Giang Dương tới đón Tiểu Ảnh đi ăn tối cũng là lúc Tống Thần Vĩ cùng Khuynh Giao về nhà. Tám con mắt rất trùng hợp hội ngộ. Tiểu Ảnh nhìn hắn liền cúi đầu chào như mọi khi :
" Chào chú "
Giang Dương cũng chào theo nhưng danh xưng khác:
" Chào anh "
Tống Thần Vĩ gật đầu đáp lễ, Khuynh Giao đang khoác tay hắn cười cười nhìn hai người trêu chọc:
" các cậu định đi đâu chơi à?"
Giang Dương gật còn nàng lắc, Tiểu Ảnh không muốn có thêm bất kì ảo tưởng nào. Bởi giấc mơ càng đẹp đẽ khi tỉnh lại sẽ vô cùng đau đớn. Nàng không muốn yêu thêm một lần nào nữa.
Tiểu Ảnh cười trừ:
" Chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi. Chú và A Giao muốn đi cùng không? "
Khuynh Giao chưa kịp từ chối thì Tống Thần Vĩ đã gật đầu đồng ý. Khuynh Giao không hiểu hắn là đang giải vây cho Giang Dương. Để Tiểu Ảnh cùng cậu ta đi không phải sẽ ăn trong yên lặng rồi về sao? Có hắn và Khuynh Giao ít nhất sẽ nể mặt mà nói thêm gì đó.
Bốn người ngồi lên xe của hắn đến một nhà hàng Nhật. Tống Thần Vĩ đoán không sai, Khuynh Giao và hắn ngồi ghế trước ồn ào thế nào thì Giang Dương và Tiểu Ảnh ghế sau im lặng thế đó. Nàng hờ hững nhìn ra cửa sổ còn cậu ta nhìn nàng .
Tống Thần Vĩ nhìn thấy thỏ con bên cạnh nhìn hai người họ nhìn đến khó chịu. Hắn thấy thỏ con khó chịu hắn cũng khó chịu liền nghĩ ra một hạ sách.
Kétttt!!
Ô tô đột ngột dừng lại. Giang Dương mải mê nhìn Tiểu Ảnh không có phòng bị liền ngã dúi ra đằng trước, đầu bị va vào ghế trước. Tiểu Ảnh nhìn thấy Giang Dương bị thương vội quay sang. Quả nhiên vỏ bọc lạnh băng ban nãy bị đưa xuống hết:
" Giang Dương cậu có sao không? "
Tống Thần Vĩ đưa tay giữ cô trước một bước, Khuynh Giao liền biết papa này chính là cố ý. Cô đánh vào vai hắn:
" Papa! Papa làm cái trò gì vậy hả? "
Suỵt. Tống Thần Vĩ bịt miệng cô lại, quay đầu cô ra sau tiếp tục xem kịch.
Trán Giang Dương tím một góc, cậu ta không cảm thấy đau bởi lời hỏi han vừa rồi vô cùng ấm áp. Tiểu Ảnh gỡ tay cậu ra thổi nhè nhẹ. Giương Dương hơi nhíu mày:
" không đau lắm "
" Nhưng.. mà Tiểu Ảnh cậu đừng giận mình nữa "
Giang Dương kéo tay cô xuống đặt lên lồng ngực:
" nếu không ở đây sẽ rất đau "
" Chào chú "
Giang Dương cũng chào theo nhưng danh xưng khác:
" Chào anh "
Tống Thần Vĩ gật đầu đáp lễ, Khuynh Giao đang khoác tay hắn cười cười nhìn hai người trêu chọc:
" các cậu định đi đâu chơi à?"
Giang Dương gật còn nàng lắc, Tiểu Ảnh không muốn có thêm bất kì ảo tưởng nào. Bởi giấc mơ càng đẹp đẽ khi tỉnh lại sẽ vô cùng đau đớn. Nàng không muốn yêu thêm một lần nào nữa.
Tiểu Ảnh cười trừ:
" Chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi. Chú và A Giao muốn đi cùng không? "
Khuynh Giao chưa kịp từ chối thì Tống Thần Vĩ đã gật đầu đồng ý. Khuynh Giao không hiểu hắn là đang giải vây cho Giang Dương. Để Tiểu Ảnh cùng cậu ta đi không phải sẽ ăn trong yên lặng rồi về sao? Có hắn và Khuynh Giao ít nhất sẽ nể mặt mà nói thêm gì đó.
Bốn người ngồi lên xe của hắn đến một nhà hàng Nhật. Tống Thần Vĩ đoán không sai, Khuynh Giao và hắn ngồi ghế trước ồn ào thế nào thì Giang Dương và Tiểu Ảnh ghế sau im lặng thế đó. Nàng hờ hững nhìn ra cửa sổ còn cậu ta nhìn nàng .
Tống Thần Vĩ nhìn thấy thỏ con bên cạnh nhìn hai người họ nhìn đến khó chịu. Hắn thấy thỏ con khó chịu hắn cũng khó chịu liền nghĩ ra một hạ sách.
Kétttt!!
Ô tô đột ngột dừng lại. Giang Dương mải mê nhìn Tiểu Ảnh không có phòng bị liền ngã dúi ra đằng trước, đầu bị va vào ghế trước. Tiểu Ảnh nhìn thấy Giang Dương bị thương vội quay sang. Quả nhiên vỏ bọc lạnh băng ban nãy bị đưa xuống hết:
" Giang Dương cậu có sao không? "
Tống Thần Vĩ đưa tay giữ cô trước một bước, Khuynh Giao liền biết papa này chính là cố ý. Cô đánh vào vai hắn:
" Papa! Papa làm cái trò gì vậy hả? "
Suỵt. Tống Thần Vĩ bịt miệng cô lại, quay đầu cô ra sau tiếp tục xem kịch.
Trán Giang Dương tím một góc, cậu ta không cảm thấy đau bởi lời hỏi han vừa rồi vô cùng ấm áp. Tiểu Ảnh gỡ tay cậu ra thổi nhè nhẹ. Giương Dương hơi nhíu mày:
" không đau lắm "
" Nhưng.. mà Tiểu Ảnh cậu đừng giận mình nữa "
Giang Dương kéo tay cô xuống đặt lên lồng ngực:
" nếu không ở đây sẽ rất đau "