Quý Tiểu Đông nhất thời đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô được người khác phái tỏ tình. Tuy trước đây cũng từng có người viết thư tình cho cô nhưng bây giờ khi đối mặt chính diện như vậy, cô cũng cảm thấy thẹn thùng, hận không thể lập tức biến mất ngay lúc này.
Nhìn thấy đối phương không có phản ứng, Lương Thu có chút sốt ruột, anh vội vã tiến đến một bước giải thích: "Tiểu Quý, thật sự anh yêu em đã lâu, cũng muốn nói với em từ lâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói."
Quý Tiểu Đông căng thẳng, trong lòng đang không thả lỏng mà hành động của Lương Thu lại đang gây chú ý với các thực khách ở đây. Cô nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Anh ngồi xuống trước đi rồi muốn nói gì thì nói."
"Vậy xin em nhận lấy hoa này."
"Tiểu Lương, anh —— "
"Em không yêu anh sao? Một chút tình cảm cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,không có sao?"
"Anh ngồi xuống trước đi rồi chúng ta sẽ bàn luận sau có được hay không? Mọi người đang nhìn mình đấy."
Lương Thu như kẻ “có nghé con mới sinh không sợ cọp tùy hứng” (ý là trong tay mình có trẻ nhỏ thì những kẻ mạnh tất phải nể vài phần), anh thờ ơ nói: "Anh không để ý, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này mà còn phải e dè thì sao anh theo đuổi được em đây?"
"Nhưng tôi không quen bị người khác nhìn như vậy. Hay là anh để hoa lên bàn trước đi và ngồi xuống nói chuyện."
"Được rồi."
Lương Thu nghe lời cô ngồi xuống nhưng cũng có chút không phục hỏi: "Tiểu Quý, tại sao em không đồng ý?"
"Tôi vẫn chỉ xem anh là bạn bè thôi chưa hề nghĩ tới những việc khác."
"Lẽ nào những việc anh làm từ trước đến giờ vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Rất rõ ràng nhưng là do tôi không chú ý tới thôi, xin lỗi anh."
"Anh không muốn em xin lỗi, chỉ hy vọng em có thể nhận lời đồng ý làm người yêu của anh."
Nhìn tay Lương Thu không biết từ đâu duỗi ra, Quý Tiểu Đông vội rụt tay mình về, giọng nói cô cũng lờ mờ: "Tiểu Lương, anh vẫn còn nhỏ tuổi, nói yêu có sớm quá không?"
"Anh thừa nhận là nhỏ tuổi hơn em nhưng tuổi tác có thật sự quan trọng không? Mà chúng ta cũng kém nhau bao nhiêu đâu, sao em không chấp nhận được?"
"Tuổi tác cũng không phải một vấn đề lớn, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy ở tuổi này anh nói yêu còn quá sớm. Sao anh không tìm một người trẻ trung, đồng quan điểm với mình? Tôi thì ra ngoài làm việc cũng mấy năm rồi, có nhiều ý nghĩ không hợp với anh cho lắm."
"Em đang lo lắng cái gì? Là tình trạng kinh tế của anh sao? Được rồi, anh thẳng thắn nói em biết, ba mẹ anh mở một công ty du lịch, anh trai ở lại bên cạnh giúp đỡ. Bọn họ vẫn luôn hi vọng anh có thể trở về nhưng anh thích đi đây đó. Tuy nhà anh không phải là danh môn vọng tộc nhưng cũng coi như có cuộc sống sung túc. Nếu không tin, hôm nào anh có thể dẫn em đến công ty của ba mẹ anh để tham quan."
Quý Tiểu Đông vội vã trợn mắt lên phủ nhận nói: "Anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi thật sự không để ý về tình trạng kinh tế của nhà anh. Tôi không nhận lời anh bởi vì trong lòng tôi có người rồi."
"Sao lại vậy? Tại sao anh chưa từng nghe em nói đến? Hơn nữa, từ trước đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy anh ấy đưa đón em đi làm?"
"Tôi với anh ấy là bạn học và giờ anh ấy đang sống ở quê nhà."
Lương Thu nghi ngờ hỏi: "Hai người yêu nhau mà ở hai phương trời khác nhau sao?"
"Cũng coi là như thế đi."
"Em rất yêu anh ta sao?"
"Ừm, tôi với anh ấy đã qua lại được mấy năm rồi."
"Cứ xem như những lời em nói là sự thật thì em cũng không thể ngăn cản anh thích em được. Anh ta cũng chỉ là bạn trai em thôi, vậy thì anh cũng có thể cạnh tranh công bằng với anh ta chứ?"
Đây là lời mà Quý Tiểu Đông tuyệt đối không hy vọng nghe được, thậm chí nếu Lương Thu có nói vài lời vô ích thì cô cũng không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ chưa thực sự bỏ cuộc của anh ta. Thực sự cô biết mình và Lương Thu là không thể, cho nên dù đối phương muốn thế nhưng cô cũng sẽ không cho anh ta cơ hội.
"Tuy nói như vậy nhưng trong lòng tôi chỉ dành riêng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,cho anh ấy, không còn chỗ trống cho bất kỳ người nào nữa rồi. Xin lỗi, Tiểu Lương, tôi thật sự rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua."
"Những việc này đều là do anh cam tâm tình nguyện, chỉ cần có thể khiến em vui thì dù anh có làm nhiều hơn vậy anh cũng cam lòng."
"Tôi cũng tin tưởng anh về điểm này nhưng rất xin lỗi, anh đã đến chậm một bước rồi."
Lương Thu dường như chưa từ bỏ ý định nên hỏi tiếp: "Vậy ý em nói rằng nếu chưa có bạn trai thì sẽ chấp nhận anh đúng không?”
"Tôi không phải có ý này, tôi chỉ đứng ở góc độ khách quan là một người bạn với anh vậy thôi. Tôi cảm thấy anh là một người tốt thì nên yêu một người phụ nữ cũng tốt giống như anh vậy."
"Anh không cần những người khác, anh chỉ cần em. Tiểu Quý, tuy em đã có bạn trai nhưng xin em cũng đừng từ chối anh có được hay không? Anh nguyện ý không dính chặt lấy em, chỉ yên lặng quan tâm từ xa mà thôi."
"Anh cần gì phải làm vậy? Anh còn trẻ như vậy, có biết bao cô gái khác đang chờ đợi, tôi hi vọng anh đừng lãng phí thời gian với tôi làm gì. Anh cũng có thể tưởng tượng được chúng tôi ckhó khăn lắm mới đến với nhau được. Mà nếu anh nghĩ tôi như vậy thì anh cũng qúa xem thường tôi rồi."
"Không, em đừng nói vậy. Thật ra anh chỉ hi vọng em đừng vứt bỏ anh. Anh sẽ cạnh tranh công bằng với anh ta để có được em, anh tin người rời đi sẽ là bạn trai em vì anh ta chưa đối xử tốt với em mà anh sẽ coi em như nàng công chúa của lòng anh, sẽ đối xử thật tốt với em. Em yên tâm rồi nhé."
Quý Tiểu Đông cũng không chấp nhất trong lời nói của Lương Thu có bao nhiêu vô lễ với mình, trái lại cô tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Lương, gần đây tôi cũng nhận ra anh cũng có quan tâm tới tôi mà tôi cũng tin anh có thể làm được những điều anh đã hứa. Nhưng người tôi yêu chính là bạn trai của tôi mà tôi cũng không có bất cứ lý do gì để vứt bỏ anh ấy. "
"Nói thật anh cũng không muốn sẽ có kết thúc như vậy nhưng vì đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với một cô gái, lại không ngờ … "
"Là lỗi của tôi, tôi khiến anh hiểu lầm."
"Tuy rằng em đã có bạn trai nhưng anh không hối hận vì đã yêu em. Như vậy đi, trước tiên em nhận hoa này đi, anh bảo đảm chỉ là bạn bè thôi, được không?"
"Tiểu Lương, tôi —— "
Quý Tiểu Đông muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Còn Lương Thu khi nhìn khuôn mặt sầu khổ, do dự của cô thì cười khổ, trong lòng quên đi buồn bã mà thong thả nói: "Nếu em cảm thấy miễn cưỡng quá thì thôi vậy. Chúng ta về thôi, anh đưa em đến trạm tàu điện ngầm."
"Không, chờ chút, chỉ cần anh đồng ý rằng hai chúng ta chỉ coi nhau như bạn bè thôi, được không?"
"Xin lỗi, việc này e là anh làm không được, anh không thể khống chế nội tâm của chính mình, cũng không thể khống chế tình cảm mạnh mẽ trong lòng anh. Hay là thôi đi, bỏ bó hoa này đi, chúng ta về thôi."
Trong đầu Quý Tiểu Đông lúc này là cảm giác tràn ngập nồng đậm ưu thương. Cô có thể hiểu cho tâm tình của Lương Thu lúc này bởi vì chính cô cũng đang yêu một người không yêu mình, cảm giác yêu đơn phương thật là quá mức cay đắng. Ngoài ra Lương Thu còn là một người bạn thân với cô, sao cô lại có thể nhẫn tâm làm thương tổn một người bạn tốt như thế chứ?