"Không, em không làm tổn thương anh. Nếu lúc nào anh cũng theo sau em thì khẳng định em cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Chỉ là trong lúc nhất thời anh khó có thể chấp nhận được. Hãy tin anh, qua một thời gian cũng sẽ không có chuyện gì nữa."
"Xin lỗi anh."
"Em không cần xin lỗi, bởi vì em không làm việc gì sai trái mà do anh đơn phương thích em. Em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy em nhưng anh hi vọng em có thể coi anh như một người bạn, chỉ cần bắt một cú điện thoại khi anh gọi tới hoặc chỉ đơn giản là trả lời tin nhắn của anh thôi."
Cuối cùng Quý Tiểu Đông cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy Lương Thu nhượng bộ. Cô cũng không quên lặp lại quan điểm của chính mình: "Đương nhiên rồi, nếu là bạn bè thì được vì anh là một người tốt hiếm gặp được."
"Cho dù tốt đến thế nào thì cũng không thể làm bạn trai em được, không phải sao? Được rồi, không nói đến vấn đề này nữa. Em cũng đừng lo lắng cho anh, cũng không nên cảm thấy áy náy, anh vẫn là Tiểu Lương, người bạn tốt nhất của em."
"Cảm ơn anh, vậy tôi cũng xin nhận bó hoa này. Nếu như, tôi nói nếu như, một ngày nào đó, trong lòng tôi thật sự không có ai thì Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, người đầu tiên tôi suy nghĩ đến chính là anh."
Lương Thu không dám tin, anh trừng lớn hai mắt hỏi: "Thật không?"
"Đương nhiên, bởi vì anh xứng đáng."
"Cảm ơn em, Tiểu Quý, anh thật vui vẻ đấy."
Quý Tiểu Đông mỉm cười nhắc nhở nói: "Đương nhiên anh được quyền vui vẻ nhưng cũng đừng nên ôm hy vọng quá lớn. Bởi vì khi tôi thích ai đó thì rất khó thay đổi."
"Tuy rằng anh không dám hứa chắc sẽ chờ em cả đời nhưng ít ra trước khi em kết hôn anh sẽ vẫn ôm giấc mộng này. Đây chính là lời hứa."
"Thật là một tên ngốc. Được rồi, chúng ta đã nói nhiều rồi, bây giờ nên về nhà thôi."
Quý Tiểu Đông ôm hoa mỉm cười đứng dậy rời đi, còn Lương Thu thì vui vẻ bước theo phía sau.
Khi đến trước cửa, Quý Tiểu Đông quay đầu lại nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi về trước."
Ánh mắt Lương Thu thể hiện quá nhiều thâm tình, thậm chí anh còn áy náy nói: "Ừm, được, hi vọng chuyện này sẽ không để lại cho em quá nhiều lo lắng."
"Con người tôi quên rất nhanh nên anh cũng yên tâm rằng nó sẽ không là nỗi lo lắng của tôi."
"Cảm ơn em, đi đường cẩn thận, về nhà đừng quên nhắn tin báo bình an với anh."
Đối mặt với người bạn quan tâm mình, Quý Tiểu Đông hài lòng cười đáp lại nói: "Việc này là đương nhiên, anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút, chắc hôm nay anh cũng mệt mỏi nhiều rồi."
"Anh rất khỏe, hôm nay anh có cảm giác rất thành công. Hiện giờ, anh cảm thấy rất thú vị khi làm việc ở đây."
"Vậy thì tốt, tôi đi trước, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lương Thu nhìn theo bóng dáng cô xoay người bước đi, bóng dáng nho nhỏ kia cũng rất nhanh biến mất ở nơi khúc quanh ngay trạm tàu điện ngầm. Cuối cùng, ánh mắt ấm áp của anh cũng mờ dần đi.
Nếu như có thể, anh thật sự hi vọng mình có thể tiếp tục theo đuổi sau lưng cô, muốn đi cùng cô trên quãng đường đó, làm người bảo vệ duy nhất của cô, sẽ không để cô chịu bất kỳ thương tổn cũng như uất ức nào.
Nhưng một người phụ nữ tốt như vậy, tại sao lại chưa có bạn trai đây? Nghĩ lại thì anh cũng cảm thấy chính mình quá sơ ý nhưng vì tình cảm quá sâu đậm nên anh cũng không hối hận. Anh tin tình yêu của mình sẽ được đền bù xứng đáng, có một ngày cô sẽ chủ động đến với anh.
Mãi đến tận khi xác định Lương Thu không còn dõi theo mình nữa, Quý Tiểu Đông mới thở ra một hơi thật dài, thậm chí cô còn cong người ngồi trên tàu điện ngầm nhớ lại cảnh Lương Thu tỏ tình với mình khiến cô cảm thấy không ứng phó kịp.
Tuy sớm chú ý anh ta quan tâm đặc biệt mình nhưng vì mình cũng từng nhiều lần từ chối lời hẹn hò của anh nên cũng yên tâm phần nào. Thế nhưng ngày hôm nay chính là một ngày thật đặc biệt, không ngờ cô lại đồng ý đi ăn cơm với anh. Cô vẫn biết chuyện Lương Thu nói lời tỏ tình với mình chỉ là sớm hay muộn nhưng cô không ngờ lại là hôm nay. Cô không thể đồng ý lời tỏ tình của anh vì trong lòng cô đã bị hình bóng của Hoàng Phủ Chính lấp đầy.
Kể từ lúc cô với anh ôm nhau trong phòng họp thì Quý Tiểu Đông cũng phát hiện trong đầu mình đều là bóng dáng của anh, bất luận cô có làm gì cũng không thể xoá hình bóng anh ra khỏi đầu óc mình được. Hơn nữa sự việc lần này cũng không giống như lúc trước mà hai người đã thật sự tiếp xúc thân thể. Như vậy, nếu nói trên cơ sở tình yêu thì quả thật hai người đã có tiến bộ rất lớn rồi.
Nhưng đáng tiếc, cô và anh không phải là người yêu.
Ngày hôm sau, Quý Tiểu Đông nhận được thông báo rằng muốn mời cô đến văn phòng của chủ tịch một chuyến.
Cô cũng đã đoán được chắc là chuyện mất trộm đồ trong văn phòng. Nếu như chủ tịch sẽ ra lệnh trả lại tiền thưởng cho mình thì đương nhiên cô cũng sẽ không từ chối. Bởi vì như Lương Thu đã nói, tiền thưởng là của mình vất vả làm việc mới có thì không vì lý do gì mà mình phải nhượng bộ.
Cô đi thẳng tới lầu hai mươi tám, đầu tiên là nhìn thấy thư ký Uông. Đã từng nghe danh tiếng của cô ấy, giờ đây cô ấy trông thật xinh đẹp, trang phục công sở tinh tế mà nụ cười trên mặt luôn thân thiết lại hiền hoà.
"Xin chào, cô là Tiểu Quý thuộc phòng hành chính, đúng không?"
"Đúng, là tôi, chào cô thư ký Uông."
"Chủ tịch cũng đang chờ cô, mời cô vào."
Thư ký Uông gõ cửa, sau khi được sự cho phép của người bên trong thì cô ấy nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Tiếp theo, cô quay lại ra hiệu cho Quý Tiểu Đông bước vào.
"Cảm ơn."
Quý Tiểu Đông vững bước đi vào. Tuy cô chưa tiếp xúc nhiều với chủ tịch nhưng cô cũng không thấy e sợ. Ông ấy xem ra cũng không đáng sợ, hơn nữa cô cũng không làm sai việc gì đến nỗi sợ hãi như vậy.
Vừa bước vào, điều khiến cô cảm thấy ngạc nhiên chính là Hoàng Phủ Chính cũng có mặt trong phòng của chủ tịch nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh và chào đáp lễ: "Chào chủ tịch và tổng giám đốc."
"Tiểu Quý, ngồi đi."
"Cảm ơn chủ tịch."
Hoàng Phủ Toàn đưa ra một tập tài liệu, đồng thời ông cũng tháo mắt kính xuống và để qua một bên, nhìn thẳng vào mắt Quý Tiểu Đông Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nói: "Hôm nay tôi gọi cô đến đây là có chuyện muốn thương lượng với cô. Chuyện mất trộm ở văn phòng, bây giờ đã sáng tỏ, chính là do Dương Mỹ Lệ làm. Vì cô là người bị hại nên tôi cũng muốn nghe ý kiến của cô trước."
"Tôi không có ý kiến gì. Hiện tại sự thật đã rõ ràng rồi, tôi có cảm giác mình rất may mắn."
"Vậy cô có ý kiến gì về việc xử phạt Dương Mỹ Lệ hay không? Cô cứ yên tâm, những lời cô nói hôm nay sẽ chỉ có cô và chúng tôi biết mà thôi, còn lại không ai biết. Tuy tôi không dám hứa chắc rằng sẽ là một trăm phần trăm tiếp thu ý kiến của cô nhưng tôi cam đoan sẽ xem xét và cân nhắc thật cẩn thận."
"Cách thức xử lý sao? Tôi cũng không có ý kiến gì. Thực ra, tôi thật sự không quan tâm chuyện này, quản lý Dương làm như vậy chỉ vì cô ấy lo lắng về tình cảm của chính mình chịu đến uy hiếp, cô cũng không phải vô duyên vô cớ hãm hại tôi."
"Từ lúc nào cô biết cô ấy yêu A Chính?"