Sau Thanh Minh, tất cả âm linh ma quỷ lũ lượt kéo nhau trở về Minh Ti. Còn kinh khủng hơn cả sông Trường Giang mùa lũ, dòng người, à nhầm, dòng sông linh hồn có thể cuốn trôi bất cứ thứ gì trên con đường trở về của nó. Trong đó có cả Nhã Nhạc.
Nhã Nhạc hôn mê thập tử nhất sinh, linh hồn tạm thời tách khỏi cơ thể lơ lửng trôi trên không trung. Không may gặp phải 1 đám hồn quỷ đang trên đường trở về Âm Phủ, thế là bị kéo theo nhập vào dòng "Trường Giang" đó luôn!
Nhã Nhạc rùng mình tỉnh giấc. Nàng đã thấy bản thân đang chìm nổi trong một biển linh hồn. Trước mặt là 1 con sông rộng ngàn thước, gió tanh sóng xám, hơi lạnh thấu xương. Hai bên bờ sông nở rộ một loài hoa không lá đỏ rực mỹ lệ.
Giữa không trung vang vọng 3 hồi trống, biển linh hồn vô cùng có kỷ luật mà trật tự xếp thành 1 hàng dài dọc bờ sông, đích đến là chiếc cầu bắc qua sông, nơi một đại mỹ nữ tóc trắng đang ngồi phân phát canh cho mọi linh hồn. Nhã Nhạc thấy thế cũng xếp vào hàng chờ tới lượt mình, lòng thầm nhận xét: Y như trại tị nạn phân phát đồ cứu tế ấy. Ha hả.
Nhã Nhạc chờ đợi mòn mắt mới đến lượt mình. Mạnh Bà đại mỹ nữ không hiểu tại sao lại ngập ngừng mãi cũng không đưa nàng bát canh.
Sau 1 phút nghi hoặc, nàng ta hỏi Nhã Nhạc: "Ngươi là ai?"
Nhã Nhạc lập tức nói: "Ta là..." Bất chợt khựng lại, một lát sau nàng mới thận trọng trả lời: "Ta là Tần Nhạc."
Mạnh Bà khó hiểu: "Không thể nào! 298 người Tàng Kiếm sơn trang bị người sát hại, hiện giờ đã phải đi vào Uổng Tử Thành rồi."
Câu nói đơn giản y như thực tại hiển hiện trước mắt, từng cái từng cái như nhát dao chém sâu vào nhận thức của Nhã Nhạc. Đầu óc Nhã Nhạc mụ mị, tất cả ký ức đều dội tới, kể cả câu nói của Ngộ Trần đại sư.
Nàng là kiếp sau của Tần Nhạc, mà Tần Nhạc ở thời đại này đã chết năm 12 tuổi, đã đi vào Uổng Tử Thành rồi.
Vậy ở nơi này, nàng là ai?
Nàng không phải Tần Nhạc, càng không phải Tần Lam Hi, vậy nàng có phải Nhã Nhạc, kẻ vốn dĩ không được phép tồn tại ở thời đại này không?
Nhã Nhạc triệt để rối rắm.
Người ta không sống khi cuộc sống không có ý nghĩa. Vậy khi không được phép tồn tại, người ta còn có tư cách để sống không?
Nhã Nhạc nghĩ vậy, chẳng còn chần chờ gì nữa, nàng nhanh chóng giành lấy bát canh từ tay Mạnh Bà. Chỉ cần luân hồi sang kiếp khác, nàng sẽ không cần phân vân bản thân là ai, nửa đực nửa cái như thế này nữa.
Ai ngờ, bát canh còn chưa đưa tới miệng, một kình lực bất ngờ ập đến đánh vỡ bát canh. Mạnh Bà thảng thốt, Nhã Nhạc giật mình nhìn lại.
Ngộ... Ngộ Trần đại sư?!!
Ngộ Trần đại sư đứng bên này cầu, đạm hỏi Nhã Nhạc: "Nhã thí chủ, cô muốn kết thúc mọi chuyện ở đây sao?"
Nhã Nhạc kiên định trả lời: "Phải." Dù sao ngay từ đầu cũng chỉ cần thay đổi cái chết của Lam Hi mà thôi.
Ngộ Trần đại sư nghe thế, thở dài một hơi, cảm thán: "Thật là phí hoài!" Rồi im lặng xoay người rời đi, giống như nàng đã làm một việc khiến hắn thất vọng tột cùng vậy.
Nhã Nhạc cau mày, không nhịn được hỏi lại: "Ta phí hoài? Chỗ nào?"
Ngộ Trần đại sư dừng bước, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại, nói: "Cô phí hoài một kiếp luân hồi của bản thân, cũng lãng phí một kiếp người của Tần Lam Hi, người cô coi trọng. Cô nói sẽ thay đổi kiếp sống đầy bi kịch của Tần Lam Hi, và cuối cùng cô để nó kết thúc sau 5 năm ngắn ngủi, trong khi Tần Lam Hi còn có cơ hội sống thêm 10 năm nữa. Có lẽ cuộc đời Tần Lam Hi đầy bất hạnh, nhưng chí ít cô ấy đã có hỉ, nộ, ái, ố, có thất tình lục dục, đã nếm trải được hạnh phúc, nếm trải được đau thương, đã từng hạnh phúc, đã từng đau thương. Còn cô, kiếp này cô không có gì cả."
Lần đầu tiên trong đời Nhã Nhạc thấy lời của Ngộ Trần đại sư lại khó nghe đến thế, chói tai đến thế. Nhã Nhạc bước nhanh đến chỗ Ngộ Trần, điên tiết xách cổ áo ông ta, gằn từng tiếng: "Ta có chứ. Ta có thù - hận."
Hơn 1 tháng qua, nàng rốt cuộc đã nhận thức được thế nào là vị thế của nữ phụ, thế nào là quy luật của thế giới này, cả cái cách mà lão thiên gia ban cho nữ phụ tất cả rồi đoạt lại tất cả để dành cho nữ chủ Bạch Liên Hoa nữa.
Tại sao những kẻ kia dù giết người, phóng hỏa vẫn có thể sống nhơn nhơn ăn sung mặc sướng. Còn gia đình nàng vì bị sát hại mà phải đi vào Uổng Tử Thành, không biết khi nào mới được siêu sinh.
Tại sao nhóm nam nữ chủ cũng là con người phải chịu đựng luân hồi, vậy mà kiếp trước cướp gia tài của Tần gia, giết hại Tần Lam Hi và bao nhiêu người khác, kiếp sau vẫn được ban cho thân phận đại phú đại quý như thế. Còn Lam Hi chịu cảnh giết cha, nàng thì phải dẫm lên xác người ta mà sống.
Cái gì gọi là cơ hội ngàn năm đi theo học tập thần y, e rằng chỉ là cách mà những người thông minh tụ tập lại và lợi dụng nhau mà thôi.
Cái gì gọi là "Tích thủy chi ân, dũng tuyền chi báo" của người quân tử, e rằng chỉ là lời nói đầu môi chóp lưỡi của những kẻ có tiền tự nhận bản thân cao quý, thanh tao mà xem mạng người như cỏ rác mà thôi. Nhã Nhạc đã được bọn hắn "báo ân" như thế kia mà.
***
Khi tâm trạng dần bình tĩnh, Nhã Nhạc mới thả cổ áo Ngộ Trần đại sư ra, lạnh lùng nói: "Đại sư, ông lúc nào cũng bảo ta nên phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Nhưng nếu như ta không chết, ta không chắc bản thân có thể không giết người hay không. Ta muốn rửa mối nhục này, đưa gia đình ta ra khỏi Uổng Tử Thành." Phải, đó là con đường nàng chọn. Nếu như nàng không chết, nàng chắc chắn sẽ báo thù. Nhã Nhạc âm thầm thề trước sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà và đá Tam Sinh như thế.
Ngộ Trần đại sư biết không thể nói gì hơn, bảo trì trầm mặc.
Nhã Nhạc liếc mắt nhìn quỷ sai rầm rập kéo đến, không nóng không lạnh hỏi một câu mà cho đến giờ nàng vẫn luôn băn khoăn : "Ngộ Trần đại sư, tại sao Tần Nhạc bị người sát hại?" Nếu như Tần Nhạc, kiếp trước của nàng không chết, cuộc đời của Tần Lam Hi chắc sẽ không tràn đầy đau khổ như vậy.
Đại sư thở dài nói, đấy là nhân quả.
Nhã Nhạc hỏi, nhân quả là gì.
Đại sư nói: "Hữu duyên chính là nhân quả. Cô đã từng bị người giết, kiếp sau cô giết người, đó chính là nhân quả. Cô chết vì người, là bởi vì cô đã giết người. Bọn hắn mất mạng vì cô, cho nên đòi cô một mạng. Con người thường bảo là có Tiền sinh Hậu thế (kiếp trước thế nào thì kiếp sau nhận báo ứng thế), nhưng thực ra làm gì có trước và sau, chỉ có kiếp này ở đây thôi! Có đến có đi, nhưng trước sau không có sinh không có tử..."
Nhã Nhạc đờ người, bị quỷ sai do Mạnh Bà gọi đến lôi đi. Tiếng nói đàm đạm của Ngộ Trần đại sư tan dần trong bóng tối. Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ cho Nhã Nhạc ngộ được 2 chữ "luân hồi". Con người còn phải luân hồi, là bởi con người có vô vàn sai lầm, vô vàn ân hận, vô vàn mất mát, nên phải đi tới kiếp sau để đền bù.
Nhưng nếu cứ luân hồi mãi mãi, con người làm sao nhớ được kiếp trước đã làm gì, trong một cõi nhân gian hẹp hòi, để chỉ đường cho kiếp sau đi hoá giải?
Luân hồi là lời kinh của Phật, để chúng sinh mê muội hiểu rằng ngoái đầu là bờ, nhưng những người còn Chấp thì sao hiểu ý nghĩa lời Phật, ngoảnh lại những việc mình đã làm lại hối tiếc.
Còn Nhã Nhạc, nàng đã không và sẽ không bao giờ hối tiếc.
Chí ít, cho đến bây giờ nàng đang nghĩ như vậy, ai mà ngờ được chuyện trong tương lai...
***
Nhã Nhạc mở mắt. Như thường lệ, đôi mắt của Nhã Nhạc phải mất một lúc để mê man lờ đờ mới có thể lấy lại tiêu cự.
Cảm nhận đầu tiên: Chói quá! Bởi ánh sáng ban trưa và một sinh vật phát sáng đang ngồi cạnh giường.
Cảm nhân thứ hai: Đói quá! Cái bụng nho nhỏ của nàng đang kêu ọc ọc ọc.
Một giọng nói trầm ấm đầy từ ái vang lên: "Nha đầu, ngươi tỉnh."
Nhã Nhạc ngước mắt nhìn lên.
Ngũ quan tuấn mỹ như bạch ngọc, ôn nhu dịu dàng mà không mất đi anh khí. Tóc trắng bồng bềnh mềm mại tựa tường vân, thanh lãnh cấm dục. Chu sa yêu diễm tôn lên nước da trắng như sứ của tuyệt đại mỹ nam đang ngồi bên giường, càng thêm phần quyến rũ. Nhã Nhạc tậc lưỡi, không khỏi cảm thán, lũ nam chủ, nam phụ kia xách dép cho mỹ nam yêu dị này.
Mỹ nam cười hàm hậu: “Nha đầu, ngươi đã hôn mê được 5 ngày rồi. Không khỏi công nhận, mạng ngươi thực là lớn a.” Mặc cho ai ai cũng biết với khuôn mặt này thì cười hàm hậu trông rất quỷ dị.
Nhã Nhạc cũng cười tươi tắn: “Tương lão, cũng là nhờ ông kịp thời cứu ta đó thôi.” Cho dù khuôn mặt nàng tái nhợt một mảnh.
Tương lão ấn 1 viên thuốc vào miệng Nhã Nhạc, lại theo thói quen vuốt chòm râu giả giờ đã không còn. “Nha đầu, sao ngươi nhận ra ta a?” Trừ người đó ra, hắn chưa bao giờ cho ai biết về khuôn mặt thật này của hắn, kể cả tiểu đồ.
Nhã Nhạc híp mắt lại cố nuốt viên thuốc đắng ngắt, sau cười cười trả lời: "Bởi vì lòng bàn tay." Vị thần y này dịch dung đến cả cánh tay, nhưng riêng lòng bàn tay nhẵn nhụi như sứ lại không làm sao dịch dung được. Tính cả thời điểm hắn kịp thời cứu nàng và mùi hương lạ xuất hiện trên người nàng từ ngày Tương lão rời đi. Hẳn thứ đó chính là Truy Tung Hương từng đọc trong truyện do tên tiểu thần y đó sử dụng. Vậy kẻ này không phải Tương Kiến Hoan thần y thì là ai bây giờ.
"Cộc cộc cộc."
"Vào đi." Tương lão lạnh lùng cho phép.
Sau Thanh Minh, tất cả âm linh ma quỷ lũ lượt kéo nhau trở về Minh Ti. Còn kinh khủng hơn cả sông Trường Giang mùa lũ, dòng người, à nhầm, dòng sông linh hồn có thể cuốn trôi bất cứ thứ gì trên con đường trở về của nó. Trong đó có cả Nhã Nhạc.
Nhã Nhạc hôn mê thập tử nhất sinh, linh hồn tạm thời tách khỏi cơ thể lơ lửng trôi trên không trung. Không may gặp phải 1 đám hồn quỷ đang trên đường trở về Âm Phủ, thế là bị kéo theo nhập vào dòng "Trường Giang" đó luôn!
Nhã Nhạc rùng mình tỉnh giấc. Nàng đã thấy bản thân đang chìm nổi trong một biển linh hồn. Trước mặt là 1 con sông rộng ngàn thước, gió tanh sóng xám, hơi lạnh thấu xương. Hai bên bờ sông nở rộ một loài hoa không lá đỏ rực mỹ lệ.
Giữa không trung vang vọng 3 hồi trống, biển linh hồn vô cùng có kỷ luật mà trật tự xếp thành 1 hàng dài dọc bờ sông, đích đến là chiếc cầu bắc qua sông, nơi một đại mỹ nữ tóc trắng đang ngồi phân phát canh cho mọi linh hồn. Nhã Nhạc thấy thế cũng xếp vào hàng chờ tới lượt mình, lòng thầm nhận xét: Y như trại tị nạn phân phát đồ cứu tế ấy. Ha hả.
Nhã Nhạc chờ đợi mòn mắt mới đến lượt mình. Mạnh Bà đại mỹ nữ không hiểu tại sao lại ngập ngừng mãi cũng không đưa nàng bát canh.
Sau 1 phút nghi hoặc, nàng ta hỏi Nhã Nhạc: "Ngươi là ai?"
Nhã Nhạc lập tức nói: "Ta là..." Bất chợt khựng lại, một lát sau nàng mới thận trọng trả lời: "Ta là Tần Nhạc."
Mạnh Bà khó hiểu: "Không thể nào! 298 người Tàng Kiếm sơn trang bị người sát hại, hiện giờ đã phải đi vào Uổng Tử Thành rồi."
Câu nói đơn giản y như thực tại hiển hiện trước mắt, từng cái từng cái như nhát dao chém sâu vào nhận thức của Nhã Nhạc. Đầu óc Nhã Nhạc mụ mị, tất cả ký ức đều dội tới, kể cả câu nói của Ngộ Trần đại sư.
Nàng là kiếp sau của Tần Nhạc, mà Tần Nhạc ở thời đại này đã chết năm 12 tuổi, đã đi vào Uổng Tử Thành rồi.
Vậy ở nơi này, nàng là ai?
Nàng không phải Tần Nhạc, càng không phải Tần Lam Hi, vậy nàng có phải Nhã Nhạc, kẻ vốn dĩ không được phép tồn tại ở thời đại này không?
Nhã Nhạc triệt để rối rắm.
Người ta không sống khi cuộc sống không có ý nghĩa. Vậy khi không được phép tồn tại, người ta còn có tư cách để sống không?
Nhã Nhạc nghĩ vậy, chẳng còn chần chờ gì nữa, nàng nhanh chóng giành lấy bát canh từ tay Mạnh Bà. Chỉ cần luân hồi sang kiếp khác, nàng sẽ không cần phân vân bản thân là ai, nửa đực nửa cái như thế này nữa.
Ai ngờ, bát canh còn chưa đưa tới miệng, một kình lực bất ngờ ập đến đánh vỡ bát canh. Mạnh Bà thảng thốt, Nhã Nhạc giật mình nhìn lại.
Ngộ... Ngộ Trần đại sư?!!
Ngộ Trần đại sư đứng bên này cầu, đạm hỏi Nhã Nhạc: "Nhã thí chủ, cô muốn kết thúc mọi chuyện ở đây sao?"
Nhã Nhạc kiên định trả lời: "Phải." Dù sao ngay từ đầu cũng chỉ cần thay đổi cái chết của Lam Hi mà thôi.
Ngộ Trần đại sư nghe thế, thở dài một hơi, cảm thán: "Thật là phí hoài!" Rồi im lặng xoay người rời đi, giống như nàng đã làm một việc khiến hắn thất vọng tột cùng vậy.
Nhã Nhạc cau mày, không nhịn được hỏi lại: "Ta phí hoài? Chỗ nào?"
Ngộ Trần đại sư dừng bước, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại, nói: "Cô phí hoài một kiếp luân hồi của bản thân, cũng lãng phí một kiếp người của Tần Lam Hi, người cô coi trọng. Cô nói sẽ thay đổi kiếp sống đầy bi kịch của Tần Lam Hi, và cuối cùng cô để nó kết thúc sau 5 năm ngắn ngủi, trong khi Tần Lam Hi còn có cơ hội sống thêm 10 năm nữa. Có lẽ cuộc đời Tần Lam Hi đầy bất hạnh, nhưng chí ít cô ấy đã có hỉ, nộ, ái, ố, có thất tình lục dục, đã nếm trải được hạnh phúc, nếm trải được đau thương, đã từng hạnh phúc, đã từng đau thương. Còn cô, kiếp này cô không có gì cả."
Lần đầu tiên trong đời Nhã Nhạc thấy lời của Ngộ Trần đại sư lại khó nghe đến thế, chói tai đến thế. Nhã Nhạc bước nhanh đến chỗ Ngộ Trần, điên tiết xách cổ áo ông ta, gằn từng tiếng: "Ta có chứ. Ta có thù - hận."
Hơn 1 tháng qua, nàng rốt cuộc đã nhận thức được thế nào là vị thế của nữ phụ, thế nào là quy luật của thế giới này, cả cái cách mà lão thiên gia ban cho nữ phụ tất cả rồi đoạt lại tất cả để dành cho nữ chủ Bạch Liên Hoa nữa.
Tại sao những kẻ kia dù giết người, phóng hỏa vẫn có thể sống nhơn nhơn ăn sung mặc sướng. Còn gia đình nàng vì bị sát hại mà phải đi vào Uổng Tử Thành, không biết khi nào mới được siêu sinh.
Tại sao nhóm nam nữ chủ cũng là con người phải chịu đựng luân hồi, vậy mà kiếp trước cướp gia tài của Tần gia, giết hại Tần Lam Hi và bao nhiêu người khác, kiếp sau vẫn được ban cho thân phận đại phú đại quý như thế. Còn Lam Hi chịu cảnh giết cha, nàng thì phải dẫm lên xác người ta mà sống.
Cái gì gọi là cơ hội ngàn năm đi theo học tập thần y, e rằng chỉ là cách mà những người thông minh tụ tập lại và lợi dụng nhau mà thôi.
Cái gì gọi là "Tích thủy chi ân, dũng tuyền chi báo" của người quân tử, e rằng chỉ là lời nói đầu môi chóp lưỡi của những kẻ có tiền tự nhận bản thân cao quý, thanh tao mà xem mạng người như cỏ rác mà thôi. Nhã Nhạc đã được bọn hắn "báo ân" như thế kia mà.
***
Khi tâm trạng dần bình tĩnh, Nhã Nhạc mới thả cổ áo Ngộ Trần đại sư ra, lạnh lùng nói: "Đại sư, ông lúc nào cũng bảo ta nên phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Nhưng nếu như ta không chết, ta không chắc bản thân có thể không giết người hay không. Ta muốn rửa mối nhục này, đưa gia đình ta ra khỏi Uổng Tử Thành." Phải, đó là con đường nàng chọn. Nếu như nàng không chết, nàng chắc chắn sẽ báo thù. Nhã Nhạc âm thầm thề trước sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà và đá Tam Sinh như thế.
Ngộ Trần đại sư biết không thể nói gì hơn, bảo trì trầm mặc.
Nhã Nhạc liếc mắt nhìn quỷ sai rầm rập kéo đến, không nóng không lạnh hỏi một câu mà cho đến giờ nàng vẫn luôn băn khoăn : "Ngộ Trần đại sư, tại sao Tần Nhạc bị người sát hại?" Nếu như Tần Nhạc, kiếp trước của nàng không chết, cuộc đời của Tần Lam Hi chắc sẽ không tràn đầy đau khổ như vậy.
Đại sư thở dài nói, đấy là nhân quả.
Nhã Nhạc hỏi, nhân quả là gì.
Đại sư nói: "Hữu duyên chính là nhân quả. Cô đã từng bị người giết, kiếp sau cô giết người, đó chính là nhân quả. Cô chết vì người, là bởi vì cô đã giết người. Bọn hắn mất mạng vì cô, cho nên đòi cô một mạng. Con người thường bảo là có Tiền sinh Hậu thế (kiếp trước thế nào thì kiếp sau nhận báo ứng thế), nhưng thực ra làm gì có trước và sau, chỉ có kiếp này ở đây thôi! Có đến có đi, nhưng trước sau không có sinh không có tử..."
Nhã Nhạc đờ người, bị quỷ sai do Mạnh Bà gọi đến lôi đi. Tiếng nói đàm đạm của Ngộ Trần đại sư tan dần trong bóng tối. Nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ cho Nhã Nhạc ngộ được 2 chữ "luân hồi". Con người còn phải luân hồi, là bởi con người có vô vàn sai lầm, vô vàn ân hận, vô vàn mất mát, nên phải đi tới kiếp sau để đền bù.
Nhưng nếu cứ luân hồi mãi mãi, con người làm sao nhớ được kiếp trước đã làm gì, trong một cõi nhân gian hẹp hòi, để chỉ đường cho kiếp sau đi hoá giải?
Luân hồi là lời kinh của Phật, để chúng sinh mê muội hiểu rằng ngoái đầu là bờ, nhưng những người còn Chấp thì sao hiểu ý nghĩa lời Phật, ngoảnh lại những việc mình đã làm lại hối tiếc.
Còn Nhã Nhạc, nàng đã không và sẽ không bao giờ hối tiếc.
Chí ít, cho đến bây giờ nàng đang nghĩ như vậy, ai mà ngờ được chuyện trong tương lai...
***
Nhã Nhạc mở mắt. Như thường lệ, đôi mắt của Nhã Nhạc phải mất một lúc để mê man lờ đờ mới có thể lấy lại tiêu cự.
Cảm nhận đầu tiên: Chói quá! Bởi ánh sáng ban trưa và một sinh vật phát sáng đang ngồi cạnh giường.
Cảm nhân thứ hai: Đói quá! Cái bụng nho nhỏ của nàng đang kêu ọc ọc ọc.
Một giọng nói trầm ấm đầy từ ái vang lên: "Nha đầu, ngươi tỉnh."
Nhã Nhạc ngước mắt nhìn lên.
Ngũ quan tuấn mỹ như bạch ngọc, ôn nhu dịu dàng mà không mất đi anh khí. Tóc trắng bồng bềnh mềm mại tựa tường vân, thanh lãnh cấm dục. Chu sa yêu diễm tôn lên nước da trắng như sứ của tuyệt đại mỹ nam đang ngồi bên giường, càng thêm phần quyến rũ. Nhã Nhạc tậc lưỡi, không khỏi cảm thán, lũ nam chủ, nam phụ kia xách dép cho mỹ nam yêu dị này.
Mỹ nam cười hàm hậu: “Nha đầu, ngươi đã hôn mê được 5 ngày rồi. Không khỏi công nhận, mạng ngươi thực là lớn a.” Mặc cho ai ai cũng biết với khuôn mặt này thì cười hàm hậu trông rất quỷ dị.
Nhã Nhạc cũng cười tươi tắn: “Tương lão, cũng là nhờ ông kịp thời cứu ta đó thôi.” Cho dù khuôn mặt nàng tái nhợt một mảnh.
Tương lão ấn 1 viên thuốc vào miệng Nhã Nhạc, lại theo thói quen vuốt chòm râu giả giờ đã không còn. “Nha đầu, sao ngươi nhận ra ta a?” Trừ người đó ra, hắn chưa bao giờ cho ai biết về khuôn mặt thật này của hắn, kể cả tiểu đồ.
Nhã Nhạc híp mắt lại cố nuốt viên thuốc đắng ngắt, sau cười cười trả lời: "Bởi vì lòng bàn tay." Vị thần y này dịch dung đến cả cánh tay, nhưng riêng lòng bàn tay nhẵn nhụi như sứ lại không làm sao dịch dung được. Tính cả thời điểm hắn kịp thời cứu nàng và mùi hương lạ xuất hiện trên người nàng từ ngày Tương lão rời đi. Hẳn thứ đó chính là Truy Tung Hương từng đọc trong truyện do tên tiểu thần y đó sử dụng. Vậy kẻ này không phải Tương Kiến Hoan thần y thì là ai bây giờ.
"Cộc cộc cộc."
"Vào đi." Tương lão lạnh lùng cho phép.