Lúc Mặc Mặc và Vân Phong trở lại nội thành thì đã là chín giờ tối.
Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện của mình, điện thoại của Vân Phong đã vang lên không ngừng.
“Alô, cha? … Con đã biết, chúng con lập tức trở về.”
“Là cha gọi tới sao?”
“Đúng”
Sắc mặt của Mặc Mặc có chút thay đổi “Nhanh như vậy mà cha đã biết sao…”
“Không phải vì chuyện của chúng ta, là công ty xảy ra chuyện.”
“Cái gì?”
“Trong điện thoại cha cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo chúng ta nhanh về nhà, ông đã tìm chúng ta mấy giờ rồi.”
“Nhất định đã xảy ra chuyện lớn…”
Mặc Mặc liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, “Chúng ta về xử lý chuyện công ty trước, còn chuyện của chúng ta … Trước đừng tìm cha nói.”
“Ừm”
Vân Phong thở dài, anh không biết đây là cơ hội cho anh và Mặc Mặc dịu đi, hay là một khảo nghiệm lớn hơn đối với bọn họ.
Vân Phong và Mặc Mặc cuối cùng cũng trở về Tưởng Gia, sắc mặt mỗi người đều nặng nề.
“Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tưởng Lực Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ “Vân Phong, ta không hỏi giữa con và Mặc Mặc xảy ra chuyện gì , đi đâu, vì sao con từ chức ta cũng không truy cứu, hiện tại ta có một chuyện liên quan đến sự tồn vong của Tưởng Gia cần tuyên bố.”
Tưởng Lực Hành vừa nói khỏi miệng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
“Ngày hôm nay Tưởng Gia bị mất một tài liệu trong két bảo hiểm của công ty. Không thể tưởng tượng nổi, thủ pháp gọn gàng, không tác động đến cơ quan nào, cũng không bị máy theo dõi quay được.”
Vân Phong liếc mắt nhìn qua Tưởng Ngạn Chiêu, trên mặt anh cũng biểu hiện hoàn toàn không biết gì cả.
Tưởng Lực Hành nói tiếp “Đến bây giờ đã không còn gì có thể che giấu, phần tài liệu bị mất đi là một hồ sơ bí mật, ghi lại tài liệu Tưởng Gia dính dáng đến mua bán ma tuý và bí mật rửa tiền.”
Kinh hãi nhất chính là Mặc MẶc “Cha, ý của người là nói Tưởng Gia làm giao dịch ma tuý và rửa tiền?”
Tưởng Lực Hành gật đầu “Đúng vậy, rất nhiều năm rồi.”
Tưởng Hàm cũng khiếp sợ “Ông nội biết không?”
Tưởng Lực Hành không đáp hỏi lại “Con cảm thấy thế nào?”
Tưởng Hàm đã hiểu, đương nhiên biết, Tưởng Gia đều do một tay ông nội khống chế.
Tưởng Lực Hành nói tiếp “Đây là bí mât, là tuyệt mật. Ngoài trừ ta đang có mặt ở đây ra, còn có mấy vị đại lão gia ở cấp quản lý cao nhất của ban giám đốc biết, nhiều năm qua chúng ta luôn duy trì quan hệ hợp tác. Vốn định sau cuộc họp ban giám đốc cuối năm ta tính thay đổi nhân viên, ta và mấy đại lão kia đều già rồi, cần đem những thứ này giao cho mấy người trẻ tuổi các ngươi, Ngạn Chiêu, Vân Phong, Tưởng Hàm, nếu như sau này có thể, cũng chính là Tần Quyến. Ta muốn cho các ngươi đồng vai gánh vác trọng trách này , nhưng hiện tại mọi chuyện có thay đổi bất ngờ, chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt, đối mặt với tai hoạ lần này.”
Vân Phong và Mặc Mặc nhìn nhau, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hoá được sự thật kinh người này.
Tưởng Gia phong quang vô hạn lại làm những giao dịch như thế này ở sau lưng, Vân Phong càng ngạc nhiên hơn nữa, khó trách anh phải qua bốn năm mới có cơ hội tiến vào cấp quản lý cao nhất của Tưởng Gia, thì ra ở đó có cất giấu một bí mật động trời. Đừng nói là anh, mà ngay cả Tưởng Ngạn Chiêu và Tưởng Hàm cũng không biết.
Lúc Mặc Mặc và Vân Phong trở lại nội thành thì đã là chín giờ tối.
Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện của mình, điện thoại của Vân Phong đã vang lên không ngừng.
“Alô, cha? … Con đã biết, chúng con lập tức trở về.”
“Là cha gọi tới sao?”
“Đúng”
Sắc mặt của Mặc Mặc có chút thay đổi “Nhanh như vậy mà cha đã biết sao…”
“Không phải vì chuyện của chúng ta, là công ty xảy ra chuyện.”
“Cái gì?”
“Trong điện thoại cha cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo chúng ta nhanh về nhà, ông đã tìm chúng ta mấy giờ rồi.”
“Nhất định đã xảy ra chuyện lớn…”
Mặc Mặc liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, “Chúng ta về xử lý chuyện công ty trước, còn chuyện của chúng ta … Trước đừng tìm cha nói.”
“Ừm”
Vân Phong thở dài, anh không biết đây là cơ hội cho anh và Mặc Mặc dịu đi, hay là một khảo nghiệm lớn hơn đối với bọn họ.
Vân Phong và Mặc Mặc cuối cùng cũng trở về Tưởng Gia, sắc mặt mỗi người đều nặng nề.
“Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tưởng Lực Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ “Vân Phong, ta không hỏi giữa con và Mặc Mặc xảy ra chuyện gì , đi đâu, vì sao con từ chức ta cũng không truy cứu, hiện tại ta có một chuyện liên quan đến sự tồn vong của Tưởng Gia cần tuyên bố.”
Tưởng Lực Hành vừa nói khỏi miệng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
“Ngày hôm nay Tưởng Gia bị mất một tài liệu trong két bảo hiểm của công ty. Không thể tưởng tượng nổi, thủ pháp gọn gàng, không tác động đến cơ quan nào, cũng không bị máy theo dõi quay được.”
Vân Phong liếc mắt nhìn qua Tưởng Ngạn Chiêu, trên mặt anh cũng biểu hiện hoàn toàn không biết gì cả.
Tưởng Lực Hành nói tiếp “Đến bây giờ đã không còn gì có thể che giấu, phần tài liệu bị mất đi là một hồ sơ bí mật, ghi lại tài liệu Tưởng Gia dính dáng đến mua bán ma tuý và bí mật rửa tiền.”
Kinh hãi nhất chính là Mặc MẶc “Cha, ý của người là nói Tưởng Gia làm giao dịch ma tuý và rửa tiền?”
Tưởng Lực Hành gật đầu “Đúng vậy, rất nhiều năm rồi.”
Tưởng Hàm cũng khiếp sợ “Ông nội biết không?”
Tưởng Lực Hành không đáp hỏi lại “Con cảm thấy thế nào?”
Tưởng Hàm đã hiểu, đương nhiên biết, Tưởng Gia đều do một tay ông nội khống chế.
Tưởng Lực Hành nói tiếp “Đây là bí mât, là tuyệt mật. Ngoài trừ ta đang có mặt ở đây ra, còn có mấy vị đại lão gia ở cấp quản lý cao nhất của ban giám đốc biết, nhiều năm qua chúng ta luôn duy trì quan hệ hợp tác. Vốn định sau cuộc họp ban giám đốc cuối năm ta tính thay đổi nhân viên, ta và mấy đại lão kia đều già rồi, cần đem những thứ này giao cho mấy người trẻ tuổi các ngươi, Ngạn Chiêu, Vân Phong, Tưởng Hàm, nếu như sau này có thể, cũng chính là Tần Quyến. Ta muốn cho các ngươi đồng vai gánh vác trọng trách này , nhưng hiện tại mọi chuyện có thay đổi bất ngờ, chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt, đối mặt với tai hoạ lần này.”
Vân Phong và Mặc Mặc nhìn nhau, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hoá được sự thật kinh người này.
Tưởng Gia phong quang vô hạn lại làm những giao dịch như thế này ở sau lưng, Vân Phong càng ngạc nhiên hơn nữa, khó trách anh phải qua bốn năm mới có cơ hội tiến vào cấp quản lý cao nhất của Tưởng Gia, thì ra ở đó có cất giấu một bí mật động trời. Đừng nói là anh, mà ngay cả Tưởng Ngạn Chiêu và Tưởng Hàm cũng không biết.