E&B: Strangers Ex
Diêm Thiếu Liệt không đem chuyện Đào gia nói cho người trong nhà, thậm chí ngay cả lão gia tử anh cũng không nói, nếu như anh không cố ý giấu diếm người trong nhà, chỉ sợ làm bọn họ lo lắng mà thôi, dù sao người bình thường nghe được chuyện như vậy sẽ cảm thấy rất nguy hiểm.
Gần đây anh luôn suy nghĩ làm thế nào lộ chuyện này ra với Đổng Chính, mà còn có thể làm cho hắn ra tay, có thể tuỳ tiện nói, dù sao anh có thể lấy danh nghĩa là nghi ngờ, nhưng nếu chỉ nói như vậy thì Đổng Chính sẽ không dễ dàng ra tay. Mỗi ngày Diêm Thiếu Liệt trừ bỏ bận rộn dự án cải tạo khu Đông thì là đang cân nhắc chuyện này.
Chẳng qua là không đợi anh nghĩ ra biện pháp tốt, đã có người tìm đến anh hỗ trợ. Người tới không phải là người ngoài, là cha nuôi Tống Vệ Lý của anh, bởi vì nhận Thu Đình Nhã làm mẹ nuôi, cho nên tiện thể lại có thêm một ông cha nuôi Tống Vệ Lý. Nguyên nhân Tống Vệ Lý tìm đến anh không ngờ là có liên quan đến Đào gia, điều này làm cho Diêm Thiếu Liệt rất là ngoài ý muốn.
Trước tiên, Tống Vệ Lý đưa cho Diêm Thiếu Liệt vài tấm hình chụp, là hình hắn ngồi uống cà phê chung với Hướng Tâm Dĩnh, nhưng có lẽ là bởi vì lý do góc độ hoặc vì ánh sáng, tóm lại ảnh chụp này khiến người nhìn có một loại cảm giác ái muội. Diêm Thiếu Liệt nhìn thoáng qua liền không vui vẻ, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng mà không đợi anh nói chuyện, Tống Vệ Lý đã nói trước: “Người đàn bà này đúng là âm hồn không tiêu tán, A Liệt, con mau giúp ba suy nghĩ biện pháp, cái này mà để cho mẹ nuôi con thấy được, con nói xem mẹ con có tức giận hay không đây?”
“Tất nhiên sẽ tức giận, con xem còn tức giận, huống chi là mẹ nuôi. Ba sao lại liên lạc với Hướng Tâm Dĩnh, đây là chuyện khi nào? Còn nữa, không phải bà ta là cùng Đào Giang Xuyên trở về Đông Lâm sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Haiz! Đừng nói nữa…”
Tống Vệ Lý kể chuyện đã xảy ra với Diêm Thiếu Liệt, hoá ra là mấy ngày trước Hướng Tâm Dĩnh trộm đến thành phố Thiên Hải, nói là bà ta trộm tới, là bởi vì Tống Vệ Lý phát hiện bà ta rất là cẩn thận, lại giống như là đang trốn tránh người nào, đầu quấn khăn, đội kính râm, như là hận không thể đem cả mặt bọc kín mít lại.
Thậm chí là bà ta không có hẹn Tống Vệ Lý, mà là có một lần Tống Vệ Lý nói chuyện xong với một người bạn, người bạn này có việc đi trước nhưng hắn thì tính toán ngồi lại một chút để đi đón Thu Đình Nhã đang đi làm đẹp cùng nhau về nhà. Không ngờ rằng Hướng Tâm Dĩnh cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, hù cho hắn hoảng sợ, ban đầu thì hắn còn chưa nhận ra được người phụ nữ trước mặt là ai, đợi khi bà ta gỡ kính râm xuống thì Tống Vệ Lý mới nhận ra là Hướng Tâm Dĩnh.
Hướng Tâm Dĩnh cũng không có ý tứ ôn chuyện cũ, trực tiếp mở miệng nói: “Vệ Lý, nể tình chúng ra từng có một thời bên nhau anh giúp em được không.” Lúc ấy Tống Vệ Lý liền mộng, cái này là thời nào nha?
Chẳng qua là rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, “Đào phu nhân, giữa hai chúng ta đã kết thúc từ lâu, hiện tại tôi và cô không có bất cứ quan hệ nào, mà tôi cũng không muốn có quan hệ gì với cô, tôi nói chắc cô đã hiểu chứ?”
Hướng Tâm Dĩnh không dám tin lắc lắc đầu nói: “Không, không được, nếu anh không giúp em sẽ không có ai giúp em được cả, Vệ Lý, em thích anh, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng quên anh, anh phải tin tưởng em.”
Tống Vệ Lý cười nhạo nói: “Đào phu nhân, cô nói lời này có buồn cười quá không? Cô quên mình đã lập gia đình và còn là sinh con dưỡng cái sao?”
“Anh không tin em?”
Tống Vệ Lý biến sắc, “Tôi vì sao phải tin một phụ nữ trước khi đính hôn với tôi đã bò lên giường với người đàn ông khác? Tôi vì sao phải tin tưởng một phụ nữ chưa lập gia đình đã có thai? Tôi vì sao phải tin một phụ nữ mang thai đứa con của người khác lại quyết tâm muốn gả cho tôi để tôi làm cha đứa bé? Cô nói cho tôi nghe thử, cô có chỗ nào đáng để tôi tin tưởng? Cô xứng sao?”
Lúc trước Tống Vệ Lý từ chỗ Diêm Thiếu Liệt nghe được mấy chuyện này ngoại trừ khiếp sợ còn có một chút oán giận, đương nhiên đây chỉ là cảm xúc nhỏ nên bị xem nhẹ. Cho nên khi ấy hắn nghĩ rằng mình hoàn toàn không quan tâm, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa hắn đã tìm được tình yêu thực sự của mình, cần chi phải cắn mãi chuyện trước kia không buông tha? Người, sợ nhất là bản thân không vượt qua được chính mình.
Nhưng hôm nay bị Hướng Tâm Dĩnh náo loạn như vậy, Tống Vệ Lý đem chuyện mình đã biết nói tuông ra, sau khi nói xong hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái. Đột nhiên hắn hiểu được thì ra mình vẫn rất để ý chuyện này, hắn căn bản không có như tiêu sái rộng lượng như mình nghĩ, bỗng dưng không hiểu vì sao bị người ta cho đội nón xanh, trong lòng người đàn ông nào có thể chấp nhận được sự thật này?
“Anh, anh sao lại biết được chuyện năm đó?” Hướng Tâm Dính cũng bị doạ sợ, bà ta vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tống Vệ Lý, có lẽ bà ta chưa từng nghĩ là Tống Vệ Lý sẽ biết chuyện năm đó.
“Cô không cần quan tâm là vì sao tôi biết được? Tóm lại, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô, bây giờ cô cũng là phụ nữ đã có chồng, mời tự trọng cho!” Nói xong, Tống Vệ Lý định lập tức rời đi thì bị Hướng Tâm Dĩnh kéo hắn lại.
“Vệ Lý, anh hãy nghe em nói, em thật sự là bất đắc dĩ, anh giúp em rời khỏi Đào gia đi, xin anh!”
Tống Vệ Lý vốn muốn bỏ cô ta ra, nhưng Hướng Tâm Dĩnh lại gắt gao kéo quần áo của hắn, hắn vừa dùng chút lực thì Hướng Tâm Dĩnh còn kém chút là bổ nhào vào trên người hắn. Đây là trường hợp nơi công cộng, động tĩnh của hai người đã dẫn dụ ánh mắt của rất nhiều người, Tống Vệ Ký đành phải ngồi xuống lần nữa, để Hướng Tâm Dĩnh buông tay ra.
Hướng Tâm Dính thấy hắn ngồi xuống mới mở miệng nói: “Năm đó em cũng là bất đắc dĩ…” Chuyện tình yêu giữa bà ta và Tống Vệ Lý giống như trong truyện cổ tích Cô bé lọ lem, năm đó cùng Tống Vệ Lý một chỗ làm cho bà ta rất là đắc ý, bà ta cũng trở thành đối tượng hâm mộ của rất nhiều nữ sinh trong trường học, điều này cực kỳ thoả mãn tâm hư vinh của bà ta. Nhưng Tống Vệ Lý là một học bá, thời gian ở cùng Hướng Tâm Dĩnh không phải là rất nhiều.
Đến một đoạn thời gian chuyện làm ăn của Tống gia xảy ra vấn đề, Tống Vệ Lý một lòng đặt trên chuyện làm ăn của gia tộc, tự nhiên sẽ xem nhẹ Hướng Tâm Dĩnh. Mà cái thời gian đó vừa vặn Đào Giang Xuyên đến thành phố Thiên Hải khảo sát, một lần ngoài ý muốn quen biết Hướng Tâm Dĩnh. Khác với Tống Vệ Lý, Đào Giang Xuyên là điển hình của một công tử ăn chơi, rất biết cách dỗ dành con gái, lại chịu khó bỏ tiền tiêu trên người Hướng Tâm Dĩnh, quan trọng nhất là ông ta đối với Hướng Tâm Dĩnh là vừa gặp đã thương.
Hướng Tâm Dĩnh một mặt là hưởng thụ Đào Giang Xuyên cẩn thận che chở và cuộc sống xa hoa mà ông ta chu cấp, một mặt lại hưởng thụ cảm giác hư vinh từ thân phận bạn gái Tống Vệ Lý. Qua lại giữa hai người đàn ông dần dần thành thạo, hơn nữa bà ta phát hiện mình rất thích hưởng thụ cuộc sống như thế, bà ta cảm thấy đó cũng là một cách chứng minh sức hấp dẫn của bản thân.
Tống Vệ Lý bởi vì chuyện trong nhà bận sức đầu mẻ trán, cũng không có chú ý đến biến hoá của Hướng Tâm Dĩnh. Mà Hướng Tâm Dĩnh vì lừa Đào Giang Xuyên nên không có nói cho đối phương là mình đã có bạn trai. Mà vừa mới bắt đầu Đào Giang Xuyên cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều tra Hướng Tâm Dĩnh, quan hệ ba người cứ như vậy mà duy trì liên tục.
Nhưng Đào Giang Xuyên sao có thể thoả mãn mãi như thế, ông ta đưa Hướng Tâm Dĩnh đi ăn cơm thì bỏ thuốc, sau đó hai người liền xảy ra quan hệ. Ngày hôm sau Hướng Tâm Dĩnh phát hiện lập tức giận điên lên, đồng thời bà ta cũng vô cùng sợ hãi, nếu Tống Vệ Lý biết chuyện này thì bà ta sẽ không gả được vào Tống gia, bà ta luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành Tống thái thái, lúc này đều hỏng.
Thời gian này Đào Giang Xuyên lại tỏ vẻ nguyện ý cưới Hướng Tâm Dĩnh, nhưng khi đó Đào gia ở thành phố Đông Lâm cũng không có tiếng tăm gì, so với Tống thị ở Thiên Hải không chỉ kém tí tẹo. Dĩ nhiên Hướng Tâm Dĩnh không nguyện ý gả cho ông ta, huống chi người trong lòng bà ta thích luôn là Tống Vệ Lý.
Sau đó không lâu thì buôn bán của Tống gia đã có khởi sắc, bởi vì trong thời gian này Tống Vệ Lý rất bận không có quan tâm đến Hướng Tâm Dĩnh, cho nên đối với bà ta là càng quan tâm gấp đôi. Mà lúc này Đào Giang Xuyên lại bởi vì có việc gấp phải quay về Đông Lâm, Tống Vệ Lý ở phía sau đó cầu hôn Hướng Tâm Dĩnh. Nhưng lúc này Hướng Tâm Dĩnh lại cực kỳ sợ hãi, bà ta phát hiện mình mang thai, bà ta không ngừng an ủi mình nhất định là có biện pháp giải quyết chuyện này. Bà ta cùng mẹ mình thương lượng xong thì quyết định để đứa bé này đổ lên đầu Tống Vệ Lý.
Nhưng bất kể là bà ta cố gắng dụ dỗ đến đâu, Tống Vệ Lý cũng không chịu đụng vào mình trước khi kết hôn. Nhưng nếu chờ đến khi kết hôn thì bụng bà ta đã nổi lên, nghĩ tới nghĩ lui bà ta quyết định xoá sạch đứa bé này. Vừa lúc đó Đào Giang Xuyên lại lần nữa tới thành phố Thiên Hải, hơn nữa là đặc biệt tới vì bà ta, biết người yêu mang thai thì Đào Giang Xuyên vô cùng vui mừng.
Đối mặt với Đào Giang Xuyên vui mừng thì Hướng Tâm Dĩnh chính là một bụng nước đắng. Đào Giang Xuyên kiên quyết phải đón bà ta đến thành phố Đông Lâm, nhưng Hướng Tâm Dĩnh chết sống cũng không muốn đi. Đào Giang Xuyên cảm thấy có vấn đề, sau khi điều tra thì biết được chuyện giữa Hướng Tâm Dĩnh và Tống Vệ Lý, liền uy hiếu nếu bà ta dám đem con mình xoá sạch, ông ta lập tức sẽ nói chuyện này với Tống gia, nhìn xem đến lúc đó Tống gia còn cho bà ta vào cửa hay không. Cuối cùng Hướng Tâm Dĩnh quẫn bách đành bất đắc dĩ đồng ý với Đào Giang Xuyên, mang theo cha mẹ rời khỏi Thiên Hải cùng ông ta.
“Vệ Lý, em biết việc này là tại em, nếu em không ái mộ hư vinh cũng sẽ không khiến cho ông ta thành công, nhưng lúc đó em thật sự rất cô đơn, anh bận rộn cả ngày không có thời gian dành cho em, cho nên em…”
“Đào phu nhân, nên nói thì bà cũng đã nói xong, tôi có thể đi rồi chứ?” Hiển nhiên Tống Vệ Lý đối với lời của bà ta nói không có hứng thú, cho nên đúng lúc đánh gãy lời bà ta.
“Vệ Lý, anh sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy? Em là người anh yêu nhất mà?”
“Thật ngại, tôi yêu nhất chính là thái thái Thu Đình Nhã của tôi, tôi còn có việc không ở lại.” Lúc này Tống Vệ Lý học thông minh, đứng dậy liền né qua một bên, quả nhiên Hướng Tâm Dinh vươn tay ra kéo hụt hắn, Tống Vệ Lý bước nhanh rời khỏi.
Vốn là hắn cho rằng việc này xem như kết thúc, hắn cũng không có nói với Thu Đình Nhã, hắn là không muốn giấu diếm nàng nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng đáng, huống chi hắn và Hướng Tâm Dĩnh không có phát sinh ra chuyện gì, hắn đối với Hướng Tâm Dĩnh càng không có bất cứ tình cảm nào, cần chi trước mặt Thu Đình Nhã nhắc tới bà ta?
Nào biết hai ngày sau Hướng Tâm Dĩnh một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tống Vệ Lý, hơn nữa lần này bà ta không có che che lấp lấp, mà là ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Tống Vệ Lý nhìn thấy bà ta đã muốn rời đi, nhưng Hướng Tâm Dĩnh không có cho hắn cơ hội, lập tức ngăn cản người lại.
Tống Vệ Lý đành phải ngồi xuống, hắn thật sự không muốn dây dưa với Hướng Tâm Dĩnh, lỡ như bị người nhìn thấy càng không hay ho. Nhưng hôm nay Hướng Tâm Dĩnh cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nói đông nói tây vài câu, hai người nói không được bao lâu thì Hướng Tâm Dĩnh nói có việc phải đi trước, làm Tống Vệ Lý khó hiểu. Chẳng qua là đến buổi tối thì hắn đã biết là xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn nhận được đống ảnh chụp này.
Diêm Thiếu Liệt nghe xong thì chân mày cau lại: “Ba là nói Hướng Tâm Dĩnh cố ý tìm ba để chụp ảnh, bà ta đem ảnh chụp gửi cho ba để làm gì?”
Tống Vệ Lý bất đắc dĩ nói: “Cô ta muốn ba giúp cô ta rời khỏi Đào gia, còn có con gái Đào Mỹ của cô ta nữa.”
“Nếu ba không muốn giúp, bà ta liền lấy ảnh chụp này đưa mẹ nuôi nhìn, bà ta uy hiếp ba?”
Tống Vệ Lý gật gật đầu, hắn thật sự không ngờ Hướng Tâm Dĩnh biến thành loại người này, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
“Vậy bây giờ ba muốn làm thế nào?”
“Ba sẽ không giúp cô ta, ai biết là nhà bọn họ xảy ra chuyện gì, ba nào có lý do giúp một phụ nữ có chồng chạy trốn khỏi gia đình, hơn nữa trước kia hai chúng ta từng có một đoạn như thế, việc này mà bị truyền ra ngoài đối với ba hay là Tống gia đều là rắc rối.” Diêm Thiếu Liệt gật đầu, thầm nghĩ coi như vẫn rất tỉnh táo.
Tống Vệ Lý tiếp tục nói: “Nhưng ba cũng không biết phải mở miệng nói chuyện này như thế nào với Đình Nhã, ba sợ giải thích không rõ ràng sẽ là cô ấy tức giận, lại sợ cô ấy trách ba gạt mình.” Càng nói, âm thanh của hắn càng nhỏ. Nếu không biết Diêm Thiếu Liệt xem bà xã mình giống như mẹ ruột, hắn thật sự không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng chính bởi vì rất yêu nên mới rất sợ làm hại đối phương.
Đối với điểm này Diêm Thiếu Liệt là có thể hiểu, “Ba nuôi, ba không cần lo lắng, mẹ nuôi không phải là người như vậy. Ba chỉ cần đem chuyện từ đầu đến cuối kể cho mẹ, đem chuyện ba khó xử cũng nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ hiểu cho ba. Ba làm tất cả là vì mẹ, sợ mẹ không vui vẻ, điều đó mẹ đều hiểu, khẳng định sẽ không trách ba.”
“Thật?”
“Con cam đoan, nếu mẹ nuôi tức giận, con giúp ba dỗ dành.”
Được Diêm Thiếu Liệt cam đoan nên Tống Vệ Lý cầm ảnh chụp lái xe về nhà, sau khi đến nhà thì hắn đem chuyện nói lại cho Thu Đình Nhã. Sau khi Thu Đình Nhã nghe xong thì cười nói: “Em còn tưởng chuyện có bao nhiêu lớn, đây là nguyên nhân mấy ngày nay anh không yên lòng?” Tống Vệ Lý thành thật gật đầu.
“Điểm xuất phát của anh là tốt, nhưng anh phải biết chúng ta là vợ chồng có chuyện gì anh cũng phải nói với em, đây là chuyện mà hai chúng ta phải cùng nhau đối mặt, anh cần chi phải một mình chịu đựng.” Lúc này Tống Vệ Lý tin tưởng, Thu Đình Nhã là không tức giận.
“Anh chủ yếu là sợ em giận, còn sợ em trách anh gạt em.”
“Cũng không phải anh sai, huống chi là Hướng Tâm Dĩnh tự mình chạy tới trước mặt anh, anh muốn tránh cũng tránh không thoát, việc này sao có thể trách anh đây. Nhưng mà chuyện này xác thực là anh làm không đúng, sau này không cho phép như vậy nữa.” Tống Vệ Lý luôn mãi cam đoan về sau sẽ tuyệt đối không dám như vậy.
Mà bên kia Diêm Thiếu Liệt lập tức liên hệ một chút với Cố Quân Viêm, để hắn tìm người tin cậy điều tra Hướng Tâm Dĩnh. Không ngờ rằng Cố Quân Viêm cũng mang đến tin tức cho anh, người phụ trách theo dõi Đào Ngọc truyền tin về, nói Đào Ngọc và Đào Giang Hải hình như gần đây đang tìm người, hơn nữa làm việc càng cẩn thận.
Diêm Thiếu Liệt vừa nghe chỉ biết người bọn họ muốn tìm nhất định là Hướng Tâm Dĩnh, Hướng Tâm Dĩnh này rất giống kiểu chạy thoát thân, nhìn phản ứng của người Đào gia thì chắc chắn là bà ta lén chạy đến, nếu cha nuôi không giúp thì bà ta sẽ làm thế nào đây? Có lẽ Hướng Tâm Dĩnh sẽ trở thành cánh cửa đột phá, xem ra anh còn phải làm phiền mẹ nuôi một lần.
Sau khi Thu Đình Nhã nghe được Diêm Thiếu Liệt nói thì bảo anh cứ yên tâm, tiếp đó nàng liền cùng Tống Vệ Lý đi gặp Hướng Tâm Dĩnh. Hướng Tâm Dĩnh nhìn thấy Thu Đình Nhã đến liền biết mình không có lợi thế gì uy hiếp Tống Vệ Lý, bà ta vô cùng không cam lòng, không cam lòng cứ phải về Đông Lâm như vậy, không được, bà ta tuyệt đối không thể trở về. Nhưng phải nói như thế nào để thuyết phục Tống Vệ Lý giúp mình đây? Bà ta thoáng nhìn qua Thu Đình Nhã trước mặt lập tức ném ánh mắt xem thường, người phụ nữ này bất cứ thời điểm nào cũng là một bộ dáng tao nhã, thật sự làm cho người ta chán ghét!
“Đào phu nhân, đã lâu không gặp!”
Hướng Tâm Dĩnh nghe câu chào của Thu Đình Nhã thì tức giận muốn lệch mũi, người phụ nữ này luôn từng giây từng phút không quên nhắc nhở thân phận của mình. Quả nhiên là đáng ghét, bà ta ngoài cười nhưng trong lòng không cười, cười nhẹ một cái xem như là chào hỏi.
Thu Đình Nhã đối với thái độ của bà ta cũng không thèm để ý tiếp tục nói: “Nghe nói cô muốn cho tiên sinh nhà tôi giúp đỡ một chuyện, việc này cũng không phải là không thể được.” Nghe nói như thế Hướng Tâm Dĩnh nháy mắt tinh thần tỉnh táo, Thu Đình Nhã nhìn phản ứng của bà ta thì trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn là treo điềm đạm tươi cười, “Nhưng tiền đề là tôi phải biết được tình huống cụ thể mới được.”
Hướng Tâm Dĩnh nhướng mày nhìn về phía Thu Đình Nhã, cảnh giác hỏi: “Cô muốn biết cái gì?”
Thu Đình Nhã cầm lên tách cà phê nhấp nhẹ một ngụm mới nói: “Đào phu nhân không nếm thử sao? Quán cà phê này là số một số hai ở Thiên Hải, rất được.”
“A?” Hướng Tâm Dĩnh hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ của Thu Đình Nhã, đang nói chuyện ngon lành sao lại nhảy sang chuyện cà phê rồi.
Thu Đình Nhã đặt tách cà phê xuống, lại nói: “Ví dụ như nguyên nhân thật sự cô muốn thoát khỏi Đào gia.”
“Không có khả năng!” Hướng Tâm Dĩnh không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối, bà ta muốn chạy trốn là một chuyện, nhưng muốn bà ta nói ra bí mật Đào gia là trăm triệu lần không có khả năng.
Thu Đình Nhã nhẹ nhàng nói: “Đào phu nhân, cô phải biết, cô là một phụ nữ có chồng, tiên sinh nhà tôi giúp cô thoát khỏi gia đình là chuyện gì đây? Tương lai người Đào gia truy hỏi thì chúng tôi phải nói thế nào, huống chi nếu cô làm chuyện gì trái pháp luật bảo chúng tôi giúp cô chẳng phải là hại chính mình sao? Chúng tôi nguyện ý giúp cô là bởi vì cô và tiên sinh nhà tôi là tình nghĩa bạn học cũ, không giúp cô thì cũng không có ai nói gì được chúng tôi. Cô có thể lựa chọn không nói, chúng tôi cũng có thể lựa chọn không giúp cô.”
“Cô…” Hướng Tâm Dĩnh tức giận trừng Thu Đình Nhã, đáng tiếc Thu Đình Nhã đang nghiên cứu nhẫn kim cương trên tay, không đếm xỉa gì đến bà ta. Về phần Tống Vệ Lý, từ lúc đến đây luôn cầm tờ báo chăm chú đọc, căn bản không hề nhìn thẳng xem bà ta một cái.
Đợi đến khi Hướng Tâm Dĩnh đứng dậy rời đi, Tống Vệ Lý mới đặt tờ báo xuống hỏi: “Em thấy việc này có cửa không?”
Thu Đình Nhã nheo nheo mắt cười tươi nói: “Vẫn là chưa đến mức độ ép bức người!” Nói xong nàng lấy điện thoại gọi qua cho Diêm Thiếu Liệt…
Bên kia Diêm Thiếu Liệt cũng nhận được tin từ Cố Quân Viêm, chắc chắn Hướng Tâm Dĩnh biết chuyện làm ăn của Đào gia, nhưng bà ta không có tham dự vào. Đào gia còn có một người không có tham dự vào, hơn nữa cô ta rất có khả năng là không biết trong nhà đang buôn bán cái gì, người này chính là Đào Mỹ!
Tin tức này khiến cho Diêm Thiếu Liệt rất bất ngờ, không ngờ là Đào Mỹ hoàn toàn không biết chuyện làm ăn của Đào gia, khó trách Hướng Tâm Dĩnh muốn Tống Vệ Lý giúp hai mẹ con bà ta rời khỏi, bà ta đối với đứa con gái này rất thương yêu.”
Diêm Thiếu Liệt cảm thấy không lợi dụng được Hướng Tâm Dĩnh thì rất đáng tiếc, chỉ tiếc là Đào Mỹ đang ở Đông Lâm, nếu không thì có cô ta làm uy hiếp, việc lợi dụng Hướng Tâm Dĩnh sẽ càng thêm dễ dàng!
Diêm Thiếu Liệt không đem chuyện Đào gia nói cho người trong nhà, thậm chí ngay cả lão gia tử anh cũng không nói, nếu như anh không cố ý giấu diếm người trong nhà, chỉ sợ làm bọn họ lo lắng mà thôi, dù sao người bình thường nghe được chuyện như vậy sẽ cảm thấy rất nguy hiểm.
Gần đây anh luôn suy nghĩ làm thế nào lộ chuyện này ra với Đổng Chính, mà còn có thể làm cho hắn ra tay, có thể tuỳ tiện nói, dù sao anh có thể lấy danh nghĩa là nghi ngờ, nhưng nếu chỉ nói như vậy thì Đổng Chính sẽ không dễ dàng ra tay. Mỗi ngày Diêm Thiếu Liệt trừ bỏ bận rộn dự án cải tạo khu Đông thì là đang cân nhắc chuyện này.
Chẳng qua là không đợi anh nghĩ ra biện pháp tốt, đã có người tìm đến anh hỗ trợ. Người tới không phải là người ngoài, là cha nuôi Tống Vệ Lý của anh, bởi vì nhận Thu Đình Nhã làm mẹ nuôi, cho nên tiện thể lại có thêm một ông cha nuôi Tống Vệ Lý. Nguyên nhân Tống Vệ Lý tìm đến anh không ngờ là có liên quan đến Đào gia, điều này làm cho Diêm Thiếu Liệt rất là ngoài ý muốn.
Trước tiên, Tống Vệ Lý đưa cho Diêm Thiếu Liệt vài tấm hình chụp, là hình hắn ngồi uống cà phê chung với Hướng Tâm Dĩnh, nhưng có lẽ là bởi vì lý do góc độ hoặc vì ánh sáng, tóm lại ảnh chụp này khiến người nhìn có một loại cảm giác ái muội. Diêm Thiếu Liệt nhìn thoáng qua liền không vui vẻ, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng mà không đợi anh nói chuyện, Tống Vệ Lý đã nói trước: “Người đàn bà này đúng là âm hồn không tiêu tán, A Liệt, con mau giúp ba suy nghĩ biện pháp, cái này mà để cho mẹ nuôi con thấy được, con nói xem mẹ con có tức giận hay không đây?”
“Tất nhiên sẽ tức giận, con xem còn tức giận, huống chi là mẹ nuôi. Ba sao lại liên lạc với Hướng Tâm Dĩnh, đây là chuyện khi nào? Còn nữa, không phải bà ta là cùng Đào Giang Xuyên trở về Đông Lâm sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Haiz! Đừng nói nữa…”
Tống Vệ Lý kể chuyện đã xảy ra với Diêm Thiếu Liệt, hoá ra là mấy ngày trước Hướng Tâm Dĩnh trộm đến thành phố Thiên Hải, nói là bà ta trộm tới, là bởi vì Tống Vệ Lý phát hiện bà ta rất là cẩn thận, lại giống như là đang trốn tránh người nào, đầu quấn khăn, đội kính râm, như là hận không thể đem cả mặt bọc kín mít lại.
Thậm chí là bà ta không có hẹn Tống Vệ Lý, mà là có một lần Tống Vệ Lý nói chuyện xong với một người bạn, người bạn này có việc đi trước nhưng hắn thì tính toán ngồi lại một chút để đi đón Thu Đình Nhã đang đi làm đẹp cùng nhau về nhà. Không ngờ rằng Hướng Tâm Dĩnh cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, hù cho hắn hoảng sợ, ban đầu thì hắn còn chưa nhận ra được người phụ nữ trước mặt là ai, đợi khi bà ta gỡ kính râm xuống thì Tống Vệ Lý mới nhận ra là Hướng Tâm Dĩnh.
Hướng Tâm Dĩnh cũng không có ý tứ ôn chuyện cũ, trực tiếp mở miệng nói: “Vệ Lý, nể tình chúng ra từng có một thời bên nhau anh giúp em được không.” Lúc ấy Tống Vệ Lý liền mộng, cái này là thời nào nha?
Chẳng qua là rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, “Đào phu nhân, giữa hai chúng ta đã kết thúc từ lâu, hiện tại tôi và cô không có bất cứ quan hệ nào, mà tôi cũng không muốn có quan hệ gì với cô, tôi nói chắc cô đã hiểu chứ?”
Hướng Tâm Dĩnh không dám tin lắc lắc đầu nói: “Không, không được, nếu anh không giúp em sẽ không có ai giúp em được cả, Vệ Lý, em thích anh, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng quên anh, anh phải tin tưởng em.”
Tống Vệ Lý cười nhạo nói: “Đào phu nhân, cô nói lời này có buồn cười quá không? Cô quên mình đã lập gia đình và còn là sinh con dưỡng cái sao?”
“Anh không tin em?”
Tống Vệ Lý biến sắc, “Tôi vì sao phải tin một phụ nữ trước khi đính hôn với tôi đã bò lên giường với người đàn ông khác? Tôi vì sao phải tin tưởng một phụ nữ chưa lập gia đình đã có thai? Tôi vì sao phải tin một phụ nữ mang thai đứa con của người khác lại quyết tâm muốn gả cho tôi để tôi làm cha đứa bé? Cô nói cho tôi nghe thử, cô có chỗ nào đáng để tôi tin tưởng? Cô xứng sao?”
Lúc trước Tống Vệ Lý từ chỗ Diêm Thiếu Liệt nghe được mấy chuyện này ngoại trừ khiếp sợ còn có một chút oán giận, đương nhiên đây chỉ là cảm xúc nhỏ nên bị xem nhẹ. Cho nên khi ấy hắn nghĩ rằng mình hoàn toàn không quan tâm, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa hắn đã tìm được tình yêu thực sự của mình, cần chi phải cắn mãi chuyện trước kia không buông tha? Người, sợ nhất là bản thân không vượt qua được chính mình.
Nhưng hôm nay bị Hướng Tâm Dĩnh náo loạn như vậy, Tống Vệ Lý đem chuyện mình đã biết nói tuông ra, sau khi nói xong hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái. Đột nhiên hắn hiểu được thì ra mình vẫn rất để ý chuyện này, hắn căn bản không có như tiêu sái rộng lượng như mình nghĩ, bỗng dưng không hiểu vì sao bị người ta cho đội nón xanh, trong lòng người đàn ông nào có thể chấp nhận được sự thật này?
“Anh, anh sao lại biết được chuyện năm đó?” Hướng Tâm Dính cũng bị doạ sợ, bà ta vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tống Vệ Lý, có lẽ bà ta chưa từng nghĩ là Tống Vệ Lý sẽ biết chuyện năm đó.
“Cô không cần quan tâm là vì sao tôi biết được? Tóm lại, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô, bây giờ cô cũng là phụ nữ đã có chồng, mời tự trọng cho!” Nói xong, Tống Vệ Lý định lập tức rời đi thì bị Hướng Tâm Dĩnh kéo hắn lại.
“Vệ Lý, anh hãy nghe em nói, em thật sự là bất đắc dĩ, anh giúp em rời khỏi Đào gia đi, xin anh!”
Tống Vệ Lý vốn muốn bỏ cô ta ra, nhưng Hướng Tâm Dĩnh lại gắt gao kéo quần áo của hắn, hắn vừa dùng chút lực thì Hướng Tâm Dĩnh còn kém chút là bổ nhào vào trên người hắn. Đây là trường hợp nơi công cộng, động tĩnh của hai người đã dẫn dụ ánh mắt của rất nhiều người, Tống Vệ Ký đành phải ngồi xuống lần nữa, để Hướng Tâm Dĩnh buông tay ra.
Hướng Tâm Dính thấy hắn ngồi xuống mới mở miệng nói: “Năm đó em cũng là bất đắc dĩ…” Chuyện tình yêu giữa bà ta và Tống Vệ Lý giống như trong truyện cổ tích Cô bé lọ lem, năm đó cùng Tống Vệ Lý một chỗ làm cho bà ta rất là đắc ý, bà ta cũng trở thành đối tượng hâm mộ của rất nhiều nữ sinh trong trường học, điều này cực kỳ thoả mãn tâm hư vinh của bà ta. Nhưng Tống Vệ Lý là một học bá, thời gian ở cùng Hướng Tâm Dĩnh không phải là rất nhiều.
Đến một đoạn thời gian chuyện làm ăn của Tống gia xảy ra vấn đề, Tống Vệ Lý một lòng đặt trên chuyện làm ăn của gia tộc, tự nhiên sẽ xem nhẹ Hướng Tâm Dĩnh. Mà cái thời gian đó vừa vặn Đào Giang Xuyên đến thành phố Thiên Hải khảo sát, một lần ngoài ý muốn quen biết Hướng Tâm Dĩnh. Khác với Tống Vệ Lý, Đào Giang Xuyên là điển hình của một công tử ăn chơi, rất biết cách dỗ dành con gái, lại chịu khó bỏ tiền tiêu trên người Hướng Tâm Dĩnh, quan trọng nhất là ông ta đối với Hướng Tâm Dĩnh là vừa gặp đã thương.
Hướng Tâm Dĩnh một mặt là hưởng thụ Đào Giang Xuyên cẩn thận che chở và cuộc sống xa hoa mà ông ta chu cấp, một mặt lại hưởng thụ cảm giác hư vinh từ thân phận bạn gái Tống Vệ Lý. Qua lại giữa hai người đàn ông dần dần thành thạo, hơn nữa bà ta phát hiện mình rất thích hưởng thụ cuộc sống như thế, bà ta cảm thấy đó cũng là một cách chứng minh sức hấp dẫn của bản thân.
Tống Vệ Lý bởi vì chuyện trong nhà bận sức đầu mẻ trán, cũng không có chú ý đến biến hoá của Hướng Tâm Dĩnh. Mà Hướng Tâm Dĩnh vì lừa Đào Giang Xuyên nên không có nói cho đối phương là mình đã có bạn trai. Mà vừa mới bắt đầu Đào Giang Xuyên cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều tra Hướng Tâm Dĩnh, quan hệ ba người cứ như vậy mà duy trì liên tục.
Nhưng Đào Giang Xuyên sao có thể thoả mãn mãi như thế, ông ta đưa Hướng Tâm Dĩnh đi ăn cơm thì bỏ thuốc, sau đó hai người liền xảy ra quan hệ. Ngày hôm sau Hướng Tâm Dĩnh phát hiện lập tức giận điên lên, đồng thời bà ta cũng vô cùng sợ hãi, nếu Tống Vệ Lý biết chuyện này thì bà ta sẽ không gả được vào Tống gia, bà ta luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành Tống thái thái, lúc này đều hỏng.
Thời gian này Đào Giang Xuyên lại tỏ vẻ nguyện ý cưới Hướng Tâm Dĩnh, nhưng khi đó Đào gia ở thành phố Đông Lâm cũng không có tiếng tăm gì, so với Tống thị ở Thiên Hải không chỉ kém tí tẹo. Dĩ nhiên Hướng Tâm Dĩnh không nguyện ý gả cho ông ta, huống chi người trong lòng bà ta thích luôn là Tống Vệ Lý.
Sau đó không lâu thì buôn bán của Tống gia đã có khởi sắc, bởi vì trong thời gian này Tống Vệ Lý rất bận không có quan tâm đến Hướng Tâm Dĩnh, cho nên đối với bà ta là càng quan tâm gấp đôi. Mà lúc này Đào Giang Xuyên lại bởi vì có việc gấp phải quay về Đông Lâm, Tống Vệ Lý ở phía sau đó cầu hôn Hướng Tâm Dĩnh. Nhưng lúc này Hướng Tâm Dĩnh lại cực kỳ sợ hãi, bà ta phát hiện mình mang thai, bà ta không ngừng an ủi mình nhất định là có biện pháp giải quyết chuyện này. Bà ta cùng mẹ mình thương lượng xong thì quyết định để đứa bé này đổ lên đầu Tống Vệ Lý.
Nhưng bất kể là bà ta cố gắng dụ dỗ đến đâu, Tống Vệ Lý cũng không chịu đụng vào mình trước khi kết hôn. Nhưng nếu chờ đến khi kết hôn thì bụng bà ta đã nổi lên, nghĩ tới nghĩ lui bà ta quyết định xoá sạch đứa bé này. Vừa lúc đó Đào Giang Xuyên lại lần nữa tới thành phố Thiên Hải, hơn nữa là đặc biệt tới vì bà ta, biết người yêu mang thai thì Đào Giang Xuyên vô cùng vui mừng.
Đối mặt với Đào Giang Xuyên vui mừng thì Hướng Tâm Dĩnh chính là một bụng nước đắng. Đào Giang Xuyên kiên quyết phải đón bà ta đến thành phố Đông Lâm, nhưng Hướng Tâm Dĩnh chết sống cũng không muốn đi. Đào Giang Xuyên cảm thấy có vấn đề, sau khi điều tra thì biết được chuyện giữa Hướng Tâm Dĩnh và Tống Vệ Lý, liền uy hiếu nếu bà ta dám đem con mình xoá sạch, ông ta lập tức sẽ nói chuyện này với Tống gia, nhìn xem đến lúc đó Tống gia còn cho bà ta vào cửa hay không. Cuối cùng Hướng Tâm Dĩnh quẫn bách đành bất đắc dĩ đồng ý với Đào Giang Xuyên, mang theo cha mẹ rời khỏi Thiên Hải cùng ông ta.
“Vệ Lý, em biết việc này là tại em, nếu em không ái mộ hư vinh cũng sẽ không khiến cho ông ta thành công, nhưng lúc đó em thật sự rất cô đơn, anh bận rộn cả ngày không có thời gian dành cho em, cho nên em…”
“Đào phu nhân, nên nói thì bà cũng đã nói xong, tôi có thể đi rồi chứ?” Hiển nhiên Tống Vệ Lý đối với lời của bà ta nói không có hứng thú, cho nên đúng lúc đánh gãy lời bà ta.
“Vệ Lý, anh sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy? Em là người anh yêu nhất mà?”
“Thật ngại, tôi yêu nhất chính là thái thái Thu Đình Nhã của tôi, tôi còn có việc không ở lại.” Lúc này Tống Vệ Lý học thông minh, đứng dậy liền né qua một bên, quả nhiên Hướng Tâm Dinh vươn tay ra kéo hụt hắn, Tống Vệ Lý bước nhanh rời khỏi.
Vốn là hắn cho rằng việc này xem như kết thúc, hắn cũng không có nói với Thu Đình Nhã, hắn là không muốn giấu diếm nàng nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng đáng, huống chi hắn và Hướng Tâm Dĩnh không có phát sinh ra chuyện gì, hắn đối với Hướng Tâm Dĩnh càng không có bất cứ tình cảm nào, cần chi trước mặt Thu Đình Nhã nhắc tới bà ta?
Nào biết hai ngày sau Hướng Tâm Dĩnh một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tống Vệ Lý, hơn nữa lần này bà ta không có che che lấp lấp, mà là ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Tống Vệ Lý nhìn thấy bà ta đã muốn rời đi, nhưng Hướng Tâm Dĩnh không có cho hắn cơ hội, lập tức ngăn cản người lại.
Tống Vệ Lý đành phải ngồi xuống, hắn thật sự không muốn dây dưa với Hướng Tâm Dĩnh, lỡ như bị người nhìn thấy càng không hay ho. Nhưng hôm nay Hướng Tâm Dĩnh cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nói đông nói tây vài câu, hai người nói không được bao lâu thì Hướng Tâm Dĩnh nói có việc phải đi trước, làm Tống Vệ Lý khó hiểu. Chẳng qua là đến buổi tối thì hắn đã biết là xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn nhận được đống ảnh chụp này.
Diêm Thiếu Liệt nghe xong thì chân mày cau lại: “Ba là nói Hướng Tâm Dĩnh cố ý tìm ba để chụp ảnh, bà ta đem ảnh chụp gửi cho ba để làm gì?”
Tống Vệ Lý bất đắc dĩ nói: “Cô ta muốn ba giúp cô ta rời khỏi Đào gia, còn có con gái Đào Mỹ của cô ta nữa.”
“Nếu ba không muốn giúp, bà ta liền lấy ảnh chụp này đưa mẹ nuôi nhìn, bà ta uy hiếp ba?”
Tống Vệ Lý gật gật đầu, hắn thật sự không ngờ Hướng Tâm Dĩnh biến thành loại người này, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
“Vậy bây giờ ba muốn làm thế nào?”
“Ba sẽ không giúp cô ta, ai biết là nhà bọn họ xảy ra chuyện gì, ba nào có lý do giúp một phụ nữ có chồng chạy trốn khỏi gia đình, hơn nữa trước kia hai chúng ta từng có một đoạn như thế, việc này mà bị truyền ra ngoài đối với ba hay là Tống gia đều là rắc rối.” Diêm Thiếu Liệt gật đầu, thầm nghĩ coi như vẫn rất tỉnh táo.
Tống Vệ Lý tiếp tục nói: “Nhưng ba cũng không biết phải mở miệng nói chuyện này như thế nào với Đình Nhã, ba sợ giải thích không rõ ràng sẽ là cô ấy tức giận, lại sợ cô ấy trách ba gạt mình.” Càng nói, âm thanh của hắn càng nhỏ. Nếu không biết Diêm Thiếu Liệt xem bà xã mình giống như mẹ ruột, hắn thật sự không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng chính bởi vì rất yêu nên mới rất sợ làm hại đối phương.
Đối với điểm này Diêm Thiếu Liệt là có thể hiểu, “Ba nuôi, ba không cần lo lắng, mẹ nuôi không phải là người như vậy. Ba chỉ cần đem chuyện từ đầu đến cuối kể cho mẹ, đem chuyện ba khó xử cũng nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ hiểu cho ba. Ba làm tất cả là vì mẹ, sợ mẹ không vui vẻ, điều đó mẹ đều hiểu, khẳng định sẽ không trách ba.”
“Thật?”
“Con cam đoan, nếu mẹ nuôi tức giận, con giúp ba dỗ dành.”
Được Diêm Thiếu Liệt cam đoan nên Tống Vệ Lý cầm ảnh chụp lái xe về nhà, sau khi đến nhà thì hắn đem chuyện nói lại cho Thu Đình Nhã. Sau khi Thu Đình Nhã nghe xong thì cười nói: “Em còn tưởng chuyện có bao nhiêu lớn, đây là nguyên nhân mấy ngày nay anh không yên lòng?” Tống Vệ Lý thành thật gật đầu.
“Điểm xuất phát của anh là tốt, nhưng anh phải biết chúng ta là vợ chồng có chuyện gì anh cũng phải nói với em, đây là chuyện mà hai chúng ta phải cùng nhau đối mặt, anh cần chi phải một mình chịu đựng.” Lúc này Tống Vệ Lý tin tưởng, Thu Đình Nhã là không tức giận.
“Anh chủ yếu là sợ em giận, còn sợ em trách anh gạt em.”
“Cũng không phải anh sai, huống chi là Hướng Tâm Dĩnh tự mình chạy tới trước mặt anh, anh muốn tránh cũng tránh không thoát, việc này sao có thể trách anh đây. Nhưng mà chuyện này xác thực là anh làm không đúng, sau này không cho phép như vậy nữa.” Tống Vệ Lý luôn mãi cam đoan về sau sẽ tuyệt đối không dám như vậy.
Mà bên kia Diêm Thiếu Liệt lập tức liên hệ một chút với Cố Quân Viêm, để hắn tìm người tin cậy điều tra Hướng Tâm Dĩnh. Không ngờ rằng Cố Quân Viêm cũng mang đến tin tức cho anh, người phụ trách theo dõi Đào Ngọc truyền tin về, nói Đào Ngọc và Đào Giang Hải hình như gần đây đang tìm người, hơn nữa làm việc càng cẩn thận.
Diêm Thiếu Liệt vừa nghe chỉ biết người bọn họ muốn tìm nhất định là Hướng Tâm Dĩnh, Hướng Tâm Dĩnh này rất giống kiểu chạy thoát thân, nhìn phản ứng của người Đào gia thì chắc chắn là bà ta lén chạy đến, nếu cha nuôi không giúp thì bà ta sẽ làm thế nào đây? Có lẽ Hướng Tâm Dĩnh sẽ trở thành cánh cửa đột phá, xem ra anh còn phải làm phiền mẹ nuôi một lần.
Sau khi Thu Đình Nhã nghe được Diêm Thiếu Liệt nói thì bảo anh cứ yên tâm, tiếp đó nàng liền cùng Tống Vệ Lý đi gặp Hướng Tâm Dĩnh. Hướng Tâm Dĩnh nhìn thấy Thu Đình Nhã đến liền biết mình không có lợi thế gì uy hiếp Tống Vệ Lý, bà ta vô cùng không cam lòng, không cam lòng cứ phải về Đông Lâm như vậy, không được, bà ta tuyệt đối không thể trở về. Nhưng phải nói như thế nào để thuyết phục Tống Vệ Lý giúp mình đây? Bà ta thoáng nhìn qua Thu Đình Nhã trước mặt lập tức ném ánh mắt xem thường, người phụ nữ này bất cứ thời điểm nào cũng là một bộ dáng tao nhã, thật sự làm cho người ta chán ghét!
“Đào phu nhân, đã lâu không gặp!”
Hướng Tâm Dĩnh nghe câu chào của Thu Đình Nhã thì tức giận muốn lệch mũi, người phụ nữ này luôn từng giây từng phút không quên nhắc nhở thân phận của mình. Quả nhiên là đáng ghét, bà ta ngoài cười nhưng trong lòng không cười, cười nhẹ một cái xem như là chào hỏi.
Thu Đình Nhã đối với thái độ của bà ta cũng không thèm để ý tiếp tục nói: “Nghe nói cô muốn cho tiên sinh nhà tôi giúp đỡ một chuyện, việc này cũng không phải là không thể được.” Nghe nói như thế Hướng Tâm Dĩnh nháy mắt tinh thần tỉnh táo, Thu Đình Nhã nhìn phản ứng của bà ta thì trong lòng cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn là treo điềm đạm tươi cười, “Nhưng tiền đề là tôi phải biết được tình huống cụ thể mới được.”
Hướng Tâm Dĩnh nhướng mày nhìn về phía Thu Đình Nhã, cảnh giác hỏi: “Cô muốn biết cái gì?”
Thu Đình Nhã cầm lên tách cà phê nhấp nhẹ một ngụm mới nói: “Đào phu nhân không nếm thử sao? Quán cà phê này là số một số hai ở Thiên Hải, rất được.”
“A?” Hướng Tâm Dĩnh hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ của Thu Đình Nhã, đang nói chuyện ngon lành sao lại nhảy sang chuyện cà phê rồi.
Thu Đình Nhã đặt tách cà phê xuống, lại nói: “Ví dụ như nguyên nhân thật sự cô muốn thoát khỏi Đào gia.”
“Không có khả năng!” Hướng Tâm Dĩnh không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối, bà ta muốn chạy trốn là một chuyện, nhưng muốn bà ta nói ra bí mật Đào gia là trăm triệu lần không có khả năng.
Thu Đình Nhã nhẹ nhàng nói: “Đào phu nhân, cô phải biết, cô là một phụ nữ có chồng, tiên sinh nhà tôi giúp cô thoát khỏi gia đình là chuyện gì đây? Tương lai người Đào gia truy hỏi thì chúng tôi phải nói thế nào, huống chi nếu cô làm chuyện gì trái pháp luật bảo chúng tôi giúp cô chẳng phải là hại chính mình sao? Chúng tôi nguyện ý giúp cô là bởi vì cô và tiên sinh nhà tôi là tình nghĩa bạn học cũ, không giúp cô thì cũng không có ai nói gì được chúng tôi. Cô có thể lựa chọn không nói, chúng tôi cũng có thể lựa chọn không giúp cô.”
“Cô…” Hướng Tâm Dĩnh tức giận trừng Thu Đình Nhã, đáng tiếc Thu Đình Nhã đang nghiên cứu nhẫn kim cương trên tay, không đếm xỉa gì đến bà ta. Về phần Tống Vệ Lý, từ lúc đến đây luôn cầm tờ báo chăm chú đọc, căn bản không hề nhìn thẳng xem bà ta một cái.
Đợi đến khi Hướng Tâm Dĩnh đứng dậy rời đi, Tống Vệ Lý mới đặt tờ báo xuống hỏi: “Em thấy việc này có cửa không?”
Thu Đình Nhã nheo nheo mắt cười tươi nói: “Vẫn là chưa đến mức độ ép bức người!” Nói xong nàng lấy điện thoại gọi qua cho Diêm Thiếu Liệt…
Bên kia Diêm Thiếu Liệt cũng nhận được tin từ Cố Quân Viêm, chắc chắn Hướng Tâm Dĩnh biết chuyện làm ăn của Đào gia, nhưng bà ta không có tham dự vào. Đào gia còn có một người không có tham dự vào, hơn nữa cô ta rất có khả năng là không biết trong nhà đang buôn bán cái gì, người này chính là Đào Mỹ!
Tin tức này khiến cho Diêm Thiếu Liệt rất bất ngờ, không ngờ là Đào Mỹ hoàn toàn không biết chuyện làm ăn của Đào gia, khó trách Hướng Tâm Dĩnh muốn Tống Vệ Lý giúp hai mẹ con bà ta rời khỏi, bà ta đối với đứa con gái này rất thương yêu.”
Diêm Thiếu Liệt cảm thấy không lợi dụng được Hướng Tâm Dĩnh thì rất đáng tiếc, chỉ tiếc là Đào Mỹ đang ở Đông Lâm, nếu không thì có cô ta làm uy hiếp, việc lợi dụng Hướng Tâm Dĩnh sẽ càng thêm dễ dàng!