" Tôi không còn gì cả. Ba ba cùng mẹ mẹ đều lần lượt rời khỏi tôi, tôi vô cùng tuyệt vọng, tôi nghĩ đến cho rằng chúng ta còn có một chút hi vọng cùng sống lý do cũng lúc tôi dũng cảm muốn nói cho anh biết tất cả khi thấy lại là anh cùng Diệu Tình ở chung một chỗ hạnh phúc như vậy! Anh biết không! Đó là một tia hi vọng sinh tồn cuối cùng của tôi nhưng tia hi vọng kia cuối cùng vẫn là thành ra hy vọng xa vời! Tịch Mạt cười khổ.
" Không phải đâu Tịch Mạt! Đó là hiểu lầm! Là hiểu lầm! " Thẩm Kỳ Nhiên hoảng loạn giải thích.
" Thật ra Kỳ Nhiên, anh cùng Diệu Diệu ở chung một chỗ cũng tốt. Tôi không xứng với anh, Diệu Diệu là cô gái tốt, tôi ích kỷ muốn đối với tôi mà nói rất quan trọng, hai người yêu nhau cùng ở chung một chỗ mới là hoàn mĩ! Tịch Mạt đau đớn nói lên, cô đã từng cùng Diệu Tình nói nếu có một ngày cô không thể cùng Thẩm Kỳ Nhiên ở chung một chỗ cô thật sự rất hi vọng người ở chung một chỗ cùng anh là Diệu Tình, cô thấy Diệu Tình đẹp như vậy, cô gái như vậy mới xứng với Thẩm Kỳ Nhiên.
" Tịch Mạt! Anh cùng Diệu Tình thật sự không có gì cả khi đó tin tức của em ầm ĩ, xôn xao. Anh..Anh chỉ là muốn dời đi tầm mắt của bọn họ. Tịch Mạt! Anh không muốn em bị nhiều người bình luận, không muốn em đối mặt với áp lực dư luận như vậy! "
Tịch Mạt giống như bị sét đánh. Đầu óc của cô khắp nơi trống rỗng ngay cả đứng cũng không vững.
" Tịch Mạt! Làm sao anh sẽ phản bội em! "
" Tôi nên cảm động sao? " Tịch Mạt hỏi. " Thẩm Kỳ Nhiên! Anh thà giúp tôi trắc trở lớn như vậy cũng không muốn tin tưởng tôi! " Cảm xúc Tịch Mạt đang nghe Thẩm Kỳ Nhiên giải thích lại không khống chế được! Hiểu lầm! Ha ha! Bao nhiêu cái hiểu lầm chết người! Vì hiểu lầm bọn họ thiện ý trợ giúp cho nên cô ở bên ngoài sống đầu đường xó chợ, màn trời chiếu đất.
" Ha ha! " Tịch Mạt bỏ ra dìu đỡ của Thẩm Kỳ Nhiên. " Ý trời đi! Tịch Mạt nhâm mệnh gật đầu.
" Tịch Mạt! Anh biết sai rồi! Anh sao có thể không tin em! Anh tin tức trên báo chí không phải là thật, Anh biết Tịch Mạt của anh sẽ không phá hư cảm tình của người khác "
" Nhưng ba ba, mẹ mẹ vĩnh viễn sẽ không biết! Tịch Mạt lắc đầu. " Bọn họ hận tôi, là tôi khiến bọn họ mất mặt! "
" Tịch Mạt! Không phải vậy! "
" Vậy thì là gì? " Tịch Mạt hỏi. " Vì sao đột nhiên lại tin tưởng tôi? Chính các người nghĩ thông suốt sao? " Tịch Mạt hỏi lại trong giọng nói tràn đầy không tin.
" Là Phương Uyển Kiệt! " Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu. " Tịch Mạt! Thật xin lỗi, anh biết đã quá muộn! Lúc em cần anh nhất anh lại không ở bên em "
" Cho nên nếu không ai nói anh vẫn không tin tưởng tôi! Tịch Mạt hỏi. " Anh thà tin tưởng trong lời nói của một cô gái xa lạ cũng không muốn tin tưởng tôi! " Tịch Mạt thất vọng nhìn Thẩm Kỳ Nhiên.
" Không phải! Tịch Mạt! Đột nhiên Thẩm Kỳ Nhiên đem Tịch Mạt ôm vào trong lòng! Tịch Mạt! Anh yêu em cho tới bây giờ đều không có thay đổi! Thẩm Kỳ Nhiên thâm tình nói. " Tịch Mạt! Anh yêu em, trở về bên anh có được không!" Thẩm Kỳ Nhiên ôm thật chặt dường như muốn đem Tịch Mạt nặn vào trong người anh.
Tịch Mạt bối rối dựa vào ngực Thẩm Kỳ Nhiên. " Trở về? Còn có thể trở về sao? "
" Tịch Mạt! Tất cả chuyện quá khứ anh không quan tâm, Tịch Mạt, anh yêu em, trở về đi! Chúng ta coi như cái gì cũng không có xảy ra có được không! "
" Kỳ Nhiên! Tôi có thể hiểu thành cậu là đang tán tỉnh vợ của tôi sao! " Thanh âm của Bùi Hạo Thần vang lên rõ ràng dưới ánh đèn màu, hai tay của hắn nhàn rỗi đút trong túi quần thanh nhã đi tới!
Tịch Mạt sững sờ. Thẩm Kỳ Nhiên lại đem Tịch Mạt ôm càng chặt hơn, để vuột mất bốn năm đã đủ rồi, anh thật sự không muốn phải buông tay, anh cứ như vậy ôm Tịch Mạt. Nhìn Bùi Hạo Thần tới gần.
" Tôi không còn gì cả. Ba ba cùng mẹ mẹ đều lần lượt rời khỏi tôi, tôi vô cùng tuyệt vọng, tôi nghĩ đến cho rằng chúng ta còn có một chút hi vọng cùng sống lý do cũng lúc tôi dũng cảm muốn nói cho anh biết tất cả khi thấy lại là anh cùng Diệu Tình ở chung một chỗ hạnh phúc như vậy! Anh biết không! Đó là một tia hi vọng sinh tồn cuối cùng của tôi nhưng tia hi vọng kia cuối cùng vẫn là thành ra hy vọng xa vời! Tịch Mạt cười khổ.
" Không phải đâu Tịch Mạt! Đó là hiểu lầm! Là hiểu lầm! " Thẩm Kỳ Nhiên hoảng loạn giải thích.
" Thật ra Kỳ Nhiên, anh cùng Diệu Diệu ở chung một chỗ cũng tốt. Tôi không xứng với anh, Diệu Diệu là cô gái tốt, tôi ích kỷ muốn đối với tôi mà nói rất quan trọng, hai người yêu nhau cùng ở chung một chỗ mới là hoàn mĩ! Tịch Mạt đau đớn nói lên, cô đã từng cùng Diệu Tình nói nếu có một ngày cô không thể cùng Thẩm Kỳ Nhiên ở chung một chỗ cô thật sự rất hi vọng người ở chung một chỗ cùng anh là Diệu Tình, cô thấy Diệu Tình đẹp như vậy, cô gái như vậy mới xứng với Thẩm Kỳ Nhiên.
" Tịch Mạt! Anh cùng Diệu Tình thật sự không có gì cả khi đó tin tức của em ầm ĩ, xôn xao. Anh..Anh chỉ là muốn dời đi tầm mắt của bọn họ. Tịch Mạt! Anh không muốn em bị nhiều người bình luận, không muốn em đối mặt với áp lực dư luận như vậy! "
Tịch Mạt giống như bị sét đánh. Đầu óc của cô khắp nơi trống rỗng ngay cả đứng cũng không vững.
" Tịch Mạt! Làm sao anh sẽ phản bội em! "
" Tôi nên cảm động sao? " Tịch Mạt hỏi. " Thẩm Kỳ Nhiên! Anh thà giúp tôi trắc trở lớn như vậy cũng không muốn tin tưởng tôi! " Cảm xúc Tịch Mạt đang nghe Thẩm Kỳ Nhiên giải thích lại không khống chế được! Hiểu lầm! Ha ha! Bao nhiêu cái hiểu lầm chết người! Vì hiểu lầm bọn họ thiện ý trợ giúp cho nên cô ở bên ngoài sống đầu đường xó chợ, màn trời chiếu đất.
" Ha ha! " Tịch Mạt bỏ ra dìu đỡ của Thẩm Kỳ Nhiên. " Ý trời đi! Tịch Mạt nhâm mệnh gật đầu.
" Tịch Mạt! Anh biết sai rồi! Anh sao có thể không tin em! Anh tin tức trên báo chí không phải là thật, Anh biết Tịch Mạt của anh sẽ không phá hư cảm tình của người khác "
" Nhưng ba ba, mẹ mẹ vĩnh viễn sẽ không biết! Tịch Mạt lắc đầu. " Bọn họ hận tôi, là tôi khiến bọn họ mất mặt! "
" Tịch Mạt! Không phải vậy! "
" Vậy thì là gì? " Tịch Mạt hỏi. " Vì sao đột nhiên lại tin tưởng tôi? Chính các người nghĩ thông suốt sao? " Tịch Mạt hỏi lại trong giọng nói tràn đầy không tin.
" Là Phương Uyển Kiệt! " Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu. " Tịch Mạt! Thật xin lỗi, anh biết đã quá muộn! Lúc em cần anh nhất anh lại không ở bên em "
" Cho nên nếu không ai nói anh vẫn không tin tưởng tôi! Tịch Mạt hỏi. " Anh thà tin tưởng trong lời nói của một cô gái xa lạ cũng không muốn tin tưởng tôi! " Tịch Mạt thất vọng nhìn Thẩm Kỳ Nhiên.
" Không phải! Tịch Mạt! Đột nhiên Thẩm Kỳ Nhiên đem Tịch Mạt ôm vào trong lòng! Tịch Mạt! Anh yêu em cho tới bây giờ đều không có thay đổi! Thẩm Kỳ Nhiên thâm tình nói. " Tịch Mạt! Anh yêu em, trở về bên anh có được không!" Thẩm Kỳ Nhiên ôm thật chặt dường như muốn đem Tịch Mạt nặn vào trong người anh.
Tịch Mạt bối rối dựa vào ngực Thẩm Kỳ Nhiên. " Trở về? Còn có thể trở về sao? "
" Tịch Mạt! Tất cả chuyện quá khứ anh không quan tâm, Tịch Mạt, anh yêu em, trở về đi! Chúng ta coi như cái gì cũng không có xảy ra có được không! "
" Kỳ Nhiên! Tôi có thể hiểu thành cậu là đang tán tỉnh vợ của tôi sao! " Thanh âm của Bùi Hạo Thần vang lên rõ ràng dưới ánh đèn màu, hai tay của hắn nhàn rỗi đút trong túi quần thanh nhã đi tới!
Tịch Mạt sững sờ. Thẩm Kỳ Nhiên lại đem Tịch Mạt ôm càng chặt hơn, để vuột mất bốn năm đã đủ rồi, anh thật sự không muốn phải buông tay, anh cứ như vậy ôm Tịch Mạt. Nhìn Bùi Hạo Thần tới gần.