Trình Hân thật không ngờ mình lại bị gã đàn ông này chặn đón ngay trước cổng trường lần nữa, mà lần này còn chẳng thể thoái thác được.
“Mình đã hẹn tuần này đi ăn tối.” Lịch thiệp kéo cửa xe, mở lời.
Cô khẽ thở dài: “Mười giờ, làm ơn đưa tôi về trước mười giờ.”
Trần Cận mỉm cười, làm một động tác nghiêm trang kiểu nhà binh: “Tuân lệnh, bác nhà nhất định sẽ hoan nghênh anh tới đón em dài dài” Lên xe rồi, Trình Hân đã nghĩ: Không chừng mình đang làm một việc ngốc nghếch.
Tối hôm đó, bất chấp khí trời trăng thanh gió mát, vô cùng khêu gợi thánh nhân phạm tội, nhưng Trần Cận vẫn một mực giữ vững hình tượng hào hoa phong nhã, dường như trở lại thời sinh viên năm nào, chàng nàng tay nắm tay, nhìn nhau mỉm cười đã đủ thỏa lòng. Sở dĩ hắn lưu luyến Trình Hân lâu như vậy phần lớn nguyên nhân cũng vì nhớ lại thuở thanh niên lãng mạn trước kia… ừ thì nghe cũng hơi sến thiệt, nhưng đã lâu không được nếm vị ái tình mãnh liệt sôi nổi, cảm giác thực tế và ham muốn sinh ra từ bản năng cách nhau rất xa, chính hắn cũng biết khát vọng về sự đồng điệu cả thể xác lẫn linh hồn, mà dù sao cũng vuột khỏi tay rồi. Mấy cô em xinh đẹp kia, mỗi người mỗi ái mộ sùng bái hắn, nhưng chẳng ai thu phục được trái tim luôn ưa bay nhảy chơi bời trong hắn, cô bé bên cạnh này chí ít có thể cho hắn một chút yên ổn, giống như tìm được một thứ gì đã rời xa từ lâu lắm, thứ cảm giác thư thái không cần căng thẳng đề phòng từng giây phút.
Thật hiếm thấy Trần Cận rầu rĩ tội nghiệp đúng hẹn trước mười giờ đưa Trình Hân về nhà: “Nếu ấn tượng của em với anh còn chưa cải thiện chút nào, chúng mình vẫn có thể năng năng giao lưu để hiểu nhau hơn”
Cô mỉm cười, không đáp, chỉ giơ tay chào tạm biệt.
Trần Cận hắn cứ như vậy đen đủi đứng trong gió lạnh dõi mắt theo bóng lưng người đẹp từ từ đi khuất, bộ dạng u sầu dào dạt, hình tượng ấy ánh mắt ấy quả thực đủ khiến người ta dâng trào thương cảm.
Lái xe về khu nhà trọ cũ, qua cửa nhận diện vân tay, lên được hai bậc thang đã cảm giác được không khí có mùi bất thường, hắn ngẩng phắt đầu nhìn cánh cửa lầu hai, thấy người của mình đang đứng gác bên ngoài, lập tức nhảy cách bậc lên thật nhanh, cảnh giác hỏi: “Tụi bây lên đây làm gì?”
“Đại ca, bên trong có khách. Fiennes tiên sinh bảo bọn em tạm gác ngoài này.”
“Hê?” Vụ này kỳ lạ đây, trong lòng hắn chợn chợn bất an, đang tính đẩy cửa vào thì bị cản lại.
“…”
“Sao? Không cho tao vào?” Thái độ nghiêm túc chưa từng thấy, này là điềm báo hắn sắp sửa bốc hỏa, “Nếu sếp Fi bị làm sao ở trỏng, tụi bây chịu chứ gì?”
“Anh đừng làm khó bọn em…”
“Giờ là chúng mày làm khó tao!” Trần Cận bất chấp luôn, xô cửa xộc thẳng vào, “Có chuyện sẽ kêu tụi bây, gác tiếp đi.”
Trong phòng khách không có ai, cửa phòng Fiennes lại đóng, Trần Cận thận trọng tiến tới gần, nghĩ ngợi chừng ba giây, hắn có linh tính không ổn lắm, sau cửa không nghe được âm thanh gì, lòng thoáng khựng lại, đang tính xài chiêu đột kích đạp cửa xông vô thì có bóng người cử động ngoài ban công nhác qua mắt hắn, lập tức cảnh giác dán lưng vào tường, men ra thăm dò tình hình.
Qua lớp cửa kính, Trần Cận mục kích nguyên một màn hại hắn phát hoảng… sao lại là tên Thôi Minh Long của bọn Tường Long! Xem ra hắn ta đang tranh cãi gì đó với Fiennes.
Khẽ khàng đẩy hé cánh cửa sổ chưa bị khóa, hắn bắt đầu nghe được một số thâm cung bí sử rất chi khó hiểu
“Anh cho rằng giờ tôi vẫn răm rắp cắm đầu theo Phosa để các người sai phái à?! Hết rồi, qua hết rồi!!”
“Nếu sau khi thoát ly Hào Môn cậu hành động chừng mực một chút, tôi cũng không đến nỗi phải đích thân đến tìm cậu ôn chuyện, A Long, tốt hơn hết cậu nên rút lui khỏi trò chơi này ngay đi.”
“Rút lui?” A Long cất giọng kì dị chất vấn lại hắn, “Giờ anh còn tính ra lệnh cho tôi à? Năm đó bọn họ quẳng tôi cho lũ Trung Đông xử lý, lúc ấy anh có nghĩ đến một xu tình cũ nào không? Có không hả?!”
“Cậu vi phạm ba đại luật, không một ai cứu được cậu.”
“Kiếm cớ, chẳng qua là anh kiếm cớ giải quyết tôi! Một khi đã muốn dẹp bỏ ai, anh chưa bao giờ nương tay, cả lũ đàn em đối với anh chỉ là một bọn lính đánh thuê cho anh sai phái, mẹ nó nhưng tôi thì không đâu!! Tôi biết, anh ngấy tận cổ sự phục tùng của tôi, anh chán ngấy tất cả, trong mắt anh chẳng có chỗ cho bất cứ ai, chẳng qua là tự tôi khiến mình hèn hạ! Tôi ở lại Trung Đông cam tâm chịu tội, anh thừa biết vì sao!!” Mỹ nam tử nổi nóng, quả nhiên hỏa khí phừng phừng sắc bén.
Giọng Fiennes cất lên đều đều chậm rãi, bình thản đến gần như tàn bạo: “Tôi không muốn khống chế hay công kích ai, Hào Môn cũng không phải do một mình tôi lãnh đạo, trước đây cậu gia nhập tổ Trung Đông là vì chính cậu, còn bây giờ, nếu cậu vẫn muốn tiếp tục tồn tại, thì nên cố hết sức kiềm chế sự quá khích đến mức cực đoan của mình đi, tôi đảm bảo cậu sẽ phải hối hận.”
“Kể từ khi thoát ly khỏi Hào Môn, tôi đã cực đoan rồi! Là các người dồn tôi!”
“Tự cho mình là vô tội đáng thương không khiến người khác đồng tình đâu, A Long, trước kia cậu không hề oán trời trách đất như vậy.” Giọng điệu Fiennes đã bắt đầu lạnh lùng, “Hắn ta sẽ không bảo vệ cậu, cậu nên tin điều đó.”
“Tôi đã không còn tin vào bất cứ kẻ nào nữa rồi.”
“Tôi có thể bắt hắn ngay lập tức, nơi ẩn thân của hắn lộ rồi, nếu cậu còn cố chấp, chẳng ai cứu nổi cậu đâu.”
“Này coi như lời khuyên trước hồi tiễn biệt của anh hả? Tôi nghe không hiểu.” Ngay lúc ấy, A Long đột ngột sấn tới ôm cổ Fiennes, làm như muốn hôn hắn, lập tức bị đối phương kiên quyết đẩy ra, cảnh tượng này quả thực hại Trần Cận suýt chút nữa rớt trật quai hàm.
“Còn làm bừa, tôi sẽ không nể mặt cậu nữa đâu.” nói rồi quay đầu lại cửa sổ sát sàn, thấp giọng gọi, “Trần Cận, cậu ra đi. Đàm phán – xong rồi.”
Liền sau đó Trần Cận chỉ cảm thấy như toàn thân hứng một trận mưa tên bão đạn, chính xác là từ ánh mắt phẫn hận của Thôi Minh Long, hắn thầm mặc niệm trong bụng: Đại ca a người ta chọc vô ông hồi nào hở? Mắc gì xấc xược trừng trừng dòm nhau vậy? Thằng này cũng đang một cục tức nghẹn họng chưa biết xả vô đâu đây!!
“Gã khùng này lại có thói rình mò nghe lỏm hả? Quả là rất hợp làm tay sai a.” A Long vừa mở miệng đã đầy mùi châm biếm khinh bỉ.
“Mẹ nó coi chừng cái mồm mày đấy.” Trần Cận gằn giọng bật lại, bất quá mặt mũi vẫn lạnh tanh.
“Hôm đó, nếu ông chủ mày không cố ý nhảy vào đỡ đòn giùm, tao không tin mày trụ được hết mười phút đâu!” A Long cười lạnh đầy hàm ý, “Mày và bọn ngoài đó khác gì nhau, đều là những quân cờ bâu xâu quanh kẻ khác, Hào Môn bất cứ lúc nào cũng có thể bán đứng mày vì lợi lộc.”
Xạch! một tiếng, Trần Cận đã giật mở toang cánh cửa kính mờ sát sàn, rõ ý đuổi khách. A Long thình lình ý thức được lời lẽ của mình sẽ tạo thành hậu quả gì, mặt mũi thoáng cái biến sắc, hắn liếc mắt thật nhanh nhìn Fiennes, càng bất ngờ khi đối phương chỉ nói một câu: “Cho cậu mấy ngày suy nghĩ, có hỗ trợ tôi tìm ra hắn không, tùy cậu quyết định.”
Thôi Minh Long đi rồi, Trần Cận cũng không buồn nhìn Fiennes, hằm hằm ngồi phịch xuống sô pha. Sếp anh quan sát thái độ lầm lì tức tối của hắn một hồi, thực không giống Trần Cận quen thuộc mọi khi.
Khá lâu sau, Trần đại ca đột nhiên ngẩng lên nói: “Xem ra tôi đang bị nhồi vào một lô lốc âm mưu, Andre Fiennes.”
“Không nên nói như vậy.” Fiennes ôn hòa đáp, ngồi xuống cái ghế cách hắn một mét.
“Anh căn bản đã quen biết Thôi Minh Long từ trước!” Dùng ánh mắt bức bách Fiennes.
“Đến giờ chẳng qua cũng như người xa lạ, kẻ tôi biết là A Long từng một thời liều mạng vì Hào Môn, không phải tên phản bội đang chui rúc trong tổ chức Tường Long.”
“Anh xoay tôi như thằng ngu vậy!” Trần Cận nhoài người sấn tới trước mặt Fiennes, “Tôi cũng coi như đồng bọn của anh, vì sao mọi chuyện đều phải giấu giếm tôi?! Để tôi ngù ngờ mò mẫm chạy theo anh, vô duyên vô cớ ăn đòn, thậm chí mở miệng hỏi lý do cũng không được, rốt cuộc anh có ý đồ gì hả?! A Long sao lại từng là người Hào Môn? Vì sao hắn phản bội? Vì sao hắn và anh… mà cái gã mấy người vừa nói rốt cuộc là ai?”
“Trần Cận, nếu nhiệm vụ này khiến cậu bực bội không vừa lòng, tôi có thể phê chuẩn cho cậu quay về Xích bộ ngay lập tức.”
“Mẹ nó đồ khốn! Thằng này quá lắm chỉ muốn biết mình đang làm cái gì, vì cái quái gì phải làm?! Xin lỗi ông khả năng kiên nhẫn của tôi có thế thôi, đã không khiến hỏi thì tôi câm đây, thằng này không moi của ông một lời nào nữa!” Hắn đứng phắt dậy quay lưng chực bỏ đi, cuối cùng lại nghiến răng kiềm chế, hạ giọng buông một câu, “Tôi còn cho rằng giữa chúng ta ít nhất đã có sự tin tưởng.”
“Tôi đã nói tôi tin cậu.”
“Hừ.” Cười nhạt bất đắc dĩ, bỏ vào nhà tắm, thô bạo đóng sầm cửa lại rồi chui thẳng vào buồng vệ sinh, bắt đầu ngồi ngẫm nghĩ trên cái bồn cầu đang đóng nắp.
Hóa ra đều là gạt người, hóa ra mình chẳng khác gì con khỉ bị bọn họ coi như đồ giải trí, hoàn toàn không được biết mảy may kế hoạch thực sự, lại còn hăm hở xông ra làm bia đỡ đạn, mẹ nó, đen như gì!!
Giữa lúc Trần Cận rơi vào tình trạng cực độ mẫn cảm vì cục tức bự chảng trong bụng, cửa buồng đột nhiên bị mở ra, ngang nhiên phá bĩnh “khoảnh khắc trầm tư” của hắn, Trần Cận nhíu mày nhìn kẻ vừa xuất hiện, đã hết cách xòe ra cái mặt cười hì hì phởn phơ xỏ xiên mọi khi, giờ thật hắn chỉ muốn đấm nhau a
“Khỏi nói gì hết.” Trần Cận vung tay chặn ngang ý đồ mở miệng của đối phương, “Vì giờ tôi hết muốn hỏi rồi.”
“Nếu cậu thấy khó chịu, cứ việc trút ra.”
“À phải lắm, đúng là nên đi kiếm một em xinh đẹp thư giãn một chút.” Hắn đứng dậy tính đi ra, lại bị Fiennes nắm vai giữ lại.
“Trần Cận, tôi sẽ nói cho cậu những gì cậu muốn biết.”
“Nghĩ xong rồi hả? Tính nói cho tôi bao nhiêu? Ba phần hay năm phần?” Hắn bày ra vẻ mặt xuội xị chẳng mấy tin tưởng, “Thôi dẹp đi, nhẹ nợ cả đôi bên, mà nói thật, tôi cũng chẳng hứng thú gì với cái nhiệm vụ này nữa rồi.”
Trên thực tế, chưa một ai dám dùng thái độ kiểu này đối đáp với Liệt Diệm, mà vốn hắn cũng đã phải giận dữ vô cùng, thậm chí có thể lạnh lùng âm thầm tước đi mọi thứ của đối phương, khiến hắn ta phút chốc trắng tay… thế nhưng mỗi lần đối diện với những lời lẽ thẳng thắn và cả ánh mắt mãnh liệt của Trần Cận, hắn rốt cuộc đều không thể xuống tay, thậm chí không hề mảy may nghĩ đến chuyện trừng phạt sự kiêu ngạo, vô lễ của hắn… không lẽ đầu óc hắn cũng bị hư hỏng lây mất rồi?
“Nếu hôm nay cậu bỏ qua, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nhắc lại, tự cậu hiểu điều đó.”
Trần Cận đột nhiên vùng ra, như một con báo thúc mạnh vào ngực Fiennes, thô bạo xô hắn dán vào bức tường gạch phía sau, ánh mắt bùng lửa, rừng rực đến mức đôi bên đều có chút gấp gáp: “Thằng cha ban nãy nói không sai, ông quá coi trọng bản thân, mà cũng quá coi người khác không ra gì! Nếu ông chỉ muốn một thằng đầu sai cung cúc nghe lời, việc quái gì ông phải tìm tôi, tôi vừa điên khùng vừa vô lễ, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể cắn trả ông thê thảm, ông cẩn thận thì hơn!”
“Cậu nóng nảy thật, có điều…” Bàn tay hắn lần mò đặt lên thắt lưng Trần Cận, “Tôi cũng không ghét sự thẳng thắn của cậu.”
“Vậy tôi phải vái trời vì mạng mình may quá thể ấy nhỉ?”
“Nếu làm vậy khiến cậu thấy thoải mái hơn một chút”
“Sếp à, sếp thật đúng là đồ khốn, mà thằng này… chịu đủ rồi.”
Tôi đã kiên nhẫn với cậu đến cực điểm rồi, Trần Cận. Fiennes chăm chú nhìn gã đàn ông tràn đầy năng lượng trước mắt, từng đường nét trên gương mặt hoàn hảo đến muốn thương tổn ánh mắt người khác, rực rỡ chói lọi, có khi thâm trầm lơ đễnh, lại có khi bộc phát kích động, hắn không làm việc vì bất cứ kẻ nào, hắn chỉ vì lý tưởng của chính hắn. Một kẻ như vậy, so với những người từng quen biết trong quá khứ thực sự rất khác, Trần Cận gần như một mảnh mặt trời điềm nhiên chói sáng, lại thường thường ưa công khai bày ra những trò đùa ác chẳng phạm đến ai, nhưng hễ động đến công việc thì nghiêm túc ngay lập tức, thậm chí có chút quá mức nghiêm túc, khiến hắn vừa thấy phiền phức vừa không biết phải làm sao.
Thời điểm quan trọng, hắn cũng không hề bị khí thế của Trần Cận lấn át, chỉ tiếp tục nói: “Trước khi nói tất cả sự thật cho cậu, tôi cần cậu đồng ý với tôi một việc.”
“Dẹp anh đi! Là tự anh cố tình trái luật, lừa trên gạt dưới.”
“Việc này cậu không có quyền từ chối.”
Trong não lập tức nghe còi cảnh báo rúc inh ỏi, Trần Cận chầm chậm thả bàn tay đang khống chế đối phương ra, ném cho hắn một ánh mắt dò hỏi, đương nhiên, ý hỏi cũng không mấy lịch sự.
“Tôi muốn cậu làm tình nhân của tôi.” nói xong còn đế thêm một câu, “Làm thật, không phải diễn kịch.”
Chỉ cảm thấy bên tai một trận đùng đoàng, phải kẻ nào ý chí yếu đuối chút xíu chắc đã ngã ngồi xuống đất rồi, mặt mày Trần Cận cấp tốc dâng lên một tầng mù mịt: “Anh… không phải não bị hư rồi chớ?”
======================
Trình Hân thật không ngờ mình lại bị gã đàn ông này chặn đón ngay trước cổng trường lần nữa, mà lần này còn chẳng thể thoái thác được.
“Mình đã hẹn tuần này đi ăn tối.” Lịch thiệp kéo cửa xe, mở lời.
Cô khẽ thở dài: “Mười giờ, làm ơn đưa tôi về trước mười giờ.”
Trần Cận mỉm cười, làm một động tác nghiêm trang kiểu nhà binh: “Tuân lệnh, bác nhà nhất định sẽ hoan nghênh anh tới đón em dài dài” Lên xe rồi, Trình Hân đã nghĩ: Không chừng mình đang làm một việc ngốc nghếch.
Tối hôm đó, bất chấp khí trời trăng thanh gió mát, vô cùng khêu gợi thánh nhân phạm tội, nhưng Trần Cận vẫn một mực giữ vững hình tượng hào hoa phong nhã, dường như trở lại thời sinh viên năm nào, chàng nàng tay nắm tay, nhìn nhau mỉm cười đã đủ thỏa lòng. Sở dĩ hắn lưu luyến Trình Hân lâu như vậy phần lớn nguyên nhân cũng vì nhớ lại thuở thanh niên lãng mạn trước kia… ừ thì nghe cũng hơi sến thiệt, nhưng đã lâu không được nếm vị ái tình mãnh liệt sôi nổi, cảm giác thực tế và ham muốn sinh ra từ bản năng cách nhau rất xa, chính hắn cũng biết khát vọng về sự đồng điệu cả thể xác lẫn linh hồn, mà dù sao cũng vuột khỏi tay rồi. Mấy cô em xinh đẹp kia, mỗi người mỗi ái mộ sùng bái hắn, nhưng chẳng ai thu phục được trái tim luôn ưa bay nhảy chơi bời trong hắn, cô bé bên cạnh này chí ít có thể cho hắn một chút yên ổn, giống như tìm được một thứ gì đã rời xa từ lâu lắm, thứ cảm giác thư thái không cần căng thẳng đề phòng từng giây phút.
Thật hiếm thấy Trần Cận rầu rĩ tội nghiệp đúng hẹn trước mười giờ đưa Trình Hân về nhà: “Nếu ấn tượng của em với anh còn chưa cải thiện chút nào, chúng mình vẫn có thể năng năng giao lưu để hiểu nhau hơn”
Cô mỉm cười, không đáp, chỉ giơ tay chào tạm biệt.
Trần Cận hắn cứ như vậy đen đủi đứng trong gió lạnh dõi mắt theo bóng lưng người đẹp từ từ đi khuất, bộ dạng u sầu dào dạt, hình tượng ấy ánh mắt ấy quả thực đủ khiến người ta dâng trào thương cảm.
Lái xe về khu nhà trọ cũ, qua cửa nhận diện vân tay, lên được hai bậc thang đã cảm giác được không khí có mùi bất thường, hắn ngẩng phắt đầu nhìn cánh cửa lầu hai, thấy người của mình đang đứng gác bên ngoài, lập tức nhảy cách bậc lên thật nhanh, cảnh giác hỏi: “Tụi bây lên đây làm gì?”
“Đại ca, bên trong có khách. Fiennes tiên sinh bảo bọn em tạm gác ngoài này.”
“Hê?” Vụ này kỳ lạ đây, trong lòng hắn chợn chợn bất an, đang tính đẩy cửa vào thì bị cản lại.
“…”
“Sao? Không cho tao vào?” Thái độ nghiêm túc chưa từng thấy, này là điềm báo hắn sắp sửa bốc hỏa, “Nếu sếp Fi bị làm sao ở trỏng, tụi bây chịu chứ gì?”
“Anh đừng làm khó bọn em…”
“Giờ là chúng mày làm khó tao!” Trần Cận bất chấp luôn, xô cửa xộc thẳng vào, “Có chuyện sẽ kêu tụi bây, gác tiếp đi.”
Trong phòng khách không có ai, cửa phòng Fiennes lại đóng, Trần Cận thận trọng tiến tới gần, nghĩ ngợi chừng ba giây, hắn có linh tính không ổn lắm, sau cửa không nghe được âm thanh gì, lòng thoáng khựng lại, đang tính xài chiêu đột kích đạp cửa xông vô thì có bóng người cử động ngoài ban công nhác qua mắt hắn, lập tức cảnh giác dán lưng vào tường, men ra thăm dò tình hình.
Qua lớp cửa kính, Trần Cận mục kích nguyên một màn hại hắn phát hoảng… sao lại là tên Thôi Minh Long của bọn Tường Long! Xem ra hắn ta đang tranh cãi gì đó với Fiennes.
Khẽ khàng đẩy hé cánh cửa sổ chưa bị khóa, hắn bắt đầu nghe được một số thâm cung bí sử rất chi khó hiểu
“Anh cho rằng giờ tôi vẫn răm rắp cắm đầu theo Phosa để các người sai phái à?! Hết rồi, qua hết rồi!!”
“Nếu sau khi thoát ly Hào Môn cậu hành động chừng mực một chút, tôi cũng không đến nỗi phải đích thân đến tìm cậu ôn chuyện, A Long, tốt hơn hết cậu nên rút lui khỏi trò chơi này ngay đi.”
“Rút lui?” A Long cất giọng kì dị chất vấn lại hắn, “Giờ anh còn tính ra lệnh cho tôi à? Năm đó bọn họ quẳng tôi cho lũ Trung Đông xử lý, lúc ấy anh có nghĩ đến một xu tình cũ nào không? Có không hả?!”
“Cậu vi phạm ba đại luật, không một ai cứu được cậu.”
“Kiếm cớ, chẳng qua là anh kiếm cớ giải quyết tôi! Một khi đã muốn dẹp bỏ ai, anh chưa bao giờ nương tay, cả lũ đàn em đối với anh chỉ là một bọn lính đánh thuê cho anh sai phái, mẹ nó nhưng tôi thì không đâu!! Tôi biết, anh ngấy tận cổ sự phục tùng của tôi, anh chán ngấy tất cả, trong mắt anh chẳng có chỗ cho bất cứ ai, chẳng qua là tự tôi khiến mình hèn hạ! Tôi ở lại Trung Đông cam tâm chịu tội, anh thừa biết vì sao!!” Mỹ nam tử nổi nóng, quả nhiên hỏa khí phừng phừng sắc bén.
Giọng Fiennes cất lên đều đều chậm rãi, bình thản đến gần như tàn bạo: “Tôi không muốn khống chế hay công kích ai, Hào Môn cũng không phải do một mình tôi lãnh đạo, trước đây cậu gia nhập tổ Trung Đông là vì chính cậu, còn bây giờ, nếu cậu vẫn muốn tiếp tục tồn tại, thì nên cố hết sức kiềm chế sự quá khích đến mức cực đoan của mình đi, tôi đảm bảo cậu sẽ phải hối hận.”
“Kể từ khi thoát ly khỏi Hào Môn, tôi đã cực đoan rồi! Là các người dồn tôi!”
“Tự cho mình là vô tội đáng thương không khiến người khác đồng tình đâu, A Long, trước kia cậu không hề oán trời trách đất như vậy.” Giọng điệu Fiennes đã bắt đầu lạnh lùng, “Hắn ta sẽ không bảo vệ cậu, cậu nên tin điều đó.”
“Tôi đã không còn tin vào bất cứ kẻ nào nữa rồi.”
“Tôi có thể bắt hắn ngay lập tức, nơi ẩn thân của hắn lộ rồi, nếu cậu còn cố chấp, chẳng ai cứu nổi cậu đâu.”
“Này coi như lời khuyên trước hồi tiễn biệt của anh hả? Tôi nghe không hiểu.” Ngay lúc ấy, A Long đột ngột sấn tới ôm cổ Fiennes, làm như muốn hôn hắn, lập tức bị đối phương kiên quyết đẩy ra, cảnh tượng này quả thực hại Trần Cận suýt chút nữa rớt trật quai hàm.
“Còn làm bừa, tôi sẽ không nể mặt cậu nữa đâu.” nói rồi quay đầu lại cửa sổ sát sàn, thấp giọng gọi, “Trần Cận, cậu ra đi. Đàm phán – xong rồi.”
Liền sau đó Trần Cận chỉ cảm thấy như toàn thân hứng một trận mưa tên bão đạn, chính xác là từ ánh mắt phẫn hận của Thôi Minh Long, hắn thầm mặc niệm trong bụng: Đại ca a người ta chọc vô ông hồi nào hở? Mắc gì xấc xược trừng trừng dòm nhau vậy? Thằng này cũng đang một cục tức nghẹn họng chưa biết xả vô đâu đây!!
“Gã khùng này lại có thói rình mò nghe lỏm hả? Quả là rất hợp làm tay sai a.” A Long vừa mở miệng đã đầy mùi châm biếm khinh bỉ.
“Mẹ nó coi chừng cái mồm mày đấy.” Trần Cận gằn giọng bật lại, bất quá mặt mũi vẫn lạnh tanh.
“Hôm đó, nếu ông chủ mày không cố ý nhảy vào đỡ đòn giùm, tao không tin mày trụ được hết mười phút đâu!” A Long cười lạnh đầy hàm ý, “Mày và bọn ngoài đó khác gì nhau, đều là những quân cờ bâu xâu quanh kẻ khác, Hào Môn bất cứ lúc nào cũng có thể bán đứng mày vì lợi lộc.”bg-ssp-{height:px}
Xạch! một tiếng, Trần Cận đã giật mở toang cánh cửa kính mờ sát sàn, rõ ý đuổi khách. A Long thình lình ý thức được lời lẽ của mình sẽ tạo thành hậu quả gì, mặt mũi thoáng cái biến sắc, hắn liếc mắt thật nhanh nhìn Fiennes, càng bất ngờ khi đối phương chỉ nói một câu: “Cho cậu mấy ngày suy nghĩ, có hỗ trợ tôi tìm ra hắn không, tùy cậu quyết định.”
Thôi Minh Long đi rồi, Trần Cận cũng không buồn nhìn Fiennes, hằm hằm ngồi phịch xuống sô pha. Sếp anh quan sát thái độ lầm lì tức tối của hắn một hồi, thực không giống Trần Cận quen thuộc mọi khi.
Khá lâu sau, Trần đại ca đột nhiên ngẩng lên nói: “Xem ra tôi đang bị nhồi vào một lô lốc âm mưu, Andre Fiennes.”
“Không nên nói như vậy.” Fiennes ôn hòa đáp, ngồi xuống cái ghế cách hắn một mét.
“Anh căn bản đã quen biết Thôi Minh Long từ trước!” Dùng ánh mắt bức bách Fiennes.
“Đến giờ chẳng qua cũng như người xa lạ, kẻ tôi biết là A Long từng một thời liều mạng vì Hào Môn, không phải tên phản bội đang chui rúc trong tổ chức Tường Long.”
“Anh xoay tôi như thằng ngu vậy!” Trần Cận nhoài người sấn tới trước mặt Fiennes, “Tôi cũng coi như đồng bọn của anh, vì sao mọi chuyện đều phải giấu giếm tôi?! Để tôi ngù ngờ mò mẫm chạy theo anh, vô duyên vô cớ ăn đòn, thậm chí mở miệng hỏi lý do cũng không được, rốt cuộc anh có ý đồ gì hả?! A Long sao lại từng là người Hào Môn? Vì sao hắn phản bội? Vì sao hắn và anh… mà cái gã mấy người vừa nói rốt cuộc là ai?”
“Trần Cận, nếu nhiệm vụ này khiến cậu bực bội không vừa lòng, tôi có thể phê chuẩn cho cậu quay về Xích bộ ngay lập tức.”
“Mẹ nó đồ khốn! Thằng này quá lắm chỉ muốn biết mình đang làm cái gì, vì cái quái gì phải làm?! Xin lỗi ông khả năng kiên nhẫn của tôi có thế thôi, đã không khiến hỏi thì tôi câm đây, thằng này không moi của ông một lời nào nữa!” Hắn đứng phắt dậy quay lưng chực bỏ đi, cuối cùng lại nghiến răng kiềm chế, hạ giọng buông một câu, “Tôi còn cho rằng giữa chúng ta ít nhất đã có sự tin tưởng.”
“Tôi đã nói tôi tin cậu.”
“Hừ.” Cười nhạt bất đắc dĩ, bỏ vào nhà tắm, thô bạo đóng sầm cửa lại rồi chui thẳng vào buồng vệ sinh, bắt đầu ngồi ngẫm nghĩ trên cái bồn cầu đang đóng nắp.
Hóa ra đều là gạt người, hóa ra mình chẳng khác gì con khỉ bị bọn họ coi như đồ giải trí, hoàn toàn không được biết mảy may kế hoạch thực sự, lại còn hăm hở xông ra làm bia đỡ đạn, mẹ nó, đen như gì!!
Giữa lúc Trần Cận rơi vào tình trạng cực độ mẫn cảm vì cục tức bự chảng trong bụng, cửa buồng đột nhiên bị mở ra, ngang nhiên phá bĩnh “khoảnh khắc trầm tư” của hắn, Trần Cận nhíu mày nhìn kẻ vừa xuất hiện, đã hết cách xòe ra cái mặt cười hì hì phởn phơ xỏ xiên mọi khi, giờ thật hắn chỉ muốn đấm nhau a
“Khỏi nói gì hết.” Trần Cận vung tay chặn ngang ý đồ mở miệng của đối phương, “Vì giờ tôi hết muốn hỏi rồi.”
“Nếu cậu thấy khó chịu, cứ việc trút ra.”
“À phải lắm, đúng là nên đi kiếm một em xinh đẹp thư giãn một chút.” Hắn đứng dậy tính đi ra, lại bị Fiennes nắm vai giữ lại.
“Trần Cận, tôi sẽ nói cho cậu những gì cậu muốn biết.”
“Nghĩ xong rồi hả? Tính nói cho tôi bao nhiêu? Ba phần hay năm phần?” Hắn bày ra vẻ mặt xuội xị chẳng mấy tin tưởng, “Thôi dẹp đi, nhẹ nợ cả đôi bên, mà nói thật, tôi cũng chẳng hứng thú gì với cái nhiệm vụ này nữa rồi.”
Trên thực tế, chưa một ai dám dùng thái độ kiểu này đối đáp với Liệt Diệm, mà vốn hắn cũng đã phải giận dữ vô cùng, thậm chí có thể lạnh lùng âm thầm tước đi mọi thứ của đối phương, khiến hắn ta phút chốc trắng tay… thế nhưng mỗi lần đối diện với những lời lẽ thẳng thắn và cả ánh mắt mãnh liệt của Trần Cận, hắn rốt cuộc đều không thể xuống tay, thậm chí không hề mảy may nghĩ đến chuyện trừng phạt sự kiêu ngạo, vô lễ của hắn… không lẽ đầu óc hắn cũng bị hư hỏng lây mất rồi?
“Nếu hôm nay cậu bỏ qua, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nhắc lại, tự cậu hiểu điều đó.”
Trần Cận đột nhiên vùng ra, như một con báo thúc mạnh vào ngực Fiennes, thô bạo xô hắn dán vào bức tường gạch phía sau, ánh mắt bùng lửa, rừng rực đến mức đôi bên đều có chút gấp gáp: “Thằng cha ban nãy nói không sai, ông quá coi trọng bản thân, mà cũng quá coi người khác không ra gì! Nếu ông chỉ muốn một thằng đầu sai cung cúc nghe lời, việc quái gì ông phải tìm tôi, tôi vừa điên khùng vừa vô lễ, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể cắn trả ông thê thảm, ông cẩn thận thì hơn!”
“Cậu nóng nảy thật, có điều…” Bàn tay hắn lần mò đặt lên thắt lưng Trần Cận, “Tôi cũng không ghét sự thẳng thắn của cậu.”
“Vậy tôi phải vái trời vì mạng mình may quá thể ấy nhỉ?”
“Nếu làm vậy khiến cậu thấy thoải mái hơn một chút”
“Sếp à, sếp thật đúng là đồ khốn, mà thằng này… chịu đủ rồi.”
Tôi đã kiên nhẫn với cậu đến cực điểm rồi, Trần Cận. Fiennes chăm chú nhìn gã đàn ông tràn đầy năng lượng trước mắt, từng đường nét trên gương mặt hoàn hảo đến muốn thương tổn ánh mắt người khác, rực rỡ chói lọi, có khi thâm trầm lơ đễnh, lại có khi bộc phát kích động, hắn không làm việc vì bất cứ kẻ nào, hắn chỉ vì lý tưởng của chính hắn. Một kẻ như vậy, so với những người từng quen biết trong quá khứ thực sự rất khác, Trần Cận gần như một mảnh mặt trời điềm nhiên chói sáng, lại thường thường ưa công khai bày ra những trò đùa ác chẳng phạm đến ai, nhưng hễ động đến công việc thì nghiêm túc ngay lập tức, thậm chí có chút quá mức nghiêm túc, khiến hắn vừa thấy phiền phức vừa không biết phải làm sao.
Thời điểm quan trọng, hắn cũng không hề bị khí thế của Trần Cận lấn át, chỉ tiếp tục nói: “Trước khi nói tất cả sự thật cho cậu, tôi cần cậu đồng ý với tôi một việc.”
“Dẹp anh đi! Là tự anh cố tình trái luật, lừa trên gạt dưới.”
“Việc này cậu không có quyền từ chối.”
Trong não lập tức nghe còi cảnh báo rúc inh ỏi, Trần Cận chầm chậm thả bàn tay đang khống chế đối phương ra, ném cho hắn một ánh mắt dò hỏi, đương nhiên, ý hỏi cũng không mấy lịch sự.
“Tôi muốn cậu làm tình nhân của tôi.” nói xong còn đế thêm một câu, “Làm thật, không phải diễn kịch.”
Chỉ cảm thấy bên tai một trận đùng đoàng, phải kẻ nào ý chí yếu đuối chút xíu chắc đã ngã ngồi xuống đất rồi, mặt mày Trần Cận cấp tốc dâng lên một tầng mù mịt: “Anh… không phải não bị hư rồi chớ?”
======================