Nhà hàng tối nay không chỉ có không gian ăn uống mà còn có khu cho trẻ em vui chơi.
Khi Cố Nam Hương đến nơi hai bạn nhỏ đang chơi vui vẻ bên đó, có gọi lại cũng không được.
" Đừng gấp gáp, dù sao đồ ăn cũng chưa lên cứ để bọn trẻ chơi thêm chút nữa".
Nhìn thấy Nguyễn Thiên toả ra ánh sáng của tình cha con.
Cố Nam Hương không thể không nói:" Anh thật sự rất thích hợp để nuôi dạy trẻ con."
Cố Nam Hương chống cằm nhìn anh:" Khi nào thì anh định giải quyết việc cá nhân của mình."
Trong nhiều năm như vậy.
Nguyễn Thiên luôn là người bạn thân nhất của Cố Nam Hương ngay cả khi cô ra nước ngoài thì anh vẫn luôn là người giúp đỡ cô.
Anh ấy giúp cô trong cả công việc lẫn cuộc sống.
Cố Nam Hương rất biết ơn anh ấy và luôn mong rằng anh có thể có một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.
Nguyễn Thiên khoé miệng giật giật vài cái:" Gấp gáp cái gì? Anh cũng chưa đến tuổi phải chôn vùi bản thân vào nấm mồ hôn nhân, như vậy sẽ làm tổn thương biết bao nhiêu coi gái tương tư anh đây."
Cố Nam Hương trợn tròn mắt:" Anh đúng là người vĩnh viễn sống giữa ngàn hoa mà không để chiếc lá nào chạm vào người."
Nguyễn Thiên đắc ý, cho rằng làm như vậy cũng không có hại gì.
Chính là trong khoảng thời gian trở về vẫn còn bận nhiều việc không thì hắn đã bắt đầu công cuộc săn mỹ nhân của mình rồi.
Nhưng điều anh ấy thích không phải là phong cách nữ tính như Cố Nam Hương, nếu không họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy...Có lẽ có thể thực sự châm một số ngòi lửa.
Nhưng trên thực tế, hai người bọn họ không theer quen biết hơn đến nỗi mà Cố Nam Hương nhìn thấy Nguyễn Thiên giống như nhìn thấy chính mình.
Cô không thể sản xuất bất kì hormone nam nữ nào với anh cả.
Trong nhà hàng, có người đặc biệt chăm sóc lũ trẻ, vì vậy mà ngay cả khi không có phụ huynh theo dõi ở đây cũng không thể xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng Cố Nam Hương vẫn luôn dõi theo đứa nhỏ, nhìn hai đứa bé tung tăng từ xa.
Cố Nam Hương bối rối không thể giải thích được:" Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảu ra vậy.
Hai ngày hôm trước vẫn là cục băng nhỏ tại sao hôm nay lại biến thành hũ mật cùng các bạn nhỏ chơi vui vẻ như vậy ".
Nguyễn Thiên lắc đầu:" Biết đâu nhóc con, tính tình không ổn định là chuyện bình thường, thỉnh thoảng thay đổi chút cũng thú vị mà...Hiwn nữa cả ngày nó giữ cái bộ mặt đó, làm anh cũng mun đem nó đi khám bác sĩ luôn rồi."
Cố Nam Hương định nói điều gì đó, nhưng Nguyễn Thiên chớp mắt nhàn nhạt nói: Chu Từ, thật là trùng hợp, tại sao anh lại ở đây?".
Cố Nam Hương quay đầu lại nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây.
Chu Từ kinh ngạc dừng chân:" Cô Cố, anh Nguyễn cũng ở đây sao? thật trùng hợp."
Nguyễn Thiên híp mắt:" Chu Từ, anh từ khi nào kết hôn sinh con mà lại đi nhà hàng này."
Chu Từ trọng trọng hỏi:" Nếu không kết hôn sinh con thì không thể tới sao?"
" Đây là nhà hàng dành cho các bố mẹ.
Tôi còn tưởng anh Từ mang theo người nhà đến..."
Khoé miệng Chu Từ hơi giật:"Vậy là thư ký Cố cũng đem con đến đây."
" Tất nhiên là không " Cố Nam Hương vội vàng phủ nhận.
Chu Từ gật đầu:" Chúng ta nếu như có duyên phận gặp nhau ở đây thì chi bằng ngồi cùng nhau ăn một bữa ăn?"
Cố Nam Hương không nghĩ rằng đó là một vấn đề lớn, dù sao cũng là tình cờ gặp nhau.
Cô cũng không hiểu rõ tại sao Chu Từ lại xuất hiện ở đây vào lúc này
Theo kinh nghiệm trong quá khứ, không phải Chu Từ nên cùng cái người mặt lạnh kia cùng làm thêm giờ sao?
Nghĩ lại thì...!Tư Bắc Thần cũng nên nghỉ làm sớm một chút.
Thật không ngờ rằng loại người cuồng công việc như vậy cũng có ngày tan làm đúng giờ.
Trong lòng đang lẩm bẩm, Chu Từ lập tức nhận được một cuộc điện thoại sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều:" Tư tổng....đúng...Vậy ngài đến tìm tôi trước...?
Sau khi cúp điện thoại Chu Từ cười xin lỗi với họ:" Tư tổng để lại một tài liệu cho tôi, bây giờ anh ấy đang vội nên sẽ đến đây để lấy tài liệu bây giờ."
Cố Nam Hương nhíu mày.
Nguyễn Thiên cười nửa miệng:"Không phải bây giờ trợ lý Từ thật đáng giá, ngay cả ông chủ cũng phải đến tìm anh để lấy tài liệu...."
" Haha." Nghe được Nguyễn Thiên trong lời nói có chút không tin Chu Từ nói:" Tư tổng tình cờ ở gần đây, anh ấy biết tôi ăn cơm ở đây cho nên mới không để tôi bị lỡ chuyến đi ăn này..."
Nghĩ rằng Tư Bắc Thần sẽ đến Cố Nam Hương lập tức muốn rời đi.
Nhưng chưa kịp bước thì đã thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện đi thẳng về phía họ.
Tư Bắc Thần nhìn qua nhìn lại giữa Nguyễn Thiên và Cố Nam Hương rồi lại nhìn Chu Từ:" Đưa tài liệu cho tôi."
" Tư tổng, ở đây ăn cơm trước đi?" Hứa miện giả vờ đưa văn kiện.
Tư Bắc Thần không nói đồng ý hay không nhưng vẫn ngồi xuống.
Cố Nam Hương lo sợ rằng Tư Bắc Thần sẽ nhìn thấy con nếu anh ta muốn tranh đoạt con của mình thì sao...Mặc dù đã thoả thuận với nhà họ Cố, nhưng tình hình bây giờ thực sự rất nguy cấp vì vậy mà cô đã nhìn Nguyễn Thiên ra hiệu.
Nguyễn Thiên lập tức hiểu ra.
Ánh mắt trao đổi giữa người trong mắt Tư Bắc Thần là cử chỉ tán tỉnh nhau.
Khuôn mặt anh ngày càng trở nên u ám.
Cố Nam Hương không nhìn Tư Bắc Thần, thản nhiên nói với Chu Từ:" Chu Từ, thực ra tôi và Nguyễn Thiên còn có việc khác phải làm, cho nên không thể ăn ở đây được nữa.
Anh ăn gì cứ gọi món đi chúng tôi mời."
" Cái này...".
Chu Từ vẻ mặt rất phiền muộn.
Tâm trạng của lão đại nhất định sẽ càng ngày càng tức giận, người tổn thương vẫn chỉ có hắn mà thôi....!!!
Tư Bắc Thần đột nhiên nói:" Thư ký Cố, tôi đột nhiên nhớ ra cần bàn bạc cùng cô một số vấn đề."
Vẻ mặt của Cố Nam Hương thay đổi:" Tư tổng đã hết giờ làm việc rồi."
" Trong tập đoàn không có sự phân biệt thời gian, tôi nghĩ cô nêm hiểu khi trở thành thư ký của tôi."
Nguyễn Thiên không kìm lòng được hét lên:" Có bao nhiêu người có thể chịu được sự áp bức cấp dưới của anh như vậy?"
Tư Bắc Thần không chút khách khí cười lạnh:"Có liên quan tới anh sao?"
" Sao lại không....? Tôi và Nam Hương là..." Nguyễn Thiên mơ hồ cười ý muốn khiêu khích.
Tư Bắc Thần siết chặt các ngón tay dưới gầm bàn thành nắm đấm, các gân trên mu bàn tay nổi lên biểu cảm trên mặt ngày càng khó coi.
Ngay khi Cố Nam Hương nghĩ rằng mình sắp bị nổ tung thì
Tư Bắc Thần đứng dậy nói:" Tội đi vào nhà vệ sinh một chút "..