Cố Thanh Thanh nếu không dạy cho cô một bài học cô vĩnh viễn không thể biết được chọc vào Cố Nam Hương tôi đây là một điều ngu xuẩn cỡ nào!
Từ giờ trở đi cô muốn Cố Thanh Thanh biết muốn khiêu khích bất cứ ai cũng được nhưng phải trừ cô ra.
Ở bên kia văn phòng chủ tịch, Chu Từ đã nói hết về cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Cố Nam Hương.
Khuôn mặt anh chuyển từ vô cùng lạnh lùng và đáng sợ sang sững sờ.
Ngón tay của anh vẫn nắm chặt nheo mắt nhìn Chu Từ:" Cậu có chắc chắn rằng những lời cô ấy nói là sự thật mà không phải là lời nói dối?".
" Ông chủ vừa nãy tôi nói chuyện cùng cô Cố dáng vẻ của cô ấy hết sức bất ngờ, hơn nữa hình như cô ấy cũng không...nói dối.
Hơn nữa, dù cô Cố có đối xử với anh như thế nào...!nhưng tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ nhất định không đối xử với lão gia và lão phu nhân như vậy, tôi nghĩ nhất định là có hiểu lầm gì đó."
Tư Bắc Thần nhắm mắt lại, ngực thở phập phồng sau đó bấm điện thoại.
Cố Thanh Thanh rất là ngạc nhiên khi nhận được điện thoại từ từ anh:" Bắc Thần, giờ này anh tìm em làm gì vậy? có chuyện gì sao? Hay là anh muốn mời em đi ăn tối."
Cỗ ta đã quên đến việc từ trước tới giờ Tư Bắc Thần chưa bao giờ chủ động liên hệ với cô ta cho dù có tìm cô ta cũng chỉ là vì Mộ Băng.
Tuy nhiên Cố Thanh Thanh vẫn rất phấn khích và không hề nhận ra có điều gì bất ổn sắp xảy ra.
Tư Bắc Thần ngữ khí rất lạnh lùng:" Đến đây".
" Đến tập đoàn ạ?"
" Cô thấy sao?"
"....!Được rồi, em chỉ nấu canh thôi em sẽ mang nó đến cho anh nếm thử.
Em mới học được từ tay nghề của một người đầu bếp nổi tiếng..."
"Không cần, đến luôn đi."
Mặc dù Cố Thanh Thanh có thể nghe thấy giọng của Tư Bắc Thần không có một chút ấm áp nào, nhưng cô ta vẫn nóng lòng muốn xuất hiện ở Tư Thị.
Đối với cô ta mà nói đây chính là một cơ hội tốt, bất luận xảy ra chuyện gì chỉ cần anh chủ động liên lạc với cô ta thì đó chính là một dấu hiệu tốt.!
Vì vậy Cố Thanh Thanh cố ý thay bộ váy mới mua, uốn tóc xoăn nhẹ nhàng, trang điểm tỉ mỉ.
Cô ta xuất hiện ở Tư Thị với vẻ ngoài xinh đẹp.
Khi bước vào công ty cằm cô ta hất cao lệ, mạnh mẽ di chuyển bước chân trên đôi giày cao gót.
Cố Thanh Thanh nghĩ rằng...những ngày tốt đẹp sắp đến và khi đó cô ta sẽ gặp Cố Nam Hương để hỏi xem cô sẽ làm gì.
Nghĩ như vậy Cố Thanh Thanh chậm rãi bước đến phòng tổng giám đốc của Tư Bắc Thần.
Thật tình cờ khi Cố Nam Hương cũng xuất hiện vào lúc này.Thấy cô không khách khí, Cố Thanh Thanh nói:" Bắc Thần tìm em có chuyện, sau khi gặp anh ấy xong em sẽ đến tìm chị."
" Đợi đã, nói chuyện với tôi trước rồi hãy gặp anh ấy."
" Tại sao? Bắc Thần nhất định có chuyện quan trọng hơn tìm em, so với chuyện của chị chắc là quan trọng hơn nhiều! Giữa người thì em nhất định phải ưu tiên anh ấy hơn...."
Cố Nam Hương khịt mũi:" Vậy thì tôi nghĩ chuyện của tôi quan trọng hơn."
Cố Thanh Thanh đắc thắng nói:" Bắc Thần đặc biệt gọi em tới đây có lẽ là....do nhớ em rồi.
Chị nói xem đang giờ làm việc mà anh ấy cứ nhất quyết phải bắt em đến đây bằng được.
Nếu mọi người biết được thì thật ngượng ngùng mà..."
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Cố Thanh Thanh cô không khỏi muốn trợn tròn mắt.
Cố nén cảm xúc bình tĩnh nhìn cô ta:" Tôi muốn hỏi cô một chuyện."
"...Cái gì?".
Cố Nam Hương cười khẩy:" Là cô nói với ông bà Tư là tôi muốn gặp hai người họ sau đó hẹn họ đếm công viên dưới cái nắng chết người để họ đợi tôi cả buổi chiều đúng không?".
Trong mắt Cố Thanh Thanh đột nhiên hoảng sợ, cô ta tự hỏi làm sao Cố Nam Hương lại biết được chuyện này.
Cô ta làm rất bí mật và chắc chắn về chuyện này, cô ta tin rằng ông bà già nhà họ Tư sẽ không bao giờ đến tìm Cố Nam Hương nữa...
Nhưng làm sao Cố Nam Hương biết!
Cố Thanh Thanh vô cùng bối rối nhưng cô ta không chịu thừa nhận:" Em truyền tin thất thiệt khi nào, chị nói chị sẽ đi gặp bọn họ nên em chỉ truyền tin đúng sự thật mà thôi...."
" Cô muốn chết không cần bằng chứng đúng không? Tôi chưa bao giờ từng nói sẽ đi gặp họ, có cần phải tôi nhắc lại cho cô nhớ không."
" Tôi đã nói với cô là tôi chắc chắn sẽ không liên hệ với bọn họ vì vậy tôi không cần gặp họ."
Cố Thanh Thanh đương nhiên không dám thừa nhận mình cố ý đưa tin tức sai cho ông bà Tư.
Cô ta nghĩ rằng Cố Nam Hương không thể đưa ra bằng chứng vì vậy ngay cả khi sự việc bị tiết lộ ra ngoài thì cũng không phải là lỗi của cô ta.
Nhà họ Tư nhất định phải tin cô ta hơn người đã nhẫn tâm bỏ lại ông bà ở công viên cả một buổi chiều.Nghĩ đến đây coi ta cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Cố Nam Hương tiến lên một bước:" Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn và tôi không phải là một người tốt tính.
Cô nghĩ tôi sẽ tha cho một người dám dở thủ đoạn với tôi và tôi sẽ không cẩn thận để cô lợi dụng?"
Cố Thanh Thanh sắc mặt cũng thay đổi:" Chị có tư cách gì mà chỉ trích em, em chỉ nói sự thật là đưa quyết định của chị truyền đến họ mà thôi, hiện tại chị không chịu thừa nhận chị nghĩ Bắc Thần sẽ tin tưởng chị sao?
Cố Thanh vô cùng tự tin, cô ta tin rằng mình sẽ có thể thoát khỏi được hiểm hoạ ngày hôm nay.
Lúc này, cửa phòng chủ tịch mở ra.
Cố Thanh Thanh quay đầu nhìn thấy Tư Bắc Thần, cô ta nở một nụ cười:" Bắc Thần, anh đã ra ngoài, thật xin lỗi em muốn vào trong nhưng vừa đến đây đã bị chị Nam Hương chặn lại.
Chị ấy không chịu thừa nhận những gì chị ấy đã làm và bây giờ cứ yêu cầu em phải giải thích!".
Cố Thanh Thanh thở dài:" Em thật sự không biết Nam Hương đã xảy ra chuyện gì, chỉ ấy đột nhiên nói những lời này với thái độ như vậy....Nhưng chính chị ấy nói rằng chị ấy sẽ gặp ông bà nội..
Anh tin em chứ?"
Đôi mắt sâu thẳm của Tư Bắc Thần nhìn chằm chằm vào cô ta.
Đôi mắt của anh đặc biệt đẹp nhưng giờ lại toả ra vẻ sắc bén như một lưỡi dao lam.
Khi Cố Thanh Thanh nhìn vào mắt Tư Bắc Thần cô ta sẽ cảm thấy có một cảm giác sợ hãi không lí do.
Cố Thanh Thanh trấn tĩnh lại cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Tư Bắc Thần nhưng anh không để ý đến cô ta chỉ nhìn Cố Nam Hương.
Không ngờ anh chỉ nói:" Cô giải quyết đi!"
Cố Nam Hương khẽ cau mày và có chút ngạc nhiên khi Tư Bắc Thần đưa ra quyết định như vậy.
" Anh chắc chắn rằng muốn tôi giải quyết.
Tôi không nghĩ đó là lỗi của tôi."
Tư Bắc Thần một tay đút vào túi quần tư thế buông lỏng:" Nếu đã không phải lỗi của cô thì muốn làm gì thì làm!"
Đây là đang tính bồi thường cho cô?.