tiếng với hậu cung toàn 'Tuyết', tức là ai muốn vào hậu cung của hắn, trước hết phải đổi tên thành Tuyết cái đã. Nhã Nhạc từ bé đã sợ lạnh nên vô cùng khâm phục tính hi sinh vì tình yêu của nhân vật này trong tiểu thuyết.
Đến tên nhị hoàng tử, xét thấy quan hệ thân mật của hắn cùng Vũ Thiên Lăng, có thể chắc chắn rằng hắn là Kỳ Lân vương gia Vũ Tích Kì quyền khuynh thiên hạ, nam chủ trong truyện.
Tên còn lại... cả thiên hạ này chỉ có một họ Thượng Quan, lại chơi thân với hoàng tử, không là Thượng Quan Hạo, gia chủ Thượng Quan gia nắm giữ thương mạch quốc gia thì là ai bây giờ?!
Nhã Nhạc không khỏi cảm thán, đúng là chạy trời không khỏi nắng a.Suy đi tính lại cẩn thận, cuối cùng Nhã Nhạc đã ra quyết định. Nàng thà chạy ra cứu ba người kia, còn hơn để bọn hắn chết rồi tương lai thay đổi. Nàng muốn thay đổi số phận của Tần Lam Hi, nhưng đó là trong trường hợp không ảnh hưởng đến số phận của đất nước này cũng như trong tương lai. Nắm giữ tương lai trong tay, vẫn tốt hơn là trơ mắt nhìn nó thay đổi không biết đường nào mà lần.
Nghĩ là làm, Nhã Nhạc chui ra khỏi khe, chạy ra sân, vừa chạy vừa hét: “Bịt mũi lại.”
Ba vị mỹ nam lập tức lùi lại rồi bịt mũi theo lời Nhã Nhạc, còn mấy tên mặc tử y thì kỳ quái một hài tử 5 tuổi chạy ra đây làm gì. Nhã Nhạc vung gói Mê Hồn Hương vào lũ tử y, đồng thời cũng bịt mũi lại. Khói thuốc bụi mù một góc sân, một lúc sau thì từng tên thích khách rầm rập ngã xuống. Nhã Nhạc cùng chúng mỹ nam thở phào một hơi.
Vũ Tích Kì là người đầu tiên nhảy đến bên Nhã Nhạc, hắn cũng luôn là người đầu tiên dò hỏi: “Nha~ mê dược của tiểu muội hiệu quả ghê. Không biết…” Câu hỏi được nửa chừng thì bị cắt ngang . Một tên tử y giả ngất đã liều chết xông đến tấn công Vũ Thiên Lăng đang đứng trong cự ly gần.Nhã Nhạc còn chưa kịp phản ứng đã bị kẻ phía sau đẩy qua, gánh lấy một kiếm chém vào lưng thay cho Vũ Thiên Lăng. Lần này vượt ra khỏi dự toán, thanh kiếm vô tình tạo thêm một đường chéo trên lưng Nhã Nhạc.
Trong khoảnh khắc quay đầu, Nhã Nhạc bỗng nhớ ra nụ cười khinh khỉnh của Vũ Tích Kì thật giống nụ cười của tên Hội chủ Cửu Ưng Hội.Cũng trong khoảnh khắc đó, người đỡ lấy nàng không phải Vũ Thiên Lăng, mà là một kẻ vận bạch y với chu sa đỏ thắm và mái tóc bạc tùy ý thả dài đến thắt lưng.
Nhã Nhạc ngất lịm đi trong mùi dược liệu quen thuộc.